[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

chương 108: thuốc bổ.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Reng reng reng reng....

Reng reng reng reng....

Reng reng reng reng....

"Biết rồi mà!!!!"

Năm giờ sáng tại phòng Takemichi.

Bực bội đứng dậy đi mở cửa, Takemichi thật sự không hiểu là bản thân đã làm cái gì sai mà mới năm giờ sáng đã có người mò đến tận nhà để phá đám giấc ngủ của cậu.

Đêm qua cũng phải hơn hai giờ mới chợp mắt được chút, vậy mà hết người này đến người khác đều muốn làm phiền cậu.

Mạnh bạo mở cửa ra, có lẽ vì sắc trời vẫn còn tối nên cậu chỉ có thể nheo mắt lại đôi chút để nhận thức người ở ngoài.

Mẹ nó, là Baji.

Chào đón cậu là một nụ cười cực kì tươi rói của hắn, Baji mỉm cười.

"Sáng an lành!"

Không tự tin che miệng lại, Takemichi dùng ánh mắt để hỏi hắn lí do vì sao sáng sớm như vậy đã tìm đến cậu.

"Đã năm giờ rồi, cậu còn ngủ cái gì!"

Đẩy Takemichi vào lại nhà, Baji ném cho cậu một bộ áo quần rồi nói:"Mau mau thay đi, tôi chở cậu đến nhà của tôi."

"Um!!"

Bị Baji cưỡng ép khiến Takemichi không hài lòng mà đánh vào vai hắn một cái.

Chết tiệt, cậu chưa đánh răng nên không muốn nói chuyện.

Tức tối chỉ ra phía sofa, Takemichi nhăn nhó mặt mày xong thì cũng cam chịu mà đi vào vệ sinh cá nhân.

Mười phút sau, Takemichi mở cửa đi ra với một gương mặt cau có.

Đảo mắt một vòng cũng không thấy Chifuyu lẫn Sanzu nên cậu khá chắc chắn bọn họ đã đi về, cũng tốt, còn hơn là ba đấng chạm mặt.

Cầm bộ đồ quái dị ném lại cho Baji, Takemichi nhíu mày nói:"Đây là gì?"

"Đồ y tá!" Hắn thành thật nói.

"Sao lại là đồ y tá?"

Ngỡ ngàng trước câu hỏi của Takemichi, Baji nhướn mi, giọng điệu ngờ nghệch nói với cậu:"...Cậu sẽ không quên chứ?" Giao kèo của chúng ta?

Im lặng nhìn lên trần nhà, Takemichi trầm ngâm.

Lơ đễnh nhìn sang cuốn lịch được đặt kế bên cửa sổ, Takemichi như ngộ ra chân lí mà há mồm nhìn Baji.

Đúng rồi đúng rồi, cậu có hứa là đầu tuần sau cậu sẽ cùng Baji đến nhà của hắn để nhận công việc đầu tiên.

Vội vã lấy lại bộ đồ trên tay của Baji, Takemichi hậm hực trách móc.

"Sao không nói sớm!"

Trực tiếp cởi áo quần ra thay ngay trước mặt Baji, Takemichi vì muốn tiết kiệm thời gian nên quên luôn việc phải chạy vào nhà tắm.

Nhìn từng mảng da thịt tuỳ tiện lộ ra trước mặt mình, Baji không tự chủ được mà giễu cợt huýt sáo một tiếng.

Lấy một cái gối ở cạnh giường ném vào mặt hắn một cái, Takemichi nhíu mi lẩm bẩm:"Biến thái!"

Ha hả cười một tiếng, Baji sau khi nhìn thấy Takemichi đã thay xong áo quần thì không đứng đắn mà tiến lại gần, đưa tay miết nhẹ lên gò má của cậu, hắn nói:"Là cậu tự cởi ra trước mặt tôi cơ mà, giờ lại mở miệng trách móc tôi là sao!"

Chán nản đem cái tay hư hỏng kia kéo ra khỏi mặt mình, Takemichi không chút sợ hãi mà đẩy hắn ra.

"Không biết dùng tay che mắt lại sao? Chẳng lịch sự gì cả!"

"Chậc..."

Từ chối cho ý kiến, Baji chớp chớp mắt, hắn hình như thấy Takemichi có chút thay đổi.

Giống như là đã buông bỏ lớp phòng bị mà thoải mái với hắn hơn.

Là ảo giác chăng?

