Ngước đôi mắt đen nhìn căn nhà đơn sơ chỉ có một tầng duy nhất trước mặt, Mikey cười mỉm. Cũng đã lâu rồi em mới đến đây! À... Nếu ở thế giới này thì là lần đầu tiên mới đúng!
- Nhà tao có phần nhỏ, mong mày không chê!
- Sẽ không!
Mặt anh ngay lập tức rạng rực lên sau khi em nói. Không chê! Vậy là sau này cũng sẽ không bao giờ chê! Hôm nay anh thật may mắn quá đi! Hết được em ôm rồi còn được ngủ chung với em nữa chứ! Haha... Nghĩ đến thôi đã...
- Tao vào nhé?- Mikey từ bao giờ đã đứng trước cửa nhà anh, thấy anh nãy giờ nghĩ vu vơ gì đó mà miệng cứ nhếch lên mãi liền lên tiếng nói.
Mitsuya bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, mặt anh đỏ lên không ít, trong lòng thầm mắng bản thân đang nghĩ cái gì bậy bạ thế này! Người này đến đây ở nhờ một đêm mà thôi! Chỉ ở nhờ mà thôi! Đừng có mà... Đừng có mà...
- Ừ... Ừm, Vào đi.
Mikey nhận được sự chấp thuận, liền không do dự mà mở cửa.
Cạch!
- Anh hai!
- Anh hai!
Hai cô nhóc từ trong nhà chạy ra sà vào lòng Mikey. Cảm nhận được sự nhỏ nhắn của hai nhóc kia qua xúc giác của cơ thể, em cũng không nhẫn tâm mà đẩy ra, thậm chí còn đỡ lấy hai nhóc đó, khuôn mặt cũng sáng hẳn lên, thể hiện rõ sự vui tươi và yêu chiều. Cũng đã lâu rồi mới được gặp hai em, Runa và Mana!
- Không phải anh?!
- Anh?
Runa và Mana híp mắt nhìn em, trông quen lắm!
Mikey cười nhẹ, xoa lên gương mặt ngơ ngác của hai đứa trẻ nói:
- Xin chào! Anh là Mikey!
Runa và Mana ngay lập tực bị choáng ngợp trước ánh nắng dịu tỏa ra từ em, từ nụ cười nhẹ nhưng tỏa nắng kia, cả hai đỏ mặt đứng ngây người ở đó. Thật đẹp!
Hình như hai đứa nhỏ nhớ ra em rồi! Là cái người trong điện thoại của anh hai! Đẹp thế này bảo sao ông anh lúc nào cũng cười ngốc khi nhìn.
Cùng lúc đó Mitsuya bước vào, thấy hai đứa em của mình đang đứng ngây một chỗ nhìn Manjirou thì lên tiếng hỏi:
- Hai em đã ăn chưa?
-...
- Runa? Mana?
-...
- Hai nhóc!- Mikey lây người hai cô bé gọi lớn.
Runa và Mana sau cái lây người của em mới có thể thoát khỏi cái vẻ đẹp và sự ấm áp của Mikey. Cả hai không quan tâm đến người anh trai đang đứng thù lù một chỗ ở kia, đi đến hai bên em, nắm lấy tay em nói:
- Vào đi, anh Mikey!
- Đến đây đi, anh Mikey!
Mitsuya giật giật khóe mắt khi bản thân bị hai đứa em yêu quý ngang nhiên xem như không tồn tại. Anh chỉ có thể đỡ trán, bất lực nói:
- Mana đừng có đu lên tay Manjirou như vậy!
...
- Cảm ơn vì bữa ăn!
Sau khi câu nói đước dứt lên, cả bốn bắt đầu ăn phần ăn của mình.
Gắp lên một miếng cá bỏ vào miệng, vì ngon cùng sự giòn tan hòa quyện tạo nên một mùi ngon khó tả trong khoang miệng nhỏ khiến Mikey không khỏi thích thú. Nhìn phần ăn của bản thân, khóe miệng của em không kìm được mà nhếch lên. Đã lâu rồi mới được nếm thử mùi vị này! Món ăn của mày lúc nào cũng thật ngon, Mitsuya!
