Izana nhìn bóng lưng người kia chầm chập bước vào bên trong phía cổng trường mới yên tâm lái xe rời đi. Takemichi hít một hơi thật sau, sau khi tiếng động cơ xe máy nhỏ dần mới an tâm quay đầu chạy nhanh ra khỏi trường trước khi cổng đóng lại.
Đúng thế, hôm qua cậu đã âm thầm đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng. Dù chỉ còn khoảng tuần nữa là đến kì thi chuyển cấp, thế cơ mà đi tìm Manjiro bây giờ quan trọng hơn chuyện học!
Đó là linh cảm nói thế... chứ thi rớt thì mẹ cậu sẽ tế sống cả đứa mất. Cho em xin lỗi nhé, Ran, Rindou, cơ mà không tìm thấy Manjiro thì chuyện em lơ đễnh rồi thi rớt cao trung là % rồi.
Takemichi nước mắt lưng tròng lén lén lút lút trốn từ góc này đến góc nọ, trông câu giờ có khác gì mấy thằng khả nghi đâu? Nhưng ngặt nỗi, nếu để người của Touman hay đàn em của anh em Haitani thấy được thì phiền phức lắm...
Mấy tên điên khùng đó kiểu gì cũng mắng cậu cho một trận mà xem.
Takemichi mím mím môi, cố bơ đi mấy ánh mắt kì thị của người đi đường. Hôm qua Kazutora nói rằng Manjiro loanh quanh ở sông, thế mà mấy ngày rồi vẫn không có ai đến đón cậu ta về được.
Giỏi lắm Manjiro, nếu thế tao sẽ trở thành hoàng tử đến rước công chúa về!
Nhưng Manjiro là công chúa gì nhỉ? Cinderella? Snow White? Jasmine? Mulan? Tiana? Chẳng hợp tẹo nào.
Takemichi bĩu môi đi dọc bờ sông, vừa tìm kiếm bóng hình người kia vừa suy nghĩ vẩn vơ. Manjiro tất nhiên là có ngoại hình tốt, ý Takemichi là hắn vừa dễ thương vừa đẹp trai ấy. Mấy lần xõa tóc trông giống hệt với Emma, nếu so sánh với em gái thì Manjiro ừm... cũng xinh đẹp chẳng kém.
Cho nên Takemichi có gọi hắn là công chúa thì Mikey cũng sẽ không thể phản bác được. Đấy là Takemichi nghĩ thế nhưng thực tế cho thấy thì chỉ mình cậu có cái đặc quyền đó, giờ ví dụ là Kazutora gọi có khi bị Mikey sút cho đăng xuất khỏi trái đất.
Takemichi nuốt nước bọt, đã đi nhiều như thế rồi nhưng cậu không thấy. Không có vẻ gì là Manjiro sẽ xuất hiện ở đây, hai cánh môi mềm mím lại, rốt cuộc vẫn là cứng đầu không bỏ cuộc mà ngồi phịch xuống dưới đất.
Takemichi thừa biết điều này, cậu thương đám bất lương kia thì đám đó sẽ thương cậu lại . Manjiro không ngoại lệ, nếu hắn không chịu xuất hiện, Takemichi sẽ đóng cọc ở đây từ ngày này qua ngày khác.
Nếu hắn không chịu theo cậu về thì cậu sẽ ôm rịt lấy chân hắn không buông.
Có là Izana hay bất cứ ai cũng không lôi cổ cậu về được đâu. À nhưng nếu là mẹ thì có thể, nhưng nếu Ran và Rindou mà mách với mẹ cậu thì Takemichi sống chết cũng không chơi với anh em nhà đó nữa.
Takemichi sợ mẹ, còn anh em Haitani thì sợ con thỏ hơn là phụ huynh của con thỏ. Chứng tỏ người quyền lực nhất ở đây chính là cậu, Takemichi gật gù, cậu cũng không rõ tại sao cái đám bất lương ngốc này lại sợ cậu giận như thế nữa, mấy tên đó rõ ràng chỉ cần quát cậu một câu là có nói cậu đi sang Mĩ chỉ để mua chai nước mắm cậu cũng sẽ vác xác đi...
Takemichi nằm dài trên bãi cỏ xanh mướt, mùi đất tanh tanh giờ lại khiến cậu dễ chịu hơn cả. Đỡ phải nghĩ lung tung nữa, thế cơ mà dù sang xuân rồi nhưng đến tầm chiều tối trời vẫn sẽ rất lạnh... Nhỡ mà cảm rồi sẽ phiền phức lắm, mai còn lỡ hẹn Kisaki học nhóm rồi.
