Cách tốt nhất để buông bỏ chính là không cần phải nhìn thấy nhau nữa, em chau mày ngước lên nhìn Leo sau đó nhịn không được mà tát hắn một cái.
"Rốt cục ông đang xem tôi là thứ gì ? Bộ tôi chỉ là con chó khi nào ông đuổi là đi, gọi là tới sao ? Ông rốt cục là có còn một chút nhân tính nào hay không vậy ?"
Leo né tránh đôi mắt của em khiến trái tim em như muốn rụng rời, được, về thì về ! Bộ ông ta nghĩ rằng em yếu đuối đến mức cần ông ta che chở thì mới sống được à, nghĩ thế em phất tay áo rồi đi ra khỏi phòng.
"Hẹn ngày gặp lại."
"Ông mơ đi !"
Em thất vọng nhìn Leo sau đó tức giận rời đi, Leo theo bản năng giữ tay em lại nhưng em giật ra rồi đi ra ngoài, Armani đứng ngoài phòng nhìn em đầy lo lắng, em rũ mắt nhìn chị rồi cũng đi ngang qua, em dừng chân trên thảm cỏ rồi nhìn lên nơi được gọi là 'bầu trời'.
Vậy là em đã sắp trở về nhà sau năm xa cách rồi.... khi về rồi em sẽ đi đâu và sẽ làm gì đây ? Tiếp tục điều hành Kantou Manji hay là lưu lạc đầu đường xó chợ ? Hay là thử trở về nhà nhỉ ?
Em chậc lười rồi ngồi thẳng xuống thảm cỏ xanh mướt. Sao cũng được, em rời được khỏi đây là tốt lắm rồi. Nghĩ thế em gục đầu lên cánh tay rồi bó gối ngủ.
Armani mím môi đi đến rồi ngồi xuống ôm em, cô rất muốn giữ em ở lại đây vì cô biết nếu để em đột ngột trở về thì em sẽ không còn chỗ để đi mất, tệ hơn là em còn có thể bị mấy nhân loại kia hãm hại nữa.... cô không ngờ là Leo lại có thể đối xử với em như thế, nếu ngay từ đầu đã không thể xem thằng bé là học trò thì nói ngay từ đầu có phải tốt hơn không ?
Lại còn xem thằng bé như là thế thân của Amelia.... điều này không phải là đã nằm trong dự đoán của cô rồi sao ? Cô chua xót nghĩ rồi ôm em chặt hơn, thôi, đi rồi cũng rất tốt, đi rồi cũng không còn bị xem là thế thân nữa.
~♤~
Ngày hôm sau em theo Leo chuẩn bị rời khỏi vương quốc, Armani mang theo những món đồ khác mà chạy đến chỗ em, chủ yếu là trân châu và dược phẩm, cô dúi đồ vào tay em rồi ôm chầm lấy em, dặn dò em phải sống cho thật tốt, thật hạnh phúc rồi sau đó còn bảo.
"Nếu khó khăn quá thì về đây, chị chăm em, nếu có ai ăn hiếp thì em cũng về đây méc chị, chị đánh hắn cho em."
Em mỉm cười gật đầu với cô lại càng làm cô nhói lòng kinh khủng, em rũ mắt rồi ôm cô chặt hơn, Armani là một người tốt và em thì rất yêu quý những người như vậy, em cũng chúc cô sống tốt rồi theo Leo rời đi.
Nơi bọn họ rời đi cũng chính là nơi mà em đến đây lần đầu, em đảo mắt nhìn cho kỹ nơi này rồi cũng hóa hình, chiếc đuôi xanh lam đẹp đẽ hiện ra dưới mắt của Leo và vài thân tín, các thân tín đều cúi đầu xuống mặt đất, Leo nhìn em đang rũ mắt cũng ra lệnh cho mọi người chuẩn bị xuất phát rồi tiếp tục nhìn em, lời muốn nói ra lại nghẹn ứ ở cổ họng.
