Dịch: Kaim
Mặc dù vẫn cảm thấy tức giận cho đến tận khi lên giường, nhưng Jessica đã ngủ ngon và thức dậy với một tâm trạng phấn khởi. Cô đã thật ngớ ngẩn khi để người đàn ông đó ảnh hưởng đến thần kinh của mình, nhưng trong tương lai cô sẽ cố tránh anh.
Tiếng rên rỉ làm cô chú ý, cô cho Samantha ăn và tán dương những chú cún con về người mẹ đáng tự hào của chúng, rồi cô cũng tự động viên mình. Cô không có thói quen uống trà của người Anh, mà thay vào đó cô uống café; cô đang nhâm nhi tách café thứ hai thì Sallie gõ vào ô kính của cánh cửa sau. Jessica đứng dậy để mở cửa và mời cô vào nhà, và cô nhìn thấy nét cau mày làm biến dạng khuôn mặt thường xuyên tươi tắn của Sallie. Sallie đang cầm một tập báo trong tay.
“Có chuyện gì sao” Jessica hỏi. “Nhưng trước khi bạn nói cho mình biết, bạn có muốn một tách café không?”
Sallie nhăn mặt. “Café ư, bạn của tôi? Cậu vẫn chưa biết gì sao. Không, Jess, tớ nghĩ cậu nên xem cái này. Đây là một đống rác rưởi, và chỉ khi mọi công việc làm ăn bắt đầu đi xuống. Tớ không thể làm thay đổi nó, Joel nghĩ rằng tớ không nên, nhưng - dù sao, cậu nên đọc nó trước khi ra ngoài, và tớ nghĩ rằng sẽ tốt hơn cho cậu nếu cậu xem nó một mình.”
Jessica từ từ đưa tay ra cầm lấy đống báo, nhưng cô đã biết nó là gì. Sallie đã mở sẵn vào trang chuyện phiếm và xã hội, và có bức ảnh trong đó. Một, tất nhiên, là Nikolas đang hôn cô. Cô bình thản nhận thấy đây là một bức ảnh đẹp, Nikolas nhìn rất đen tối và mạnh mẽ, cô thì nhìn mỏng manh, và miệng họ đang bám lấy nhau qua chiếc bàn. Bức ảnh còn lại được chụp khi họ rời đi và Nikolas đặt tay lên vai cô, nhìn xuống cô với một cảm xúc khiến cô run rẩy. Sự ham muốn sống sượng hiện lên trên khuôn mặt anh trong bức hình này, và làm cô nhớ lại điều đã xảy ra khi anh đưa cô về, làm cô ngạc nhiên một lần nữa là anh đã dừng lại khi cô trở nên hoảng sợ.
Nhưng Sallie đã tập trung vào cột báo bên dưới bức ảnh và Jessica ngồi xuống bàn để đọc nó. Đó là một cột báo dí dỏm, xuyên tạc, chua cay, nhưng đó chỉ là một điểm làm tác giả trở nên xấu xa. Cảm giác buồn nôn trong cô xuất hiện khi cô đọc lướt qua những dòng chữ được in ra:
“Đêm qua goá phụ đen khét tiếng của London đang dệt lưới một nạn nhân còn độc thân và được tôn sùng, nhà tỉ phú Hi lạp bí ẩn Nikolas Constantinos đã hoàn toàn bị quyến rủ bởi vẻ duyên dáng của Bà goá phụ. Phải chăng cô ta đã tiêu hết số tiền mà người chồng quá cố, quý ngài Robert Stanton, đã để lại cho cô ta? Chắc chắn là Nikolas có khả năng giúp cô ta duy trì lối sống hiện nay, theo những báo cáo có được thì người đàn ông này không dễ gì bị trói buộc giống như cô ta đã làm với người chồng đầu tiên. Một điều ngạc nhiên cho việc cuối cùng ai sẽ là nạn nhân. Bà goá phụ dường như đã không làm gì nhưng cô ta cũng đã chọn được con mồi. Chúng ta sẽ cùng chú ý theo dõi.”
Jessica bỏ tờ báo xuống bàn và mò mẫm băng qua phòng. Cô sẽ không để nó làm phiền tới cô, cô đã dự đoán được điều này sẽ xảy ra. Và chắc chắn cô nên làm quen với nó, sau năm, nhưng điều này dường như càng ngày càng trở nên khó khăn hơn, cô giờ nhạy cảm hơn so với những năm trước đây. Khi đó cô có Robert nâng đỡ, xoa dịu những đau đớn trong cô và làm cô cười, nhưng giờ đây cô không có gì cả. Những nỗi đau cô có, cô phải cố phải chịu đựng một mình. Goá phụ đen - cụm từ này đã được đặt ra ngay sau cái chết của Robert, và cô bị mắc kẹt với nó. Trước đây họ ít nhất cũng chỉ ám chỉ cô bằng cái tên đó. Những điều nhỏ nhặt đó luôn luôn thật bẩn thỉu nhưng cô đã ngay lập tức ngăn những điều phỉ báng đó tác động đến mình, không phải là cô chưa bao giờ bị những điều đó ám ảnh. Việc công khai luôn kéo theo một chuỗi những rắc rối thậm chí cả những điều bẩn thỉu, và cô thì luôn muốn sống một cuộc sống bình lặng, với vài người bạn và những niềm vui nho nhỏ. Cô thậm chí đã có thể quay về Mỹ nếu không có sự hấp dẫn trong công việc kinh doanh của Robert, nhưng cô cũng muốn chứng minh cho họ thấy và muốn sử dụng những kiến thức mà Robert đã chỉ dạy cho cô. Robert cũng muốn điều đó, cô biết là vậy.
Sallie nhìn cô đầy lo lắng, bởi Jessica đang thu mình vào, thở run rẩy từ trong phổi và ép bản thân nói. “Vậy, đây là một điều xấu xa, phải vậy không? Mình đã quên mất rằng nó có thể xấu xa đến mức nào... Nhưng mình sẽ không phạm lỗi bằng việc ra ngoài lần nữa. Điều này chẵng có ý nghĩa gì cả.”
“Nhưng cậu không thể trốn cả đời được,” Sallie phản đối. “Cậu còn quá trẻ, thật không công bằng khi đối xử với cậu như - như một con hủi!”
Một con hủi - một điều thật kinh khủng! Nhưng Sallie không sai một chút nào, thậm chí cả khi Jessica có bị cả thị trấn cô lập, cô vẫn được chào đón trong một số ít gia đình.
Sallie chuyển qua chủ đề khác, mặc dù Jessica đang cố gắng hành động một cách bình thường khi nói đến vấn đề này, khuôn mặt cô tái đi và cô nhìn bị tác động mạnh. Sallie chỉ mạnh vào bức ảnh trên tờ báo và nói “Điều này nghĩa là gì hả Jess? Anh ta là một anh chàng quý tộc! Cậu đã gặp gỡ anh ta khi nào?”
“Cái gì?” Jessica nhìn xuống và màu sắc trở lại trên má cô khi cô nhìn chằm chằm vào bức hình Nikolas đang hôn cô. “Oh... thực ra thì mình mới chỉ gặp anh ta ngày hôm qua.”
“Wow! Anh ta chắc chắn là người tiến rất nhanh! Anh ta nhìn mạnh mẽ, thích ra lệnh, và danh tiếng của anh ta thì khác thường không thể tin nổi. Vậy anh ta giống điều gì?”
“Mạnh mẽ, thích ra lệnh, và dị thường không thể tin nổi,” Jessica nói với tiếng thở dài. “Chính xác như những gì cậu đã nói. Mình hi vọng mình sẽ không gặp lại anh ta lần nữa.”
“Cậu đang có một đống đặc sệt trong đầu kìa!” Sallie thét lên đầy căm phẫn. “Thành thật mà nói, Jess, cậu đúng là không thể nào tin được. Bất kỳ phụ nữ nào cũng muốn được đi ra ngoài với một người đàn ông như vậy, giàu có và đẹp trai và cậu thì không bị hấp dẫn.”
“Nhưng mà mình luôn thận trọng với những người đàn ông giàu có,” Jessica nhẹ nhàng trả lời. “Cậu đã nhìn thấy những điều mà họ đã có thể nói, và mình không nghĩ rằng mình có thể vượt qua điều này một lần nữa.”
“Oh, mình xin lỗi, bạn yêu!” Sallie nói. “Mình không nghĩ đến. Nhưng chỉ là... nghĩ đi! Là Nikolas Constantinos!”
Jessica không muốn nghĩ đến Nikolas, cô muốn quên đêm vừa rồi đi.
Nhìn vào khuôn mặt tái xám của bạn mình, khuôn mặt đóng kín, Sallie vỗ nhẹ lên vai cô và bước đi. Jessica ngồi một lúc trên bàn, đầu óc cô đang trống rỗng, nhưng khi cô đứng lên, bỏ cốc và đĩa của cô vào bồn rửa, bất chợt mọi thứ trở nên khó kìm nén và nước mắt cô tuôn rơi không ngớt.
Khi cơn nức nở kết thúc, cô hoàn toàn kiệt sức và cô lang thang trở lại phòng khách để nằm xuống ghế sofa, nhưng điều đó lại gợi cho cô nhớ về việc Nikolas đã nằm xuống đây với cô, và thay vào đó cô ngồi xụp vào cái ghế, kéo hai chân lên chỗ ngồi và phủ váy quanh chân cô. Cô cảm thấy như đã chết, trống rỗng bên trong, và khi điện thoại reo, cô im lặng một lúc trước khi nhấc ống nghe. “Xin chào”, cô trả lời bằng giọng không rõ ràng.
“Jessica, em có -”
Cô đưa ống nghe ra xa khỏi tai khi cô nghe thấy giọng nói trầm và nhẹ nhàng gác máy. Không, cô không thể nói chuyện với anh bây giờ, cô đang bị tổn thương sâu sắc.
Đến khi chuông cửa vang lên một lát sau đó, cô vẫn tiếp tục ngồi im, quyết định không trả lời, nhưng một lát sau cô nghe giọng của Charles gọi cô bên ngoài và cô bước chân ra.