- Manjirou, mày có muốn thêm nữa không?
Cái đầu nhỏ ngước lên, đập vào mắt em là hình ảnh Mitsuya mỉm cười đầy vẻ dịu dàng cùng tốt bụng chìa tay về phía bản thân. Một cảm xúc khó tả dấy lên trong em, hình ảnh Mitsuya trợn tròn mắt, không ngừng giãy giụa vì ngộp thở trong vòng tay của bản thân lại hiện lên trong đầu của Mikey.
"- Đi chết đi, Mikey!- Ảo ảnh Mitsuya gào lên"
-... Không!- Giọng em có phần lạc đi.
Mikey quay đầu tiếp tục ăn, cứ tưởng như em chẳng khác gì nhưng thật ra cánh tay nhỏ lại run nhẹ lên, cả gương mặt cũng thấm đậm nét sợ hãi cùng khinh thường chính mình.
Mikey thất thần gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng nhưng thứ động lại không còn là cảm giác kia nữa mà là một vị... Đắng!
- Manjirou!
Mikey vẫn gắp đồ ăn bỏ vào miệng, không để ý đến lời gọi của người kia. Ơ... Sao chẳng cảm nhận được mùi vị gì nữa?
- Anh Mikey!
-...
Em vẫn điên cuồng gắp đồ ăn bỏ vào miệng. Sao chẳng có vị gì? Chẳng lẽ nó đã mất đi rồi sao? Không phải quá sớm sao? Còn chưa đến năm nữa mà...!
- Manjirou!- Mitsuya lây mạnh người em.
Mikey giật mình quay sang nhìn Mitsuya thì thấy anh đang nhìn mình bằng một ánh mắt như đang hỏi mày bị gì thế hả. Sao mày lại nhìn tao như thế, Mitsuya?
- Anh Mikey! Anh bị sao vậy?- Runa níu níu tay em hỏi.
- Anh... Sao cơ?
Cả ba anh em cùng kinh ngạc nhìn em, Mitsuya chỉ vào cái dĩa trống không nói:
- Từ nãy tới giờ mày... Đang gắp không khí ăn à?
Hả? Sao... Sao...
Mikey bỏ đũa xuống, một tay cứ không ngừng gắt gao bóp lấy đầu gối của bản thân, một tay thì run rẫy ôm lấy mặt của mình. Bản thân... Bị sao thế này?
- Runa, Mana, dẫn anh Mikey ra kia chơi đi!- Mitsuya bảo hai đứa em của mình, thấy chúng gật đầu mới quay sang nhìn Mikey. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên tấm lưng nhỏ không ngừng run lên kia, nói:
- Mày ra kia bình tĩnh lại chút đi! Ở đây cứ để tao dọn cho!
Nhưng Mitsuya nào biết, cái vuốt ve dịu dàng của anh, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay to lớn kia chỉ càng khiến cho nỗi hối hận cùng tội lỗi trong em tăng thêm, khiến cho Mikey cảm thấy bản thân thật quá thảm hại và tàn nhẫn... Thật giống như một kẻ phản diện chẳng ai cần trong mấy bộ phim anh hùng! Nhưng nói ai được... Đến cả em cũng chẳng cần đến bản thân cơ mà!
...
Sau khi xác nhận hai đứa nhỏ đã ngủ say, Mitsuya mới yên tâm khép nhẹ cánh cửa lại. Trên đường đi về phòng anh cứ không ngừng suy nghĩ về chuyện xảy ra trong bữa ăn lúc nãy. Thật sự quá không bình thường! Rõ mới giây trước còn vui tươi hăng hái thế mà chỉ cần sau một giây liền trở nên thất thần như thế kia! Không phải rất kì lạ sao?
Mitsuya gãi gãi đầu, trong lòng không ngừng lặp lại từng hành động, cử chỉ của bản thân đối với em. Hay là bản thân đã vô tình làm gì có lỗi với Manjirou sao?
Không biết từ bao giờ anh đã đứng trước cửa phòng, Mitsuya thở dài, vò mạnh mái tóc của bản thân để không nghĩ đến cái chuyện đó nữa. Anh hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa.