"Chúng ta đi thôi."
Em nói, sắc mặt bình thản tựa như chỉ đang đi dạo mà thôi, Leo cảm thấy hơi thở của mình như muốn đứt đoạn, hắn nên làm gì mới tốt đây ? Cả đời chinh chiến hắn nhắm mắt cũng có thể điều động binh linh, sắp xếp chiến lược thế nhưng một lời để giữ người lại thì một chữ cũng chẳng thể phun ra.
Leo thở dài rồi lặn xuống trước, em là người được hộ tống cho nên em sẽ bơi ở giữa còn những nhân ngư còn lại thì sẽ tạo thành hình để bảo hộ cho em, biển cả khác với trên bờ, nó tối đen và nguy hiểm vô cùng cho nên em không thể nào tự do đến đâu thì đến như trên đất liền được.
Một số nhân ngư thấy Leo và em tựa hồ có liên quan thì nhỏ giọng bàn tán.
"Tướng quân có vẻ như không muốn để mỹ nhân kia về bờ."
"Mất công bắt về giờ lại phải thả đi, tướng quân đúng là rất kỳ lạ nha."
Người kia cảm thán rồi kể lại về trận chiến trên tàu hai năm trước, cái hành động của tướng quân ngày hôm đó khiến cho bọn họ phải cảm thấy xấu hổ. Hắn lấy mạng của hàng trăm người trên biển mà đe dọa em, khiến cho bọn họ cảm thấy vừa xấu hổ mà vừa nhục nhã.
Ấy vậy mà ổng bây giờ lại thả em đi ! Rốt cục ổng xem tính mạng của mấy anh em đã ngã xuống kia là cái gì ? Nhân ngư kia có hơi tức giận mà nghĩ, dù hắn ta biết rằng những người đã chết kia là do chúng quá yếu thôi nhưng bảo gã ta bỏ qua thì sao có thể bỏ qua được.
.... Thôi, dù sao Leo cũng là cấp trên của gã mà, còn sống sót trở về để ôm vợ ôm con là phước lớn ba đời rồi.
Em im lặng bơi về phía trước, theo như lộ trình thì bọn họ sẽ bơi trong vòng ngày thì mới đến được đất liền, địa điểm đương nhiên là ở làng chài cổ rồi, bây giờ mà để em đi gặp người bình thường ở thành phố thì nó lại quá mạo hiểm rồi. Em nghĩ ngợi một chút rồi lập ra một kế hoạch nho nhỏ.
Nếu như là ở làng chài cổ thì em sẽ sống tại đó luôn, khỏi phải về Kantou Manji làm chi để cho nó thêm rắc rối. Với năng lực lãnh đạo của Izana thì em không tin là nội bộ Kantou Manji không thay đổi đâu, huống chi theo lời của Takemichi thì nếu Izana còn sống thì y nhất định sẽ tìm cách để biến em thành thế thân của Shinichirou.
-Lại là thế thân !-
Em chậc lưỡi, ba mẹ sinh em ra với hình hài và cái tên của riêng một mình em, em mà phải hạ mình để làm thế thân cho người khác á ? Bộ bọn chúng bị điên rồi à ? Xem ra đi làm con rối cho Kisaki thì còn tốt hơn cả vạn lần nữa ! Dù em nghĩ rằng chọn làm rối thì nó cũng chẳng ổn hơn là thế thân là bao nhiêu nhưng ít ra em vẫn là em, là Mikey chứ không phải là Amelia hay là Shinichirou.
~♤~
"Sanzu-san, ở dưới biển vừa phát hiện ra dấu vết của một đàn sinh vật sống."
Sanzu xoay đầu lại nhìn, mái tóc màu trắng lúc trước giờ đã được nhuộm thành màu hồng anh đào. Đôi mắt màu lục bảo bình thản đi đến chỗ quan sát, những đốm màu đỏ xuất hiện làm hắn nhíu mày, ở đây vẫn còn quá xa so với vương quốc nhân ngư mà.
