- Ưʍ...- Kazutora khó chịu đưa tay lên che đi đôi mắt đang bị những tia nắng chiếu vào.
Gã không muốn dậy!!!
Quay người sang bên tránh đi những tia nắng vào sáng sớm kia, gã như thói quen ôm lấy cái gối ôm bên cạnh. Đôi chân không ngần ngại mà gác lên, vòng tay qua ôm chặt lấy nó.
Hmm....
Khoan!!!
Xúc cảm này...có chút lạ a...!
Đôi tay lạ lẫm sờ loạn lên cái thứ không biết là gì kia để định dạng nó, đôi chân đang gác lên cũng cứng đờ rồi từ từ thu lại. Gã mở bừng mắt.
Đập vào mắt Kazutora là tấm lưng nhỏ trên người mặc cái áo màu đen với cái đầu màu vàng đang gối đầu lên cánh tay của gã. Kazutora nhíu mày nhìn sinh vật kia,...
Nhà mình...sao lại có thêm người?!
"Hahahaha... Hanemiya!!!- Ken cười sặc sụa nhìn gã.
- Hức...hức...Manjirou!!!- Kazutora ôm lấy em khóc.
Thấy tội lỗi với con người này!!!
- Tao xin lỗi! Tao xin lỗi! Tao xin lỗi!...
Xin lỗi!
Con người nhỏ trong vòng tay không thèm đáp trả gì, người còn run lên khiến Kazutora trong lòng dâng trào nỗi sợ hãi cái người kia cực kì hận gã đến mức ghê tởm đến độ run cả người khi gã chạm vào.
Nhìn bàn tay vừa chạm vào bờ vai đó, Kazutora không hiểu vì sao bản thân lại dại dột đi đến chỗ ban công. Gã quay lại nói:
- Tao đi chết đây! Lúc đó mày chắc sẽ thoải mái hơn nhỉ, Manjirou?!
Xoay người nhìn bầu trời đêm, gã định thả mình xuống đó thì liền bị vòng tay ôm lấy eo, người đó ánh mắt hoảng sợ đến tột độ hét lớn:
- Không được, tên điên kia! Tao không cần mạng của mày!!!"
Đôi mày đang nhíu chặt lại dãn ra, đồng tử mở to nhìn tấm lưng kia.
Là...là...Sano Manjirou!!!
- Ư...
Kazutora điếng người, không dám nhúc nhích sợ người kia sẽ dậy. Gã châm chú nhìn vào tấm lưng đó, cảm nhận những sợi tóc mềm mại của em cọ lên cánh tay của mình.
"-...tao không cần mạng của mày..."
Thấy... sướng trong lòng!
Sau hồi lâu quan sát thấy em không có động tĩnh gì nữa, Kazutora quan sát xung quanh thấy những người "cản trở" vẫn còn đang nằm lăn đùng trên sàn. Kazutora cười nham hiểm, vòng tay qua ôm em vào lòng.
Nhỏ quá!
Dù cùng tuổi nhưng em cứ như học sinh tiểu học vậy! Chỉ cần ôm cái thôi là cả người đã lọt thỏm trong vòng tay gã.
Cả người Kazutora sướng rơn, da đầu tê dại cảm nhận hơi ấm từ cơ thể em, đưa mũi cọ cọ hít hà hương thơm tỏa ra từ người em.
Thật muốn...thời gian dừng lại mãi khoảng khắc này...!
Xoạt...
Gương mặt của em hiện lên trước mắt Kazutora khiến gã có bối rối, đôi tay đang ôm lấy thân thể kia cũng vì thế mà vô thức buông lỏng ra.
Thấy hơi thở của em vẫn đều đều như trước, Kazutora thở hắt ra hơi.
Làm gã hết hồn!
Ánh sáng từ ngoài ban công dần dần chiếu vào trong khiến gương mặt của em sáng bừng lên.
Thật đẹp! Dễ thương...
Đôi tay không nhịn được đưa lên chọc chọc vào cái má phúng phính của em.
.......
Sờ nắn, bóp bóp, nhéo nhéo...
Đôi tay này không dừng lại được a?!!!
Là chất nghiện! Cái cục thịt này đúng là chất nghiện mà!!!
Sau hồi thõa mãn với cục thịt ngay má kia, Kazutora không nhịn được đưa đôi tay thô ráp sờ lên đôi môi hồng hồng của em.
Mềm!
Đôi mắt của gã cứ dán chặt lấy bờ môi đó, trái tim đập mạnh liên hồi. Gã ngốc đầu nhìn ngó xung quanh hồi lâu rồi hướng mắt về phía em.
lần chắc cũng không sao đâu ha?!
Cái đầu với mái tóc dài từ từ đưa về phía trước...
Thịch...thịch...
Kazutora gần như nín thở khi khuôn mặt của em chỉ còn cách mấy cen-ti-mét.
Thịch...thịch...
Cốc! Cốc!- Tiếng gõ cửa vang lên.
Kazutora giật mình, mồ hôi toát ra như suối, khuôn mặt đỏ bừng bừng. Đôi mắt hoảng loạn nhắm chặt lại, trái tim đập loạn xạ không ngừng.
Mẹ kiếp!
Mày điên rồi, Kazutora!!!
Mikey mơ màng khó chịu đưa tay lên dụi dụi mắt.
Là ai...
Cốc! Cốc!- Tiếng gõ cửa lại vang lên thêm lần nữa.
Mikey từ từ nhướng người ngồi dậy ngáp cái, ngước cái đầu vàng về phía cửa.
Xúc cảm mềm mại bất chợt mất đi khiến cho Kazutora hụt hẫng chết được!!!
Trong lòng gã thầm mắng không biết là tên nào mà lại đúng lúc như vậy?!
Haizz... Chút nữa là được rồi...
Thân thể chậm chạp đứng lên, Mikey híp đôi mắt còn chưa mở nỗi của mình để tìm đường đi.
Rầm!
- A...- Mikey đau đớn la lên tiếng, quay đầu lại nhìn cái chân của tên Ken chó chết kia.
Cú ngã đó thật sự đã làm cơn buồn ngủ của em tiêu tan hoàn toàn!
Bực tức đá vào cái chân kia mấy cái, Mikey giậm chân đùng đùng đi đến trước cửa.
-... Anh Mikey...
Cánh tay đang nắm lấy tay nắm cửa khựng lại,...
Emma?
- Anh... có ở nhà không?- Emma rụt rè hỏi
Mikey hoảng loạn không biết bản thân có nên lên tiếng hay không. Đôi chân vô thức theo bản năng lùi về phía sau, nhưng xui thế nào ấy! Chân của em vậy mà lại vô tình đạp vào đám lon bia ở bên dưới!!!
Chết tiệt!!!
- Anh có ở nhà đúng không?- Emma nghe thấy tiếng động liền mừng rỡ nói
May quá!
- Em...em...có chuyện muốn nói, mở của ra đi anh!- Emma đan tay vào nhau nói
Mikey tâm trạng rối bời nhìn cánh cổng sắt...
Nên làm gì đây?
Em...cũng muốn gặp Emma để xin lỗi và làm lành lại với con bé lắm nhưng...cứ mỗi lần đã hạ quyết tâm như vậy là cái bộ dạng sợ hãi tột cùng của Emma lại hiện lên trong tâm trí.
Em...không muốn nhìn thấy nó thêm lần nào nữa!
- Anh Mikey, mở cửa ra đi anh!- Emma gấp gáp nói khi thấy cánh cửa trước mặt vẫn đóng lại.
Làm sao đây?
Anh ấy...ghét mình rồi...!
- Manjirou, mở cửa!- Izana nhìn Emma đang không ngừng lo lắng liền khó chịu đập cửa nói lớn.
Có cả Izana nữa sao?!
Phù...
Không sao đâu, Mikey!
