Em liếc qua nhìn về phía tiếng nói phát ra.
Không thể nào!!!!!!
Ngồi trên bàn là người anh đã chết đi của em....là Shinichirou và Izana đây mà!!!!!!!
Em kinh ngạc, bọn họ sao lại có thể ở đây được cơ chứ? Hay là em đã quay về ở thời gian còn xa hơn nữa? Là vào lúc người anh của em, Shinichirou vẫn còn chưa chết chăng?!!!
Không, không phải như vậy......
Nếu em quay về thời gian trước khi Shinichirou chết thì sao.... Izana lại ở đây được cơ chứ! Vào lúc đó, em còn không biết đến sự tồn tại của anh ta còn gì!... Vậy thì tại sao, tại sao anh ta lại ở đây và còn ngồi ăn cùng gia đình em???
AAAAAAA!!!!!!!
Rối rấm quá! Em không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa.
Nhìn thấy em mở to mắt, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, Shinichirou mất kiên nhẫn nói lớn:
- Này, Manjirou mày còn làm gì nữa mà không đi đánh răng đi, còn đứng đấy để bọn tao phải chờ mày à!
Em bàng hoàng lắm! Vì Shinichirou- anh của em sẽ không bao giờ nói với em như vậy!
Anh ấy rất dịu dàng và lúc nào cũng nhẹ nhàng với em, anh chưa lần nói với em bằng giọng điệu như thế cả.
- Lẹ lên đi, tên stalker- Izana lên tiếng chế giễu
STALKER?????
- IZANA, sao anh lại gọi anh Mikey như vậy cơ chứ!!- Emma đang nấu bữa sáng, nghe anh ta nói vậy tức giận quay sang quát:
- Emma, anh thấy Izana nói đúng còn gì. Còn không phải do thằng đó cứ bám theo tụi anh mãi sao!- Shinichirou nói
Em chắc chắn rằng tên tóc đen ngồi ở bàn ăn này không phải là người anh Shinichirou mà em biết!
- SHINICHIROU- Emma quát lớn
Nghe tiếng em gái tức giận với mình, Shinichirou và Izana cũng chỉ khó chịu mà tạch lưỡi.
- Anh mau vào phòng vệ sinh đánh răng, rửa mặt đi rồi ra đi đây ăn sáng với cả nhà nào.- Emma quay sang em nói
--------------
Izana đã ghét Manjirou ngay lúc đầu rồi! Cái lúc anh ta được ông và Shinichirou cưu mang từ cô nhi viện sau khi bị người mẹ ruột bỏ lại đó thì anh ta cứ tưởng anh ta là em trai duy nhất của Shinichirou và là anh trai duy nhất của Emma.
Nhưng không....
Khi bước chân vào nhà Sano, anh ta đã thấy đứa bé trai với quả tóc mài vàng đang cùng Emma chơi đùa. Cả Shinichirou đứng bên cạnh cũng cười cười đi đến chỗ cậu bé đó, bỏ bàn tay đang nắm ra khỏi tay của Izana!
Nhìn khung cảnh người cùng vui vè chơi đùa mà anh ta cảm thấy vô cùng tức giận.
Đáng ra chỗ đó phải là của tao mới đúng!
Chỗ đó phải là của tao!!!
Izana từ lúc đó đã ghét cay ghét đắng Manjirou rồi, chỉ muốn Manjirou biến mất ngay lập tức!!!
Lúc ở cạnh em, em lúc nào cũng mang lại cho Izana cảm giác mọi thứ của anh ta sẽ luôn dễ dàng bị em cướp đi mất! Nó thật sự khiến cho Izana tức giận và căm hận!
Anh ta chỉ cần lướt mắt thấy bóng dáng của em là ngay lập tức chạy lại đánh em ngay lập tức! Việc đánh em làm cho anh ta cảm thấy sảng khoái hơn nhiều và từ đó Izana lúc nào cũng đánh em để thỏa mãn cái lòng căm hận của anh ta!
Khi sự việc đó xảy ra cành khiến anh ta căm hận em hơn!
---------------
Thật ra lúc Manjirou còn nhỏ, Shinichirou không cảm thấy ghét Manjirou như bây giờ. Vào lúc đó Manjirou là con người vui vẻ và năng động, em luôn làm người khác cảm thấy thoải mái khi ở bên, điều này làm anh cảm thấy rất thích, đến mức anh động lòng với em từ bao giờ mà ngay cả anh cũng chả biết nữa.
Manjirou à, anh trai mà lại đi yêu em trai mình...nó kinh tởm quá nhỉ?!
Nhưng anh không đòi hỏi cao xa gì đâu, anh chỉ mong luôn được ở cạnh em như bây giờ là được!.... Cho dù là với thân phận người anh trai....
Anh cứ tưởng sẽ như vậy mãi cho đến khi Izana vào ở cùng chúng ta, em dần trở nên khép kín bản thân mình lại, vô cảm và em cũng không còn cười đùa nói chuyện với gia đình như trước kia nữa làm anh cảm thấy hụt hẫn thật sự!
Đôi lúc anh cố gắng hỏi em đã có chuyện gì xảy ra nhưng đáp lại anh chỉ có sự im lặng và ánh mắt sợ hãi của em nhìn anh.
Ánh mắt đó của em làm anh cảm thấy chạnh lòng lắm! Nơi trái tim nhói lên.....
Sau bao lần như vậy, anh cũng từ bỏ bởi anh biết em đã không muốn nói thì dù có hỏi thế nào cũng vậy.
Vào lúc đó nếu anh không tò mò mà đi ra xem thử khi nghe tiếng động lạ đã nhiều đêm rồi không dứt chắc có lẽ anh cũng sẽ không biết được người em trai của anh, người đã khiến cho anh động lòng đang phải run rẫy ôm lấy thân thể của chính mình chịu đừng từng cú đánh của người em khác của anh!!! Nước mắt của em ứa ra như những con dao đâm vào trong trái tim của anh... Nó....thật sự quá đau!
Lúc đó anh thật sự đã chết lặng!
Anh tức giận hét lớn tên của Izana và chạy đến ôm em và giáng xuống bạt tai ngay má Izana. Anh còn nhớ lúc đó, gương mặt của nó trong rất kinh ngạc nhưng lại xen lẫn với sự tức giận, nó đưa ánh mắt căm thù về phía em!
Tiếng thét của anh đã làm kinh động đến ông và Emma, khi bọn họ chạy đến thấy khung cảnh đau thương này mà không khỏi giật mình.
Emma khóc lớn chạy đến ôm lấy em còn đang run rẫy trong vòng tay của anh.
Còn ông đi đến giáng thêm bạt tai xuống Izana.
Đầu anh đau nhứt vô cùng, bên tai ong ong cả lên không nghe thấy bất cứ gì nữa, nhưng đau nhất vẫn là trái tim của anh! Đau quá!
Sau đó Izana đã bị ông giáo huấn trận ra trò, còn bị bắt dọn sang phòng khác cách xa Manjirou cả đoạn dài.
Khi sự việc kết thúc, anh càng yêu thương và bảo vệ em hơn, cả Emma cũng thế!
Nhưng vài năm sau, em thay đổi cách chóng mặt!
Không còn là Manjirou khiến cho người khác thoải mái mà anh biết nữa... Em trở nên kiêu ngạo, ương bướng, coi mình là nhất và còn hay bám lấy anh. Điều đó làm anh cảm thấy thật phiền! Thậm chí em còn hay đi theo Izana nữa chứ!
Này em ơi, sao em có thể tự nhiên bám lấy người đã từng bạo hành mình được cơ chứ?!
Chẳng lẽ em thiếu hơi đến vậy sao???
Tuy vậy anh vẫn không thể ghét em được nhưng em cứ liên tục làm hại đến ân nhân cứu mạng của anh- Takemichi...Mọi hành vi em gây ra cho cậu đã khiến cho hào cảm của anh đối với em bay mất rồi và cả...tình yêu anh dành cho em nữa, Manjirou à!
-------------
Em nhìn bản thân mình trong gương, mái tóc vàng dài phủ xuống vai giống như em lúc đó, tuy nhiên chỉ khác là tai em bấm khuyên!!!
Em ghét nhất là bấm khuyên tai cơ mà!
Nhìn bản thân lạ lẫm ở trong gương, cùng với những chuyện vừa xảy ra không hỏi khiến em rùng mình.
Em không quay ngược thời gian mà là xuyên đến thế giới khác mất rồi!
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, em không tiếp ứng nỗi!
Nhưng em có thể chắc chắn điều những người bạn của em ở thế giới này đang rất hạnh phúc...ít nhất....hạnh phúc hơn họ ở thế giới của em...!
Nhưng những kí ức xuất hiện trong đầu em lúc nãy là gì? Chẳng lẽ là kí ức của cơ thể này????
Không...chắc có lẽ không phải của cơ thể này đâu! Bởi vì ở trong đó mọi người đều đã bị chính tay em gϊếŧ chết rồi còn gì!
Vậy nó là gì cơ chứ?!
Em phát điên lên mất!
Em phải làm sao bây giờ?
Em xuyên vào cơ thể này mà chẳng có bất kì thông tin nào cả, em phải sống, nên làm gì....AAAAAA..... Đệt mẹ, em chẳng biết phải làm gì hết! Chết tiệt!
Làm ơn, ai đó hãy nói cho em biết đi mà!!!!!
- Anh làm gì trong đó mà sak vãn chưa ra vậy Mikey??- Em ấy nói vọng vào
Em có chút giật mình....
Lúc đầu nghe giọng nói đó em ngạc nhiên và nhớ lắm nhưng bây giờ nhận ra mình đang trong tình thế nào thì em thấy giọng của Emma nó xa lạ lắm, vì đây không phải là Emma mà em biết!
Thấy em không trả lời em ấy cũng không làm phiền nữa.
---------------
- Thằng đó làm gì mà lâu quá vậy? Còn không biết cả nhà đang ngồi chờ nó à.- Izana bất mãn
Khi lời vừa dứt, em đi đến chỗ bàn ăn với mái tóc cột hết lên, người em đột nhiên khựng lại khi thấy người ngồi ở chỗ trụ cột gia đình.
Ông của em- người mà em đã bỏ lại!
(P/s: mình cũng không biết nói sao nữa, nói chung là bàn ăn bằng HCN, mỗi người cháu tự chia ra ngồi ở cạnh dài, còn ông thì ngồi ở cạnh ngắn như ngồi ở trung tâm á)
-------------
Sau khi trận chiến giữa Toman và Thiên Trúc diễn ra, em đã vô cùng tuyệt vọng khi mất đi tất cả, lúc đó em đã quá nông cạn mà không nghĩ đến ông- người còn đau khổ hơn em gấp trăm lần.
Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh có ai mà không đau cơ chứ!!!!!
Nhưng em nào quan tâm đến điều đó mà mình rời đi, bỏ lại ông trong căn nhà trống vắng từng tràn ngập tiếng cười đùa....
Em dấn thân vào con đường tội phạm, bỏ mặc lại người ông cô đơn, buồn tủi.
Cho đến lúc ông chết, em cũng không quay về nhìn ông lần cuối, thậm chí đám tang của ông em cũng không xuất hiện...
Cái lúc nhìn trên ông được khắc trên bia mộ thì em mới nhận ra.
A.....
Thì ra em đã vô tâm với người ông của mình như vậy!
Nước mắt em rơi xuống, bây giờ em rất muốn nói câu xin lỗi với ông nhưng...đã không còn kịp nữa rồi!
Em... vô tâm quá!!!
-----------------
- Manjirou.....- Giọng ông cất lên
Nó vẫn nghiêm trang như ngày nào!
Nhưng lòng em lại chẳng hề gợn sóng gì khi nghe giọng nói đó gọi mình...
Bởi đây không phải là những người mà em quen và đây không phải thế giới của em!
- Chào ông!- Em đáp lại ông bằng tông giọng trầm lặng không còn vui tươi như trước nữa
Đi đến bên cạnh Emma ngồi xuống bắt đầu phần ăn của mình.
Bữa ăn khá yên tĩnh, chỉ có Emma bắt chuyện khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng kì lạ!
Hôm nay em không còn ồn ào quấy rầy bữa ăn của bọn họ nữa mà chỉ im lặng tập trung ăn phần của mình
- Manjirou này, hôm nay sao mày lạ vậy?- Shinichirou hỏi
- Em bình thường- em ngước lên nhìn anh với đôi mắt đen láy, trống rỗng nói
Nhìn đôi mắt đó của em mà anh bất chợt run lên, đôi mắt của em rất đáng sợ, nó cho anh cảm giác em có thể gϊếŧ chết anh bất cứ lúc nào và đôi mắt đó ... còn giống như đôi mắt của người đã mất hết hi vọng vậy !