Takemichi lần lượt được đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác kể từ khi đặt chân tới nhà hai người bọn họ, ngay khi bước vào phòng khách cậu liền kinh ngạc mà mở to mắt ngắm nhìn căn phòng mang đậm chất cổ điển này, thay vì ngồi xuống ghế nghỉ ngơi như lời Koko thì cậu lại chạy hết góc này rồi lại đến góc khác
“Tao không nhớ là bọn mày thích style cổ điển đấy, cái bình này trông đẹp quá”
Takemichi tay cầm bình hoa với họa tiết đơn giản nhưng lại trông rất cổ xưa mà ngắm nhìn rồi lại lên tiếng hỏi, Koko và Inui quả thực hết nói nổi con mèo này rồi, Inui bất lực đi đến lấy cái bình từ tay Takemichi đặt xuống chỗ cũ rồi kéo cậu ngồi xuống ghế sau đó cả hai ngồi đối diện cậu mà nghiêm mặt
“Mày mới xuất viện nên đừng có chạy nhảy lung tung”
Inui vừa dứt lời cậu liền hờn dỗi mà quay mặt chỗ khác, vốn dĩ khi nãy hắn đã bị cậu cho ăn bơ rồi giờ còn bị cậu dỗi nữa chứ, nhân sinh này quá đau khổ với hắn rồi, Inui liền thu mình về một góc mà trầm cảm, Koko ở bên cạnh thấy vậy liền bật cười rồi lại xách hai cái vali to tướng kia của cậu hướng về cầu thang mà nói
“Đi thôi Takemichi, tao dẫn mày lên phòng của mày”
Takemichi nghe vậy liền lật đật đứng lên mà đi theo Koko bỏ lại con người đang trầm cảm kia
Những người bên Touman ngay sau khi kết thúc buổi họp liền quay lại làm việc của mình, riêng Mitsuya và Hakkai được Mikey gọi lại để nói chuyện riêng. Cả ba người ngồi trong căn phòng họp lãnh lẽo, bầu không gian yên tĩnh bao lấy cả căn phòng, không một ai lên tiếng nói gì đến khi Mitsuya mất kiên nhẫn thì bầu không khí ấy mới bị phá bỏ
“Mày kêu bọn tao ở lại làm gì?”
“Bọn mày...có biết Takemichi đang ở đâu không?”
“Gì? Mày đừng nói là mày muốn tìm cậu ấy nha”
Hakkai vừa nghe Mikey hỏi về tung tích của cậu liền nhảy cẫng lên mà đưa mắt nhìn hắn, Mitsuya ở bên cạnh cũng không bất ngờ gì, dù sao hắn cũng đã đoán trước được cuộc trò chuyện này, hắn đưa tay gãi đầu thở dài một tiếng rồi dứt khoác trả lời
“Không biết”
Mikey nghe vậy liền không khỏi khó chịu mà nhíu mày nhìn hắn, quả thực từ khi cậu đi khỏi nhà Mitsuya và Hakkai đều chưa có dịp liên lạc với cậu nên hiện giờ cả hai người họ cũng không biết cậu ở đâu và tất nhiên Mikey không chấp nhận câu trả lời đó được, hắn gằn giọng hỏi lại một lần nữa
“Mày nói không biết là sao chứ?!”
“Taka-chan nói đúng đấy, từ lúc cậu ấy bỏ đi đến giờ bọn tao đều chưa liên lạc được nên hiện giờ bọn tao cũng không rõ cậu ấy đang ở đâu”
Mitsuya chưa kịp trả lời thì Hakkai đã lên tiếng thay hắn, Mikey vừa nghe liền trở nên trầm mặc mà lấy tay xoa xoa mi tâm, tại sao cậu lại bỏ đi chứ? Cậu ghét bọn hắn tới vậy sao? Bọn hắn muốn bù đắp cho cậu mà, trong khi còn đang chìm đắm trong những suy tư thì bất chợt tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên kéo hắn quay về thực tại, Mikey khó chịu mà nghe máy, giọng nói bên kia vừa cất lên trên gương mặt Mikey liền xuất hiện ngã tư đường, hắn vội vàng tắt máy rồi nắm lấy cái áo khoác mà chạy ra ngoài làm cho Mitsuya và Hakkai không khỏi ngạc nhiên vì hành động này, Hakkai ở gần phía cửa nhất liền nắm hắn lại mà gặng hỏi
“Có chuyện gì vậy?”
“Con Moe trốn rồi!”
