Lorca dạo gần đây cảm thấy rất khó chịu, Lily bé nhỏ của hắn ta cứ liên tục chống đối lại hắn dẫu cho hắn đã nhiều lần cảnh cáo rồi, càng nghĩ càng tức giận cho nên Lorca liền gạt hết đồ đạt trên bàn.
"Sao thế, tiểu tình nhân lại làm anh mất hứng rồi à ?"
Một mỹ nhân với mái tóc đen dài, một thân sườn xám kiều diễm bước vào, bộ sườn xám kia xẻ dọc từ đùi non của y mỏng manh phất lên phất xuống bám chặt vào đùi và bắp chân trắng nõn. Y khe khẽ phẩy quạt, ý cười cũng nhẹ nhàng bị che đi, y đi đến bàn làm việc của Lorca rồi nhẹ nhàng cúi xuống nhặt đồ dùng rơi vương vãi dưới sàn, đường cong thướt tha hoàn toàn lộ rõ khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng đều nuốt nước bọt.
"Sano Manjirou !"
Phải, mỹ nhân khoác lên mình bộ sườn xám kiều diễm kia không ai khác chính là Sano Manjirou - chỉ có điều lại không phải là y ở thế giới này thôi. Người kia khi nghe cái tên kia thì nhẹ nhàng hất ly trà vào mặt Lorca, Lorca né qua rồi trừng mắt nhìn y, y thong thả phe phẩy quạt trong tay rồi mỉm cười duyên dáng.
"Không phải là đã thống nhất tên gọi rồi sao ?"
"MA.NI.LA !"
Manila hài lòng ngồi xuống ghế sô pha, y lười biếng ngả mình nằm dài trên ghế, hai chân nhẹ nhàng đặt lên nhau khiến lớp áo hờ hững trượt xuống.
Lorca hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống trước mặt y, nếu không phải hắn cần y giúp đỡ thì mới không nhẫn nhịn đâu. Manila chính là Sano Manjirou ở một thời không khác, vốn dĩ là y đã phải chết sau khi bị Naoto bắn chết tại bãi phế liệu rồi nhưng ai có ngờ được rằng linh hồn của y vậy mà lại lưu lạc vào trò chơi của hắn ?
Manila dù cũng là Sano Manjirou nhưng tính cách và năng lực lại khác nhau hoàn toàn. Nếu như Sano Manjirou ở thế giới này là được vớt vát từ bờ vực của sự vụn vỡ thì Manila này lại vụn vỡ hoàn toàn, y không quan tâm đến cảm xúc của người khác thế nào cũng càng không quan tâm đến sinh mệnh của bản thân.
Tính cách của y lại còn hờ hững nữa chứ cho nên y luôn xuất hiện dưới mắt của mọi người là một mỹ nhân mặc sườn xám đen thẫm có tay áo voan mỏng manh, trên tay của y vẫn thường khư khư một tẩu thuốc lá ống dài lúc nào cũng bốc lên những làn khói mỏng manh.
Đến đây hôm nay mà không cầm tẩu thuốc cũng chính là vì không muốn làm phiền đến nơi vui chơi của Lily. Manila lười biếng ngáp dài một hơi, dạo này bọn người chơi đến chỗ của y chơi nhiều lắm nên y cũng chẳng thể nào ngủ nghỉ đàng hoàng được, Lorca thấy người kia đã sắp nhắm mắt ngủ thì nói thẳng mục đích của mình.
"Tôi muốn anh làm người thử thách đội bách hợp."
Chiếc quạt đang phe phẩy trên tay y khựng lại, đôi mắt hoa đào nhìn về phía Lorca đầy tĩnh lặng, y mở miệng nói.
"Mi muốn chết kiểu nào ? Chọn đi."
Lorca bị đập thẳng vào bàn, Manila gấp cây quạt rồi gõ gõ vào lòng bàn tay, đôi chân mềm mại đứng lên và uyển chuyển đi lại gần Lorca, y nâng hắn lên. Giọng nói của y thật điềm tĩnh nhưng bàn tay bóp cổ Lorca đã siết chặt lại.
"Cỡ như ngươi mà cũng muốn ra lệnh cho ta ? Lorca, là ta đã quá mềm mỏng với ngươi rồi đúng không ?"
Giọng điệu êm ái thế nhưng hành động lại bạo lực và tàn nhẫn vô cùng, Manila thấy Lorca sắp tắt thở thì ném hắn vào kệ sách, những quyển sách rơi xuống rồi sau đó Manila khoanh tay đi từng bước đến trước mắt hắn, hắn rên rỉ nói.
"Nếu anh thành công thì Shinichirou sẽ ở lại với anh."
