Triệu Lục Ly từ cái đêm gặp mặt Diệp Phồn rất giống vợ trước kia, sau đó liền cố ý hay vô ý tránh mặt nàng ta, mỗi ngày đi đến Tây phủ thỉnh an mẫu thân, bồi phu nhân cùng bọn nhỏ ăn sáng, sau đó xuất môn quản lý sản nghiệp. Vốn hắn là người giỏi tính toán, dù chưa học qua kinh thương, nhưng rất nhanh đã có thể bắt tay vào quản lý, sau lưng lại có danh hào của đệ đệ chống đỡ, cho nên vãn hồi lại không ít tổn thất, dù cuộc đời này vô duyên với con đường làm quan, nhưng làm phú ông giàu có lại dư dả.
Triệu Thuần Hi cùng Triệu Vọng Thư có tâm hối cải, lại thêm mười phần thành ý, Quan Tố Y thân là “hiền thê lương mẫu” cho nên chỉ có thể nắm mũi bọn họ thừa nhận, truyền thụ cùng dạy dỗ từng loại tri thức lễ giáo.
Ngày hôm đấy, Triệu Vọng Thư đúng giờ đến nhà giữa học tập, thấy trong lòng kế mẫu ôm Mộc Mộc, đang đọc chuyện xưa [Sơn hải kinh ], tỷ tỷ còn đến sớm hơn so với hắn, trong tay cầm một cái khung thêu, đang xe chỉ luồn kim, chuẩn bị làm một cái hầu bao.
(Sơn Hải Kinh là Sách cổ Tiên Tần Trung Quốc, sách có nhiều mặt nên sách có lý giải không giống nhau, cho rằng giống với lịch sử chính là ghi lại Thần thoại cổ đại, Địa lý, Động vật,Thực vật, Khoáng vật, Vu thuật,Tôn giáo, Lịch sử,Y dược, Dân tộc,..)
“Nương, nhi tử đến chậm.” Hắn lau khóe miệng dính dầu mỡ vào quần áo, xấu hổ nói.
Quan Tố Y không muốn cố ý khó dễ người chủ nhân, hơn nữa đối phương vẫn còn là một đứa nhỏ cái gì cũng chưa làm. Nàng liếc mắt nhìn sắc trời một cái, lãnh đạm nói:
“Không tới trễ, còn kém một khắc mới đến giờ thìn, trước tiên ngồi xuống đọc sách một lúc đi, học thuộc lòng chương phải học hôm nay và đọc lại lần, ta sẽ giảng giải cho ngươi những chỗ không hiểu.”
“Nhi tử đã biết.” Triệu Vọng Thư vội vàng buông sách xuống, đi đến bên cửa sổ, chìm trong tia nắng ban mai rung đùi đắc ý cầm sách lên. Triệu Thuần Hi liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn kế mẫu ôm nghĩa đệ, chỉ cảm thấy năm tháng tĩnh lặng, cuộc đời an ổn. Đây mới là những ngày mà nàng ta tha thiết ước mơ, đây mới là không khí nên có của một gia đình hạnh phúc.
Hôm nay Mộc Mộc ở chỗ huynh tỷ vô cùng tốt, nói cũng dần dần nhiều hơn, nắm ống tay áo của nghĩa mẫu, nhỏ giọng nói:
“Nương, con cá thật sự biết bay sao? Nó có hình dáng gì? Hài nhi không nghĩ ra được.”
“Ta giúp ngươi vẽ được không?” Quan Tố Y nhéo nhéo mũi nhỏ của Mộc Mộc, lúc này mới nhấc bút miêu tả tinh tế. Tấm mắt của nàng cực kỳ rộng lớn, người khác không thể tưởng tưởng ra kì vật, trong đầu của nàng chỉ cần nghĩ một chút đã tưởng tượng ra kì vật trông rất sống động, lại thêm bản lĩnh vẽ tranh thủy mặc xuất thần nhập hóa, chẳng qua chỉ vài nét bút đã tinh tế vẽ ra đỉnh núi đẹp tuyệt vời, phác họa nổi lên.
Mộc Mộc nhìn mà trợn mắt há mồm, dùng ngón tay mập mạp ngắn tũn của mình đâm đâm lại sờ sờ nơi đó, trộm nghĩ con cá này thật đúng là sống động. Triệu Vọng Thư cũng đã học thuộc lòng bài thơ, vụng trộm liếc mắt nhìn kế mẫu một cái, nhỏ giọng oán giận:
“Nương, vì sao ngươi kể chuyện xưa cho Mộc Mộc, vẽ tranh, lại cầm thước phạt ta?” Dứt lời sắc mặt thoáng một cái liền tái nhợt, vội vàng bổ sung:
“Ta không có ý trách ngươi, ta cũng muốn nghe ngươi kể chuyện xưa, nhìn ngươi vẽ tranh.”
Kiếp trước ta kể chuyện xưa cho ngươi còn thiếu sao? Ta hao tổn tâm cơ đem nhân sinh triết lý cùng tinh hoa nho học đưa vào trong chuyện xưa, dẫn đường cho ngươi từ ghét học đến hiếu học, rồi đến tự học. Ngươi lại hồi báo ta như thế nào đây? Chuyện xưa đã nói xong từ đời trước, đời này bản thân ngươi tự học tập đi.
Đương nhiên những lời nói này, Quan Tố Y không có khả năng nói ra ngoài miệng, đập mặt bàn nói:
“Dạy học trồng người cũng là một cửa học vấn, có nguyên tắc cơ bản. Quan gia ta là thế gia nho học, cũng là thế gia có giáo dục, từ xưa đến nay di huấn truyền xuống, thứ nhất là hữu giáo vô loài, thứ hai là tùy theo tài năng tới đâu rồi mới dạy. Có cách giáo dục không phải người nào cũng có thể dạy, không có địa vị cao thấp, không phân biệt trưởng ấu trước sau; Tùy theo tài năng tới đâu dạy tới đó, chính là đối với hạng người gì sẽ dùng thủ đoạn tương hợp(tương tự, thích hợp) với người đó, cũng không phải là sử dụng một khuôn mẫu với tất cả mọi người, nếu như vậy thì cuối cùng sẽ thành cái dạng gì. Ngươi chính là trưởng tử Triệu gia, sau này còn phải kế thừa gia nghiệp, mang lại vinh quang cho gia tộc, trọng trách trên vai ngươi nặng hơn so với bất kỳ ai khác, không thể lười biếng, cho nên ta cố ý dùng phương thức nghiêm khắc quản giáo ngươi, mài dũa ý chí của ngươi. Nhưng Mộc Mộc tuổi nhỏ, tính tình mẫn cảm lại hướng nội, tương lai hoặc nhập sĩ, hoặc chu du khắp nơi, hoặc nghiên cứu học vấn, thậm chí còn hành thương buôn bán, làm quen sáng tạo thuật thủ công, toàn bộ đều do hắn làm chủ, cho nên ta mới dùng phương pháp dạy dỗ nới lỏng như ta ngày xưa, mặc kệ hắn tự do phát triển.”
(Hữu giáo vô loài: Mọi người ai cũng có thể tiếp thu giáo dục, ai đến học ta cũng đều không phân biệt)
Quan Tố Y nhìn thẳng hắn, trịnh trọng nói:
“Hai người các ngươi xuất thân không giống nhau, vận mệnh không giống nhau, trách nhiệm trên vai cũng không giống nhau. Nếu ngươi coi những lời vi phụ ta nói chỉ là lời nói vẻ vang nói tùy tiện một chút, thì cũng có thể, mỗi ngày ta sẽ kể chuyện xưa cho ngươi.”
