Thánh Nguyên Đế nghe Chu Thiên châm ngòi li gián xong cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ dùng hai con ngươi sâu thẳm lạnh như băng liếc xéo hắn, nhìn đến khi sắc mặt hắn trở lên trắng bệch, môi khẽ run mới nhả ra từng chữ từng chữ một nói:
“Trẫm không cần sử dụng thủ đoạn của chủ tử lên trên đầu của cấp dưới, nếu ngươi ngại mạng của mình quá dài, có thể đổi với người Diệp gia.”
Chu Thiên lập tức quỳ xuống dập đầu, ngay cả nói cũng không dám, trong lòng run sợ đợi hồi lâu mới nghe thấy ba chữ giống như Quan Thế Âm Bồ Tát:
“Đi xuống đi.”
Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh tạ ơn, trấn định tự nhiên ra khỏi Vị Ương cung, đi đến một góc không người mới phun ra một ngụm trọc khí, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu nối tiếp nhau chảy xuống từ thái dương, từ sau lưng, phút chốc đã ướt đẫm quần áo.
Cùng lúc đó, Quan Tố Y đang an trí nơi ở cho mấy hài tử cùng với nhũ mẫu. Tuy hài tử đều là người vô tội, nhưng bọn hắn dù sao cũng là người Diệp gia, pham tội mưu nghịch, sau khi vụ án làm rõ hoặc là xét nhà, hoặc là diệt tộc, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, cho dù nàng muốn quản cũng không quản được. Dù nàng không suy nghĩ cho người Triệu gia, cũng phải suy nghĩ cho Quan gia cùng ngoại tổ gia, huống chi Diệp gia không hề có quan hệ với nàng, thậm chí còn có oán hận sâu đậm.
“Các ngươi sau này ở tạm nơi này đi, đợi mọi chuyện kết thúc, tự nhiên sẽ có người an bài đường đi thay các ngươi.”
Nàng chỉ vào một tòa lầu nhỏ nói, lại lệnh nô tài đem chăn đệm, gối đầu các loại sạch sẽ ôm vào. Trong ngoài lầu đã sớm đứng đầy trọng binh, từ bên ngoài nhìn lại thập phần yên tĩnh.
Vài vị nhũ mẫu bị Chu Thiên cảnh cáo, tất nhiên là gật đầu đồng ý, hơn nữa người ôm vị Hạo ca nhi kia, nghe nói sau khi chuyện thành công có thể nhặt về một cái mạng, còn có thể nhận tiền thưởng rất hậu hĩnh, tinh thần lúc này mới miễn cưỡng ổn định. Sắc mặt nàng trắng bệch đứng ở cửa, giống như không dám đi vào, thẳng đến khi Hạo ca nhi đói oa oa khóc lên mới một mặt cởi áo một mặt đi vào, cửa được khóa lại.
Quan Tố Y chỉ phụ trách thu nhận bọn họ, chờ khi nhũ mẫu dựa theo phân phó trước đó của Diệp Toàn Dũng vụng trộm chuồn ra phủ, nàng lại làm bộ lo lắng đi tìm, sau đó đi báo quan, lúc đó liền được thanh nhàn.
Chuyện cần làm bây giờ, chính là chỉnh đốn lòng người cả một phủ, nàng đi về phía chính đường, lệnh cho quản gia đưa những nô tài không bị thương nặng tới để nghe giáo huấn.
“Triệu gia bây giờ là cái tình huống gì các ngươi cũng biết, Hầu gia đã không được, nay toàn bộ đều dựa vào nhị lão gia chống đỡ. Nhưng Nhị lão gia hàng năm ở biên quan, không thể trở về, lại còn phải xung phong liều chết trên chiến trường, chống đỡ kẻ thù bên ngoài, chỗ hung hiểm này người thường không thể tưởng tượng nổi. Ta là người nói chuyện thẳng thắn, giờ nói cho các ngươi hiểu rõ ngọn nguồn, Triệu gia gặp kiếp nạn lần này đã không như lúc trước, trước mắt, phú quý cũng như đình đài lầu các, vẫn treo lơ lửng. Trong các ngươi có người ký văn tự sinh tử, có người ký văn tự bán đứt, khế ước cầm cố, còn có làm công ngắn hạn, để tránh liên lụy đến mọi người, ta cũng không miễn cưỡng các ngươi, muốn đi thì cứ đi, muốn ở lại thì cứ ở lại.”