Cạch!
Trong cái sự tăm tối của buổi đêm, không hiểu sao ánh mắt tím màu lại sáng rực đến độ có thể ngay lập tức bắt gặp thân ảnh nhỏ kia đã nằm lên nệm từ lâu, cơ thể phủ một tấm trắng mỏng đến ngực, em quay mặt vào tường nên anh cũng không rõ rằng em có còn thức hay không.
Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, Mitsuya nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh nhón chân bước đến cái nệm bên cạnh em, không hiểu sao anh lại cảm thấy bầu không khí thật quỷ dị!
Nằm xuống bên cạnh Manjirou, Mitsuya căng thẳng đến độ mồ hôi tuôn ra như suối, trái tim cứ mỗi lúc tăng nhịp đập, mọi cử chỉ của anh đều rất nhẹ nhàng chỉ sợ người kia giật mình tỉnh giấc. Điều này cuối cùng cũng đã xảy ra! Ngủ cùng Manjirou!
Bỗng những liên tưởng không lành mạnh lúc nãy hiện lên trong đầu Mitsuya, anh đỏ bừng mặt, hai tai cũng đỏ lên theo. Mitsuya trong lòng cứ thầm lẩm bẩm kiềm chế cái con dã thú không biết nghe lời bên trong mình. Chết tiệt! Mitsuya mà đúng là... Quá biếи ŧɦái rồi! Người ta nằm cách mày hẳn một đoạn thế nào cứ liên tưởng đến cái gì vậy hả?! Đừng nghĩ nữa! Làm ơn đấy!
Bầu không khí trong phòng im ắng đến độ khiến cho anh cứ tưởng người kia có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân luôn ấy chứ! Làm ơn đừng đập nữa, cái con tim hư hỏng này!
- Mitsuya!
Em đột ngột lên tiếng khiến cho Mitsuya không khỏi giật bắn người. Không phải đã ngủ rồi sao?
Mikey lật người nằm ngửa lại, khuôn mặt hướng về phía trần nhà, hỏi:
- Nếu mày gây ra một lỗi lầm rất lớn đối với bạn của mày thì mày sẽ làm gì?
Mitsuya đang hồi hộp đến chết đi được, tự nhiên em vẫn chưa ngủ mà còn quay sang hỏi khiến cho anh vẫn chưa kịp phản ứng lại được a!
Phải mất một lúc sau Mitsuya mới có thể nuốt xuống cái thứ biếи ŧɦái cuồn cuộn trong người, anh nói:
- Tao sẽ đi xin lỗi!
Mikey mím môi, em lại hỏi:
- Nếu người đó không chấp nhận lời xin lỗi của mày cho dù mày có cố gắng thì sao? Và... Cái người đó còn đưa ra một yêu cầu, nói mày đáp ứng nó thì mới chịu tha thứ cho mày thì sao?
Không cần nghĩ Mitsuya cũng đủ biết Mikey chính là đang nói em và Baji. Tuy anh không biết em đã làm gì nhưng có vẻ rất nghiêm trọng! Đến mức khiến cái tên ngốc lúc nào nói đến em là ánh mắt lấp lánh như sao kia giận dỗi luôn cơ mà!
Hừm... Một yêu cầu sao?!
-... Tao sẽ xem lại lỗi lầm bản thân gây ra nghiêm trọng đến mức nào và xem xét yêu cầu người đó đưa ra. Nếu tao đã gây ra một lỗi rất nghiêm trọng đến mức người kia không muốn nhìn thấy mặt tao thì tao sẽ thực hiện nó, miễn là yêu cầu đó nằm trong khả năng tao có thể làm được thì tao sẽ làm!
Nằm trong khả năng mà bản thân có thể làm được sao... Quả thật cái việc đó em... Có thể nhưng... Nó... Quá mức rồi! Thật sự... Quá mức cho phép rồi!
- Cho dù yêu cầu đó rất quá đáng sao?
Nghe em nói thế không khỏi khiến lòng tò mò trong Mitsuya trỗi dậy. Mày đã đưa ra yêu cầu gì vậy hả, Baji?