"Nếu ta nói không thích thì thế nào ?"
Manila thanh lãnh nói, y không phải là kiểu người thích níu kéo những thứ không thuộc về mình, Sano Shinichirou ở thế giới này chỉ là anh trai của Sano Manjirou ở thế giới này mà thôi.
Cuộc đời của tao chỉ toàn là đau khổ.
Huống chi nếu để người đó thấy bộ dáng này của mình thì làm gì còn mặt mũi chứ, Manila nghĩ vậy rồi bình tĩnh hỏi.
"Ngươi muốn làm gì ?"
"Ta muốn lấy mạng của Sano Shinichirou !"
Lorca thở dốc nói, năng lực của Mikey ở thế giới gốc quả nhiên rất đáng sợ dù rằng bản thân y không hề có dị năng hay bất kỳ năng lực đặc biệt gì, đã vậy bây giờ bản thân Manila còn biến nỗi đau của mình thành vũ khí nữa chứ, một chiến binh bị đau đến mức không còn cảm nhận gì được nữa sẽ luôn là con cờ đáng sợ nhất.
Manila nhìn Lorca một cái rồi xòe quạt ra phẩy nhẹ, với tình trạng này của Lorca mà giao cho hắn sắp xếp người khác đến giải quyết đội bách hợp kia thì không ổn rồi, y rũ mắt một cái rồi đi lại cầm chìa khóa của đội bách hợp lên.
"Đưa hết rương còn lại của đội bách hợp cho ta."
~•~
Sau đêm mở lòng hôm qua thì Mikey hành xử vẫn rất bình thường, chỉ có điều là em né tránh đồng đội của mình như đang né tà mà thôi, có thể ôm vai hoặc bá cổ tùy ý cơ mà em lúc nào cũng nâng cảnh giác của mình lên rất cao !
Dưới tình huống này thì người duy nhất miễn cưỡng lấy được sự tin tưởng của em cũng chỉ có mỗi Inui mà thôi. Draken nhìn em núp sau lưng cấp dưới của mình mà mặt mũi tối sầm, anh kéo tay em ra rồi bảo.
"Lại đây ăn tối, bọn tao không chọc mày nữa."
"Xạo ke, thả ra !"
Mikey cứng đầu gạt tay Draken ra, hắn nổi gân xanh trên đầu rồi kêu Inui cứ đi dùng bữa trước, Draken đi lại rồi xách cổ áo em lên ra chỗ tập trung để dùng bữa.
"Ha ha ha, Mikey lại bị Draken túm kìa."
Nahoya ngả người ra nhìn Draken đặt Mikey ngồi xuống cùng Shinichirou, Souya gắp một đũa thức ăn vào chén của Mikey rồi bảo anh trai đừng chọc Mikey nữa. Mikey bĩu môi chọc chọc miếng thịt trong hộp rồi sau đó tính toán cách né tránh bọn họ.
Dạo này bọn họ tìm hết tất cả các phó bản rồi mà cũng không thấy rương nào có khắc hình hoa bách hợp lên cả mà kỳ động dục đầu tiên trong năm của em cũng chuẩn bị gõ cửa rồi, dù nói là em có thể khống chế nó được rồi nhưng ở chung với mọi người quá lâu thì bản thân em cũng không thoải mái được.
Cảm giác ngứa ngáy cứ liên tục trỗi dậy ấy, lúc trước ở làng căn bản là không có thời gian nghĩ đến việc này vì ngày nào em cũng trông nom và canh chừng lũ trẻ cả mà lũ trẻ thì rất tinh nghịch cho nên đêm nào ở làng em cũng ngủ rất sâu và say, mấy cái kỳ động dục vặt vãnh cũng không làm em bối rối được nhưng ở nơi này thì khác.
Dạo này em đâu có được đi làm nhiệm vụ đâu chưa kể đến bản thân lại còn không hoạt động nhiều, nơi này lại còn nhiều đàn ông nữa chứ, ài, thật khiến người ta sầu não mà.
Mikey chắc chắn là đang có chuyện !
Những người còn lại đồng loạt nghĩ, ngày trước Mikey còn dễ dãi cho bọn họ ôm ấp một hồi thì bây giờ bọn họ chỉ chạm vào một cái là đã đủ để cho em chạy xa mấy mét rồi, nhìn thái độ như thỏ con bị săn của em làm mọi người lại càng thêm nghi hoặc, Shinichirou nhiều lần lo lắng đi đến hỏi thăm thì đều nghe em bảo bản thân uống thuốc là đủ rồi, Shinichirou lo lắng hỏi em bị bệnh gì thì em chỉ nhìn anh một cái rồi quay mặt đi từ chối giao tiếp.