Với lại mùa này cũng đâu phải là mùa đi săn cá voi của chúng ? Sanzu kêu đàn em bật máy quay lên, một đàn nhân ngư với các màu đuôi khác nhau đập vào mắt của bọn họ. Vào hai năm trước, nhằm phục vụ cho mục đích nghiên cứu thì Sanzu đã cho người thu thập xác của các nhân ngư lại mang về Kantou Manji.
Kết hợp với các thông tin trong ghi chép thì Kantou Manji cuối cùng cũng tạo ra được cách để dò la sự tồn tại của các nhân ngư, các chấm đỏ là nam nhân ngư còn chấm xanh là nữ nhân ngư và vào cỡ chừng mỗi tháng là trên màn hình lại xuất hiện các chấm đỏ xanh luân phiên tại một địa điểm.
Nhờ vậy mà Kantou Manji cũng lắp được máy theo dõi ở những tuyến đường họ đi (nếu họ lắp máy đủ xa) vì các nhân ngư thường có giác quan rất nhạy cho nên đến tận giờ vị trí của vương quốc cũng chưa bị dò la ra bao giờ.
Sanzu nhàm chán nhìn lũ nhân ngư kia sau đó một mái tóc vàng nắng liền đập vào mắt hắn, Sanzu đập bàn đứng lên rồi hét lên.
"Truy dấu bọn chúng nhanh lên."
Sanzu là người duy nhất đủ lâu để có thể nhìn thấy dạng hóa hình của em, hình dáng đó không phải là em thì còn là ai được chứ ? Đàn em nghe thế thì vội vàng mở bản đồ ra xem, bọn họ đang ở vị trí.....
Sanzu mừng rỡ nhìn bóng hình của em, tay cũng siết lại thành nắm đấm, vậy là sau hai năm ròng rã hắn cũng đã kiếm được vua của mình rồi.
~♤~
Leo nhìn em đã có chút thấm mệt thì ra lệnh cho mọi người hạ trại. Đây là lần đầu em được bơi một khoảng dài như thế, huống chi họ đã bơi liên tục hai ngày rồi cho nên em mệt mỏi cũng là lẽ đương nhiên.
Em tựa mình vào một rặng san hô mà nghỉ ngơi một chút sau đó thì lại tự bơi đi để kiếm đồ ăn. Leo định đi đến đưa đồ cho em thì thấy cảnh tượng em thuần thục chộp lấy một con cá rồi trồi lên mặt nước để kiếm chỗ tự làm cá ăn. Trong lòng không hiểu sao lại có chút hụt hẫng, một cấp dưới thấy thế thì đi lại vỗ vai hắn.
"Tướng quân này, nếu muốn người ta nói chuyện thì đi xin lỗi đi, tôi thấy cậu ấy cũng không khó bắt chuyện lắm đâu."
Leo đương nhiên là biết chứ nhưng giờ em mà cứ thấy hắn là cứ như nhìn thấy cái gì chướng mắt lắm ấy, không né đi thì cũng bơ thẳng khiến cho hắn không thể nói gì được nữa. Cấp dưới thấy thế thì gãi đầu rồi về lại chỗ đồng đội, tướng quân nhà mình đầu gỗ như vậy thì làm sao dỗ dành cho mỹ nhân hết giận được ?
Chả trách sao mỹ nhân lại nổi giận đùng đùng rồi đòi về nhà mẹ đẻ, rõ là tạo nghiệp a~~~
Em mở túi da cá của mình ra rồi lấy ít hương liệu để ướp cá. Dù em đã sống ở tộc nhân ngư năm nhưng việc ăn sống hải sản em vẫn không ăn được. Lý do không ăn sống được cũng là vì hồi nhỏ em từng vì ăn cá sống mà phải nhập viện, từ đó ông với anh cũng cấm em ăn cá sống luôn.
