Từng tiếng hót của những chú chim bên ngoài liên tục cất lên chào đón một ngày mới, một con phố vắng vẻ lại nhanh chóng trở nên tươi sáng hơn nhờ những tiếng hót ấy, có lẽ khi được lắng nghe những chú chim hót mừng ngày mới thì ai nấy cũng sẽ cảm thấy háo hứng vá tràn đầy sức sống để bắt đầu một ngày mới đúng chứ, nhưng đối với chàng trai của chúng ta thì nó chỉ là chút tươi sáng trong một ngày đầy đau khổ của cậu, Takemichi giờ đây không phải nằm yên giấc ở trên giường và chờ đợi tiếng chuông báo thức như những người khác mà lại ngồi trên chiếc ghế xoay kia, trên bàn cậu còn có cuốn sổ gì đó, Takemichi cúi gằm mặt nhìn vào nó, hai tay thì liên tục xoa xoa nơi thái dương, phía dưới vầng mắt của cậu nay đã trở nên thâm quầng, đêm qua cậu đã có thể đi ngủ sớm hơn mọi ngày được một chút nhưng tới giữa khuya thì cậu lại giật mình tỉnh dậy vì một cơn ác mộng sau đó dù cho cậu có cố thế cũng không quay lại giấc ngủ được nên cậu đã ngồi dậy và viết cái gì đó vào cuốn sổ trên bàn, chỉ là cậu không nghĩ thời gian lại trôi nhanh đến vậy, rõ ràng cậu vừa mới ngồi đây đặt bút viết được một tí thôi mà sao bây giờ đã sáng rồi? Takemichi ngã người dựa vào ghế rồi lại thở dài một hơi, cậu đóng cuốn sổ ấy lại rồi mệt mỏi bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Takemichi ngước nhìn bản thân trong gương rồi lại tự cười khẩy
“Sao trông thảm hại thế này?”
Cậu đưa tay lên mà tự vò mái đầu mình rồi đi tới xả nước ra bắt đầu tắm, cậu đứng dưới vòi sen hứng chịu từng đợt nước lạnh mà trong đầu liên tục hiện ra hàng ngàn những suy nghĩ mà cậu không muốn nghĩ tới, sau hơn p cậu cũng bước ra khỏi nhà vệ sinh, cậu tiến tới mở tủ đồ ra mà lấy bộ đồ học sinh khoác lên, cậu cũng không quên mặc thêm một chiếc áo tay dài khác ở ngoài để che đi những vết thương kia, thay đồ xong xuôi cậu lại bước đến bàn mà bỏ từng cuốn sách cuốn vở vào cặp sau đó bước ra khỏi phòng cẩn thận khóa cửa lại. Takemichi bước từng bước mệt mỏi xuống lầu, cậu dừng chân ngay trước phòng bếp rồi lại đưa tay mò vào trong túi lấy ra một vài tờ tiền cùng những đồng xu lẻ
“Nhà chẳng còn gì để làm đồ ăn nữa rồi, nhiêu đây thì chắc cũng chỉ đủ để mua bữa trưa, thôi thì đành nhịn bữa sáng vậy”
Takemichi đếm những đồng tiền trong tay rồi lại cho vào trong túi, cậu lại lần nữa dừng chân tại phòng khách mà ngó nhìn vào trong, dù cho cậu đã có phần trở nên quen thuộc với cái mùi hương của những lon bia chai rượu chết dẫm kia nhưng mỗi lần ngửi thấy nó vẫn khiến cậu không khỏi khó chịu mà nhíu mày đưa tay lên che mũi lại, Takemichi nhìn người đàn ông trên ghế liên tục phát ra những tiếng ngáy liền thở dài chán nản rồi bước ra khỏi nhà, cậu đóng cửa nhà lại rồi từng bước tiến đến trường, cậu biết hôm nay là ngày gì, có thể nói ngày hôm nay của kiếp trước chính là khởi đầu cho những chuỗi bi thương về sau của cậu. Takemichi mang đầy muộn phiền mà rảo bước trên con phố kia, tất cả mọi người xung quanh ai nấy cũng đều trông có vẻ tràn đầy năng lượn cho một ngày mới, duy chỉ có cậu là mang trên mình cái vẻ mặt u sầu kia mà đi đến trường. Takemichi không thể nào dứt ra khỏi những dòng suy nghĩ chết tiệt kia, cậu cứ thế mà đi đến trường lúc nào cũng chẳng hay, chỉ đến khi có một tên nào đó gọi tên cậu thì cậu mới có thể quay về thực tại
“Oi thằng ẻo lả không có mẹ”
Takemichi giật mình khi nghe thấy giọng nói ấy, cậu từ từ ngẩng mặt lên mà nhìn một đám nhóc cao to đang tiến về phía mình, cậu quên mất rằng mình không chỉ là nạn nhân của bạo hành gia đình mà còn là nạn nhân của bạo lực học đường nữa, thế này chẳng phải là quá thảm rồi sao, Takemichi quay đầu định chạy đi thì lại bị tên cầm đầu nắm lấy chiếc cặp giữ lại
“Đi đâu? Không tính chào hỏi tao à?”