Emma...con bé đã chủ động đến đây gặp mày trong khi mày cứ hèn nhát tránh mặt em nó, chẳng lẽ đến cái lúc này rồi mày vẫn còn hèn nhát như vậy sao?!
Không! Không được làm vậy đâu, Mikey!
Mày là anh trai, là người anh trai mà con bé ngưỡng mộ! Hơn nữa chính mày đã gây ra việc này, cho dù không dũng cảm được như em nó thì mày cũng phải tiếp nhận sự dũng cảm đó đi chứ!
Mở cửa đi nào!!!
- Haha... Manjirou...- Baji cười ngốc mơ màng kêu tên người thương.
Cánh tay của em dừng lại, quay đầu ngước nhìn cảnh tượng hãi hùng trong căn phòng trọ. Vỏ bia và chai rượu nằm lăn lóc khắp nơi, đồ đạc lộn xộn vứt tứ tung và hơn hết là...có cái xác rượu ở trong nhà em!!!
Trong đầu Mikey không ngừng mườn tượng ra khuôn mặt của người kia khi bước vào đây...
Haha...
Đến lúc dọn rác rồi!
----------------
Ở bên ngoài, anh em nhà Sano không thấy bất kì động tĩnh gì trong căn phòng trọ kia nữa lòng liền nóng như lửa đốt, đặc biệt là Emma! Khuôn mặt của cô cứ như trời sập đến nơi vậy!
Shinichirou đứng bên cạnh đặt tay lên vai của Emma, an ủi bảo em sẽ chào đón cô thôi! Không cần phải quá lo lắng!
Izana cũng bực tức không nói nên lời, đá vào cái lang cang ngay sau để trút giận.
Rốt cuộc em bị quái gì không biết?
Emma trong lòng lo lắng không thôi!
Cô thấy...có lỗi!
Thấy có lỗi vì bản thân chính là nguyên do em chuyển đi! Và thấy có lỗi vì đã khiến em hiện ra khuôn mặt đó...!
-----------------
Trắng!
- Emma!!!- Shinichirou vui sướng hét lên khi thấy cô đã tỉnh.
Đây là đâu?
- May quá! Em tỉnh rồi!!!- Shinichirou nắm lấy tay cô.
Anh...đang run sao, Shin?
Mình...đang nấu ăn ở dưới bếp mà?... Sao lại xuất hiện ở đây?
Đôi mắt đen láy tràn đầy sát khí liếc qua nhìn cô, Emma không khỏi run lên. Đôi chân lùi lùi ra xa khỏi con người tóc vàng kia. Người kia không do dự mà tiến đến chỗ cô đấm tới tấp vào người mặc kệ cô có cố gắng kêu lên tên em như thế nào.
Emma không khỏi run lên, cô mấp máy môi nói:
- Anh...anh...Mi...Key...
-... Chúng ta nói sau đi nhé, Emma! Bây giờ em cần phải nghỉ ngơi!- Shinichirou đưa tay chặn miệng cô, gượng cười nói.
Nhìn khuôn mặt tiền tụy với đuôi mắt thâm đen của anh khiến cô muốn nói cũng phải ngậm chặt miệng lại.
Người cần nghỉ ngơi...là anh đó, Shin!
ngày sau.
- Hôm nay,...Mikey sẽ đến đây thăm em đấy, Emma!- Shinichirou ở bên cạnh nói
Emma nghe thấy cái tên Mikey có chút rụt người, đôi tay đang cầm điều khiển thoáng chốc run lên. Từ cái ngày cô nhập viện đến giờ em chưa từng đến lấy lần vậy mà hôm nay lại...
Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần để mà đối mặt với em sau đêm hôm đó...!
- Không sao đâu!- Shinichirou mỉm cười nói rồi nắm lấy bàn tay của Emma
Xoạt!- Tiếng cửa mở ra.
Emma đưa ánh mắt e dè nhìn về phía cửa.
Hình ảnh lúc đó của em lại hiện lên trong tâm trí cô, từng nỗi đau nhói trên cơ thể bỗng dâng lên như mới vừa bị ngày hôm qua!
Đôi bàn tay nhỏ quơ quào loạn xạ nắm chặt lấy cánh tay của người bên cạnh. Đôi mắt chất chứa rõ sự sợ hãi, đôi tai cô ù đi không thể nghe thấy bất cứ điều gì.
Thứ duy nhất cô để ý là sự hiện diện của người này!
Cô...đang phủ nhận sự tồn tại của anh mình sao?
Đôi đồng tử co rút cực độ khi khuôn mặt của em hiện ra trước mắt. Khuôn mặt hốc hác nhíu chặt mày để ngăn những giọt nước mắt, đôi mắt hiện rõ vẻ buồn thảm cùng đuôi mắt đỏ âu khác hẳn... với bộ dạng đáng sợ vào đêm đó.
Thấy...đau trong lòng!
Cái lúc Emma bừng tỉnh thì Mikey đã rời quay lưng rời đi! Nhìn bóng lưng vội vã quay người của người anh kia, cô muốn chạy lại ôm thân ảnh đó lắm nhưng đôi chân sao cũng không bao giờ di chuyển được!
Bóng lưng của anh ấy... lúc nào cũng cô độc vậy sao?
----------------
- Anh Mikey...anh...ghét em sao?- Emma vân vê vạt váy, đôi mắt ửng đỏ nghẹn ngào hỏi
Bên trong cũng không có lời đáp nào...
Nước mắt Emma ứa ra...
Ảnh ghét mình thật rồi!
Cũng đúng thôi...! Dù sao tại mình mà anh ấy mới trở thành như thế này mà!
- Đợi chút!!!- giọng nói vội vàng hét vọng ra.
người ngoài kia thấy em cuối cùng cũng lên tiếng liền mừng rỡ.
.........
Cạch!
- Hộc... Vào đi!- Mikey bộ dạng xộc xệch, thở hồng hộc từng hơi nói
Emma vui mừng khi thấy em đã chào đón cô nhưng...cảm giác này thật sự không thể nào phai đi được!
Giấu đi bàn tay đang không ngừng run lên sau lưng, Emma mỉm cười rạng rỡ nói:
- Em vào nhé!
Mikey nhìn Emma tươi sáng trước mặt mình, đôi tay đang nắm chặt liền dãn ra.
Mừng quá!
Con bé...không còn sợ em nữa...!
- Chào em, Manjirou!- Shin giơ tay chào nói
Có cả anh Shin nữa sao?!
- Hôi quá!!!- Izana bịt mũi trước căn phòng nồng nặc mùi rượu bia của em.
Đưa đôi mắt tím khinh bỉ nhìn bộ dạng xộc xệch, lôi thôi của Mikey.
Mikey cả kinh, nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ lại...
Phải rồi! Việc bám mùi nữa...
Shinichirou đã quá quen với mùi cồn nồng nặc này, bước vào trong nhìn lướt qua căn phòng trọ trước mắt.
Sạch sẽ đến vậy sao?!
Còn nhớ đến cái phòng bừa bộn của em, thói quen xấu của em đã khiến cho căn nhà loạn xạ thế nào làm anh không thể nào tin nỗi! Đây... có thật là em đã sống mình không thế?!
- Anh Mikey!!! Anh...hôm qua tai sao không đến?- Emma buồn rầu nói.
Hôm qua...cô đã mong rằng em đã đến vậy mà...
Mikey cười xòa, nơi trái tim đau đớn nhớ đến căn nhà bếp sáng đèn kia!
Nếu lúc đó,... em bước vào... họ vẫn sẽ vui vẻ... sao?
- Anh...anh...A ...anh bị mấy người hàng xóm kéo đi tổ chức tiệc chào đón người mới nên không đến được! Haha...xin lỗi em, Emma! Xin lỗi...mọi người...!- Mikey bối rối nói
Ngước mắt nhìn căn phòng nồng nặc mùi cồn, Emma có chút lo lắng ghé sát tai em nói:
- Mấy người đó...anh đừng có quen nữa! Là người lớn vậy mà lại bắt học sinh uống rượu bia...