- Còn phải xem thử lỗi lầm của bản thân gây ra nữa! Tao sẽ cân đo xem thử cái yêu cầu đó nó có thật sự xứng đáng để tao làm để chuộc lỗi không rồi mới chấp nhận làm nó. Lỡ đâu tao chỉ gây ra một lỗi nhỏ mà người đó lại đòi hẳn cái chức đội trưởng đội hai của Toman thì sao?! Lúc đó thì tao chắc chắn sẽ cắt đứt luôn với cái thể loại đó.
Mikey im lặng nhưng trong thâm tâm thì lại dậy dóng không ngừng.
Mitsuya... Mày nghĩ cái việc đẩy hẳn xuống ban công từ tầng hai, làm gãy tay người ta cộng thêm chửi người ta phiền phức trước bàn dân thiên hạ thì nó có nghiêm trọng không hả? Quá nghiêm trọng luôn ấy chứ!
Nếu xét về mức độ nghiêm trọng thì lên giường với Baji đúng một lần là giải quyết hết tất cả thì thật sự quá hời cho em! Nhưng... Thế thì khác nào em tự bán thân mình cho hắn?! Làm vậy khác nào tự tay ném đi cái lòng tự tôn của em vào thùng rác và... Cũng thầm thừa nhận bản thân đã chấp nhận hắn đâu! Không được! Điều đó quá mức... Nó quá giới hạn rồi! Hơn nữa... Em không thích bị đau! Cái cảm giác lúc đó thật quá khó chịu và đau đớn! Nó... Quá mức ám ảnh và em không có đủ tự tin để làm điều đó thêm lần nữa!
- Mitsuya này!
- Gọi là Takashi đi! Tao với mày cũng không xa lạ đến mức phải gọi nhau bằng họ thế này!
- Vậy thì... Takashi! Nếu yêu cầu đó nằm trong khả năng của mày nhưng... Nó thật sự... Thật sự rất quá đáng luôn thì sao?
Mày đã đưa ra yêu cầu khốn nạn gì mà đến mức này luôn hả, Baji? Chẳng lẽ... Mày dám nhân cơ hội này mà rủ Manjirou lên giường với mày?
Haha... Mày bị điên rồi, Takashi! Thằng ngố tàu Baji đó sao mà có thể đến mức đó! Chắc vậy?
- Quá đáng đến mức nào?
Tự nhiên Mitsuya đột nhiên nghiêm giọng khiến cho Mikey khó hiểu nhưng em vẫn nói:
- Là một yêu cầu liên quan đến một nỗi ám ảnh của mày. Mày đã từng... trải nghiệm qua nó và cực kì sợ hãi điều đó! Phải nói là điều đó là nỗi ám ảnh mà mày muốn chôn giấu đi nhất! Nhưng bây giờ người đó lại đưa ra yêu cầu liên quan đến nó, tuy nó nằm trong khả năng của mày nhưng lại vừa... Không nằm trong khả năng...
Mitsuya thở phào nhẹ nhõm. Nếu đã từng trải qua thì chắc không phải lên giường rồi! Làm sao mà em có thể qua tay ai rồi được cơ chứ?!
- Tao sẽ làm nó! Tuy nó là nỗi ám ảnh tao muốn giấu kín nhất nhưng một ngày nào đó cũng sẽ bị người khác lôi lên mà thôi! Thay vì chôn vùi nó mãi thì tao thà tự tay khắc phục nó thì hơn! Không phải quá tiện sao? Vừa đảm bảo được tình bạn không tan vỡ mà còn vừa đối mặt được với nỗi ám ảnh!
Trái tim Mikey nghẹn lại, một trận cồn cào trong lòng em.
Mày không hiểu được đâu, Mitsuya! Cái nỗi ám ảnh này... Nó quá sâu xa! Quá cay nghiệt! Quá xấu hổ! Quá nhục nhã! Và... Nó quá sâu sắc đến độ in hằn trong tâm trí tao! Đến độ tao không bao giờ muốn khắc phục nó, không bao giờ muốn đào nó lên!
