Takemichi nghệt mặt, dù bây giờ đang là tiết trời mùa xuân rất dễ chịu. Thế nhưng linh cảm cứ mách bảo rằng nếu cậu cứ đứng mắc kẹt giữa hai tên tổng trưởng cứng đầu cứng cổ này thì sẽ có một trận mưa sa bão táp tại cái đền Musashi này.
Mikey cúi đầu thở hắt ra một hơi, cố kiềm chế lại cơn giận của mình. Lúc nào cũng thế, dù dòng thời gian trước hay dòng thời gian này, Izana vẫn luôn là người phá đám chuyện tốt đẹp của hắn.
Câu chửi thề suýt chút bật ra khỏi cửa miệng, hai cánh môi mỏng bặm vào nhau, một hồi Mikey mới nói tiếp:
"Xem chừng chẳng có gì để giải quyết hết anh trai. Khoảnh khắc mà thế giới này bắt đầu, khoảnh khắc mà em hay anh nhớ ra mọi chuyện, lúc ấy vòng quay số phận đã bắt đầu di chuyển. Vòng lặp ấy sẽ lại xuất hiện, Takemichi luôn là người của Touman."
Izana nghe xong thì đứng đần mặt ra một hồi, sau đó bất chợt cười lớn như thể thằng em trai mình vừa nói gì đó rất hài hước. Hắn cười đến nỗi đứng không vững phải gập người xuống, hàng mi trắng cũng ươn ướt nước, ngặt nghẽo nói:
"Luôn là người Touman? Vòng lặp sao? Vòng lặp dẫn đến kết cục trước kia à? Mày cứ ôm cái mộng tưởng ấy sang kiếp khác đi, còn tao thì đếch thích. Cảm thấy trọng trách bảo vệ một người quá khó không làm được thì cứ nói, không ai ép em trai của anh được đâu, để anh đây tốt bụng làm giùm cho nhé?"
Takemichi đứng giữa hoàn toàn không hiểu gì, hết quay sang trái rồi lại quay sang phải nhìn hai anh em nhà Sano. Đôi mắt xanh đầy hoang mang, quay sang Ran định cầu cứu thì phát hiện đối phương đang cầm cây baton đập đạp nhẹ xuống mặt đất như thể chuẩn bị cho một trận huyết chiến thật sự vậy, Rindou cũng chẳng khá khẩm gì hơn khi đáy đôi đồng tử tím tràn đầy chán ghét, mái tóc hai màu vàng xanh thường ngày hay buông xõa để làm nũng cậu chải đầu cũng đã được búi gọn ra sau...
Takemichi nuốt nước bọt, rốt cuộc vẫn không hiểu lí do tại sao mọi chuyện lại trở nên như này. Cậu chỉ là vô thức đồng ý với yêu cầu đòi hỏi của Manjiro rồi gia nhập băng thôi mà... có gì đâu mà cứ như kẻ thù truyền kiếp thế?
Cùng lúc các cấp cao của đội một và đội chạy vụt lên đứng chen vào. Baji vừa rồi còn là người bêu rếu Takemichi nay lại là người đứng lên trước bảo vệ cậu, hắn nghiêng đầu gằn giọng, gân trên trán đã nổi đầy:
"Xem kìa, mấy con thú nhỏ lại dám mò vào hang cọp cơ đấy. Đến nộp mạng sao?"
Ran nhìn lên trời thở ra một hơi dài, Rindou không ngừng nhìn con thỏ nhỏ của mình, chán ghét nói lại một câu khiêu khích: "Tenjiku bọn tao đến đây chính là để phát động chiến tranh toàn diện nếu chúng mày không giao Takemichi lại đấy. Cái bọn nhãi ranh vắt mũi chưa sạch như chúng mày đừng có bày trò nữa mà về nhà ngậm ti mẹ đi."
Takemichi trợn tròn mắt, bất giác cảm thấy bản thân mình cứ như đồ vật bị ném qua ném lại, mà hơn cả bọn nít ranh ở đây không phải ám chỉ mỗi cậu là hợp lí nhất sao? Đám quái vật này thì nít ranh cái nỗi niềm gì cơ chứ...
"Mày nói cái đéo gì đấy? Thật sự muốn đánh nhau đấy à? Tao không ngán solo với cả hai anh em chúng mày đâu."
Kazutora chửi thề, hắn vốn đã ngứa mắt với anh em Haitani từ lâu. Chỉ vì Takemichi mà mỗi ngày đụng mặt đều phải nín nhịn rồi tỏ ra thân thiết nữa. Hắn đã chờ cái ngày mà mình có thể thoải mái đấm vào bản mặt chó chết hống hách của hai tên điên bám đít Takemichi.
Ran ồ lên một tiếng, ánh mắt dịu dàng dán lên con thỏ nhỏ lập tức thu lại, nụ cười thường trực trên môi cũng biến mất, hắn tiến lại một bước để đối mặt với tên đầu nải chuối phía trước.