Rầm!- Tiếng đập phát ra từ trong tủ.
Không gian xung quanh chình vào im lặng...
- Có ai...ở đó?- Shinichirou nghi hoặc đi chỗ tủ.
Mikey lòng nóng như lửa đốt, chạy ngay đến chỗ tủ dùng thân che chắn nó, lắp bắp:
- A...là...là...Zeno!!!
Zeno???
- Zeno là ai?- Izana khó hiểu hỏi.
Hết hàng xóm kì quặc rồi đến sinh vật Zeno nào nữa đây?!
- Là...là...con cá em mới nuôi! Đúng vậy, là con cá em mới nuôi!- Mikey đứng hình trước ánh mắt của người kia, trong đầu nghĩ đại ra con nào đó nói.
Cá???
Cá có thể gây ra tiếng động lớn vậy sao?!
Haha...
Chẳng lẽ trong đó có con cá to đến nỗi có thể bay ra đập cái đùng vào cửa?!
Vô lí hết sức!
- Anh nuôi con cá lớn đến vậy sao?- Emma tò mò ngước ngước nhìn.
Cả Izana và Shinichirou cũng không khác gì, từ từ đi đến chỗ em.
Mikey sợ hãi nhìn con người đáng sợ tột độ kia, trong đầu không ngừng chửi bới rốt cuộc là tên chó nào đã gây ra điều này?!
...........
- Khoan!!!!- Mikey hét lớn,cố vùng vẫy khỏi vòng tay của Izana.
- Không khoan gì hết!- Emma đứng trước cánh cửa tủ, nắm lấy tay nắm.
Xoẹt!!!
- Ê ê, đừng có mà đẩy cái tên chó này!!!- Ken hét lớn rồi ngã nhào về phía trước.
- A...- Cậu ôm lấy phần cằm của mình, bực tức quay sang lườm cái tủ cái rồi ái ngại giơ tay chào những cặp mắt đang nhìn mình nói:
- Haha...chào!
người kia nhìn con người tóc lam mới vừa rơi ra từ tủ rồi nhìn về hướng em...
Trong nhà em...có người! Mà...không những chỉ có mỗi người!
Shinichirou khóe mắt co giật không ngừng, đùng đùng đi đến chỗ cậu. Giọng mang đầy vẻ tức giận nói:
- Cậu là ai?
- Haha...tôi tên là Shika Ken, hàng xóm của người này, bọn tôi cùng tuổi!- Ken gãi gãi đầu đứng dậy giơ tay nói
- Vậy à, cảm ơn cậu đã quan tâm chăm sóc em của Tôi!- Izana bỏ em ra, đi đến bắt lấy bóp mạnh tay của Ken.
Mà tên Ken này nào yếu! Cậu cũng không chịu thua mà bóp lại.
Izana và Ken tóe lửa nhìn nhau, cánh tay cùng tăng thêm sức lực.
- Còn người kia?- Shinichirou ngó ngó vào trong nói
........
- Trốn cũng vô ích, ra đây ngay!!!- Shinichirou nghiêm giọng nói
Người kia rụt rè đi ra, đưa ánh mắt ngượng ngùng nhìn mọi người trong phòng.
- Haha...chào anh, Shin!- Baji cười cười nói.
Cánh tay Shinichirou cuộn thành nắm đấm, nở nụ cười thật tươi đi đến đặt tay lên vai Baji bóp mạnh.
Biết vậy tao chẳng nói địa chỉ cho mày rồi, Baji!
- Aaa... Đau, anh!- Baji ăn đau kêu lên, nắm lấy tay Shin kéo xuống.
- Vậy... người đến đây làm gì?- Emma ngờ nghệch hỏi
- À, tổ chức tiệc giao thừa của những người cô đơn!- Ken nhanh miệng nói.
người kia liếc nhìn qua Mikey đang nghoảnh mặt sang hướng khác.
Tiệc chào đón người mới? Người mới cái mẹ gì chứ?!