Tình bạn sao... Mối quan hệ của tao với Baji... Đã không còn là bạn nữa rồi! Tao cũng không biết nên diễn tả sao nhưng cho dù tao có đáp ứng yêu cầu của hắn thì... Mối quan hệ của bọn tao cũng chỉ quay trở lại mối quan hệ mập mờ không rõ giống như Baji đã nói mà thôi! Cái mối quan hệ bạn bè trong sáng kia... Nó đã quá xa vời rồi!
Nhưng... Cho dù là một mối quan hệ như thế thì tao vẫn muốn ở bên cạnh hắn! Tao biết tao tham lam và vô liêm sĩ nhưng... Đã mấy chục năm rồi tao mới có thể nhìn thấy hắn, cười đùa trò chuyện với hắn như lúc này đây! Điều đó thật sự quá hạnh phúc, hạnh phúc đến độ khiến cho tao không bao giờ muốn đánh mất nó thêm lần nữa! Tao... Thật sự không muốn phải trở nên cô độc như lúc trước! Không muốn bản thân lại một lần nữa chìm vào nơi chỉ có bóng tối và tuyệt vọng!
- Cho dù bản thân mày rất sợ nó? Cho dù... Điều đó chẳng khác nào mày tự hạ thấp bản thân mình?- Mikey nói, giọng em có chút nghẹn ngào.
- Nếu người đó thật sự, thật sự rất trân quý với tao, đến độ tao không muốn đánh mất người đó, thì tao sẽ không ngại việc hạ thấp bản thân mình! Chỉ cần việc đó không quá giới hạn của tao!
Mitsuya quay sang nhìn em, không hiểu em đang nghĩ gì nhưng mặt em lại có vẻ vừa luyến tiếc vừa đau thương. Nghe qua nãy giờ thì trông có vẻ em và tên Baji thật sự rất nghiêm trọng! Đóng vai người cho lời khuyên sao... Cũng thấy... Khá đau đấy! Không biết lúc chúng ta thành ra thế này thì mày có như vậy không nhỉ, Manjirou?
- Tao... Hiểu rồi! Cảm ơn mày!- Manjirou sau một lúc lâu mới đáp lại lời của Mitsuya.
Được rồi! Cái cơ thể này cũng chẳng có gì là quý giá cả! Cũng chỉ là một thứ tồi tàn đã qua tay người khác mà thôi!Cho đi cũng không sao hết! Mong là lúc đó hắn sẽ không giống như Izana mà...
Một cảm giác nghẹn ứ nơi cổ họng, Mikey thở ra một hơi nặng nề, em quay người vào tường.
Mẹ kiếp! Tự nhiên lại cảm thấy bản thân giống gái làng chơi qua tay nhiều người quá! Bản thân... Sao lại trở thành bộ dạng như thế này?
- Ngủ đi! Đã khuya lắm rồi!- Mitsuya nhìn màn hình điện thoại đã hiện lên : phút liền nói.
-... Ừ!
Mikey nhắm mắt lại cố chìm vào giấc ngủ nhưng... Cái suy nghĩ kia cứ không ngừng hiện lên trong đầu em. Mikey co người lại, ôm lấy cơ thể của mình, một cảm giác ghê tởm dậy sóng.
Bản thân... ghê tởm!
---------
Ngoại truyện.
- Anh hai!
- Anh hai, dậy đi nào! Đừng có ôm anh Mikey nữa!
Runa lây lây người ông anh, bàn tay nhỏ không ngừng cố gắng đẩy cái bàn tay của ông anh ra khỏi áo của anh Mikey.
Cái lúc nhỏ mới vừa dậy, ra phòng bếp thì liền bất ngờ khi không thấy ông anh thường ngày dậy sớm của mình đâu hết! Lúc đó nói thật thì nhỏ sợ lắm!
Đôi bàn chân bé tí nhanh chóng chạy vào phòng xem thử thì thấy ông anh của nhỏ đang ngủ say, tay còn ôm anh Mikey vào lòng nữa chứ! Mà quan trong hơn là tay của ổng còn để ở bên trong áo của người ta! Thì ra đây là lý do mà anh dậy trễ đấy à, anh hai?!