Nàng từ từ uống một hớp trà nóng, tiếp tục nói:
“Tục ngữ nói đan ti bất thành tuyến, một cây làm chẳng nên non, nhiều người mới làm việc tốt, nhiều người mới tạo ra sự cường đại. Nhưng ta lại cho rằng phải phân lúc nào, tình huống như thế nào. Nay Triệu phủ đang gặp khó khăn, người tuy nhiều, nhưng tâm lại phân tán, đều có mưu tính riêng, đều có suy nghĩ, ngược lại dễ làm chuyện xấu, không bằng trên dưới đồng lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh vững như thành đồng, cùng nhau bước qua thời gian khó khăn này. Nay gia quyến Diệp phủ cũng bị liên quan đến tình tiết bên trong vụ án, chuyến đi này sợ là không trở về được, cho nên chi tiêu của Đông phủ cứ tính toán chiếu theo ngày thường. Bản thân các ngươi tự suy nghĩ một chút, là đi là ở hoàn toàn theo ý các ngươi, những người ký văn tự bán đứt kia ta không thể để các ngươi chuộc thân bằng bạc, chỉ có thể cầm khế ước đi nha môn tiêu tịch, xem như là tích đức thay Triệu gia.”
(Đan ti bất thành tuyến: Một cây ti giảo không thành tuyến. So sánh cá nhân sức mạnh đơn bạc, khó có thể hoàn thành mọi chuyện. )
Hơi dừng một chút, giọng nói của nàng lạnh dần:
“Nhưng các ngươi phải hiểu được, bây giờ là thời kì bất thường, Triệu gia ta lại liên quan đến đại án mưu nghịch, các ngươi dù lấy được khế ước nhưng trong thời gian tới cũng không đi được, còn phải đợi trong nhà giam mấy hôm, chờ vụ án tra ra manh mối, chứng minh các ngươi không phải đám tặc tử đến thăm dò hoặc vẫn chưa tiết lộ tin tức, mới có thể đầy đủ lông tóc đi ra ngoài. Từ nay về sau các ngươi sống hay chết không quan hệ với Triệu gia, các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Chúng nô tài ngay cả nói cũng không dám, biểu tình kính sợ. Sau khi được phu nhân cứu, bọn họ cũng không có ý định đi, tên tuổi Chinh Bắc Tướng Quân mặc dù không thể so sánh với Trấn Bắc Hầu, nhưng phu nhân còn ở đây, Triệu gia không kém đến mức không có nơi nào để đi. Đương nhiên cũng có vài kẻ có tâm tư biến hoá kỳ lạ có ý muốn thoát thân, nghe xong vài câu trước trong mắt đã phát ra ánh sáng vui mừng, cho đến câu cuối cùng lại suy sụp xuống dưới, không dám sinh sự. Vị tân phu nhân này tuổi tuy nhỏ, nhưng quả thật là không dễ lừa gạt.
Quan Tố Y nhắm mắt ngồi chờ, sau một khắc chung, thấy phía dưới không có người đứng ra chào từ giã, lúc này mới chậm rãi cười nhẹ:
“Tốt, thời khắc nguy nan phải nên đồng tâm hiệp lực, cuộc đời này thứ mất đi có thể cướp về. Minh Lan, Kim Tử, Ngân Tử, đem bạc ra phát xuống đi cấp phí an ủi cho mọi người.”
