(AllMikey) Máu, Dị Năng Và Em

chương 127

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hiệp ước được thiết lập đã đến, Mikey từ giữa khuya đã được đánh thức để chuẩn bị cho đám cưới của mình và Leo, người chuẩn bị và trang điểm cho Mikey chính là Armani.

Cô nhìn Mikey đang ngồi cạnh bên giường mà môi đỏ mím chặt, cô muốn nhìn thấy Mikey có một đám cưới hạnh phúc hơn là phải kết hôn với mục đích chính trị, Mikey nhìn Armani rồi sau đó mỉm cười hỏi nàng là Siren thế nào rồi.

"Chị ấy tỉnh rồi thế nhưng thần trí thì vẫn chưa ổn."

Mikey cong môi cười rồi bước xuống giường, em hỏi Armani là cần làm gì không thì cô bảo trước tiên phải đưa em đi tắm và thoa dầu thơm lên cho em sau đó là làm tóc, đeo trang sức rồi sẽ đưa em ra khỏi nhà và đi đến biển.

Mikey gật đầu rồi được nàng dẫn vào nhà tắm, lúc em đang đứng trong nhà tắm thì nghe bên ngoài có tiếng xì xầm, Armani hít một hơi thật sâu rồi cho mời những người bên ngoài vào.

Đó là những nữ nhân đến từ các gia tộc lớn khác nhau, bọn họ đến đây chính là để xem thử Vương Hậu tương lai của bọn họ sẽ như thế nào, Mikey nhìn các nữ nhân ăn mặc cao quý trước mắt rồi dứt khoát đi vào nhà tắm.

Rèm che bao quanh rũ xuống và em cũng tự mình cởi đồ ra, tiếng thì thầm bao quanh em cùng với những lời bàn tán không chút giấu diếm, họ nói rằng em quá nhỏ bé so với Leo và bảo rằng em không hề có khí chất của một vị Vương Hậu, họ không tin là em sẽ có thể sinh cho Leo một người nối dõi hoàn hảo.

Armani trừng mắt nhìn các nữ nhân ấy rồi vén rèm đi vào bồn tắm của Mikey, em nhìn cô rồi bước ra khỏi bồn tắm, Armani nhìn khuôn mặt vô cảm không chút thay đổi nào của Mikey mà không biết nên nói gì mới phải.

Bảo em rằng hãy tươi cười lên vì hôm nay là đám cưới của em hay là nói em phải phẫn nộ vì em phải cưới một người mà em không thích ? Armani rũ mắt rồi lấy khăn lau người cho em, thân thể của em hoàn mĩ không chút vết sẹo nào khiến cho cô thầm than trong lòng mình.

Mikey thật sự là một người rất xinh đẹp, em không cười không nói lại càng thêm đẹp đẽ và oai nghi, cô dắt em đi ra khỏi bồn tắm rồi sau đó nhìn các nữ nhân kia nhún người chào em đầy kính cẩn.

Một nữ nhân khác sau khi chào em xong thì liền đi lại để lau tóc cho em còn Armani thì đi lấy kiềm cắt móng tay móng chân lại để sửa sang lại chúng cho em, cô biết Mikey là người rất kỹ càng trong vấn đề này nhưng theo như nghi lễ thì cô vẫn phải kiểm tra cẩn thận.

Xóa bỏ mọi nguồn gốc cũ của em và biến em trở thành người của tộc nhân ngư chính là nhiệm vụ của các nàng. Khi nhìn thấy hình xăm trên gáy của em, vị phu nhân kia nhăn mày lại đầy khó chịu.

Em rên lên một tiếng đầy đau đớn khi cảm nhận gáy của mình bị một thứ gì đó rất sắc nhọn đè lên, Armani hoảng hốt nhìn nữ nhân kia nhưng nữ nhân kia rất dứt khoát mà dùng thứ sắc bén kia rạch hình xăm trên gáy của em.

"Đường đường là Vương Hậu của bệ hạ làm sao có thể sở hữu một hình xăm dơ bẩn này trên người được !"

Armani nhìn em siết tay đến trắng bệch, hai mắt cũng hơi rỉ nước mà chỉ muốn nhào lên xé họng của nữ nhân kia, Mikey nắm lấy tay cô rồi sau đó cắn môi chịu đau, Armani sững sờ rồi sau đó lấy một tấm khăn dày để em cắn lên nó.

Mikey cắn chặt cái khăn đó rồi nhắm mắt chịu đau đớn ở gáy của mình, từ lúc có hình xăm đó em đã luôn ghét bỏ nó rồi nhưng đến tận giờ lại không cảm thấy ghét hay dị nghị nó.

Dấu ấn chứng tỏ em là một phần của gia đình này.

"A !"