Quên đi, Baji tự đập tan suy nghĩ trong lòng mà vươn tay giúp cậu cầm một cái áo khoác theo, tuy nói bây giờ đang là mùa hè nhưng thời tiết nóng lạnh thất thường, thôi thì cứ đem theo một cái cho chắc.

Vốn chỉ muốn lấy một cái thôi nhưng Baji lại sơ suất mà làm rớt cái áo khoác ở bên cạnh, nhíu mày một cái rồi cúi người để nhặt nó lên, chỉ là hai giây sau đó gương mặt của Baji chợt ngưng đọng.

Trầm ngâm nhìn vào chiếc áo một hồi lâu, Baji cất giọng.

"Đêm qua Chifuyu đã đến đây!"

Rõ ràng đây không phải là câu hỏi, Takemichi sau khi mang giày xong thì gật đầu.

"Chắc là áo của cậu ta, anh mang về đi!"

Thấy Takemichi có vẻ không bối rối khiến Baji bất chợt nhíu mày.

Chifuyu hành động rồi sao?

"...Được, tôi thay cậu đem trả!"

Làm kí hiệu OK với Baji, Takemichi sau khi chuẩn bị xong thì cũng vẫy tay gọi Baji đi ra ngoài để cậu đóng cửa.

Ngồi trên xe, Takemichi nhìn vào đồng hồ đã năm rưỡi sáng, bình minh cũng bắt đầu ló dạng, từ hướng xe Takemichi có thể nhìn thấy cả một khoảng trời màu cam đẹp cực kì.

Bởi vì rất ghét việc phải thức dậy sớm nên phải nói bình minh là một trong những cảnh hiếm hoi nhất mà cậu được nhìn thấy.

Từ trước đến nay chỉ vì muốn đuổi theo một lối sống tự do buông thả nên cậu đã không để tâm nhiều đến những người xung quanh, nói rõ hơn thì bản thân cảm thấy vui vẻ thì cái gì cũng được, thế nhưng sau chuyện tối qua thì cậu lại có một suy nghĩ khác.

Có lẽ cậu nên tìm hiểu thử nhiều người, biết đâu sẽ có lúc học được nhiều bài học quý giá.

"Lại suy tư rồi!"

Hầu như lần nào cũng vậy, chỉ cần im lặng thì Takemichi sẽ bắt đầu suy nghĩ vu vơ.

Biết Baji đang chọc ghẹo mình nhưng Takemichi cũng chẳng buồn đáp mà chỉ đưa mắt lườm hắn một cái.

"Lườm cái gì, đã đến nơi rồi mà cậu cũng không biết!"

"Hả?"

Nhìn dinh thự quen thuộc trước mắt, Takemichi mím môi, đúng là thói quen rơi vào trầm ngâm này phải nên bỏ sớm thôi, vì nó chẳng tốt một chút nào cả.

Mở dây thắt an toàn ra, Takemichi bước xuống.

Theo Baji đi vào dinh thự, Takemichi vẫn giống như trước mà hứng thú đưa mắt nhìn ngắm bối cảnh xung quanh.

"Ông à! Cháu đưa cậu ấy đến rồi!"

Trên bộ bàn ghế được làm bằng gỗ quý hiếm, người đàn ông trung niên sau khi nghe thấy thì nhẹ nhàng đóng lại tập báo được đưa tin sáng nay.

Ngoắc ngoắc tay với Takemichi đang đứng ở sau lưng của Baji, người đàn ông ôn hoà mỉm cười.

"Lại đây!"

E dè nhìn sang Baji, Takemichi sau khi nhận được cái gật đầu của hắn thì cũng chậm rãi đi sang.

Vỗ vỗ một bên ghế, ông của Baji yêu cầu cậu ngồi xuống.

Vội vàng lắc lắc đầu, Takemichi xua tay:"Không đâu! Sao có thể..."

"Không sao, cứ ngồi đi."

Đứng một bên nhìn thấy ông của mình thế mà lại ưu ái người lạ như thế khiến Baji bất chợt cảm thấy khó hiểu.

"Ông, cháu về trước!"

Việc của hắn như vậy là xong rồi, hắn nên rời đi...

"Baji...." Nghe câu nói của Baji khiến Takemichi hoảng hốt mà gọi hắn một tiếng.

Sao cậu có cảm giác mình vừa bị đem đi bán.

Gật đầu trấn an Takemichi, Baji nhìn cậu với một vẻ mặt cực kì tin tưởng xong thì cũng quay lưng đi ra ngoài.

Cả đoạn đường lái xe Baji đều có một cảm giác bồn chồn, hắn biết hiện tại mình làm như vậy là đúng, nhưng mọi thứ cứ đi theo y hệt như kế hoạch một cách suôn sẻ như thế lại khiến cho hắn cảm thấy bất an.

Trở về lại nhà riêng, Baji không vội đi vào nhà của mình mà bẻ hướng sang nhà của Chifuyu để gõ cửa.

Không mất quá nhiều thời gian, Chifuyu trên người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm đưa tay mở cửa.

Nhìn Baji mới sáng sớm đã tìm đến mình, Chifuyu còn chưa kịp mở miệng hỏi thì người đối diện đã ném một cái áo khoác cho hắn.

Bình tĩnh nhận ra đây là áo mà hắn đã để quên ở nhà Takemichi, Chifuyu nhướn mi.

Ý của hắn muốn nói là: Làm sao?

Nhún vai tỏ vẻ không sao, Baji hếch cằm:"Đem vật hoàn lại chủ thôi, về đây!"

Dứt khoác quay lưng đi về nhà của mình, Baji đem TV bật lên rồi bắt đầu mất kiên nhẫn mà lấy điện thoại ra đánh game.

Đến tám giờ hắn mới có thể đi đón cậu, vậy là còn hai tiếng nữa.

Hắn cần phải giết thời gian thật nhanh.

Ở bên kia, cầm chiếc áo trên tay, Chifuyu nhíu mày.

Giờ này chắc chắn Takemichi sẽ chưa dậy, nhưng Baji lại ra ngoài từ sớm và mang áo về cho hắn, suy đi nghĩ lại thì cũng chỉ có một khả năng duy nhất thôi...

Baji đi tìm Takemichi...

Nhớ lại đêm qua sau khi Takemichi ngủ không được bao lâu thì Chifuyu cùng Sanzu đã tự giám sát nhau rời đi, dù sao hai thằng đàn ông ngồi với nhau cũng chẳng vui vẻ nên chi bằng tự rời khỏi để tìm cơ hội khác cho bản thân sau.

Có lẽ hắn nên đi tìm Takemichi vậy...

Nghĩ là làm, không bao lâu sau thì Baji ngồi bên trong đang phải đối mặt với những dòng chữ "Game Over" một cách căng thẳng thì đã nghe tiếng xe của Chifuyu phóng đi.

Nhìn lên đồng hồ chỉ mới trôi qua mười phút, Baji chửi thề một tiếng rồi ném điện thoại đi.

Chết tiệt, thời gian trôi qua lâu quá.

Vậy là ba con người với ba loại trạng thái khác nhau.

Chifuyu sau khi đến nhà Takemichi thì chỉ có thể đứng nhíu mày một hồi lâu.

Còn Takemichi, có lẽ bởi vì tính cách cởi mở nên cậu rất nhanh đã có thể tán gẫu với ông của Baji một cách tự nhiên.

"Sau đó thì như thế nào?"

"Ông ngoại nói rằng nếu cháu không chịu tập bơi thì sẽ cho cháu nhịn đói! Thế là đúng một tháng hơn thì cháu cũng thích nghi được với nước!"

Kinh ngạc nhìn Takemichi, ông Baji thích thú nói:"Chỗ cậu ở rốt cuộc là như thế nào, bao quanh là sông hồ sao?"

Gật gật, Takemichi kể tiếp:"Nơi cháu ở ba phía đều là nước, nhưng là nước suối, phía còn lại thì toàn là quả dại!"

Không phải rất giống ở trong rừng sao...

"Vậy cậu biết bắt cá chứ?"

"Vâng! Ban đầu thì không, nhưng ông của cháu dạy nhiều lắm, cháu cũng học hỏi được rất nhiều!"

Takemichi đúng là rất nhiệt tình mà kể lại câu chuyện hồi còn bé xíu của mình, đặc biệt hơn là ông của Baji cũng rất hứng thú ngồi lắng nghe.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua chỉ toàn là kể chuyện rồi kể chuyện, lúc này thì cửa lại mở ra, người phụ nữ mang đôi giày đỏ ân cần đi vào cùng với một chén thuốc ở trên tay.

"Ba à! Con mang thuốc đến đây!"

Dịu dàng đưa qua cho ông của Baji, người phụ nữ mỉm cười.

Có lẽ bởi vì đang mãi mê nghe câu chuyện dài tập của Takemichi nên ông đã phất phất tay, ý bảo cô đặt đó rồi rời đi.

Thế nhưng vì sợ thuốc nguội nên người phụ nữ lắc đầu.