Ba nha đầu đồng thanh kêu đồng ý, đem ngân lượng đã sớm chuẩn bị tốt phân phát cho mọi người, mỗi người được ba lượng, không nhiều không ít, công bằng. Đám nô tài vốn tâm phục khẩu phục đối với phu nhân, vô cùng kính sợ, giờ còn được nhận ngân lượng vì thế đều cười toe tóe, miệng nói cát tường cầm tiền xong liền ra bên ngoài nhảy nhót, không khí vui mừng dào dạt trong nháy mắt xua đi xui xẻo khi quan binh tới cửa, ngay cả phía Tây không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời cũng sáng sủa không ít.
Triệu Thuần Hi tránh ở ngoài cửa vụng trộm nhìn vào trong. Trước kia vô luận Quan thị nói cái gì, làm cái gì, nàng ta đều cảm thấy không vừa mắt, hiện tại khi vứt bỏ đi chướng ngại, cẩn thận nghiền ngẫm nhất cử nhất động của nàng mới phát hiện bên trong chưa rất nhiều học thức, chính chiêu phát bạc vừa rồi kia nàng ta cũng phải học mất ba năm.
Nói mấy câu vô cùng đơn giản, lại chân thành tha thiết, lòng dạ ngay thẳng, khiến con người ta không tự giác giao tâm cho nàng, cảm động lây; Tiếp đó là tiện đà thi ân, nhận được vô số cảm kích, vì thế người muốn ở lại càng thêm muốn ở lại, không muốn ở lại cũng sẽ không phải hạng người vô tình vô nghĩa, đối với Triệu gia không có một chút tổn thất nào; Nhưng Triệu gia không phải thiện đường, được thiện danh nhỏ nàng cũng sẽ không để nô tài phản chủ được sống sung sướng, mang quan sai ra áp chế bọn họ, còn đây là ân uy tịnh thi, chiêu này vừa ra, nhưng kẻ không an phận sẽ phải hoàn toàn yên tĩnh.
(Ân uy tịnh thi: Ân: Ân huệ; uy: Uy nghiêm; thi: Dùng tới, thi triển. Câu này ý chỉ: Ân huệ cùng uy nghiêm đồng thời sử dụng.
Cho đến lúc này nếu còn có kẻ muốn đi, không phải trong lòng có quỷ thì chính là đầu óc có bệnh, đem người giao vào tay Chu Thiên là xong một việc nhỏ rồi. Từ nơi này bắt đầu, ai dám phản chủ làm loạn? Ai dám tà thuyết mê hoặc người khác? Bảo đảm trong phủ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài so với ngày xưa còn hợp quy củ hơn.
Nơi này làm sao giống như sắp tan cửa nát nhà, rõ ràng là phá rồi lại lập, lập nên thời kỳ sơ hưng (sơ khai, hưng thịnh).bg-ssp-{height:px}
Triệu Thuần Hi nghĩ càng sâu, tình cảm đối với Quan thị lại càng thêm phức tạp. Nàng ta vốn cho rằng nữ nhân có lợi hại hay không còn phải xem nàng gả cho dạng nam nhân như thế nào, mẫu thân không phải từ nữ nhi thương nhân leo lên địa vị Tiệp Dư sao, còn có thể mang về tôn vinh cho mẫu gia như vậy? Nàng muốn làm cũng phải làm người giống như mẫu thân, như vậy mới xem như là không uổng công sống kiếp này.
Nhưng mà Quan thị lại như ánh mặt trời ngăn ở phía trước, thật giống như đỉnh núi cao, khiến người ta không tránh khỏi việc phải ngẩng mặt lên nhìn. Nàng không cần dựa vào phu quân sủng ái cũng có thể sống cuộc sống tự do tự tại, tất cả mọi người chịu phục, tất cả mọi người phải dựa vào hơi thở của nàng. Cái gì gọi là lợi hại? Cái này mới chân chính gọi là lợi hại! Nếu noi theo mẫu thân, kết cục Diệp gia hôm nay có lẽ chính là kết cục ngày sau của nàng ta.
Dựa vào người khác đều là hư ảo, dựa vào chính mình mới chính là con đường thực tế!
Một tia nghi ngờ dưới đáy lòng cuối cùng cũng không cam lòng bị đánh tan, đôi mắt Triệu Thuần Hi trở nên đặc biệt sáng ngời. Nàng ta lặng lẽ thối lui vài bước, đi về phía Bồng Lai uyển đã được quét tước đổi mới hoàn toàn, trở lại trong phòng, sờ lên những đồ lúc trước bị quan sai làm loạn, nay đã được đưa về thỏa đáng, nhìn mình trong chiếc gương nhỏ, thở dài nói:
“Hà Phương, phụ thân nói rất đúng, nếu ta ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân, được nàng chỉ giáo một hai điều, đời này chắc chắn sẽ được lợi vô cùng. Làm người nên làm người giống như nàng vậy, chính mình đứng lên bằng đôi chân của mình, dựa vào phu quân, dựa vào nhi nữ, hoặc dựa vào gia thế, đều vô dụng.”
Hà Phương đã sớm cảm động trước phu nhân hiệp khí (hào hiệp, nghĩa khí)thu nạp, không dám đối nghịch cùng nàng, thấy suy nghĩ của tiểu thư được đả thông, tất nhiên cực kỳ vui mừng, vội vàng nói nhiều thêm mấy câu đồng ý. Chủ tớ hai người thương lượng nên bồi tội với phu nhân như thế nào, ngày sau cho dù như thế nào cũng phải dính lấy nàng, học bản lĩnh của nàng, cho tới nửa đêm mới nằm xuống nghỉ ngơi, vốn tưởng rằng sẽ mất ngủ, lại không nghĩ rằng một đêm ngủ không mộng, thập phần an ổn.
Hôm sau, lão phu nhân sáng sớm đã rời giường, thu xếp cái ăn, chăn đệm, thuốc trị thương muốn đến thiên lao thăm nhi tử, dù sao cũng là một miếng thịt rơi ra từ trong bụng của mình, dù thất vọng như thế nào cũng không thể buông tay mặc kệ.
Quan Tố Y vì biểu hiện rõ ràng danh tiếng nhân đức của Quan gia, không thể không nắm chắc cơ hội hỗ trợ này.
Trừ Nguyễn thị đang mang thai cùng Mộc Mộc tuổi nhỏ ra, vài vị chủ tử của Triệu gia tất cả đều đi lên xe ngựa, xe ngựa lắc la lắc lư chạy về phía nhà lao. Quan phụ đã sớm chuẩn bị từ trên xuống dưới, khơi thông quan hệ, lúc này đang chờ ở bên ngoàii thiên lao.
Trong thiên lao, Triệu Lục Ly ngồi xếp bằng, vẻ mặt thản nhiên, nếu xem nhẹ những vết máu kín người do bị roi đánh cùng mùi tanh nồng nặc gay mũi kia, còn tưởng rằng nơi này không phải nhà tù, mà là cánh đồng bát ngát, nhẹ nhàng khoan khoái an nhàn vô cùng nữa.
Trưởng công chúa thân mặc một bộ trang phục màu đen, trên thắt lưng khoá một thanh đại hoàn đao, hai tay ôm trước ngực, sống lưng thẳng tắp, miệt thị cười nói:
“Triệu Lục Ly, ngươi cũng có ngày hôm nay? Bản điện trở về thật đúng lúc, có thể tận mắt thấy ngươi gặp báo ứng. Sợ là ngươi vẫn không biết đi, dẫn đầu đội quan sai đến bắt người Triệu gia chính là Chu Thiên, một phòng già trẻ kia đến hôm nay cũng không biết có bị chỉnh chết vài nguời hay không.”
Triệu Lục Ly trong lòng run sợ, trên mặt không chút giấu diếm nào, trầm mặc một lúc sau mới nói:
“Trưởng công chúa điện hạ sợ là cũng không biết, có phu nhân nhà ta trấn ở Triệu phủ, bất luận là người nào, chủ tử hay là nô tài, đều sẽ không có chuyện gì.”
