"Heh?Takemichi?Cậu làm gì ở đây thế?"
Giọng nói phát ra kế bên cậu.Cậu khẽ giật mình ngước qua nhìn.Là Yami?Sao Yami lại ở đây?Cậu ngạc nhiên nhìn,miệng không tự chủ mà hỏi:
"Sao cậu lại ở đây Yami?"
"Câu đó tớ phải hỏi cậu đó.Đây là bệnh viện mà Samiyari đang nghỉ ngơi,còn cậu sao lại ngồi ở đây?"
Hả?.....Bệnh viện mà Sami.....yari nghỉ ngơi?Bệnh viện mà Samiyari nghỉ....ngơi á!????
"CÁI GÌ!!?????"
Đang ngu ngơ bỗng cậu bật dậy la lớn khiến Yami giật thót.Mọi người xung quay nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.Cậu ngượng ngùng xin lỗi rồi quay qua Yami nói:
"Đây là bệnh viện mà Samiyari đang nghỉ ngơi thật sao?"
"Phải rồi."Trước câu hỏi đầy khó hiểu của cậu Yami thành thật nói rồi lại quay qua hỏi ngược lại:
"Vậy sao cậu ở đây?Cậu ngồi chờ ai à?Bên trong căn phòng đó là người thân của cậu ư?"
Bị mấy câu hỏi dồn dập của Yami dọa sợ,đầu cậu quay cuồng,tay bám vào vai của Yami để giữ thăng bằng:
"Chuyện này nghe có vẻ hơi lạ nhưng cậu lên gọi Samiyari xuống đây đi,nếu có hai bác kia thì cũng gọi xuống luôn nhé."
Tuy vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện như thế nào nhưng Yami cũng gật gật đầu rồi đi lên phòng của Samiyari đang nghỉ ngơi để gọi xuống.Đúng lúc ấy,đèn của phòng phẫu thuật sáng lên.Vị bác sĩ già chậm rãi bước ra,trên tay là hồ sơ bệnh án,bác ấy ôn tồn nói:
"Cậu có phải người thân của người bên trong không?"
"À,vâng đúng rồi ạ."
"Đang phẫu thuật để khâu vết thương lại thì cậu trai bên trong bỗng tỉnh dậy,cậu ta có giãy giụa một lúc nên cuộc phẫu thuật diễn ra khá lâu hơn so với dự định.Nhưng không sao đâu,thành công rồi,nhớ nhắc cậu trai bên trong ăn uống đầy đủ và tránh vận động mạnh để vết thương mau lành nhé."
"Vâng,cảm ơn bác sĩ."Cậu lễ phép cuối đầu chào vị bác sĩ ấy rồi bước vào phòng.
______________________________
"Mày là đứa nào?Tại sao lại cứu tao?"
Vừa bước vào liền nghe được cậu hỏi của người kia.Cậu bình tĩnh lấy ghế ngồi xuống rồi nói:
"Tao là ai thì mày không cần biết,chỉ cần nhớ tao là ân nhân của mày là được.Còn tại sao tao cứu mày thì do tao không muốn mày chết thôi."
Trước dáng vẻ điềm tĩnh của cậu khiến gã có chút ngạc nhiên nhưng cũng trở lại như cũ,bá đạo nói:
"Tch!Ai cần mày cứu chứ,tao thà chết còn hơn là sống một cuộc đời nhàm chán và vô vị này.Cuộc đời tao chả khác gì một quyển sách cả,cứ lặp đi lặp lại một cách đơn điệu này thôi."
"Đừng có nói nhảm.Cuộc đời không giống quyển sách đâu,đọc phần đầu là đoán được phần cuối.Cuộc đời bí ẩn và thú vị hơn nhiều.Sao mày không thử sống tiếp để tìm kiếm sự thú vị đó xem."
Câu giương đôi mắt sắc lẹm lên nhìn gã,gã có chút rùng mình nhưng cũng quay lại trạng thái ban đầu.Gã chả thèm nhìn cậu,ngước nhìn trần nhà rồi im bặt luôn.
"Meow!"
Nghe tiếng mèo kêu,gã giật mình quay lại nhìn thì thấy một cục bông đen thui đang nằm trong lòng cậu.Gã gằng giọng nói:
"Tại sao lại mang mèo vào bệnh viện?"
"Tao thích thì mang thôi,đừng có gằng giọng như thế khi đang nói với ân nhân đã cứu mạng mình."Cậu thản nhiên vuốt vuốt con mèo nói.
"Với lại mày không thấy bản thân có lỗi à?"
"Hả?Tao có làm gì đâu mà có lỗi?"
"Đàn em trong băng mày suýt nữa là cưỡng hiếp cô gái đó,không biết sao?"
"Cái đó tao chả quan tâm,đó là việc của bọn cấp dưới.Với lại mày là người đã gọi cảnh sát bắt bọn nó vào trại đó à?Tao không ngờ bọn nó lại thua trước một thằng chả khác gì que diêm như mày."
"Haha,đừng nói thế,dù gì tao cũng thừa sức đả bại mày đó."
Nén cơn giận mình lại,cậu vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh trước những lời nói đầy sự sỉ nhục của gã Osanai kia.
"Còn nữa....."
"Haizzz,mầy ăn gì mà hỏi lắm thế?"
"....gia đình mày đâu?"
Nghe đến đây gã bỗng im lặng,không nói gì.Cả cơ thế hướng lưng về phía cậu.A,chắc lỡ hỏi câu không nên rồi.Biết rằng mình đã lỡ hỏi câu khó nghe cậu chảy mồ hôi hột vội nói:
"Nếu mày không muốn...."
"Họ đuổi tao rồi."
Hanagaki:"......"
"Sao vậy?"
"Vì tao đi theo con đường bất lương nên họ đã đuổi tao ra khỏi nhà rồi.Tung tích bây giờ cũng chả thấy đâu."
A,tội thật đó.Chỉ vì một điều đó mà bị đuổi khỏi nhà thì có hơi quá.Cậu buồn buồn nhìn gã.
"Tao không cần mày thương hại tao,số phận tao đã vậy rồi.Nên đứng có dùng ánh mắt đó nhìn tao "
"Sao mày không thử thay đổi số phận thử xem?Lỡ đâu từ bất hạnh trở thành hạn phúc thì sao?"
"Ý mày là gì?"Gã Osanai quay lại cậu nghi hoặc nói.
"Sao không thử tự tìm hạnh phúc của riêng mình đi."
"Hả?Nãy giờ mày nói cái đo gì thế?Tao chả hiểu gì cả."
"Chắc do mày ngu á,đã nói vậy rồi mà còn không hiểu nữa!"
Cậu tức giận chỉ tay vào mặt gã.Osanai tức giận đứng bật dậy thì một cơn đau chuyền tới khiến gã ngã xuống giường."
"Mới phẫu thuật,hạn chế vận động mạnh đi."
"Tch,m nó!"
Gã ta khó chịu mà buông lời chửi thề.Ngay lúc ấy,cánh cửa phòng mở ra.
'Cạch'
______________________________
Kể từ chap này tôi sẽ không đặt tên cho chap nữa do bí quá