Cái gì cơ? Moe trốn rồi sao? Hakkai vừa nghe xong liền tối sầm mặt lại mà chạy theo Mikey, Mitsuya ở bên cũng vậy, vừa nghe tin ả ta đã trốn mặt hắn liền nổi đầy gân xanh, hắn siết chặt tay lại rồi nhanh chóng chạy về cùng Mikey và Hakkai. Cả ba người vừa về tới nhà liền hớt hải chạy xuống hầm thì thấy cả đám còn lại cũng đang ở đây mà điên cuồng đập đồ rồi chửi mắng, Mikey không nhìn thấy cô ta liền trở nên điên tiết mà đi tới nắm áo người khi nãy đã gọi điện báo tin cho hắn mà hỏi
“Tại sao nó lại trốn được hả Hanma?!”
“Mày thả tao ra coi, khi nãy tao vừa về đã không thấy nó đâu rồi!”
Hanma đứng trước cơn giận của Mikey vẫn điềm nhiên mà trả lời, sau khi họp xong Hanma vốn không còn việc để làm vì trước đó hắn đã nhờ Kisaki giúp mình giải quyết đống sổ sách kia nên mới có thể về nhà sớm hơn, vốn dĩ hắn muốn chơi đùa với ả ta một tí nhưng khi xuống đây liền không thấy Moe đâu nên hắn đã gọi điện báo tin cho bọn kia ngay lập tức đồng thời kêu đàn em lục tung căn biệt thự lên tìm ả. Mikey nghe hắn nói vậy liền thả ra mà ngước nhìn xung quanh, Draken nghe lời giải thích từ Hanma liền lên tiếng hỏi
“Khi sáng ai đã xuống đây?”
”Là bọn tao”
Anh em Haitani ở bên nghe vậy liền lên tiếng đáp lời, những ánh mắt điên tiết kia liền dồn về hướng họ, biết mình bị nghi ngờ Rindou liền lên tiếng giải thích
“Bọn mày bình tĩnh đi, bọn tao không có thả nó đi đâu, ngay khi xong việc bọn tao đã đi ra và kêu thằng đàn em trông...chừng...rồi”
Rindou càng nói càng cảm thấy nghi ngờ, hắn liền quay sang anh mình mà mở to mắt nhìn, cả hai đều hiểu ra vấn đề liền vội vàng nói
“Thằng Ju, thằng Ju đâu, bọn tao đã kêu nó trông chừng con Moe, kiếm nó mau lên”
Cả bầy nghe vậy liền nháo nhào chạy lên nhà mà ra lệnh tập trung tất cả những tên đàn em lại, quả nhiên không có bóng dáng của người tên Ju đó, bọn họ liền biết được là ai làm, Mikey đứng trên bậc thang trước nhà mà lạnh giọng ra lệnh
“Tất cả bọn mày đi kiếm thằng Ju cho tao, kiếm được nó liền phế hai chân rồi vác xác nó về đây ngay!”
Những tên đàn em bên dưới nghe lệnh Mikey liền đứng thế nghiêm mà đồng thanh lên tiếng rồi tản ra đi tìm tên kia, cặp đôi song ác ở bên cạnh chứng kiến mọi việc, anh thì bẻ khớp tay em thì trở nên cáu gắt hơn mà siết chặt tay rồi nói
“Xem ra mình phải giáo huấn lại lũ đàn em rồi”
“Phải cho bọn nó biết cái giá của sự phản bội là gì”
Nói rồi hai người họ liền leo lên xe mà chạy đi, những người còn lại cũng tối sầm mặt mũi, nghiến răng cố kiềm chế cơn giận mà quay người rời khỏi đó, giờ đây chỉ còn Mikey và Draken ở lại, Mikey liền quay qua nói với Draken nhưng lần này vẻ tức giận của hắn đã biến mất mà thay vào đó là một gương mặt đầy muộn phiền
“Kenchin nè, tao phải làm sao đây? Cậu ấy bỏ chúng ta rồi, Mitsuya và Hakkai cũng không biết cậu ấy đang ở đâu nữa”
Draken nghe Mikey nói vậy liền trở nên ngạc nhiên nhưng một giây sau hắn liền quay trở lại với gương mặt điềm tĩnh
“Thế thì ta phải tìm cậu ấy thôi, dù có là ở chân trời hay góc biển chúng ta cũng phải tìm được cậu ấy, chúng ta nợ cậu ấy nhiều thứ lắm”
Mikey nghe được cậu trả lời liền thở dài một hơi rồi trở vào nhà, Draken nhìn bóng lưng của Tổng trưởng mình khuất dần cũng khẽ thở dài, hắn ngước nhìn bầu trời trong xanh kia rồi lại theo chân Mikey mà bước vào trong nhà với những dòng suy nghĩ của riêng hắn...