Em không đến đón tiệc giao thừa với bọn anh chỉ vì cái tiệc cô đơn ngớ ngẫn ngày thôi á?! Không những thế còn uống rượu nữa chứ!
- A!!! Em nhớ ra mình có việc, xin phép cả nhà!- Baji a lên tiếng, cười ha hả nói rồi nhanh chóng lủi ra ngoài.
Mikey và Ken nhìn tên cẩu Baji "bỏ bạn tự cứu" mình mà trong lòng không ngừng mắng chửi.
Đồ khốn nạn!!!
Ken liếc mắt qua nhìn Mikey rồi đưa nhìn cặp mắt như đang đâm thủng mình, cánh tay ngay lập tức hất cái tên dai dẳng da đen này ra. Cười nụ cười thương nghiệp, nói:
- Tiệc tàn rồi thì tôi xin phép!
Mikey trợn tròn mắt nhìn tên"bỏ bạn tự cứu mình" thứ . Ken nháy mắt với Mikey, đi đến chỗ phòng vệ sinh mở ra nói:
- Xin phép đem theo bạn về cùng!
Vẫn còn?!
- Đi thôi, Hanemiya- kun!- Ken nhìn về phòng vệ sinh nói
Shinichirou nhíu mày, nhìn về phía phòng vệ sinh..
Hanemiya?
- Sao vậy?- Ken khó hiểu trước bộ dạng rụt rè sợ hãi của Kazutora.
- Này, cậu có thể đi nhanh chút được không? Bọn tôi còn có việc gia đình cần giải quyết!- Shin hết sức chịu đựng gằn giọng nói
- Haha...xin lỗi! Bạn tôi...hôm nay hơi lạ...- Ken ngước về hướng Shin ngại ngùng nói rồi đùng đùng đi đến nắm tay Kazutora kéo ra ngoài.
Kazutora cúi mặt không dám nhìn họ. người kia kinh ngạc nhìn Kazutora, Izana tay cuộn chặt thành nắm đấm đùng đùng bước đến chỗ Kazutora.
Cuối cùng cũng thấy mày, thằng chó!!!
- Izana!!!- Mikey đứng trước mặt Kazutora kêu lớn.
Izana tức giận, đưa ánh mắt tím nhìn vào đôi mắt đen láy của em.
- Tránh ra!- Izana gằn giọng nói
- Shika Ken, đi đi, nhanh lên!- Mikey không chút giao động trước Izana đang tràn đầy sát khí, hướng ra sau nói.
Ken đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra nghe thấy em nói vậy cũng làm theo. Kéo nhanh tên Kazutora bên cạnh ra khỏi đây.
- Mẹ kiếp! Sao mày lại ngăn tao?- Izana hét lên đầy cuồng nộ, nhìn Mikey bằng ánh mắt hung tợn nói
Mikey cũng chẳng chịu thua, định lên tiếng cãi lại thì đã bị Shinichirou cắt ngang:
- Chúng ta cần nói chuyện đấy, Manjirou!
Mikey cứng đờ nhìn nụ cười và ánh mắt lúc này của Shin. Đôi chân lùi lại, lắp bắp nói:
- Em...em...
------------------
Đú tay vào túi, Mikey thích thú nhìn ví đầy ụ tiền mà hứng khởi không thôi!
Giàu rồi!!!
Dừng chân ngay tiệm bán Taiyaki trên đường, Mikey hớn hở nói:
- Cho cái Taiyaki đậu đỏ!
- Có ngay!
Nhớ đến khìn cảnh lúc nãy khiến Mikey rùng cả mình,đôi tay đưa lên vuốt vuốt lấy bên bắp vai.
Shin...thật đáng sợ!
-----------------
- Dọn về nhà ngay!- Shin hét lên với tất cả sự tất giận dồn nén.
Mẹ kiếp! Chỉ cần nghĩ đến cái cảnh tượng người này lại tiếp tục dễ dãi chứa chấp thêm ai đó mà không phải anh là đủ để phát điên lên rồi!