Anh biết làm gì bây giờ ? Shinichirou bất đắc dĩ gắp thịt vào chén của em rồi sau đó tiếp tục dùng bữa của mình. Đêm đó bọn họ quyết định đi ngủ sớm cho nên cũng chẳng ai chuyện trò gì cùng nhau cả.
"Ái chà, giữ sức cũng hợp lý phết."
Manila cầm tẩu thuốc lên mà hút một hơi, làn khói mờ ảo nhẹ nhàng được phả ra, y nhìn hành động của các thành viên Touman trong gương rồi phất tay để khung cảnh ấy biến mất.
Không biết những người đó đang giấu trong người chấp niệm gì đây ? Manila nằm trên ghế quý phi mơ màng nghĩ rồi đặt tẩu thuốc trên tay xuống bàn, y sai người đốt huân hương lên rồi chống đầu lên tay ngủ.
Khung cảnh trong mơ chính là bữa sáng bình yên của nhà Sano, Manila đứng ngoài cửa phòng ăn và lắng nghe tiếng đối thoại của các thành viên trong nhà.
Mikey, Ema đã nói bao nhiêu lần là bỏ cái chăn đó đi rồi mà.
Không đâu, nó là cả sinh mệnh của anh.
Mikey lúc nào cũng vậy mà
Anh hai, anh nuông chiều Mikey quá rồi đó, ảnh sẽ trở nên hư hỏng cho mà coi.
Mấy bây mau ăn lẹ rồi còn đi học nữa !
Dạ thưa ông ~~~~~
Manila nhẹ ló đầu vào xem thử, Shin đang tách xương ra khỏi cá cho em trai của mình trong khi Ema thì đang xới cơm cho ông, tiếng cười đùa rộn ràng dưới ánh nắng dịu dàng của buổi sáng khiến lòng người thanh thản.
Nhưng dù có ấm áp thì nó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, Manila chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen tuyền trống rỗng nhìn về một nơi vô định.
Đừng níu giữ những thứ không thuộc về mình.
Manila đặt tay lên lồng ngực của mình, trái tim vốn ngừng đập từ lâu đã không còn cảm giác gì nữa. Cũng phải, y đã từ bỏ trái tim từ rất lâu rồi mà.
Y chạm tay lên hình xăm sau cổ rồi sau đó đặt chân xuống sàn, hãy để y kiểm tra xem những người kia có thể thoát ra khỏi mộng cảnh hay không nào.
~•~
Buổi sáng nay diễn ra rất bình thường, bình thường đến mức khiến tim em đập thình thịch, em cảm nhận được có thứ gì đó đang tới, Inui thấy em tự nhiên tái mặt thì đặt tay lên trán em.
Shinichirou thấy em không khỏe thì kêu em hãy ở đây và nghỉ ngơi, tất cả bọn họ sẽ rời đi để làm nhiệm vụ, em nhìn bọn họ đã ra khỏi cửa mà trong lòng cảm thấy lo lắng vô cùng.
Cũng cùng lúc này, sau khi các thành viên khác của Touman rời đi thì Lorca cũng bước vào, người đàn ông mặc một bộ đồ lịch lãm cùng mái tóc màu nâu trà đi vào trong chỗ của bọn họ, em và Inui lập tức lấy vũ khí ra và đề phòng nhìn ông ta, ông tay giơ hai tay qua đầu rồi mỉm cười vui vẻ.
"Mikey-kun, tôi đến đây chính là để nói chuyện nha."
Nói chuyện ? Chuyện gì vậy chứ, người đàn ông bí ẩn này đang tính toán điều gì và tại sao lại phải lựa ngay lúc mọi người đã rời đi ?
Shinichirou mở mắt ra và thấy bản thân đang ở trong hành lang của nhà Sano, anh chớp mắt rồi sau đó đề phòng nhìn xung quanh, đang lúc anh định bắn một phát thì một đứa trẻ với mái tóc màu vàng nắng chạy lại ôm chân anh.
"Shin, mừng anh đã về nhà !"
Cái quái gì đây ?
Shinichirou nhìn chiếc găng tay bẩn thỉu đầy dầu nhớt trên tay rồi theo thói quen bảo bé con là đừng ôm mình vì bản thân mình đang rất bẩn, bé con phồng má ôm chặt anh hơn rồi bảo.
"Ứ thích, Manjirou muốn ôm Shin cơ."
Mộng cảnh bắt đầu.
~•~
Bé cưng ở arc Manila xông trận, Manila vs Mikey tranh giành anh trai, vote kèo mỹ nhân nào te tua hơn đi mọi người ! phỡn