Nên rất ít khi nào em được ăn Sushi và Sashimi dù em rất thích mấy món đó. Thoăn thoắt đốt lửa rồi làm giá nướng em cũng đặt cá lên trên để nướng luôn. Bọn họ đang tạm nghỉ ở một hang động cho nên đương nhiên là em lựa chọn việc lên bờ nghỉ ngơi cho thoải mái rồi.
Với lại càng ít tiếp xúc với Leo thì càng tốt, em ghét việc tiếp xúc với hắn ta.
"Tướng quân, Chiron vừa phát hiện ra có một thứ rất lạ đi theo chúng ta."
"Phá huỷ nó, xóa hết mọi dấu vết rồi bắt đầu nhổ trại đi."
Leo nhíu mày bóp nát dụng cụ theo dõi rồi bơi đi kiếm em, đúng lúc em đang thả chân xuống để vọc nước thì Leo cũng trồi lên rồi kéo em xuống, em muốn giãy ra lắm nhưng khuôn mặt của Leo quá mức nghiêm túc thì cũng im lặng hóa lại hình dáng nhân ngư.
Tất cả những nhân ngư đi theo đều nhanh chóng lấy vũ khí của mình ra rồi tạo hình dạng cái khiên bao bọc xung quanh em, Leo vuốt yết hầu của mình rồi hét lớn. Toàn bộ máy theo dõi của Kantou Manji đều bị tiếng hét đó phá hủy hoàn toàn, em dù đã được Leo che tai cho nhưng cũng phải nhíu mày trước tiếng hét của Leo.
Sau khi cho người đi kiểm tra khu vực xung quanh một lượt thì Leo mới an tâm mang theo em rời đi. Hắn rất lo lắng về việc đám người ở Siren sẽ đuổi theo và bắt em về, không phải là hắn chưa từng gặp người tốt nhưng số người vì tham vọng và lợi ích mà tiếp xúc tộc nhân hắn cũng gặp qua không ít rồi.
Dù là năm trước hay năm sau thì con người vẫn sẽ như vậy mà thôi, chúng luôn muốn sở hữu những thứ nằm ngoài vòng tay của mình.
Và hắn sẽ không để lũ nhân loại tham lam đó chạm một ngón tay lên ngọn tóc của em, Leo trầm trọng nghĩ rồi siết chặt cánh tay của em.
Em nhíu mày giật tay của mình ra rồi bơi ngược về phía trung tâm, cấp dưới nhìn hắn đầy thương hại rồi tiếp tục thực hiện nhiệm vụ bảo vệ em.
Sanzu đập tay lên bàn mà nhìn dấu hiệu đều đột ngột biến mất, xem ra bên cạnh em bây giờ là nam nhân ngư mà bọn họ đối đầu ở trên tàu năm trước rồi.
Nhân ngư khốn khiếp đó....
Sanzu nghiến răng, hai vết sẹo hình thoi trên môi cũng theo đó mà bị nghiến lại, đàn em thấy thế thì đồng loạt lùi lại.
Sanzu-san bình thường đã rất đáng sợ rồi nhưng khi tức giận lên thì lại càng đáng sợ hơn nữa.
Còn bên đội Siren bây giờ thì đang tiến đến làng chài mà em dự định đến. Ở chỗ của bọn họ có người sở hữu dị năng nhìn thấy trước tương lai, điều kiện là nếu người có thể thấy được đối tượng muốn nhìn thấy trước tương lai.
Và bọn họ cũng đã nhìn thấy được chủ nhân của mái tóc màu vàng nắng kia.
Baji im lặng khoanh tay đứng ngoài cửa rồi cũng âm thầm rời đi. Cách duy nhất để bảo vệ Mikey bây giờ chính là giết chết con ả có khả năng nhìn thấy tương lai kia, Baji nghĩ rồi siết chặt con dao trong tay.
Phản bội em một lần là đủ rồi, bây giờ chính tay gã sẽ là người bảo vệ em.