"Dừng tay, ngươi còn tính làm gì vậy, Vương Hậu đã đau lắm rồi !"

Armani giữ tay của ả lại rồi sau đó đỡ lấy cơ thể ngã xuống vì đau của em, nữ nhân kia giữ thứ sắc bén kia trên tay của mình rồi lạnh giọng với Armani.

"Đau đớn về thể xác chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của một Vương Hậu."

Dù lời nói rất nghiêm khắc nhưng trong đôi mắt kia vẫn tràn ngập sự ghét bỏ và khinh thường, Armani muốn phản bác lại nhưng Mikey không để cô phản bác, người em khẽ run lên sau đó từ từ nâng lên và ngồi thẳng dậy, em hít một hơi thật sâu rồi kêu người nọ tiếp tục làm.

Nữ nhân kia hừ giọng rồi tiếp tục rạch từng đường một, Mikey mím môi không hét lên một tiếng rồi sau đó giơ tay lên chữa trị nơi bị rạch nát đó của mình, nơi đó rất nhanh đã liền lại và không còn vết tích nào là bị thương nữa.

Ả nữ nhân kia đặt thứ sắc bén kia xuống rồi chuẩn bị lấy lược để chải tóc cho em, khi ả vừa chạm đến tóc của em thì em đã xoay người và bóp cổ của ả.

"Nếu mi dám làm ta đau dù chỉ một chút thì ta sẽ giết ngươi."

Nhưng nữ nhân kia hoàn toàn không sợ, ả nâng cằm mình lên rồi bảo rằng nếu như Vương Hậu không muốn thì có thể ngồi trong đây và chờ cho thời gian qua đi, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người phải chết thì em hãy tự đếm, Mikey thở ra đầy tức giận rồi buông tay của mình ra, nữ nhân kia lạnh nhạt dùng lược chải tóc cho em rồi bắt đầu tạo kiểu.

San hô tán mỏng, trâm cài bằng bạc quý giá, trân châu trắng noãn ấm áp và son phấn nhẹ nhàng được dặm lên mặt của em. Tiếp đến là lễ phục cao quý của Vương Hậu, để cho Mikey có thể thoải mái thì chính tay của Armani đã chọn vải và cho những thợ may giỏi nhất của vương quốc may nó.

Cuối cùng cũng đã hoàn thành, Armani nhìn Mikey mặc đồ cưới mà không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa, khuôn mặt của Mikey không hề có chút cảm xúc nào cả khiến cho các nữ nhân và cô đều âm thầm kinh hãi.

Cửa phòng cũng theo đó mở ra, Shinichirou và Izana đứng ở hai bên và họ cũng ăn mặc rất nghiêm trang, Mikey nhìn họ rồi sau đó nhận lấy quạt che mặt từ một vị phu nhân.

Dung mạo diễm lệ đoan trang, khí chất bất phàm điềm tĩnh cùng với bước chân trầm ổn nhẹ nhàng khiến những người quen thuộc với em đều cảm thấy lạ lẫm, Mikey đã trưởng thành đến vậy từ bao giờ ?

Rồi sau đó nhiều người nữa ngơ ngẩn trước sự bất ngờ của mình, Mikey trong suy nghĩ của bọn họ vẫn luôn là một đứa trẻ, em chưa bao giờ trưởng thành cũng chưa bao giờ lạnh nhạt như vậy thế nhưng bộ dáng kia của em là như thế nào vậy ? Em đã trưởng thành và ít biểu hiện cảm xúc từ bao giờ vậy.

Em đi từng bước một đến chỗ của Leo, chiếc quạt che mặt được nâng lên một cách rất dứt khoát và kín kẽ, Leo nhìn em đã bước đến thì đưa tay của mình về phía em, Mikey hạ quạt che mặt xuống rồi ngước mặt lên nhìn Leo.

Thật sự là rất đẹp, Leo cúi xuống hôn nhẹ lên má của em rồi để em ngồi vào trong xe, Shinichirou nhìn Leo rồi sau đó trầm giọng nói.

"Hi vọng rằng Hải Vương sẽ đối xử tốt với thằng bé."

Đó là lẽ đương nhiên, Leo bình thản nghĩ rồi sau đó đi đến xe phía trước ngồi, đám cưới thật sự của hai người họ sẽ diễn ra ở dưới nước và ở dưới vương quốc cho nên ngay bây giờ phải lập tức đi đến biển.

Những người dân ở vương quốc đều đang chờ đợi vị vua cùng với tân hậu của mình trở về, bọn họ đứng dạt ở hai bên đường cái rồi nghe thấy tiếng tù và kêu lên.