Triệu Vọng Thư xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, vội vàng xua tay nói:
“Không không không, nhi tử không muốn nghe chuyện xưa, nhi tử nhất định chăm chỉ đọc sách, tương lai thi Trạng Nguyên, làm quan lớn, làm người trên người khác, bảo hộ nương, tổ mẫu, nhị thẩm, còn có tỷ tỷ.”
Vốn Triệu Thuần Hi còn cảm thấy kế mẫu sủng nịch Mộc Mộc, lạnh nhạt với đệ đệ, hơi có phần nặng bên này nhẹ bên kia, nhưng trước mắt nghe xong lời này mới hiểu được nàng làm như vậy đều có đạo lý. Tương lai đệ đệ chính là ánh sáng của gia tộc, chí hướng sao có thể đặt trên việc vui chơi? Kế mẫu đối xử với hắn không sai, thậm chí còn vô cùng tận tâm.
Đều nói người Quan gia chính trực ngay thẳng, lời ấy quả không sai. Nếu tồn tại hiểu lầm đối với kế mẫu, nhất định phải thẳng thắn nói trước mặt, không cần phải buồn bực trong lòng rồi sinh ra oán khí, cuối cùng làm hỏng đến tình cảm mẫu tử. Cái loại bình đẳng, thẳng thắn, và phương thức ở chung không có chuyện không thể nói này, khiến cho Triệu Thuần Hi cảm thấy rất mới lạ, cũng bị xúc động lớn. Nàng ta nghĩ, phóng mắt ra toàn Ngụy quốc, sợ là sẽ không tìm được một kế mẫu nào tốt hơn so với kế mẫu của nàng ta.
Than thở một tiếng, Kim Tử cầm một tấm danh thiếp được nạm vàng đi vào, thấp giọng nói:
“Phu nhân, đây là bái thiếp nội vụ trong cung đưa tới, mời người ngày mai đi tham gia cung yến.”
“Cung yến? Lúc này không phải lễ tết, tại sao trong cung lại mời dự yến hội?” Quan Tố Y chậm rãi thổi lớp bụi ở trên án.
“Nghe nói là Thái hậu nương nương có trồng vài gốc cây Mộc Lan đã nở hoa, hương thơm bay xa trăm dặm, có rất nhiều màu sắc, gặp áng sáng liền thay đổi, lão nhân gia từ xưa tới nay là người rộng rãi hào phóng, lệnh cho quan viên tứ phẩm trở lên cùng với gia quyến trong kinh cùng đến để thưởng thức.”
“Thì ra là thế, Thái hậu nương nương thân mời, chúng ta là thần phụ sao có thể không đi?” Quan Tố Y đóng tấm danh thiếp lại, thử dò xét nói:
“Ngày mai ngươi cùng ta vào cung?”
Triệu Thuần Hi đầu tiên là ý động, sau đó liền khôi phục lại, kiên định cự tuyệt:
“Không được, chính nương đi thôi. Bây giờ ngươi vẫn là Nhất phẩm Cáo Mệnh, sau lưng còn có Đế Sư, Thái Thường, ngươi chính là thiên chi kiêu nữ chân chính, mà ngày hôm nay ta tính là cái gì? Không có huyết mạch cao quý, cũng không có gia thế hiển hách, giống như con gà con cứng rắn chui vào trong đàn hạc, trừ bỏ tự rước lấy nhục, còn có thể dính chút tiên khí hay sao? Nương ngài nói rất đúng, người quý ở tự biết, ta làm một nữ nhi nhà giàu bình thường, gả cho một người môn đăng hộ đối đôn hậu, như vậy là quá đủ. Ở chỗ cao chưa chắc đã nở mày nở mặt, cũng có thể là lạnh thấu xương.”bg-ssp-{height:px}
Quan Tố Y kinh ngạc nhìn nàng ta không thôi, ngàn vạn không dự đoán được lời nói khiêm tốn rộng lượng này lại được nói ra từ trong miệng của Triệu Thuần Hi. Nàng ta không phải một lòng một dạ muốn trèo lên cao hay sao? Đời này tại sao lại thay đổi giống như thành một người khác như vậy? Nhưng khi tỉ mỉ nhìn kỹ gương mặt của nàng ta, lại tìm không thấy một dấu vết miễn cưỡng nào, nàng ta đúng là thật lòng thật dạ nghĩ như vậy.