“Chào buổi sáng,” cô chào anh khi anh sắc sảo nhìn cô. Cô bối rối.
“Tôi đã đọc báo,” anh nói một cách lịch sự. “Lên gác, rửa mặt mũi và thay quần áo, rồi sau đó cô có thể nói với cho tôi về điều này. Tôi đã định gọi cho cô ngày hôm qua, nhưng tôi có việc ra khỏi thị trấn, không có nghĩa là tôi có thể hoàn thành bất cứ việc gì. Đi nào, em yêu, tôi sẽ lên gác cùng cô.”
Jessica làm theo những gì được bảo, phả nước lạnh vào mặt và làm mượt đống lộn xộn trên tóc cô, sau đó thay cái áo ngủ và váy ra rồi mặc một cái váy ban ngày màu trắng xinh xắn có hoa nhỏ màu xanh. Mặc dù đang trong tình trạng tê liệt, nhưng cô mừng vì có Charles ở đây. Với đầu óc của một luật sư lạnh lùng, anh có thể đưa cho cô câu trả lời cho đến khi mọi việc đâu vào đấy, để cô có thể hiểu được mọi viêc, và anh sẽ muốn phân tích những cảm giác của cô. Charles có khả năng phân tích một hòn đá.
“Được, tốt hơn rồi đấy,” anh đồng ý khi thấy cô tiến vào phòng khách. “Oh, vậy rõ ràng là sự lo ngại của anh cho em đã sai, Constantinos, hiển nhiên là đã xử lý mọi việc với em rất nhanh chóng. Anh ta có nêu ra chuyện về Dryden không?”
“Anh ta có”, Jessica nói, và thậm chí cố mỉm cười với anh. “Em đang bán những cổ phiếu cho anh ta, nhưng đừng tưởng tượng rằng mọi việc dễ dàng và thoải mái. Chúng tôi đã tiến đến tình trạng như câu tục ngữ giữa chó và mèo. Những nhận xét của anh ta về cuộc hôn nhân tạo nên nhiều đàm tiếu của em đã được mang ra so sánh, và em đã bỏ đi khỏi văn phòng của anh ta và dập máy với anh ta một lần - ah, không em đã làm thế hai lần; anh ta đã gọi cho em sáng nay và em không muốn nói chuyện với anh ta. Sẽ tốt hơn nếu em không gặp lại anh ta nữa, nếu anh có thể nắm mọi chi tiết về các giao dịch cổ phiếu.”
“Đương nhiên là anh sẽ. “Charles nhanh chóng trả lời. “Nhưng anh có cảm giác chắc chắn là em đang đánh giá sai về người đàn ông của em. Từ bức ảnh trên báo, anh ta bị em hấp dẫn nhiều hơn là những cổ phiếu của ConTech.”
“Đúng,” Jessica thú nhận, “nhưng không thể được. Em không thể sống với những sự phô trương lần nữa, và anh ta thu hút hàng tá các nhà báo và thợ chụp ảnh.”
“Điều đó đúng, nhưng nếu anh ta không muốn thứ gì được xuất bản thì nó sẽ không được xuất bản. Sức mạnh của anh ta là vô cùng to lớn.”
“Anh đang cố đứng về phía anh ta ư, Charles?” Jessica ngạc nhiên hỏi. “Chắc chắn anh hiểu rằng sự hấp dẫn của anh ta chỉ là tạm thời, điểu duy nhất anh ta quan tâm đó là công việc, đúng không?”
Charles nhún vai thờ ơ. “Tội nghiệp cho người đàn ông sáng giá,” anh khô khan nói. “mới chỉ là bắt đầu thôi.”
“Được rồi, dù sao, em cũng không quan tâm. Thế nào đi nữa thì cổ phiếu đang được bán với giá thị trường. Anh ta đã đề nghị giá cao hơn thế, nhưng em từ chối.”
“Anh biết những nguyên tắc của Robert.” Anh nói.
“Em đang bán cổ phiếu cho anh ta, nhưng em sẽ không bán mình.”
“Anh không bao giờ nghĩ là em có thể. Anh chỉ ước bản thân anh có thể bay đến tham dự cuộc gặp của em, điều đó hẳn nhiên rất thú vị,” anh nói, và cười với cô, khuôn mặt anh bình tĩnh, mang vẻ quý tộc biểu lộ sự hóm hỉnh đằng sau vẻ lịch lãm, kiềm chế.
“Đúng, nhưng điều này phải ngưng lại nếu không sẽ mang tội giết người.” Bất chợt, cô nhớ ra và lần đầu tiên kể từ khi đọc mục chuyện phiếm kinh khủng đó, cô cười thật tự nhiên. “Charles, Samantha đã sinh tối qua, năm chú cún con!”
“Cũng đến lúc rồi,” anh nhận xét. “Em sẽ làm gì với năm chú cún con ồn ào trong căn nhà này?”
“Cho chúng đi khi chúng đủ lớn. Đó là hình phạt cho những đứa trẻ nhà hàng xóm, điều này không quá khó.”