Mikey giật mình nhìn anh. Chưa bao giờ thấy anh tức đến vậy!
- Đúng vậy đấy, anh! Ở đây không an toàn chút nào!- Emma nắm lấy tay em nói
Anh Mikey của cô mà ở riêng thế này nữa thì sẽ bị người khác nhanh chóng chiếm đoạt mất! Emma không muốn đâu!!!
- Có tên chó khốn nạn kia là đủ biết rồi!- Izana khinh bỉ.
Hết Shin rồi đến Manjirou...
Rầm!!!- Izana đấm vào bức tường bên cạnh.
Mẹ kiếp! Sao Izana không được đấm tên khốn đó cơ chứ?
- Em sẽ về ngay hôm nay,ngay bây giờ!- Shinichirou không do dự nói rồi đứng lên đi về phía tủ đồ của em nói.
- A!!! Khoan đã anh!- Mikey đứng chắn trước cửa nói
Lúc này em về đó...liệu có còn cảm giác cũ?
- Em vẫn muốn ở đây hơn!- Mikey nói
Với lại...ở mình thì hành động cũng có hiểu quả cao hơn. Sẽ không...bao giờ liên lụy đến người khác như việc lần đó! Và...cũng dễ để biến mất hơn...!
Tuy cô đơn...!
- Thích ở nơi chẳng ra gì như vầy sao? Mày có bị gì không vậy Manjirou?- Izana châm chọc chỉ chỉ vào đầu nói
Mikey chẳng buồn liếc nhìn Izana. Dù sao em cũng đã quá quen với cái thái độ đó của hắn rồi!
- Anh Mikey!!! Sao anh không về? Anh không thích ở cùng em sao?- Emma phụng phịu hỏi
- Anh không ghét nhưng...- Mikey ngập ngừng nói
Em nên nói lý do là gì đây?
Shinichirou nãy giờ im lặng tự nhiên lại thở dài, giọng mang theo chút cưng chiều nói:
- Được rồi!
- Cảm ơn anh, Shin!- Mikey vui sướng hét lên.
- Anh Shin!!!- Emma hét lớn về phía Shin.
- Anh đang nghĩ gì vậy hả?- Izana không thể hiểu nỗi cái ông anh này nói.
- Tất nhiên sẽ có điều kiện!- Shin quả quyết nói
- Điều kiện gì cũng được!- Mikey chẳng hề bận tâm nói.
Dù sao em chỉ cần được ở riêng là được!
- Thứ nhất: không được dễ dàng để bất kì ai vào nhà! Kể cả những người quen!
điều kiện đơn giản hơn em nghĩ!
- Thứ : mỗi tuần phải về nhà lần!
Điều này thì...em sẽ cố vậy!
- Thứ : Bọn anh mỗi người sẽ giữ chiếc chìa khóa nhà em!
- Hả???- Mikey khó hiểu hét
Giữ chìa khóa nhà em làm gì?!
- Được chứ, Manjirou?- Shin nghiêm túc hỏi em.
Mikey trầm ngâm nhìn họ rồi nhìn căn phòng, dứt khoác nói:
- Chốt!
- OK!!!
Vào lúc đó em thật ngây thơ khi không biết được những điều kiện trên có thể gây ra cho em nhiều phiền phức và cả...nỗi ám ảnh...!
-----------------
- Mikey vô địch!!!
Mikey đang đứng đợi bánh nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại liền thấy người mặc bang phục Hắc Long đang tiến lại gần.
Đây...
Không phải là Kokonoi và Inui Seishu sao?!
Gọi em làm gì? Ở thế giới này có quen biết gì nhau đâu?
- Mikey vô địch!- Inui đi đến chỗ em nói
Haizz... Ghét thật!
Có gì thì nói nhanh đi chứ cứ gọi "Mikey vô địch" hoài là sao?
Em ghét điều đó! Mikey vô địch...
- Xin hãy trở thành tổng trưởng đời thứ của Hắc Long!- Inui cúi đầu nói lớn.