Nhưng cái này cũng không kỳ quái, đời trước nàng ta không trải qua kiếp nạn sinh tử, lại càng không bị ngoại tổ hãm hại tới ranh giới tan cửa nát nhà, cho nên không lĩnh hội được chân lý cuộc sống cũng là bình thường. Quan niệm của nàng ta sau khi hoàn toàn bị phá hủy, lại tự mình từ từ chữa trị, mà trong quá trình này tránh không được việc tiếp thu những điểm mạnh trong việc thân cận với người khác, do đó bị đồng hóa.
Cố tình Quan Tố Y chính là người này, cho nên nàng ta cố gắng dựa dẫm vào nàng, cố gắng noi theo từng hành động của nàng, cẩn thận nghiền ngẫm thủ pháp của nàng, nàng ta trở thành người như vậy cũng là lẽ tự nhiên.
Quả nhiên thế sự vô thường, thay đổi một cái nhỏ bé cũng có thể quyết định thành bại, đắp nặn thiện ác, có thể phá hủy một người, cũng có thể cứu vớt một người. Quan Tố Y suy nghĩ rất nhiều, kỳ thật chỉ trong giây lát, vỗ vỗ mu bàn tay của kế nữ, thở dài:
“Ngươi đã hiểu rồi, so với suy nghĩ của ta ngươi còn thông minh hơn.”
Triệu Thuần Hi nhẹ nhàng cười cười, nhìn qua thì cực kỳ bình tĩnh, nhưng sự thật thì trong lòng vừa kích động lại có chút kiêu ngạo. Có thể được kế mẫu khen một câu cũng không phải chuyện dễ.
Hôm sau, Thánh Nguyên Đế mặc thường phục đi trong Ngự Hoa Viên, Trưởng công chúa đi ở bên cạnh tay cầm đại đao.
“Tại sao ngay cả ngắm hoa ngươi cũng mang theo một thanh đại đao? Vào cung diện thánh phải nộp bỏ vũ khí, ngươi đây là cố tình phạm pháp.” Thánh Nguyên Đế nhíu mày.
“Thói quen, đó chính là không bỏ được, ngươi có năng lực khó dễ được ta?”
Dáng người Trưởng công chúa cao ngất, mặt như quan ngọc, nhìn qua lại có bóng hình của Phan An. Vài cũng nữ đi ngang qua cũng bị nàng mê hoặc, hai má đỏ bừng quỳ xuống thỉnh an.
(Phan An (潘安) Phan Nhạc (潘岳) – một tên khác của Phan An, là người Hà Nam sống vào thời Tây Tấn, tên chữ là An Nhân (安仁), biệt hiệu là Đàn Nô (檀奴). Đây là một kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại, sở hữu một tư dung đã tốt, tinh thần thêm đẹp (姿容既好,神情亦佳:tư dung ký hảo, tinh thần diệc giai), vì thế trong dân gian có câu: “mặt tựa Phan An” (貌比潘安:mạo tỷ Phan An). Theo ểm-tich/)
“Thôi, ở bên ngoài Trẫm khoan dung, bỏ qua cho ngươi lần này. Lần trước trẫm để ngươi điều tra dị nhân Miêu tộc, ngươi có tra xét hay không? Không phải ngươi nói phái người đi đón phu nhân sao? Khi nào nàng mới có thể vào cung?” Thánh Nguyên Đế hơi có chút nôn nóng.
“Đường đến Quý Châu xa xôi, sao có thể có tin tức nhanh như vậy được? Ngươi hãy kiên nhẫn chờ thêm mấy tháng đi. Nơi của Phu nhân Bản điện đã phái long xa đi đón, không quá hai khắc chung sẽ đến.”
