Đi dọc theo con đường lớn , em cứ đi thẳng về phía trước . Cũng chẳng nhận thức là mình đang đi về đâu ... ? Nơi này vẫn nhộn nhịp như thế , tiếng cười nói vui đùa hay tiếng xe cộ ồn ào . Im lặng , tất cả tạp âm đều biến mất ! Khoảng không màu trắng là thứ duy nhất em nhìn thấy ...
" Cẩn thận !
Két ! ... Rầm
Tiếng la hét , máu !? Chiếc xe mất phương hướng lao thẳng về phía em , trong một thoáng trước khi mất đi ý thức em đã thắc mắc
Mình ... liệu còn sống không ?! - Haru
Bệnh viện
Chỉ phút sau cuộc gọi của y tá , Senju và Takeomi đã có mặt trước phòng phẫu thuật đang sáng ánh đèn đỏ . Họ đều không tin vào thần linh hay chúa trời nhưng giờ đây chỉ có thể thất thần mà cầu nguyện !
Không khí nặng nề , buồn bã hay lo lắng ?
Họ không biết ...
Mấy tiếng trôi qua như cả ngàn năm với họ , đèn đỏ cuối cùng cũng chuyển xanh . Em được chuyển qua phòng hồi sức ... Khoan , không phải phòng hồi sức mà là ... Phòng xác !
Bác sĩ bước ra với khuân mặt mệt mỏi , họ đã dốc hết sức rồi !
" Cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân ? "
" Là chúng tôi " - Takeomi
" Mong ngài bình tĩnh nghe hết những gì tôi sẽ nói ! "
" Bác sĩ cứ nói ! " - Senju lên tiếng
" Bệnh nhân bị tác động mạnh ở vùng đầu , chúng tôi đã cố gắng hết sức ! "
" Ý ông là ? " - Takeomi
Đăng ngày //