“Dosu, hôm nay tao không có tiền, bữa khác tao có thì tao sẽ đưa cho mày”
“Hả?! Gì cơ? Mày bảo mày không có tiền á?”
Tên Dosu kia vừa nói xong liền hất mặt ra hiệu cho những tên xung quanh giữ lấy cậu mà kéo đến một chỗ vắng người sau đó từng tên nhào đến mà liên tục đấm vào người cậu, Takemichi vẫn vậy, cậu đứng đó mà chịu đòn, dù gì bản thân cũng được gọi là Vua lỳ đòn mà, những tên khốn kia còn đánh cậu ghê hơn như này nữa thì cớ gì mà cậu không chịu được những cú đấm này chứ? Cả bọn kia thấy cậu không phản ứng gì liền bắt đầu ra tay nặng hơn, một trong số chúng còn thẳng chân đạp vào bụng cậu khiến cậu ngã khụy xuống, những tên còn lại thấy vậy càng hưng phấn hơn mà ra sức đấm cậu, một lúc sau tên cầm đầu mới quăng điếu thuốc trên miệng đi mà ra lệnh cho những tên khác giữ lấy cậu, bọn kia thấy vậy cũng bắt đầu nắm tóc cậu mà kéo cậu đứng lên sau đó lại giữ chặt lấy hai tay cậu, tên Dosu đứng trước mặt cậu nở một nụ cười khẩy rồi vung một đấm vào bụng cậu khiến cậu nhăn nhó mặt mày mà liên tục ho khan, Dosu nắm lấy tóc cậu để mặt cậu đối diện hắn rồi lại lên tiếng
“Tao cho mày cơ hội cuối, có ói tiền ra không?”
Takemichi không hề có ý định trả lời tên khốn trước mặt, cậu nở một nụ cười khinh rồi phun vào mặt hắn một ngụm máu, tên Dosu nhắm chặt mắt lại đưa tay lau máu trên mặt rồi quay sang nghiến răng nói với cậubg-ssp-{height:px}
“Tao giết mày”
Ngay khi tên đó định hạ cú đấm xuống mặt cậu thì liền bị một giọng nói lên tiếng can ngăn
“Trò Kahashi, em đang làm cái quái gì vậy hả?”
Takemichi thầm cảm thấy may mắn khi người thầy kia đã kịp xuất hiện mà cậu phải nói lời cảm ơn với những người đi cùng thầy mới đúng chứ nhỉ, là đám bạn thân thời sơ trung của cậu, Akkun, Takuya, Yamagishi còn có cả Makoto nữa, may là cậu vẫn còn có họ ở bên. Đám Dosu kia nhanh chóng bị thầy giáo dắt lên văn phòng mà ngồi uống trà đàm đạo, Takemichi vừa được thả ra liền ngã khụy xuống mà ôm lấy bụng liên tục ho khan, cả bầy Akkun thấy vậy liền lo lắng chạy đến mà đỡ lấy cậu
“Mày ổn không Takemichi?”
“Đi, tao đỡ mày lên phòng y tế”
Akkun vừa nói xong thì Yamagishi đã nhanh chóng lấy tay cậu choàng qua cổ mình mà đỡ cậu lên phòng y tế, Makoto cúi người cầm cặp cậu lên rồi cùng Takuya đi theo ba người kia lên phòng y tế, năm người bọn họ vừa mở cửa bước vào trong đã không thấy bóng dáng ai cả, Yamagishi cẩn thận đỡ cậu ngồi lên chiếc giường bên cạnh, Yamagishi đưa mắt ngước nhìn một lượt khắp người cậu rồi lại thở dài lắc đầu, cả người Takemichi giờ đầy chỉ toàn là mùi tanh của máu, chiếc áo sơ mi kia cũng đã sớm nhuốm đỏ màu máu, bỗng Yamgishi đưa tay cởi áo khoác của cậu ra rồi lại nhíu mày mà bực dọc lên tiếng
“Lão già đó lại đánh mày à?”
Takemichi cúi gằm mặt giữ im lặng với câu hỏi ấy của người trước mặt, cuộc sống gia đình đầy bi thương của cậu chỉ có duy nhất đám Akkun và Hinata là biết, ngoài ra cậu không hề mở lời kể dù chỉ một câu với người khác. Yamagishi thấy cậu im lặng cũng hiểu ra vấn đề nhưng cậu ta chẳng thể nào giúp được cậu cả nên chỉ biết đứng đó mà siết chặt tay kiềm chế sự phẫn nộ, Takuya đứng ở bàn của cô y tế trong trường mà đưa mắt ngó quanh ngó dọc một lúc rồi lại nói
“Chẳng có ai ở đây cả, hay để tụi tao xử lý vết thương cho mày nhé?”
Takemichi không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu, được sự đồng ý từ cậu cả bọn liền nhanh chóng chia nhau ra mà lấy bông băng thuốc đỏ rồi bu lại sát trùng vết thương cho cậu, Takemichi chịu tác dụng từ thuốc sát trùng liền nhăn mặt chịu đau, loay hoay một lúc thì cả bầy cũng giải quyết xong, Akkun đang cất bông băng về lại chỗ cũ thì liền bị câu nói của cậu làm cho đơ người
“Này, trận đấu chiều nay...bọn mày có thể không tới...được không?”