Hai người đi ra từ sau núi giả, liền thấy phía trước đứng mấy hài đồng, từ ba bốn tuổi đến mười một mười hai tuổi, đều ăn mặc phú quý, cung nữ đứng quanh, hi hi ha ha đùa giỡn không ngừng. Trong đó có một người hình như thân phận cực kỳ tôn quý, luôn luôn có nội thị che trở hai bên trái phải, không có một khe hở kêu:
“Tiểu điện hạ, ngài chậm một chút, coi trừng bị ngã!”
Đứa bé không nghe khuyên bảo, ngược lại càng thêm hăng hái, bỗng nhiên liếc mắt nhìn thấy Thánh Nguyên Đế, hoảng sợ la lên:
“Tu La đến rồi! Tu La ăn thịt người đến rồi, mọi người chạy mau ah!”
Vẻ mặt trêu tức của Trưởng công chúa trong nháy mắt bị tiêu trừ sạch sẽ, trơ mắt nhìn đám hoàng tử hoàng tôn giống như gặp phải quái vật ăn thịt người, chạy trốn bốn phía. Một nữ tử có dáng người cao gầy, ăn mặc xinh đẹp quý phái xách váy chạy tới, dáng vẻ chẳng quan tâm, lập tức xoay người ôm lấy đứa bé đứng đầu, vỗ nhẹ phía sau lưng trấn an:
“Hoàng nhi chớ sợ, mẫu phi ở chỗ này, hoàng tổ mẫu ở nơi này, Tu La không dám ăn thịt người!”
“Mẫu phi ta sợ, chúng ta mau trở về đi!” Đứa bé nức nở nói.
“Tốt tốt tốt, chúng ta liền trở về. Trong cung Hoàng tổ mẫu thờ phụng thần, thần sẽ phù hộ chúng ta không bị Tu La sát hại.”
Hai mắt của nữ tử rủ xuống không dám đối diện với Thánh Nguyên Đế, trong miệng nói ra từng câu từng chữ lại mang theo gai độc, làm cho người ta phải thấy khó chịu.
Trưởng công chúa rút thanh bội đao ra một nửa, ánh sáng của kim loại bao hàm cả sát khí khiến cho nàng ta không chịu nổi phải im miệng, sau đó dắt một đám hài tử cùng cung nhân nhanh chóng đi xa. Chờ đám người biến mất ở cuối con đường nhỏ, trưởng công chúa mới sâu kín mở miệng :
“Hốt Nạp Nhĩ, ngươi nên sinh con, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày ngôi vị hoàng đế của ngươi cũng sẽ rơi vào trong tay người ngoài. Tuy lão Đại, lão Tam, lão Lục đã chết, nhưng đứa nhỏ của bọn họ đều được nuôi dưỡng ở bên người của Thái hậu, cũng là Long tử Long tôn chính thống. Chờ bọn hắn lớn lên, nếu ngươi vẫn là người cô đơn lẻ bóng, sợ là sẽ đầu thân hai nơi (đầu thân khác chỗ, ý chỉ bị chém đầu), không được chết già.”
Cơ thể của Thánh Nguyên Đế căng cứng, ngữ khí âm lãnh thâm trầm:
“Đứa nhỏ, Trẫm giống Tu La như vậy cũng có thể có đứa nhỏ sao? Trẫm sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội dựng dục con nối dòng của Trẫm, hoàng tỷ ngươi không cần nói nữa.”
Trưởng công chúa bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi :
“Nếu người nọ là Phu nhân? Nàng có thể sinh con cho ngươi?”
Trong lòng của Thánh Nguyên Đế rung động, lại rất nhanh đánh tan đi vọng niệm này, ảm đạm nói :
“Nàng càng không thể, hoàng tỷ chớ hại nàng!” Dứt lời phất tay áo đi mất, thân ảnh có chút chật vật.