Draken vô thức nắm cái yên xe đạp kế bên mình.Nhẹ nhàng nhấc bổng nó lên mạnh mẽ quăng về phía Mikey.
Ôi~còn gì là cái xe nữa.Bánh xe bị thoát ra,yên xe thì rơi 'lốp cốp' ngay trên đất,cái xích nó văng ra một nơi,bàn đạp do bị va đập mạnh mà bể một nửa.Đây là một vụ án mạng!Chắc chắn là án mạng khủng khiếp!
'Rắc'
Chú hamster quay lại với vẻ mặt hoảng hốt,cái cây gậy bóng chày phiên bản giới hạn khó lắm cậu mới mua được bị Mikey không thương tiếc đá gãy làm đôi.Dường như cả hai vẫn chưa ý thức được hành động mà bản thân đang làm,họ tính phá đến chừng nào đây!!!
"Ara~ara~"
Hả?Chú hamster ngây ngốc quay về hướng phát ra âm thanh.Tuy âm lượng khá nhỏ nhưng hai kẻ đang giằng co với nhau kia cũng phải quay lại nhìn.
Mẹ!!!
Bà Hanagaki mới đi về nhà, cười trìu mến nhìn Draken và Mikey rồi nhẹ nhàng bảo,tay lần lượt chỉ các món đồ đang nằm cô đơn trên đất:
"Kia là cái xe đạp mà cô mua cho Takemichi vào sinh nhật lần thứ ,nó rất yêu quý cái xe đó lắm!Cây gậy bóng chày kia là thứ mà con cô đã đừng chờ tiếng đồng hồ dưới cái nắng nóng để mua.Với lại hai đứa còn phá thêm cả chậu hoa lan cô phải trồng,cây lưỡi hổ cô cất công trồng bị hai đưa lầm gãy mất tiêu rồi."
Cái sân đẹp đẽ và gọn gàng ban nãy giờ đã trở thành một "bãi chiến trường",đất của chậu cây đổ ra,cỏ trồng cho nó đẹp giờ đã bị đạp đến biến dạng.Hai người một cao một thấp mới ý thức được hành động của bản thân liền ngưng lại mà nhìn "bãi chiến trường" do mình gây ra.Liếc nhìn cây gậy bóng chày rồi lại đến cái xe đạp,cả hai dường như câm lặng không biết nói gì.Bà Hanagaki vui vẻ đập tay nói:
"Được rồi!Phiền hai đừa rời khỏi đây để cô dọn "bãi chiến trường" nhé?"
Tuy giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa như muốn đuổi họ ra.Cả hai cuối thấp đầu rồi từ từ rời đi,không quên quay đầu lại nhìn mà ăn năn.
"Được rồi mặt trời nhỏ của mẹ,ta cùng nhau dọn sân nhé?Họ có làm hư đồ gì trong nhà không?"
Bà Hanagaki lại gần con mình nói.Takemichi lắc lắc đầu mình.Xắn tay áo lên để bắt đầu công việc của mình,bỗng vạt áo của bà thực gì đó kéo lại.Ngước nhìn về phía con mình,bà Hanagaki lo lắng hỏi:
"Takemichi?Con không sao chứ?Không thấy khỏe ở đâu sao?Hay là họ làm gãy đồ của con nên con buồn sao?Đừng lo,khi rảnh mẹ sẽ dẫn con đi mua cái khác nhé."
Bà Hanagaki xoa đầu con trai mình an ủi,Takemichi ôm chầm lấy thân bà mà thút thít:
"M....mẹ hức con xin lỗi,tại con hức không ngăn họ lại nên cây của mẹ cất công trồng bị...."
"Ôi trời con tôi ơi,không sao đâu,những cây đó mẹ có thể trồng lại,con khỏi lo,mẹ lo cho con nãy có bị gì làm xướt da không kìa.Cây bị gãy mẹ buồn nhưng con bị thương là mẹ buồn đó."
Tay nâng mặt cậu lên,nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nước mắt trên khuôn mắt thiên sứ kia.
"Giờ con phụ mẹ dọn nhé?"
"Vâng!"
"Mà mọi chuyện ở tòa sao rồi mẹ?"
"Con khỏi lo,mọi việc ổn thỏa rồi."
"A....nếu có thể...cô cho bọn con phụ giúp nhé."
Bộ ngũ Mizo đi xuống lầu ngõ lời muốn giúp đỡ.Bà Hanagaki vui vẻ đồng ý.Rất nhanh chóng,cả người đã bắt tay vào công việc.
______________________________
tiếng trước tại tóa tuyên án.
Bà Hanagaki tự tin đứng trước toàn thể mọi người trong phòng đưa ra ý kiến cảu bản thân.Cũng có khá nhiều người giơ tay nói ra thắc mắc của bản thân,bà chỉ mỉm cười rồi giải thích cặn kẽ cho họ.Những lời của luật sự Hanagaki đã được thẩm phán chấp nhận và giảm tội cho Pachin,đồng thời Osanai cũng đã đầu thú mình cũng đã làm việc xấu.Kết quả khá thuận lợi,Pachin giờ chỉ bị vào trại giam tháng.Còn Osanai bị vào trại cải tạo tháng vì tội là người khiến cho cuộc ẩu đả này xảy ra.
Dù gì tội đâm người khác cũng khá nặng nên thời gian cả hai sẽ khác nhau.
Xong xuôi việc,bà Hanagaki gấp giấy tờ của mình lại rồi bước ra.Khi đi ngang qua Pachin,bà đã lén đưa cho hắn một tờ giấy nhỏ và thì thầm:
"Chúc cậu may mắn nhé,con trai tôi sẽ rất vui nếu biết được tin này."
Nói xong bà vụt đi mất khiến cho Pachin chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn.
Bước ra khỏi phiên tòa,bà vô tình bắt gặp ngài thẩm phán lúc nãy.Vị thẩm phán trầm giọng nói:
"Có vẻ như ngài luật sư Hanagaki đây làm việc này chắc chắn là có mục đích nhỉ?"
"Ồ,bị ngài thẩm phán phát hiện rồi,tôi làm điều này chỉ vì muốn cho mặt trời nhỏ của tôi vui thôi."
"Hửm?Mặt trời nhỏ?"
"Thôi,tôi đi đây,nếu có duyên thì ta sẽ gặp lại nhau,lúc ấy nếu rảnh tôi sẽ đứng lại để tán ngẫu với ngài,được chứ?"
"Tất nhiên rồi,luật sư Hanagaki."
"Vậy nhé,tạm biệt."
Nói rồi bà Hanagaki bắt taxi về nhà và bắt gặp hình ảnh hồi nãy ngay trong sân nhà mình.
______________________________
"Phù,cuối cùng cũng xong!"
Cả người mệt mỏi đi vào nhà,cả người đều lấm lem bụi bẩn.
"Mấy đứa vào tắm đi,có một nhà tắm trên tầng ,một nhà tắm ở kế bên câu thang đó.Còn cô sẽ lấy phòng tắm ngay bếp này để tắm rửa rồi nấu ăn cho mấy đứa."
"Vâng!"