"Ai da ba à, ba uống thuốc đã rồi nói chuyện tiếp được không..."

Nhìn chén thuốc còn nóng hổi trên tay của người phụ nữ kia, Takemichi nghi hoặc.

Còn nóng như vậy, để lát nữa uống thì có sao...

Thế nhưng khi đôi mắt sắc lạnh kia đá qua chỗ của cậu thì thân là người chăm sóc cho lão gia nên cậu chỉ có thể mở miệng tiếp lời.

"Ông uống đi ạ! Xong rồi cháu sẽ kể tiếp!"

Phiền muộn nhìn chén thuốc, ông Baji thở dài:"Được rồi, đưa đây!"

Một hơi uống sạch, ông Baji đưa lại chén cho người phụ nữ kia.

Nhìn sang bình hoa đã được thay hoa từ sớm, ông Baji nhíu mày:"Nay đã đổi hoa rồi sao?"

"Vâng! Đây là hoa con đã đặt từ bên Pháp mang về đây, vì mùi hương rất dễ chịu nên con mang một ít vào phòng ba cắm!"

Gật đầu, ông Baji ôn tồn nói.

"Ừ! Đúng là rất thơm, sáng nay không đi làm?"

"Chuẩn bị đi, thôi con đi đây, tạm biệt ba!"

"Phu nhân đi vui vẻ!"

Takemichi theo phép tắc mà đứng dậy chào tạm biệt.

Nhìn sang bình hoa, Takemichi trầm ngâm.

"Ông à, thuốc này ông uống bao lâu rồi?"

Tựa hồ như suy nghĩ để trả lời lại Takemichi, ông Baji nói.

"Không lâu, nhưng ta thấy cũng hữu hiệu lắm..."

"Lần nào cũng là phu nhân mang vào ạ?"

Nhớ đến con gái, ông Baji mỉm cười.

"Phải đấy! Con bé còn sợ ta không uống nên đã luôn đứng thúc giục ta...từ trước đến nay cũng là nó chăm sóc Baji, nếu không có nó thì chắc Baji...bỏ đi..."

Khó chịu xoa xoa huyệt thái dương, ông Baji than nhẹ:"Sao thế nhỉ, ta buồn ngủ quá..."

"Vâng?"

Vừa rồi không phải còn muốn nghe mình kể chuyện sao?

"Vậy thôi ông ngủ đi ạ! Cũng đã đến lúc cháu phải trở về rồi!"

Quả nhiên vừa dứt lời thì Baji đã từ bên ngoài chạy xộc vào.

"Suỵt!"

Làm động tác im lặng, Takemichi nhẹ nhàng mà đi ra ngoài đóng cửa.

"Ông tôi ngủ rồi?"

"Phải!" Gật đầu, Takemichi sau khi quan sát thấy xung quanh không có ai thì lẳng lặng mà kéo tay của Baji.

"Này, anh có biết thuốc bổ mà ông của anh uống để ở đâu không?"

"Thuốc?"

Chậm rãi gật đầu, Baji nhìn thấy vẻ mặt lén lén lút lút của cậu thì đưa tay mà búng vào trán cậu một cái.

"Cậu tính làm gì?"

"Dẫn tôi đến đó đi Baji, được không Baji?"

Nghi hoặc trước thái độ cố chấp của Takemichi, Baji mặc dù không rõ cậu muốn làm gì nhưng vẫn đáp ứng theo.

Dẫn cậu đến phòng bếp, Baji chỉ lên cái kệ trên cao rồi nói:"Toàn bộ ở trên kia!"

"Vậy à?"

Đưa tay vươn lấy một lò gần ngoài cùng, Takemichi mở ra.

Nhíu mày cảm nhận mùi hương nồng nặc đang toả ra từ lọ thuốc bổ, Takemichi chớp mắt rồi đóng nắp lại.

Lại vươn tay lấy thêm một lọ, rồi lại một lọ.

Lạ thật, đã bảy loại rồi nhưng vẫn không tìm được mùi thuốc giống như thuốc của ông hắn đã uống vừa rồi.

"Thế nào? Cậu nghiện ngửi mấy cái này sao?"

Thấy Takemichi như một con chuột mà khịt khịt mùi từ mấy lọ thuốc bộ, Baji phì cười.

Lắc lắc đầu, Takemichi đóng nắp lại rồi nghiêm túc nhìn hắn.

"Anh có biết bình thường ông của mình uống loại thuốc gì không?"

"Biết!"

"Vậy đưa cho tôi xem!"

"Không đưa!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com

Trước Sau

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio