Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa về tới khách sạn, Nghiêm Khải Hoa liền thấy Phương Cẩn đang cầm khăn tắm cuồng nhiệt lau đầu.
“Cậu làm gì toàn thân ướt như chuột lột vậy?”
Nghe thấy thanh âm của người yêu, Phương Cẩn xoay lại, hai tay nắm hai đầu khăn tắm, tung lên một vòng cung, móc choàng qua cổ Nghiêm Khải Hoa, kéo hắn lại gần.
Nghiêm Khải Hoa còn chưa kịp hỏi hắn đang bị gì thì cả người đã bị Phương Cẩn kéo qua, trước mắt chính là đặc tả nguyên cái mặt hung thần ác sát nhưng…ướt nhẹp.
(đặc tả: quay cận cảnh)
“Anh cho là tuỳ tiện tìm một phụ nữ đến đây, cho lăn lên giường, chui vào mền anh thì tôi liền bỏ cuộc buông tay đối với anh sao?”
Nghiêm Khải Hoa nhíu mày. “Cậu đang nói gì đó?”
“Chỉ có vậy mà muốn tôi hết hy vọng, anh đừng mơ, Nghiêm Khải Hoa!”
“Phương Cẩn, tôi cảnh cáo cậu….ư!”
Nghiêm Khải Hoa còn chưa kịp cảnh cáo xong, lời nói đã biến mất giữa nụ hôn mạnh mẽ, hoàn toàn không còn đường giãy ra.
“hắc hắc, tôi nghĩ đây không phải phương thức đặc biệt dùng để đón tiếp bạn bè của người phương Đông các anh chứ?”
Mười phút trước còn thét chói tai trong phòng tắm, bây giờ đang quấn khăn đi ra, người phụ nữ dùng tiếng Trung nói một tràng lưu loát.
Nghiêm Khải Hoa nghe vậy, trước tiên đấm một đấm vào bụng Phương Cẩn, buộc hắn thối lui, một tay kia không ngừng liên tục lau chùi đôi môi bị hôn đến sưng đỏ diễm lệ.
“Tiểu đệ đệ này tựa hồ rất có ý với anh nha. Khải Hoa nhỉ!”
“Đừng nói bậy.” Đối với trêu chọc của cô nàng, Nghiêm Khải Hoa không lạnh không nóng, chỉ hờ hững đáp lại.
Bị một ăn một đấm rồi bị bỏ lơ một bên, thiếu chút nữa té xuống giường, giờ phút này Phương Cẩn đã giữ vững trọng tâm, ổn định lại cước bộ (bước chân), nhướng chân mày, hắn lúc này mới nhìn rõ gương mặt đối phương. “Là cô?” Ra là ‘bà cô’ tóc vàng phiên bang lần trước gặp mặt. (nàng này là khách mời trong chap )
(Phiên Bang: từ mà người TQ dùng ám chỉ những nước nhỏ kém phát triển, miệt thị họ là người phiên bang, mọi rợ, không cao quý)
“Hi!” (hello) Nữ lang tóc vàng mắt xanh tuổi thanh xuân xoay qua nhìn hắn, vẫy tay. “Lần trước gặp mặt mà không có dịp chào hỏi. Xin chào, tôi là Joe Helen, bạn bè đều gọi tôi là Joe, còn anh?”
(nữ lang: nữ sắc lang nhỉ?! nữ lang cũng thường dùng ám chỉ hủ nữ hoặc những cô nàng dữ dằn như sói cái =))))
(Joe-Helen: Kiều-Hải Luân –> câu trên: bạn bè đều gọi tôi là Kiều, đọc nghe cũng hay hay, ta nên để tên tiếng Trung hay tên tiếng Anh đây ta?!)
“Phương Cẩn” Hắn đáp, vẻ mặt cổ quái nhìn Joe Helen
Toàn thân trên dưới chỉ quấn có một cái khăn tắm, cứ như vậy khí định thần nhàn lúc ẩn lúc hiện là thế nào?
(Khí định thần nhàn: bình thản tự nhiên)
“Nè, cô có biết hai chúng tôi là nam nhân không vậy?”
“Ở trước mặt một đôi đồng tính? Chậc! Trong mắt tôi, tất cả đều chỉ là hảo tỉ muội.” Joe Helen nhẹ nhàng mị mắt (nheo mắt), vừa cười khẽ vừa nói, giơ tay nhấc chân là nhất tịnh tiêu sái. (một bộ dáng thoải mái nhẹ nhàng)
“Chẳng qua….Khải Hoa à, quen anh nhiều năm như vậy, cho tới hôm nay tôi mới được biết tính hướng của anh nha, hình như hơi bị thiếu tình bằng hữu nha.”
“Joe” Nghiêm Khải Hoa trầm giọng cảnh cáo, “muốn nói đùa cũng một vừa hai phải thôi.”
Phương Cẩn thì nghe đến thích nha, đôi mày nhíu chặt dần dần giãn ra.
“Hắc hắc, vị tỷ tỷ xinh đẹp này tuệ nhãn thật cao siêu, có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa tôi và Khải Hoa.”
(tuệ nhãn: ánh mắt thông suốt thấu đáo của những người tu hành có pháp thuật hay thần tiên)
“Đâu có đâu có!” Joe Helen học theo người phương đông, ôm quyền đáp lễ “anh quá khen”
(ôm quyền: chào theo kiểu người TQ xưa)
“không đâu, là tỷ tỷ thiên tư minh mẫn.”
(thiên tư minh mẫn: thông minh trời phú)
“Phương Cẩn!” Thật sự là đủ rồi! Hai người này rõ ràng là lần đầu gặp mặt, vì cái gì có thể người đối người đáp, thật ăn ý giống như bạn cũ nhiều năm gặp nhau vậy chứ?!
(nguyên văn là: Nhất đáp nhất xướng: người đối kẻ hát)
--
ôm quyền hành lễ là vầy nè:
--
Show diễn kế:
“buông tay.”
“tôi sẽ không ‘buông tay’.” Một câu mà hai ý nghĩa thốt ra.
“Cậu…”