Trưởng công chúa sao có thể không biết? Chẳng qua nói ra để hù dọa Triệu Lục Ly thôi, chính là muốn nhìn hắn chịu đủ kinh sợ, chỉ cần nhìn hắn nước mắt giàn giụa chật vật cũng đã đủ thống khoái. Nhưng hắn giống như đã tìm về được cơ trí thong dong, cũng không rơi vào hố bẫy dù chỉ một chút. Đương nhiên trong này cũng không thể thiếu tín nhiệm to lớn của hắn đối với Quan thị.
Quan thị quả thực là rất cao minh, trưởng công chúa nguyên còn lo lắng nàng chịu khi nhục (khi dễ, nhục nhã), thủ trước cửa Triệu gia một lát, ý muốn bảo hộ người nữ tử cương liệt này, vậy mà cái tên Chu Thiên kia lúc đi vào thì ngẩng đầu, lúc đi ra lại xám xịt, đợi nàng chạy vào trong cung hỏi thăm mới biết hắn lại bị Quan thị hung hăng sắp xếp hai cái bẫy, cuối cùng phải dập đầu nhận sai mới có thể thành công lui thân.
Nữ tử như vậy đầu tiên là bị gả cho tên trứng thối Triệu Lục Ly, sau lại bị sắc phôi Hốt Nạp Nhĩ nhìn trúng, thật đúng là hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, hoặc là cải trắng làm đồ ăn cho trư, quả thật là phải giận dữ giậm chân! Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bước đi. Hốt Nạp Nhĩ không giết người này, nàng tự nhiên cũng sẽ không động thủ, đường đường là Vệ Quốc Đại tướng quân còn không đến mức khó xử một kẻ phế vật cùng với một đám nội quyến vô tội.
Triệu Lục Ly thấy nàng như thế, tâm vẫn treo cao rốt cuộc cũng chậm rãi được bỏ xuống. Xem ra phu nhân đã bảo trụ được già trẻ Triệu phủ được bình yên, có thể lấy được phu nhân như vậy quả thật chính là phúc khí kiếp trước hắn đã tu luyện được mà.
Trưởng công chúa vừa mới mở cửa ra, chỉ thấy Thái Thường khanh dẫn theo một đám lão nhân, nữ nhân cùng hài tử đi tới, nho nhã lễ độ chắp tay về phía mình.
Nàng đáp lễ lại, thấy Quan Tố Y mặc trang phục váy dài quét đất, như tùng như trúc như hoa như ngọc đứng ở một bên, trên người tỏa ra khí thế hào hùng của nam tử lại không mất đi vẻ mềm mại đáng yêu của nữ tử, không khỏi yêu chết, bỗng nhiên giơ tay nhéo nhéo hai má mềm mại của nàng, cười nói:
“Phu nhân, nay Triệu Lục Ly kia đã là hàng không dùng được, nếu hắn không bảo hộ được ngươi, ngươi liền đến phủ trưởng công chúa, bản điện bảo hộ ngươi!”
Tất cả mọi người ở đây như rơi vào trong mộng, duy chỉ có Quan Tố Y chắp tay nói lời cảm tạ, trên mặt không thấy phẫn nộ cũng không thấy ngượng ngùng, thái độ thẳng thắng vô tư, tiêu sái.
Trưởng công chúa càng thêm cao hứng, một mặt tươi cười một mặt sải chân bước đi xa, nhìn bóng hình cao ngất kia, quả thật là thập phần khí vũ hiên ngang.
(Khí vũ hiên ngang: Khí: hơi thở, sức mạnh thể chất hay tinh thần. Vũ: bốn phương và trên dưới. Hiên ngang: có thái độ tự tin tự cường, bất khuất.
Khí vũ hiên ngang là người có chí khí lớn, hiên ngang vùng vẫy trong Trời Đất.)