"Tao mà rớt cao trung là tao bắt đền mày đó Manjiro. Tao sẽ thất học, thất nghiệp và trở thành một đứa vô gia cư, lúc đó mày bắt buộc phải nuôi tao. Tao cũng là thành viên Touman rồi nên mày đừng có mơ gạt tao qua một bên, tao sẽ làm bất lương, mày còn hứa bảo vệ tao cả đời rồi. Mày chết chắc rồi Manjiro, ai bảo mày cứ chiều hư tao rồi bỏ trốn hả? Tao mà tìm được mày thì tao sẽ leo đầu leo cổ mày ngồi."
Takemichi lầm bầm trách móc một hồi cũng thành nói vớ nói vẩn mà cậu không hiểu gì, nhìn lên bầu trời trong xanh trước mặt mà ngẩn ngơ một hồi lâu. Thời tiết thì đẹp thế này mà mọi chuyện xung quanh cậu cứ rối tung hết cả lên ấy. Cái đám này chỉ được mỗi cái mã còn đâu hâm hâm dở dở không ai chịu được, bảo sao tên nào cũng không có người yêu. Mong không ai xấu số dính phải mấy tên đần đó. Một mình cậu thôi cũng đã hết chịu nổi luôn rồi... không thể lan tỏa sự bất hạnh này đến người khác được.
.
Mikey đứng từ phía xa nhìn người tóc đen nằm co quắp trên bãi cỏ, thở dài một hơi đầy bất lực. Sao lại trốn học rồi đến bờ sông để ngủ chứ? Nếu đi tìm hắn thì tiến thêm chưa đến mét nữa là gặp được rồi, thật là...
Định làm mình làm mẩy một tí, cuối cùng vẫn là cái người này làm hắn nhụt chí ngay khi nhìn thấy. Sau khi xác định người kia đã ngủ, Mikey mới từ từ tiến lại gần ngồi xuống, cởi bỏ áo khoác của mình đắp lên cho người kia. Bàn tay của hắn lướt nhẹ trên gương mặt hắn nhớ nhung mấy ngày nay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu.
"Đi tìm tao làm gì chứ... Tao chỉ luôn đem lại bất hạnh cho mày..."
Mikey thẫn thờ, cầm lấy bàn tay còn quấn vải băng trắng của Takemichi mân mê đầy đau xót. Hắn cụp mắt lí nhí nói xin lỗi. Cảm giác tội lỗi cứ dâng trào khiến hắn không có can đảm đối mặt với mọi người.
Ai nói rằng Mikey mạnh vô địch chứ? Hắn yếu đuối hơn bất cứ kẻ nào trên thế gian, lúc nào cũng mong chờ có người cứu mình ra khỏi vũng lầy bóng tối. Mong chờ bàn tay của Takemitchy sẽ chìa về phía hắn và mỉm cười dịu dàng.
"Ưm... lạnh..."
Takemichi kêu lên nhỏ xíu như mèo con, dụi vào bên tay Mikey ấm áp khiến hắn hoảng hồn muốn rụng tim. Ấy thế mà tiếng thở vẫn nhè nhẹ đều đều vang lên, hóa ra người này vẫn còn đang ngủ... thật tình. Mém rớt cục đàn ông...
Mikey nghĩ ngợi một lúc, sau đó ngập ngập ngừng ngừng nằm xuống, vòng tay ôm lấy và úp mặt vào ngực người kia lắng nghe nhịp tim đang đập từng hồi.
Tao thật sự mong cả hai chúng ta đều có thể hạnh phúc, tao không muốn làm tổn thương mày. Tao xin lỗi... Takemitchy... mày đừng làm sao mà.
Mikey rúc vào sâu hơn, mùi của mùa xuân, mùi gỗ thông quen thuộc của người này... tất cả đều như một giấc mơ vậy. Nếu phút giây yên bình hiếm có này là mãi mãi thì thật tốt...
"Ưm... Manjiro, mày đi đâu rồi... mày không có lỗi đâu... tao muốn gặp mày..."
Ừm, tao cũng muốn gặp mày lắm, Takemitchy.
------
donate at: mb bank
commission open hehe =)))) lên fb biết thêm chi tiết
tui up tại thấy có lỗi việc khủng bố notifications của mọi người =))))) xin lỗi nhe
thật ra tui không khuyến khích việc mọi người đi rcm forget lắm =)))))) tại như vậy nhiều người vào đọc hơn thì tui càng khó sủi, cảm giác trách nhiệm vl, nhưng mà nói z chứ tui dzui lắm, vì mọi người rcm nghĩa là mọi người thích những gì tui viết. Iu mọi ngừi nhìuuuuu