Leo nắm tay Mikey cùng trồi lên từ mặt nước biển, hắn nắm tay em thật chặt rồi cùng em bước đi trên đường cái, những người dân tung hoa cùng với băng rôn lên người của họ thế nhưng Mikey lại chẳng hề mỉm cười.

Tựa như em đối với mọi việc xảy ra đã không còn cảm xúc gì vậy, nụ cười trên môi Leo cứng lại, hắn đỡ em đi lên xe ngựa rồi bản thân cũng tự mình đi lên. Giữa những tiếng tung hô vạn tuế cùng lời chúc phúc của dân chúng Mikey chỉ cảm thấy mệt nhoài cùng bất lực, Leo nhìn đầu em hơi cúi thì hiểu rõ, hắn thúc ngựa đi nhanh về hoàng cung rồi mặc kệ các lễ nghi để bế em về phòng.

Mikey rất mệt mỏi, em bị mất máu, thiếu ngủ, bụng lại còn đói nữa cho nên đối với hành động của Leo em cũng chỉ có thể để mặc. Leo đỡ em nửa ngồi nửa nằm trên giường rồi giơ tay ra cẩn thận tháo gỡ trang sức trên đầu của em.

"Con còn ổn chứ Manjirou ?"

Mikey không nói gì mà gạt tay của Leo ra, hắn hụt hẫng nhìn bàn tay của mình rồi sau đó nhẹ giọng bảo em hãy tạm nghỉ ngơi đi vì chút nữa dạ tiệc sẽ diễn ra và em bắt buộc phải xuất hiện trước mặt của các quý tộc và đại thần khác.

"Con muốn ăn chút gì không ?"

Mikey lắc đầu rồi nằm xuống giường, Leo nhìn thái độ lạnh nhạt không chút nể mặt của em thì cũng chẳng thể nói thêm lời gì nữa, hắn bảo Mikey nghỉ ngơi một chút rồi cũng đi ra ngoài. Mikey nằm trên gối rồi sau đó hai mắt liền nhắm lại đầy mệt mỏi.

Em bắt đầu cảm thấy nhớ nhà rồi.

Ở nơi em chỉ có thể nhìn sắc mặt người khác mà sống như vậy thật sự là một điều quá mức thống khổ cùng mệt mỏi, em sẽ cố gắng một chút và sẽ kết thúc mọi chuyện nhanh nhất có thể.

Rồi cửa phòng được gõ mạnh, Mikey mở mắt ra rồi nâng người ngồi dậy, đi vào trong phòng chính là những người hầu và những vị phu nhân hồi sáng, em cảm thấy may mắn là rèm giường đã được hạ xuống rồi, nhẹ nhàng chỉnh lại bộ đồ trên người thì những người hầu cũng đi đến và kéo rèm giường lên.

"Thưa Vương Hậu, chúng thần đến đây để phục vụ người thay đồ và chỉnh sửa dung nhan."

"Làm phiền các vị."

Mikey nhàn nhạt nói rồi bước xuống giường, những người hầu cúi người hành lễ với em, các vị phu nhân lấy đồ mới cùng trang sức rồi đưa em đi vào phòng tắm, Mikey bảo những người đó lui ra rồi tiếp tục tắm táp.

Khi em bước ra thì người lau tóc cùng làm tóc cho em đã là một phu nhân khác với hồi sáng rồi, Mikey cũng không quan tâm lắm mà ngồi im cho nữ nhân kia làm tóc cũng như trang điểm cho mình.

Vì Mikey là nhân ngư lưỡng tính cho nên bộ đồ mà em mặc cũng sẽ theo hơi hướng trung tính một chút nhưng ít ra là nó nhẹ nhàng hơn là lễ phục ban sáng nhiều, Mikey nghĩ rồi được những nữ nhân kia dẫn đến nơi tổ chức tiệc.

Đó là một nơi chỉ toàn người lạ với nhiều mục đích và suy nghĩ khác nhau, Mikey chớp mắt làm ngơ rồi đặt tay mình lên tay của Leo.

Leo nâng tay em lên và nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, bọn họ sẽ khiêu vũ để mở màn cho buổi dạ tiệc này.

"Nếu con quá mệt thì không cần phải ở lại đây quá lâu."

Leo thì thầm vào tai em khi cả hai cùng nhau bước ra khỏi sàn nhảy, Mikey nhìn đôi mắt nóng rực của các nhân ngư khác rồi bảo là không cần, Leo thở dài nhẹ nhàng rồi đi lấy cho em một ít thức ăn.

"Vương Hậu, thần là.... hân hạnh được diện kiến người."

Mikey chớp mắt nhìn kẻ tiếp cận mình sau đó bình thản gật đầu chào kẻ đó, cuộc sống tại nơi xa lạ này của em bây giờ mới chính thức là bắt đầu.

~•~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio