Nghiêm Khải Hoa lấy gói thuốc lá từ trong túi áo vest ra, dùng ánh mắt hỏi Gavin có thể hút không, nhận được ánh mắt ‘cứ tự nhiên’ của Gavin rồi mới bật lửa châm một điếu.
Phun ra một ngụm khói, khi tiêu hóa hết lời của Gavin, mới từ tốn trả lời: “Xin lỗi, tôi không phải.”
“Thật sao.” Gavin tiếc nuối, cười cười, “Là tôi hiểu lầm sao? Tôi nghĩ anh cùng cậu ta…”
“Chúng tôi chính là quan hệ ông chủ và nhân viên.” Nghiêm Khải Hoa vội vàng vạch rõ giới hạn quan hệ.
“Thì ra là thế.” Gavin gật đầu. “Cảm ơn câu trả lời của anh. Nếu đề nghị vừa rồi của tôi khiến anh khó xử, xin thứ lỗi cho.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, Gavin. Ngược lại, tôi rất nể cậu.”
“Ầy, ý anh là nể tôi thẳng thắn thừa nhận mình là đồng tính?” Gavin cười thoải mái. “Có lẽ dùng ánh mắt người phương Đông mà nhìn, đây là chuyện không thể chấp nhận. Nhưng ở Châu Âu lại rất bình thường, mỗi người đều có quyền theo đuổi đối tượng trong lòng mình, không phân biệt là nam hay nữ, lại càng chẳng phân biệt đồng tính hay khác tính.”
“Trong chuyện này, phương Đông và phương Tây còn một khoảng cách biệt không nhỏ.”
“Thật ra phản ứng của anh mới khiến tôi tò mò đó, Khải Hoa.” Nếu Nghiêm Khải Hoa cũng là người lẩn quẩn bảo thủ thì coi như giao tình (quen biết) này xong rồi. Nhưng người này không như vậy. Hơn nữa, thân là một người phương Đông, gặp một người đồng tính tỏ tình với mình, lại còn bình tĩnh như vậy nên khiến Gavin không ngạc nhiên cũng khó. “Anh dường như không kinh ngạc chút nào hết.”
“Tuôi đã qua cái tuổi ngạc nhiên khi đụng chuyện rồi.”
Tuổi? Gavin lúc này mới nghĩ đến một việc. “Ách, anh có ngại tiết lộ tuổi không?”
“Ba mươi bảy tuổi.”
“Ba, ba mươi bảy?!” Gavin trừng lớn mắt nhìn người vẫn đang bình thản hút thuốc. “Chúa ơi, tôi cứ nghĩ anh mới hai mươi tám, anh hơn tôi đến mười tuổi.”
Nghe vậy, Nghiêm Khải Hoa hơi hơi nhướng mày, không phải bất mãn với phản ứng của Gavin, mà là kinh ngạc hắn thế nhưng chỉ mới hai mươi bảy tuổi.
Nhưng Nghiêm Khải Hoa là bình trầm tĩnh như vậy, sẽ không giống Gavin thốt ra sự kinh ngạc trong lòng mình.
Vốn tưởng Gavin cũng cỡ tưổi mình, ra là đoán sai rồi, quên mất người phương Tây mắt mũi sâu, thoạt nhìn sẽ trông già hơn tuổi thật.
“Quả nhiên, người phương Đông thoạt nhìn trẻ hơn so với tuổi thật rất nhiều.” Gavin thốt ra, không giấu nổi kinh ngạc. (Bác Hoa nhà chúng ta so với ng châu á vẫn baby hơn nữa là khác ngưỡng mộ)
Bề ngoài nhìn hơn ba mươi, thực tế lại mới hai mươi bảy. Gavin lập tức quyết định thu hồi tâm ý theo đuổi, chuyển sang thích thú.
“Hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng sự hợp tác giữa hai chúng ta.”
“Đương nhiên sẽ không.” Biết đối phương lớn tuổi hơn mình, Gavin không hề nói chuyện theo kiểu hơi ngã ngớn như trước kia, mà trở nên cẩn thận hơn.
Nghiêm Khải Hoa phát hiện thái độ hắn thay đổi, ha ha cười. “Cậu đừng quá khẩn trương, cũng đừng xem tôi như trưởng bối, cứ duy trì cách nói chuyện như bình thường là được.”
Nếu đổi lại là Phương Cẩn, sẽ không chú ý tới.
Nghiêm Khải Hoa phút chốc suy nghĩ, không có việc gì lại nghĩ đến tên tiểu tử đó làm gì, chậc!
“Tôi…” Gavin còn muốn nói gì đó, đáng tiếc bị một âm thanh đột ngột cắt ngang.
“Thì ra là anh ở trong đây.”
Đứng dưới sân, hai người theo tiếng nói ngẩng đầu nhìn về phía ban-công.
Từ ban-công thò ra một cái đầu, nhìn xuống “Rốt cục tìm được anh.”
Nghiêm Khải Hoa nhận ra là Phương Cẩn, “Tìm tôi có việc?”
“Anh nói xem?” Phương Cẩn cười nói, đồng thời chống tay nhảy lướt qua thanh vịn ban-công, hoàn mỹ nhẹ nhàng đứng trước mặt hai người.
“Anh sao lại nhẫn tâm để tôi ở lại giữa bầy sói rồi một mình chạy đến đây hút thuốc chứ?” vừa dứt lời liền cướp điếu thuốc trong tay Nghiêm Khải Hoa đặt lên miệng, rít một hơi.
Nghiêm Khải Hoa cũng không định đòi về, đúng ra là đã quen bị tên này cướp thuốc rồi, lại tự mình châm một điếu khác.
--
Show diễn kế:
“Gavin Shibinshen? Anh cũng ở đây sao?”
…
“Anh ta là của tôi, đừng mơ cướp người bên cạnh tôi!”