"Tao cũng sẽ rất vui nếu được đánh nhau với mày đấy, Tora-chan."
Ngay lúc đó bên mặt Ran nhận được một cú đấm mạnh đến mức hắn loạng choạng lùi về sau. Takemichi giật mình, hai mắt mở to lo lắng nhìn về phía Ran, hai tay bắt đầu run run lên, mấp máy gọi tên đối phương:
"R-Ran?"
Quẹt đi vệt máu bên khóe môi, Ran từ từ ngẩng dậy, cặp mắt tím tối sầm nhìn thẳng vào Sanzu – người vừa đánh mình.
"Biến khỏi đây đi, Takemichi là người của Touman."
Takemichi chợt muốn khóc, Touman với Tenjiku cái gì cơ chứ? Chẳng phải hôm nọ đã phân chia theo ngày rồi còn gì nữa? Tranh cãi cái gì? Về nhà đắp chăn đi ngủ đi cái lũ thần kinh này!
Nhưng hơn hết cậu đang lo cho phía Tenjiku hơn, dù là Izana và anh em Haitani đều là cốt cán thế nhưng cốt cán của Touman cũng toàn quái vật. Làm sao mà ba người cân nổi hết chứ... rõ là yếu thế hơn còn gì.
Rindou thấy anh trai mình bị đánh thì điên tiết, nghiêng đầu nghiêng cổ bẻ khớp, ngay lập tức nhảy vào đánh tay đôi với với Sanzu. Tim Takemichi lo đến mức muốn nhảy khỏi lồng ngực, không được... nếu thực sự đánh nhau sẽ không ổn. Sao mấy tên điên này nghĩ gì mà lại chỉ đi người vào hang ổ địch chứ?
Kazutora, Chifuyu và Baji cũng xông lên đánh nhau với Ran, à không, là đánh hội đồng. Takemichi thật sự không tưởng tượng nổi nếu mình thế chỗ cho Ran sẽ thành như thế nào nữa, chắc chắn là chưa đến giây đã nằm bất tỉnh nhân sự rồi...
Vài phút sau đó thôi, Ran nhanh chóng tơi tả, một bên bím tóc bị lỏng dây chun rồi bay phấp phới trong gió. Ran thở hắt ra một hơi, dùng cây baton quật vào người Baji khiến đối phương dù đã đưa tay lên đỡ cũng phải lùi lại mấy bước, cẳng tay nhức nhối đến khó chịu.
"D-dừng lại đi."
Takemichi lắp bắp nói như sắp bật khóc, chẳng biết sao hôm nay lại có cảm giác xấu thế này. Đây không phải một trận chí chóe xô xát bình thường như ở nhà cậu, mà chính là đánh nhau thật sự trong giới bất lương, sẽ có người bị thương mấy.
Smiley đứng nhìn một màn trước mặt cũng ngứa ngáy chân tay, chuẩn bị chạy lên đánh cho mấy thằng ngoại lai một trận ra bã thì Peyan và Pachin đã lên trước. Hắn vò vò cái đầu bông xù màu cam rồi cùng Angry tham gia đánh hội đồng kẻ địch...
Mitsuya ôm trán ngao ngán, chẳng biết tại sao lại cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. Giơ tay ra hiệu cho phía đội mình đứng yên không được tham chiến, dẫu sao cũng chẳng để làm gì. Cả đám cấp cao kia cũng quá đủ để đánh hai anh em Haitani bầm dập thừa sống thiếu chết rồi.
Đám loi choi thấy đội trưởng đội phó của mình hăng máu vui vẻ thì chẳng hiểu kiểu gì cũng ồ ạt chạy đến. Takemichi lập tức giãy ra khỏi Izana và Mikey, vội vàng chạy đến chỗ náo loạn kia, linh cảm của cậu chưa bao giờ sai hết... hơn nữa, ai biết được Ran và Rindou có đi gây thù chuốc oán với ai không. Dễ là có lắm... tính anh em nhà này Takemichi lạ gì nữa.
Quả nhiên là không sai được, có một người trong Touman (không phải cấp cao) lao nhanh đến hướng về phía Rindou, trên tay cầm một con dao nhỏ sáng bóng, Takemichi cũng không có thời gian nghĩ nhiều, đưa tay ra che cho đối phương.
"A!"
Rindou lơ ngơ không hiểu gì, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của con thỏ nhỏ thì quay đầu. Cả người hắn liền cứng đơ như khúc gỗ, Takemichi ôm lấy bàn tay của mình, chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt xuống dưới nền đất.
"Takemichi..."
-----
donate at: mb bank
donate cho Hana để Hana có tiền pttm nhé :))))
chắc mai lại có bài review của tôi trên ftour nên hẹn gặp ngày mai với chap nhé :))))