[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

chương 111: ssa.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảnh quay thứ ba của Draken kết thúc thì cũng là lúc Takemichi đã viện cớ đau bụng rồi chuồn đi trước.

Đứng từ xa nhìn bóng lưng lon ton chạy đi, Draken trong lòng cười nhạt.

Cuộc sống của hắn từ trước đến nay mỗi ngày rồi lại mỗi ngày đều trôi qua như nhau, vô vị nhạt nhẽo, thế nên hắn mới muốn tìm một thứ gì đó tiêu khiển để bản thân không quá nhàm chán với cuộc sống hiện tại.

Takemichi đối với ấn tượng của hắn không sâu, ngoại trừ gương mặt dường như phát sáng cùng với cái nụ cười đáng ghét kia thì nói thật bộ dạng của cậu so với nhiều mỹ nam hắn đã từng gặp qua thì quả thật không bằng, thế nhưng kì lạ thay là người này không khiến cho hắn có cảm giác bài xích, tự nhiên tiếp cận, không đòi hỏi, lại càng không mưu tính.

Người như này quả thật khó thấy, kết bạn với cậu ta chắc không hẳn là điều xấu...

Mà, hình như không phải mỗi hắn nhìn thấy vậy.

"Mất gần nửa tiếng đánh giá tôi rồi, cậu đã tìm được câu trả lời nào mình muốn chưa?"

Đánh mắt sang chỗ Hakkai đang đứng khoanh tay đánh giá mình, Draken không những không ngại mà còn chủ động tiến lại bắt chuyện.

Đối diện với đôi mắt mang đủ ý tứ khiêu khích của Draken khiến Hakkai không thoải mái chau mày, hắn vừa rồi được đạo diễn gọi đến, lại vừa hay nhìn được một cảnh hay ho vừa rồi.

Hakkai hắn đã dành đủ hai đêm để chìm đắm trong rượu say mà suy nghĩ về việc của Takemichi, đối với hắn, Takemichi là một ân nhân cứu mạng, đối với hắn, Takemichi là một chấp niệm khó buông bỏ được.

Thế nhưng càng dùng ánh mắt để quan sát thì hắn càng nhận ra bên cạnh Takemichi có quá nhiều người, một Sanzu đã quá nhọc nhằng, nay lại thêm Draken thì hắn không thể không suy nghĩ.

"Nếu chỉ có ý định chơi đùa thì dừng lại đi!"

Trực tiếp vào thẳng vấn đề, Hakkai thẳng táp đối diện với đôi mắt cực kì kiêu ngạo của Draken.

"Thành thật mà nói với cậu...tôi chỉ mới có hứng thú cách đây vài tiếng trước mà thôi, nếu cứ thế mà buông tay không phải có hơi...tiếc?"

Lãnh đạm cười nhạt một tiếng, Draken cong môi:"Hakkai Shiba, tôi nghe nói anh trai yêu quý cậu cũng tham gia vào dự án lần này, cậu không nghĩ nếu để anh cậu biết được cậu để tâm một người con trai thì sẽ bày ra vẻ mặt gì sao...?"

Đối diện với lời nói mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu được, Hakkai đưa tay lên mà đặt nhẹ vào vai của Draken mà nói:"Vậy để tôi nói cho cậu nghe một tiếng, ba nuôi của cậu hiện tại là người rất có tiếng tăm, ông ta cả đời này để ý nhất là thể diện, nhì lại chính là cậu, nếu cậu không ngại tôi cũng có thể đi tỉ tê một chút chuyện, biết đâu giúp cậu từ phụng hoàng lại hoá thiên nga!"

(Phụng hoàng hoá thiên nga: Ám chỉ người có địa vị trở thành kẻ trắng tay, chỉ biết bay lượn tự do trên bầu trời)

Quả nhiên, bọn họ đã sớm điều tra thân thế của nhau, thảo nào lại chẳng hợp nhau đến thế.

Trước khi quay người rời đi để tránh xảy ra xung đột không hay, Draken cũng chỉ đối với Hakkai mà để lại một câu.

"Tôi sẽ không để cậu dễ dàng đoạt được thứ mình muốn đâu, nhớ kĩ!"

Sanzu và Draken đều là kẻ không dễ dàng đụng vào, nếu đứng độc lập thì hắn không thể đối phó.

Hakkai nghĩ hắn cần sự trợ giúp của Mitsuya.

Ở trong nhà vệ sinh.

Đối diện với bốn cặp mắt đang thăm dò mình, Takemichi bị ép vào thế bị động mà cúi thấp đầu.

Dáng vẻ cực kì cam chịu.

"Vẫn không chịu nói sao?"

Thúc giục Takemichi mau khai ra sự thật, Kazushi tò mò mà vỗ vào vai Takemichi một cái.

Nhăn mặt vì đau, Takemichi thành thật lắc đầu.

"Tao với anh ta, chỉ mới nói chuyện ngày hôm qua thôi, thật đó!"

Không tin tưởng mà chỉ tay vào má của Takemichi, Akkun ra sức chọc chọc:"Làm gì có chuyện mới tiếp xúc đã có thể thân mật như vậy, mau khai thật đi, mày với cậu ta có phải đang tìm hiểu nhau không?"

"Tìm hiểu cái đầu mày ấy!"

Bực bội đẩy Akkun ra, Takemichi thở dài:"Thật ra...là tao đang thương hại anh ta nên mới làm như thế!"

"Thương hại?"

Gật đầu, Takemichi tỉ mỉ quan sát xung quanh xem còn ai không thì mới ngoắc ngoắc đám bạn lại nói nhỏ:"Thật ra ngày hôm qua anh ta làm trai gọi..."

"Cái gì?????"

Như đồng loạt kêu lên khi nghe hai tiếng trai gọi, Takemichi sự hú vía mà bụm miệng từng đứa lại.

"Bé bé cái mồm đi, muốn chết chung cả lũ hả?"

"Nhưng mà...trai, trai gọi...Draken sao có thể?"

Draken nhìn thế nào cũng thấy tương lai sáng lạn vô cùng, nếu nói đi làm trai gọi không phải hơi khó tin hay sao...

"Mày bịa đúng chứ?"

Nghi hoặc nhìn Takemichi, Makoto tỏ vẻ không tin tưởng.

Thị uy lườm hắn một cái, Takemichi nói tiếp:"Tao bịa thế nào được, thế nên, nhân danh là người đại diện cho công lí, tao đã hứa sẽ giúp anh ta một ngày coi như an ủi, vậy đó!"

Mặc dù nghe thì vô lí, nhưng cũng khá là thuyết phục, mặc dù bọn họ không muốn tin tưởng, nhưng Takemichi lại bày ra vẻ mặt: Tao là người tốt khiến bọn họ cho dù muốn phản bác gì thêm cũng không được...

Trai gọi, thật là có chút khó tin mà.

"Được rồi được rồi! Bây giờ tao cần phải đi makeup để còn chuẩn bị cho cảnh quay của mình nữa, có gì nói sau nhé!"

"Ờ...ờ ờ! Biết rồi!"

Tạm biệt Takemichi xong thì cả bốn cũng quyết định đi tẩy trang, cảnh quay của bọn họ hôm nay xong rồi nên có thể trở về, nhưng vì Takemichi còn ở đây nên cả bốn quyết định đứng lại đợi.

"Các cậu chưa về sao?"

Thấy nhóm Takuya vẫn ngồi ở hàng ghế chờ mà quan sát, đạo diễn sau giờ nghỉ giải lao thì đi đến thăm hỏi.

Lễ phép đứng dậy chào đạo diễn, Makoto lắc đầu:"Chúng tôi đợi Takemichi về một thể!"