“Em nghĩ thế à? Khi nào em sẽ cho ổ chó không rõ nguồn gốc này đi? Có bao nhiêu con cái trong đó?”
“Làm sao mà em biết được?” cô hỏi lại và cười lớn. “Anh biết đấy, chúng không sinh ra với cái nơ màu hồng và xanh quanh cổ.”
Charles quay lại cười toe toét và theo cô vào trong bếp, nơi cô đặt những chú cún đáng tự hào của mình, chúng đang chen chúc trong cái ổ nhỏ. Samatha chăm chú quan sát Charles, sẵn sàng che cho những đứa con nếu anh đến gần hơn, nhưng Charles đã nhận ra thái độ của Samatha và anh giữ một khoảng cách an toàn với nó. Charles rất khó tính trong việc yêu thương động vật và con chó đã đánh hơi được điều đó.
“Anh thấy là em không có pha trà,” anh nhận xét khi nhìn vào bình café. “Thêm nước vào đi, em yêu, và kể cho anh nghe thêm về cuộc gặp của em với Constantinous. Nó có thật hấp dẫn lắm khômg, hay nó làm phiền em?”
Thở dài, Jessica lấy nước từ vòi vào ấm và đặt lên bếp. “Cuộc gặp có thể nói là không thân thiện, thậm chí có thể nói là căng thẳng. Đừng để bức hình về nụ hôn đó làm anh nhầm lẫn, Charles; anh ta chỉ làm thế như một hình phạt và để làm em im miệng. Em không thể - “ Cô bắt đầu nói rằng cô không thể quyết định liệu cô tin anh ta hay không, nhưng tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang cô và cô ngừng lại, một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống cô. “Ôi, không thể nào,” cô nuốt khan.
“Là anh ta đó, em biết là như vậy mà! Em đã dập máy với anh ta và anh ta sẽ rất tức giận.”
“Anh sẽ ra mở cửa và trả lời cho em trong khi em pha trà,” Charles đề nghị, rồi suy nghĩ về lời xin lỗi đưa ra cho Constantinos trước khi anh ta có thể làm cô lo lắng hơn nữa. Cái nhìn vỡ vụn xuất hiện trong mắt cô, nhưng cô vẫn còn dễ bị tổn thương và cô không thể chống đỡ được với ai giống như Constantinos. Jessica hiểu được tại sao Charles lại đề nghị được ra mở cửa, anh là người lịch thiệp nhất trên thế giới này, cô nghĩ rằng cô sẽ đi lấy chén và đĩa pha trà ra. Và một trong những điều tử tế nhất, là anh luôn cố gắng bảo vệ cô khỏi những điều không vui.
Cô dừng tay, suy cho cùng tại sao Charles không đề nghị gặp Constantinos và làm việc về thoả thuận các cổ phiếu mà thay vào đó để cô tự làm việc này? Điều này càng sáng tỏ hơn khi cô nghĩ về nó, càng sáng tỏ hơn về vị trí của mỗi nhân vật trong đó. Một nghi ngờ bỗng thoáng qua trong cô và cô bác bỏ ngay lập tức nhưng nó quay trở lại. Phải chăng Charles đã cố tình ném cô vào tay Nikolas? Anh thực chất là đang mai mối? Thật kinh khủng! Anh đang nghĩ cái quái gì vậy chứ? Anh không biết rằng Nikolas Constantinos, trong khi rất có khả năng đề nghị cô làm tình nhân của anh ta, không bao giờ xem xét đến việc kết hôn? Và Charles chắn chắn cũng biết cô đủ rõ để biết rằng cô cũng sẽ không bao giờ xem xét đến bất cứ điều gì như vậy.
Kết hôn? Với Nikolas? Cô lắc đầu rất mạnh và đặt cái khay xuống. Điều gì đã xảy ra với cô vậy? Cô mới chỉ gặp người đàn ông này ngày hôm qua, giờ đây cô nghĩ rằng cô không bao giờ sẽ ở vị trí thấp hơn là vợ anh! Đó chỉ là anh hấp dẫn về mặt thể xác với cô, cô tuyệt vọng nói với bản thân. Nhưng Jessica đã không là gì nếu không thành thật với bản thân mình và cô nhận ngay ra rằng cô đang trốn tránh sự thật. Đó không phải chỉ là sự hấp dẫn về mặt thể xác đối với Nikolas. Cô đã từng gặp những người đàn ông rất đẹp trai và có hình thức hấp dẫn cô, nhưng không ai làm cho cô muốn giống như cô muốn Nikolas tối qua. Cũng như việc cô muốn nhận những vuốt ve của Nikolas nếu lý trí và cảm xúc của cô không trả lời anh. Anh tàn bạo, nhẫn tâm và ngạo mạn đến không chịu nổi, nhưng cô cũng cảm nhận được nam tính trong anh với nữ tính trong cô đến mức cô xoá bỏ những rào cản của sự thù địch. Nikolas muốn cô. Điều đó đã rất rõ ràng, và cô có thể nguỵ biện rằng cô không nhận thấy anh đã rất vui vẻ với trí tuệ cũng như miệng lưỡi của cô.
Hơn tất cả, rất nguy hiểm khi cô bị anh hấp dẫn, thậm chí dễ bị tổn thương khi yêu anh, và cô nhận thức rõ sẽ phải cố gắng rất nhiều để vượt qua được những cú sốc lớn lao vì chuyên mục chuyện phiếm đầy ác ý. Mặt trắng bệch, run rẩy, cô nhìn chằm chằm vào ấm nước đang sôi, lo lắng về việc cô sẽ phải làm gì. Làm sao cô có thể tránh được anh? Anh không phải là người đàn ông chấp nhận câu trả lời không, cũng như cô chắc chắn mình không thể nói không với anh. Dù sao đi nữa, là một phần của anh dù được chào đón thậm chí còn đau đớn hơn vì anh không muốn đề nghị kết hôn và cô cũng không chấp nhận điều gì ít hơn thế.
Cuối cùng, tiếng rít của ấm đun nước cũng kéo cô trở lại hiện thực và cô nhanh chóng tắt bếp và đổ nước lên trà. Cô không nghĩ rằng Nikolas muốn uống trà và cô quyết định rằng anh sẽ không, vì vậy cô rót café cho anh và cho bản thân, sau đó, không cho phép mình có thời gian suy nghĩ về nó, cô lấy cái khay và tiến vào qua phòng khách trước khi cô có thể mất hết can đảm.
Nikolas đang đứng tựa vào chiếc ghế sofa như một con mèo lớn, trong khi Charles ngồi trên ghế, cả hai người đều ngừng khi cô bước vào, và Nikolas nhanh chóng bước về phía trước để đỡ lấy cái khay nặng trên tay cô và đặt nó xuống cái bàn thấp. Qua hàng mi cô bắn một cái nhìn thận trọng về phía anh nhưng anh nhìn không có vẻ tức giận. Anh đang chăm chú nhìn cô, cái nhìn của anh như thấm vào cô khiến cô rùng mình. Anh ngay lập tức nhìn thấy phản ứng của cô và nụ cười nửa miệng chua chát hiện lên trên môi anh. Anh đặt tay mình lên khuỷu tay cô và nhẹ nhàng đưa cô đến ngồi trên ghế sofa rồi ngồi bên cạnh cô.
“Charles và tôi đang trao đổi về tình cảnh hiện nay,” anh nhẹ nhàng nói, và cô bắt đầu bắn cái nhìn dữ dội về phía Charles. Nhưng Charles chỉ đơn thuần cười và cô không thể đọc được bất cứ điều gì từ phản ứng của anh.
“Tình cảnh gì?” Cô hỏi, rồi sau đó yên lặng.
“Vị trí mối quan hệ của chúng ta đã đặt em vào những trang báo,” Anh nhẹ nhàng giải thích khi cô đang đưa tách trà của Charles qua anh. Bằng một sự kì diệu cô mới có thể giữ im được cái cốc và chén, cũng như toàn bộ cơ thể cô. Khi Charles cầm lấy đồ uống của anh, cô quay lại nhìn Nikolas với khuôn mặt tái nhợt.
“Anh đang nói về điều gì vậy?” Cô rít nhỏ.
“Anh nghĩ là em biết, em yêu, em không ngu ngốc. Anh sẽ tiến hành làm một số bước để cho toàn bộ những quan sát viên thấy anh không cảm thấy là anh cần báo chí bảo vệ anh khỏi em, và rằng bất cứ kẻ lắm chuyện nào chõ mũi vào cuộc sống riêng tư của anh là đang đẩy anh vào tình trạng tức giận. Em sẽ không phải lo lắng thêm nữa về việc trở thành chủ đề của những chuyên mục Sáng chủ nhật bẩn thỉu; trên thực tế, sau khi anh kết thúc việc thuyết phục báo chí xuất bản những gì anh muốn, tất cả những lời lẽ ca ngợi sẽ nhảy múa quanh em.”
“Điều đó hoàn toàn không cần thiết,” cô nói, cô thấy nhẹ người khi cô đưa tách café cho anh. Cô cảm thấy bối rối, điều này không xảy ra với cô, Nikolas đang dùng ảnh hưởng của anh để bảo vệ cô, và ngoài cảm giác biết ơn, cô đang rút trở lại thái độ lạnh nhạt. Cô không muốn mắc nợ Nikolas và bị kéo sâu thêm vào tầm ảnh hưởng của anh. Tờ báo đã hoàn toàn sai, anh là con nhện, chứ không phải cô! Nếu cô cho phép nó xảy ra, anh sẽ dệt lưới bó chặt lấy cô đến khi cô không còn đủ sức để chống lại anh nữa.
“Anh sẽ quyết định việc đó,” Nikolas ngắt lời. “Nếu em muốn nói với anh tối qua tại sao em lo lắng về tên nhiếp ảnh chết tiệt đó, anh đã có thể ngăn được cả những bài viết và những tấm ảnh đó được in ra. Thay vào đó, em để tính kiêu hãnh của em lên trước, và hãy nhìn những gì mà em phải chịu đựng, tất cả không vì cái gì cả. Bây giờ, khi anh biết được mức độ của tình trạng này, và anh sẽ hành động theo những gì mà anh nghĩ là tốt nhất.”
Charles nhẹ nhàng nói, “Hãy biết điều nào Jessica. Em không cần thiết phải chịu đựng những đàm tiếu đầy ác ý như vậy. Em đã vượt qua được nó năm trước, bây giờ là lúc để mọi chuyện này kết thúc.”
“Đúng, nhưng...” cô ngập ngừng, cô suy nghĩ về những điều sẽ nói, nhưng không phải nhờ anh và cô không đủ chắc chắn về tâm trạng của Nikolas để mạo hiểm. Cô hít thở thật sâu và bắt đầu lần nữa. “Những gì em muốn nói là em không nghĩ là cần có bất kỳ sự can thiệp nào, bởi vì sẽ không có cơ hội nào khác để điều này xảy ra. Em đã điên rồ khi để bản thân rơi vào tình trạng này sau những gì đã xảy ra tối qua. Em sẽ chỉ đơn giản là sống ở đây bình lặng nhất có thể, em không cần thiết phải lui tới những nơi công cộng nơi mà em được công nhận.”
“Anh sẽ không cho phép điều đó,” Nikolas nói với thái độ không gì có thể lay chuyển được. “Từ bây giờ trở đi, em sẽ ở bên cạnh anh khi anh tham dự các buổi chiêu đãi hay khi anh đi ra ngoài. Mọi người sẽ gặp em, làm quen với em. Đó là cách duy nhất chắc chắn ngăn chặn những đàm tiếu, để những người đó làm quen với em và để họ thấy rằng họ giống em, em giống như một cô phù thuỷ nhỏ, mặc dù tâm tính em thật đáng ghét.”
“Cảm ơn anh,” cô trả lời nhanh chóng và Nikolas cười.
“Anh có thể tự đá vào mình vì đã để lỡ em trong cuộc gặp đầu tiên,” anh thêm vào và Charles tặng anh một nụ cười toe toét.
“Cuộc gặp đầu tiên không hấp dẫn như cuộc gặp thứ hai,” anh lạnh lùng nói với Charles. “Và cuộc gặp thứ ba thì không có khởi đầu suôn sẻ, và có thể tôi sẽ mất cả ngày để thuyết phục cô ấy không được cố chấp về vấn đề này.”
“Có, tôi có thể nhìn thấy điều đó.” Charles nháy mắt và đặt lại chiếc cốc rỗng vào khay. “Tôi sẽ để anh xử lý chuyện này, tôi có vài việc phải làm.”
“Ngày mai hãy gọi cho tôi và chúng ta sẽ giải quyết vấn đề cổ phiếu,” Nikolas nói, cất bước và đưa tay ra bắt tay Charles.
Tiếng chuông cảnh báo của Jessica đã tắt. “Cổ phiếu đã được giải quyết,” cô nói với giọng quyết tâm. “Chỉ với giá thị trường, Nikolas, em sẽ không kí giấy tờ nếu anh cố mua cho em với mức giá cao đến lố lăng!”
“Anh nên bẻ gãy cái cổ em trước khi ngày hôm nay kết thúc,” Nikolas nhẹ nhàng nói, nhưng mắt anh vô cùng giận dữ. Charles cười lớn, một điều rất hiếm thấy ở anh, và Jessica nhìn anh chằm chằm khi anh và Nikolas bước ra tới cửa. Họ thì thầm trao đổi một vài từ và sự nghi ngờ trong cô lại nổi lên cao hơn. Khi Nikolas tiễn Charles ra ngoài và quay trở lại đứng trước cô với hai tay chống hông, anh nhìn xuống cô với một thái độ cương quyết trên khuôn mặt cứng rắn.
“Tôi có ý đúng như những gì tôi đã nói,” cô nổi nóng, đảo chân để đứng dậy trước anh và đương đầu với ngọn lửa trong mắt anh.
“Vậy thì anh đã làm,” anh thì thầm, đưa tay ra và lơ đãng vuốt ve đôi vai trần của cô với một ngón tay, cái chạm của anh nhẹ nhàng và êm dịu như của một con bướm. Hơi thở của cô như biến mất và cô đứng im cho đến khi cái vuốt ve của ngón tay đưa cô vượt qua tầm kiểm soát và bắt đầu run rẩy. Ngón tay anh di chuyển từ vai ra đến cổ họng cô, rồi ép lên tới cằm và nâng mặt cô lên đối diện với mặt mình. “Em đã quyết định liệu em muốn đi ra ngoài với anh bằng du thuyền chưa?” Anh hỏi khi mắt anh nhìn vào môi cô.
“Em - có, ý em là, có, em đã quyết định, và không, em không muốn đi” cô giải thích trong sự bối rối, và góc miệng anh nâng lên cho một nụ cười nhăn nhở.
“Thế thì anh đề nghị chúng ta lái đi đâu đó, một việc gì đó để giữ anh bận rộn. Nếu chúng ta ở đây cả ngày, Jessica, em biết rằng cái gì sẽ xảy ra, nhưng quyết định vẫn là của em.”
“Ít nhất là em không mời anh ở lại, nói gì đến ở lại cả ngày!” cô tức tối phản ứng lại với anh, tránh xa khỏi anh.
Anh thả cánh tay xuống hai bên và nhìn chằm chằm vào sắc hồng trên má cô. “Em đang sợ anh” anh nhận xét với sự ngạc nhiên. Mặc dù cô mang sự dũng cảm của mình ra, nhưng có một ánh sợ hãi loé lên trong mắt cô, và anh cau mày. “Có điều gì ở tôi mà em sợ, Jessica? Em sợ hãi chuyện tình dục với tôi ư? Có phải kinh nghiệm của em với người đàn ông đó khủng khiếp đến mức em lo sợ việc làm tình của tôi?”
Cô điếng người nhìn anh, không thể đưa ra câu trả lời. Đúng vậy, cô sợ anh, như cô chưa từng sợ hãi trước những người đàn ông khác. Anh quá vô kỷ luật, không, không phải vậy. Anh tạo ra luật lệ cho chính anh, ảnh hưởng của anh thì vô cùng to lớn; anh thực tế không thể chạm tới bởi bất kỳ sức mạnh nào. Cô đã biết rằng với anh những cảm xúc của cô rất dễ bị tổn thương và cô không có vũ khí nào để chống lại anh cả.
Nhưng anh đang chờ đợi một câu trả lời, mọi đường nét mạnh mẽ trong anh cứng lại khi cô miễn cưỡng di chuyển ra sau. Cô nuốt khan và thì thầm, “Anh - anh không thể hiểu được đâu, Nikolas. Em nghĩ rằng, một người đàn bà sẽ rất hạnh phúc trong vòng tay anh, hãy nói với em đi, đúng vậy không?
“Anh thích nghĩ như vậy,” anh kéo dài giọng. “Nhưng nếu không phải như vậy, Jessica, điều quái gì ở anh làm em sợ hãi như một chú thỏ vậy? Anh hứa là anh sẽ không ăn thịt em đâu.”
“Anh sẽ không ư?”
Những tiếng thì thầm vừa mới chỉ buột khỏi miệng cô trước khi anh di chuyển, thu ngắn khoảng cách giữa họ bằng hai sải chân uyển chuyển và nắm lấy cô khi những tiếng cảnh báo vang lên trong cô và cô cố lao ra ngoài. Cánh tay trái của anh trượt quanh eo cô và kéo mạnh cô về phía anh, trong khi tay phải giữ một nắm tóc của cô và cương quyết kéo cô cho đến khi mặt cô đối diện với mặt anh.
“Bây giờ,” anh gầm gừ, “nói cho anh biết tại sao em sợ.”
“Anh đang làm đau em đấy!” cô kêu lên, xua đi những sợ hãi trong bản năng của cô. Cô đá vào ống quyển của anh và anh rít lên nguyền rủa, thả mái tóc cô ra, thay vào đó hất cô vào vòng tay mình. Vẫn giữ cô trong tay, anh ngồi xuống ghế sofa và gim chặt cơ thể đang giãy giụa của cô vào lòng anh. Cuộc đấu tranh đáng thương không công bằng và chỉ trông một lát cô đã kiệt sức và bị đánh bại, nằm yên trong vòng tay cứng rắn và cương quyết của anh ôm phía sau lưng cô.
Anh mỉm cười. “Bất cứ điều gì em sợ, em chắc chắn không sợ phải đấu tranh với anh. Bây giờ, con mèo hoang bé nhỏ, hãy nói cho anh biết điều gì làm phiền em.”
Cô đã mệt mỏi, quá mệt mỏi để tranh cãi với anh ngay lúc này, và cô bắt đầu hiểu ra rằng thật vô ích khi chống lại anh trong mọi trường hợp. Anh nhất định phải có mọi thứ theo cách của anh. Thở dài, cô quay mặt vào vai anh và hít vào mùi hương ấm áp, mùi xạ hương, mùi mồ hôi từ cuộc vật lộn của họ. Cô có thể nói với anh điều gì đây? Rằng cô sợ anh về mặt thể xác bởi vì cô chưa từng biết người đàn ông nào, rằng đây là sự sợ hãi bản năng của một trinh nữ ư? Anh sẽ không bao giờ tin vào điều đó, anh thà tin vào câu chuyện rằng đã có rất nhiều đàn ông đã làm tình với cô. Và cô không thể nói cho anh biết rằng cô sợ anh về mặt tình cảm, rằng cô quá dễ dàng bị tổn thương với sức mạnh của anh, hay anh sẽ sử dụng điều này để chống lại cô.
Sau đó một ý tưởng thoáng qua trong cô. Anh đã đưa nó cho cô. Tại sao không để anh tinh rằng cô đã bị ngược đãi đến mức giờ đây cô sợ hãi tất cả đàn ông? Anh dường như chấp nhận ý nghĩ đó...
“Em không muốn nói về nó,” cô thì thầm, giữ khuôn mặt giấu vào vai anh.
Anh siết chặt vòng tay quanh cô. “Em phải nói về nó,” anh cương quyết nói, đặt miệng anh vào thái dương cô. “Em phải để nó ra ngoài, nơi em có thể hiểu được nó.”
“Em- em không nghĩ là em có thể,” cô hổn hển nói, với cánh tay anh đang ngăn hơi thở của cô. “Hãy cho em thời gian, Nikolas.”
“Nếu phải thế,” anh nói trên mái tóc cô. “Anh sẽ không làm tổn thưởng em, Jessica; anh muốn em biết điều đó. Anh có thể trở nên rất ân cần cho đến khi anh có được thứ anh muốn.”
Đúng, anh hoàn toàn có thể, nhưng anh đang chỉ nghĩ một việc duy nhất trong khi cô đã bắt đầu nhận thức được rằng trái tim cô đang mở ra trong sợ hãi, với anh, anh không muốn nó ngoài sự cám dỗ. Anh chỉ muốn thân thể cô, không phải những cảm xúc mà cô có thể trao cho anh.
Tay anh di chuyển không ngừng nghỉ, vuốt ve qua lưng và đôi vai trần của cô, rồi những cái vuốt ve khác ở đùi và hông cô. Anh muốn làm tình với cô, bây giờ, cô có thể cảm thấy những ham muốn rung lên trong cơ thể anh. Cô rên rỉ và nói, “Không, Nikolas, xin anh. Em không thể -”
“Anh sẽ chỉ dẫn cho em,” Anh thì thầm. “Em không biết là em đang làm gì với anh đâu, anh không phải là đá!”
Nhưng anh chính là đá, phiến đá granite tinh khiết. Cơ thể mỏng manh của cô cong lên trong vòng tay anh khi cô cố gắng thoát khỏi anh. “Không, Nikolas!Không!”
Anh mở vòng tay giống như là anh đã giải phóng một con chim và cô trượt khỏi lòng anh xuống sàn, ngồi trên sàn như một đứa trẻ, đầu cô dựa vào ghế sofa. Anh thở dài nặng nề. “Đừng chờ đợi quá lâu”, anh khuyên cô bằng giọng khàn trầm “Hãy lên lầu và làm bất cứ điều gì cần thiết trước khi chúng ta lái xe đi. Anh phải ra khỏi đây hoặc là sẽ không có bất kì sự chờ đợi nào nữa.”
Anh không phải nói với cô lần thứ hai. Trên đôi chân run rẩy, cô chạy lên lầu, nơi cô chải lại tóc và trang điểm, sau đó thay đôi giày có gót thấp hơn. Trái tim cô vẫn đập thình thịch khi cô quay xuống dưới với anh. Cô hầu như không biết anh, nhưng anh có một sức mạnh bao trùm cô khiến cô sợ hãi. Và cô bất lực trong việc ngăn chặn nó.
Khi cô lại gần anh, anh đứng đó và kéo cô lại gần với cánh tay kiên quyết, và cái miệng cứng cỏi, ấm áp của anh chiếm lấy miệng cô một cách thư thả. Khi anh thả cô ra, anh cười, và cô cho rằng anh có lý do để cười, vì sự đáp trả của cô không được nồng nhiệt do nó không tự nguyện.
“Em sẽ thành công rực rỡ trong xã hội này,” anh dự đoán khi anh dẫn cô tiến ra cửa.”Mọi đàn ông sẽ quỳ dưới chân em nếu em tiếp tục trông quyến rũ và ửng hồng một cách hấp dẫn như vậy. Anh không biết làm sao mà em có thể biết cách ửng hồng lên như vậy nhưng điều đó không thực sự quan trọng khi kết quả của việc đó thật quá đáng yêu.”
“Em không thể điều khiển được màu sắc trên má em,” cô nói, phật lòng vì anh nghĩ rằng cô có khả năng giả vờ xấu hổ. “Vậy anh có biết là nụ hôn của anh không có ảnh hưởng gì tới em không?”
Anh nhìn xuống cô và trao cho cô một nụ cười khiến cô tan ra.” Ngược lại, bé cưng. Nhưng nếu điều kích động đó mang cho em những nét ửng hồng trên má, anh sẽ biết khi nào em bị kích thích và sẽ ngay lập tức lôi em tới một chỗ riêng tư. Em sẽ phải nói cho anh biết tất cả những tín hiệu nhỏ của em.”
Cô nhún vai một cách thờ ơ. “Trước khi lôi em đi để cưỡng bức, em đề nghị trước tiên anh phải chắc chắn là em đang không ở giữa cuộc chiến. Sự tức giận mang lại cùng một phản ứng, em đã nói rồi. Và em không thể tưởng tượng rằng thậm chí sự ủng hộ của anh sẽ nghiền nát cả đá!”
“Anh muốn biết về bất kì hòn đá nào vấp vào ngón chân em.” Nói dối, và giọng anh lên cao một cách cứng rắn “Anh nhấn mạnh lại điều này, Jessica. Anh sẽ không nhắc lại bất kỳ điều rác rưởi nào mà anh đã đọc sáng nay, nếu không anh phải khoá mõm tất cả các mục chuyện phiếm ở London này!”
Để làm cô khiếp sợ, không có một chút gì giống như sự đe doạ suông.