Biết được đáp án, đạo diễn à một tiếng rồi đưa tay chỉ vào cái TV nhỏ được đặt gần phòng chỉnh âm ở đằng kia mà nói:"Chỗ kia có máy đánh game, nếu cảm thấy nhàm chán thì có thể đến đó tiêu khiến!"

Máy đánh game là máy bao gồm một cái TV nhỏ cùng với hai bộ điều khiển dùng để chơi game được cài sẵn trong hệ thống, ngay cả cái này cũng có, vậy có thể nói đạo diễn rất để tâm đến cảm thụ của bọn họ.

Di dời đến máy đánh game để giết thời gian, quả nhiên là mấy tiếng trôi qua sau đó Takemichi cuối cùng cũng hoàn thành một số cảnh quay riêng của cậu với Hina, bởi vì cả hai phối hợp rất ăn ý nên gần như mọi cảnh quay đều chỉ quay một lần là thông qua, mà quan trọng hơn là nhóm người Shinichirou sau khi đến đây thì cũng chỉ ngồi quan sát nên không ảnh hưởng gì nhiều đến tâm trạng của nhân vật chính.

Đúng sáu giờ tối thì kết thúc cảnh quay cuối cùng, Takemichi cả người mệt rã mà đi đến chỗ của Takuya.

Vừa rồi cậu đã để ý việc bọn họ đánh game, với sự đam mê mãnh liệt với đồ chơi điện tử như Takemichi thì sau khi thấy xong đã không kiềm nổi mà thể hiện có phần tốt hơn, thành ra là tiếng "Cut" vừa được đạo diễn cất lên thì Takemichi đã phi qua chỗ bọn họ.

Tò mò nhìn Takuya đang căng thẳng mà thi đấu vật với Makoto, Takemkchi hứng trí nói:"Tao cũng muốn chơi!"

"Ai!!! Lại thua rồi!"

Tức giận vỗ đùi một cái, Takuya hiếm khi lại bày ra vẻ mặt bất mãn.

Thoả mãn trước chiến tích mới, Makoto ngạo nghễ mỉm cười:"Tao đã từng trốn học một tháng chỉ để luyện cái level này, sao có thể thua mày được chứ!"

"Takemichi! Solo chứ?"

Khiêu khích đưa điều khiển lên, Makoto nhếch lông mày tỏ vẻ.

Đối diện với thái độ rõ xem thường của Makoto, Takemichi bĩu môi:"Chơi thì chơi, Takuya, để anh đây trả thù giùm em!"

Thế chỗ của Takuya, Takemichi tò mò ngắm nghía cái máy điều khiển rồi làu bàu nói:"Cái này hoạt động như nào?"

Nghe câu hỏi ngu ngơ của Takemichi, Makoto trong lòng cười trộm, vốn muốn chỉ cho cậu hiểu sơ lược cách chơi nhưng bản tính muốn trêu chọc dâng lên khiến hắn buộc miệng nói:"Tự tìm hiểu hoặc ra ngoài để Takuya vào chơi một ván mà chiêm ngưỡng!"

Dường như câu nói của Makoto có phần tác động đến lòng tự trọng Takemichi nên sau khi nghe xong thì cậu đã hơi đứng hình mà nhìn hắn.

Ánh mắt rõ ràng đến nỗi Makoto có thể thấy được ý niệm muốn ăn tươi nuốt sống hắn của cậu.

Hờ hững quay mặt đi, Takemichi cất giọng:"Không cần, tao tự học trong lúc chơi vậy!"

"Này, chơi game thôi mà, hai người đáng sợ quá đấy!!"

Ngồi một bên chóng cằm than thở, Kazushi mệt mỏi mà dựa lưng vào tường.

Một bên là người đã chơi lâu năm, một người là cực kì có thiên phú trong việc tìm tòi.

Sẽ thế nào đây...

! ! !

Bắt đầu!

Có vẻ vì đã có sự thách thức từ đầu nên ngay trận đầu tiên cả hai đã rơi vào căng thẳng.

Sử dụng đủ skill được thiết lập sẵn, Takemichi dường như đem dùng hết, chính là ép Makoto dù có chiến thuật cũng phải sự dụng chiêu trò.

Rõ ràng là người ngồi xem nhưng Takuya và Kazushi cũng hồi hộp theo. Đặc biệt hơn là những người rãnh rỗi trong đoàn phim cũng bắt đầu tiến lại gần quan sát hai đứa trẻ.

"Mày nghĩ ai thắng?"

Thấy đã trôi qua mười lăm phút nhưng vẫn chưa có kết quả, Kazushi nhỏ giọng mà hỏi Takuya.

Chậm rãi lắc đầu, Takuya đánh giá:"Khó mà nói trước được, Takemichi bản tính háu thắng cực kì lớn, chắc chắn sẽ không dễ bỏ cuộc!"

"Tao cũng nghĩ vậy!"

"Makoto, mày có nhớ tao từng nói tao sẽ là vua của những trò chơi không?"

"Gì? Chiến thuật làm phân tâm hả?"

Liếc nhẹ sang Takemichi vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, Makoto thấp giọng nói:"Phải, và sự thật là tao chưa bao giờ thấy mày thua!"

Takemichi có thể thua, nhưng trường hợp đó chỉ được phép xảy ra khi nó không phải là một cuộc cá cược, bằng không Takemichi cho dù dùng bất cứ thủ đoạn gì thì cũng nhất định phải thắng.

"Phải! Bởi vì tao có một lời hứa, một lời hứa rằng tao có thể thua trong thực tại tăm tối, nhưng trong thế giới ảo thì chỉ có tao mới có quyền làm chủ!"

Dứt lời, Takemichi sau đó liền đứng dậy mà ngồi vào lòng Makoto.

Hành động này bất ngờ đến nỗi Makoto không kịp phản ứng mà ấn nhầm một skill hồi máu.

Đây là kĩ năng cho phép người chơi có thời gian hồi sức, nhưng trường hợp này chỉ được phép xảy ra khi bên cạnh không có đối thủ, bằng không...

"Mày giỏi lắm! Nếu chơi bình thường tao không thể thắng, nhưng chung quy người thắng vẫn sẽ là tao!"

Nhìn chữ WIN hiện lên màu đỏ, màu đại diện cho Takemichi, Makoto há hốc mồm.

Tự hào nhún vai một cái, Takemichi đứng lên.

Cậu thắng rồi...

"Ha...tên khốn này, có muốn bị tét mông không hả?"

Mặt nổi đầy hắc tuyến tiến lại gần Takemichi, Makoto sau đó không nể mặt mà đè Takemichi xuống cù lét.

Tiếng cười giòn tan vang lên như phá vỡ bầu không khí căng thẳng vừa rồi, ngồi bên xem đến không kịp thở, Takuya bây giờ mới lấy lại ý thức.

"Được rồi! Bé cưng nhà tôi nếu bị cậu làm cho cười chết thì tôi sẽ bắt đền đấy nha!"

Trôi qua hai phút hơn, Makoto vốn đang thi hành biện pháp trả thù thì tay lại bị một người nào đó nắm lại, hoang mang ngước đầu nhìn lên, Makoto sau khi đối diện với gương mặt phóng đại của một người xa lạ thì hơi hoảng mà dừng tay lại.

Ngồi dậy rời khỏi người Takemichi, Makoto huýt vai của Takemichi để giúp cậu biết điều mà chỉnh đốn lại cảm xúc.

Miễn cưỡng nhịn cười trong đau khổ, Takemichi sau khi lau nước mắt thì quay đầu nhìn người kia.

Không mất quá nhiều thời gian để nhận dạng đó là ai, Takemichi kinh ngạc hô lên:"Sam!"

Mười phút trước đó, Sam một thân tiêu sái rời khỏi chiếc xe tiền tỷ rồi tiến vào trường quay, vớ đại một nữ stylist đang bận rộn, Sam ôn nhu mỉm cười:"Cho hỏi ở đây có người nào tên Takemichi không?"

Đối diện với một soái ca không biết từ đâu xuất hiện khiến nữ stylist bối rối mà gật đầu, chỉ vào bên trong, nữ stylist nói:"Cậu ấy...bên trong bên trong!"

"Vậy sao? Cảm ơn nhé!"

Hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô gái xong thì Sam không nán lại nhiều mà quay người rời đi.

Sự xuất hiện của Sam sẽ chẳng có gì đáng nói nếu hắn không mang trên mình một cây vest màu đỏ chói cực kì nổi bật, phải, cực kí chói loá muốn mù cả mắt người khác.

Người muốn tìm còn chưa tìm được thì Sam đã bị Shinichirou theo phép tắc cản lại, hai đấng ôn nhu như nước đối mắt nhìn nhau, động loạt mở miệng:"Sao cậu lại ở đây?"

Sam với Shin từng là bạn cùng trường, lại còn là nam thần số và số nên chuyện biết nhau không phải là một điều gì đó đáng kinh ngạc.

"Tôi..."

Vốn muốn trả lời trước thì Sam đã bị một thân ảnh quen thuộc làm cho khựng lại.

Hanma cùng với Kisaki vốn dĩ cũng có cảnh quay chiều nay nhưng vì lịch trình thay đổi nên phải chuyển sang buổi tối, vừa hay, đúng lúc Sam muốn trả lời thì lại thấy Hanma từ ngoài tiến vào.

Hắn đã biết đến chuyện Takemichi đóng vai chính qua một bài báo, có thể nói là Sam đã cực kì sốc, thế nhưng bởi vì một phần là muốn hỏi rõ nên hắn mới theo định vị mà tìm thẳng đến đây, chỉ là không ngờ còn có cả Hanma và Kisaki góp mặt.

"Dạo này anh có vẻ rãnh rỗi, còn có thời gian chạy đến đây tham quan sao ?"

"...Tôi, đến tìm bé cưng nhà tôi, đâu có được tính là rãnh rỗi!"

Đặc biệt nhấn mạnh từ "Bé cưng nhà tôi" Sam đắc ý mà ngông nghênh đảo mắt một vòng để tìm hình bóng của Takemichi.

Lắc mình qua người của Hanma, Sam không một chút cản trở mà tiến đến gần chỗ của Takemichi, chỉ là đúng lúc cậu đang cùng Makoto solo nên Sam quyết định ngồi đợi.

Thế là tình huống này mới xảy ra đây.

Đối diện với Sam trong bộ vest màu đỏ chói, Takemichi kinh ngạc:"Anh thế nào đến được đây?"

Đối diện với câu hỏi của Takemichi thì Sam cũng không trực tiếp trả lời, đánh mắt sang máy đánh game đời mới ở bên cạnh khiến hắn rơi vào trầm ngâm.

"Vì sao đưa anh tới!"

"Gì?" Ghét bỏ nhìn Sam, Takemichi nhíu mày.

Im lặng nhìn Takemichi một hồi lâu, cuối cùng Sam vẫn đầu hàng mà thú thật:"Anh theo định vị, đến đưa em đi ăn thôi!"

Chớp chớp mắt, Takemichi sau khi nghe xong cũng không tỏ vẻ kinh ngạc mà chỉ đứng dậy rồi phủi phủi áo quần.

Đưa hai ngón tay lên rồi làm động tác bắt chéo, Takemichi sau khi hiểu ý thì quay đầu sang đám bạn mà nói:"Chúng ta hẹn lần khác nha, hôm nay tao bận rồi!"

Mãi mới tiêu hoá được vấn đề nên Takuya cũng chậm rãi

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio