[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

chương 38: bất ngờ chưa?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một tiếng trôi qua, Takemichi bắt đầu gật lên gật xuống, cho đến khi Makoto đi đến mới kéo Takemichi trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy.

"Nãy giờ vẫn không câu được sao?"

Makoto nhìn mấy con giun đất cũng sắp cạn, vậy mà thùng bỏ cá vẫn chưa có con nào.

"A?" Takemichi mơ màng kéo dây lên, quả nhiên lại bị ăn mất.

Tức giận vỗ vào đùi một cái, Takemichi gầm gừ:"Cá ở đây luyện thành tinh hết rồi sao? Làm gì có chuyện có thể ăn mồi mà không mắc câu được chứ?"

Makoto:"..." Cứ ngủ như thế thì làm sao mà biết được...

Chán nản ngửa đầu ra sau, Takemichi thở dài mà nhìn Makoto:"Làm sao đây...mà mày nhặt củi xong rồi?"

Makoto gật đầu:"Vừa xong được một lúc nên chạy qua chỗ mày, còn nhặt được một số cây rất to...-"

"Sao?" Takemichi như bừng tỉnh đại ngộ mà quay ngoắc đầu ra sau nhìn hắn:"Lặp lại một lần nữa?"

Makoto bị Takemichi nhìn nên có chút giật mình, hắn nhíu mày khó hiểu:"Xong một lúc rồi?"

"Không! Câu sau cơ?"

"Còn nhặt được một số cây vừa cứng vừa dài."

"Ừ ha! Sao tao lại không nghĩ ra sớm nhỉ?"

Búng tay một cái, Takemichi như tán thưởng mà "chụt" một cái lên trán của người anh em.

"Quả là mày giỏi, không nhờ mày thì hôm nay chúng ta có lẽ sẽ chết đói."

Makoto:"..." Cái éo gì vậy?

Hành động thân mật đối với bọn họ đã là chuyện quá đỗi bình thường, nhưng với những người khác thì vượt xa tầm tưởng tượng một chút, Takemichi không màng quan tâm có những ai đang nhìn mình với con mắt khác thường mà chỉ đem áo thun bắt đầu cởi ra, để lộ ra cơ thể không một vết sẹo lồi.

Nhìn hành động khác thường của Takemichi, Makoto ngơ ngác.

Hoặc là những người xung quanh đều không hiểu chuyện mà cậu muốn làm rốt cuộc là gì?

Ném chiếc áo cho Makoto, Takemichi bắt đầu khởi động thân thể.

Giống như cách các vận động viên bơi lội thường hay làm.

Makoto có từng học bơi qua tất nhiên là quá am hiểu, hắn ngay khi nhận thấy ý đồ của Takemichi thì lập tức ngăn cản:"Đừng nói mày muốn-"

"Đừng nhiều lời, đi tìm cho tao một cây gỗ cứng cáp một chút, tốt nhất là phần đuôi càng sắt bén càng tốt."

Không đợi Makoto nói xong, Takemichi dưới sự chứng kiến của toàn thể chúng sinh mà nhảy xuống cái "tõm".

Chifuyu, Baji, Pa, Peyan:"..." Á đù!!!

Lập tức ném cần câu trong tay xuống, Chifuyu cấp tốc chạy đến gần mép suối mà đứng nhìn.

Bởi vì nơi này có địa hình khá cao hơn so với mặt suối nên mới thường có nhiều cá tới đây bơi lội, còn chưa kể mực nước khá sâu, so với một người trưởng thành thì có lẽ cao hơn.

Makoto mặc dù thấy vậy nhưng ngoài thở dài thì không có hề gì lo lắng, dù sao lúc còn đi học Takemichi cũng nằm trong top những vận động viên bơi lội giỏi nhất, thế nên với mực nước và độ cao thế này cũng không thể nhấn chìm được Takemichi.

Đứng dậy đi tìm nhánh cây mà Takemichi miêu tả, Makoto quyết định chiều theo ý của Takemichi.

Ở bên này, sau khi Takemichi nhảy xuống còn chưa hề ngoi lên lần nào, cũng may nước suối khá trong nên ở sâu trong mặt nước vẫn thấy bóng cậu bơi qua bơi lại.

Đứng ở trên nhìn, Chifuyu không khỏi lo lắng, chính hắn cũng không biết Takemichi rốt cuộc muốn làm gì? Là muốn tắm sao?

Chưa đợi Chifuyu tự thắc mắc trong lòng xong thì Takemichi đã bắt đầu ngoi lên, nghịch ngợm rũ rũ mãi tóc rồi đem chúng vuốt ngược ra sau, Takemichi dùng chân tạo áp lực ở phía dưới để bản thân không bị chìm xuống, chính mình cũng vuốt những đọng nước ở trên mặt ra để có thể dễ dàng tìm kiếm.

Sau một hồi, Makoto cuối cùng cũng đem thứ mà Takemichi muốn đến, hắn ngồi xổm xuống mà nhìn cậu:"Cái này được chứ?"

Nhìn thấy Makoto, Takemichi ở giữa dòng suối cũng bắt đầu bơi đến gần mép bờ.

Takemichi ra hiệu muốn hắn ném xuống.

Nhận lấy vật mình muốn tìm kiếm xong, Takemichi quan sát một hồi thì dùng hết sức bình sinh để nói cho Makoto nghe:"Cái này ổn rồi, tao đi ra ngoài kia một chút, ở đây sâu quá không dùng cái này được."

Nói rồi, không đợi Makoto trả lời thì Takemichi đã tự mình lặn xuống phía dưới lại rồi bơi về phía xa xa.

"Cái gì vậy..."

Baji hoàn toàn ngơ ngác đối với những chuyện như thế này, từ nhỏ đã sống trong môi trường hiện đại, thế nên hắn hoàn toàn không biết cách những người xưa vẫn luôn sinh hoạt, việc Takemichi có thể tiếp nhận dễ dàng như thế là vì từ bé cậu đã sống cùng ông của mình ở trong một mái tranh nhỏ cạnh sông hồ, đối với việc xuống sông bắt cá là một chuyện hết sức bình thường.

Đừng nói là Baji, ngay cả Chifuyu cũng chưa từng thấy được những cảnh tưởng như thế này, đột nhiên, trong lòng hắn lại dâng lên một chút ghen tị.

Lần đầu tiên gặp, Takemichi trong ấn tượng của hắn thật sự rất tệ, hắn không thích người khác làm chậm trễ thời gian của mình, càng không thích bị áp đặt những suy nghĩ không đúng lên chính bản thân hắn.

Cho đến khi ở nhà vệ sinh lần đó, đối với một người đã gặp qua một lần cũng có thể dễ dàng quên đi như Takemichi mà lại đứng ra giúp hắn, thật ra hắn cũng đã sớm biết bản thân bị theo dõi, nhưng chính là không để tâm, hoặc nói đúng hơn là không muốn đứng ra để ngăn cản, không biết chừng vì không kiềm chế được mà hắn sẽ đánh người, còn chưa kể nếu báo cảnh sát thì danh tiếng của hắn sẽ bị chỉ trỏ, việc một người đàn ông lại bị hai người đàn ông khác theo dõi thì cho dù luật pháp có hướng về phía hắn thì vẫn sẽ có những chỉ trích không hay dành cho chính mình, Chifuyu chỉ chọn lối đi an toàn, bởi vì hắn mắc chứng sợ đối diện.

Chỉ là không ngờ chuyện mình nuôi thú cưng ở trong mắt người khác lại tệ hại như thế, hắn có thể không phải là phú nhị đại như Baji, nhưng hắn cũng là một thiếu gia, gia cảnh cũng không thể dùng từ bình thường để miêu tả.

Chính là vì thế, những ràng buộc của gia thế đã luôn ép hắn vào khuôn khổ cứng nhắc, Baji là người đã dám đứng dậy chống lại với gia đình, Chifuyu là một người rất dễ bị thuyết phục, càng dễ dàng bị thuyết phục bởi người có thể làm những chuyện mình không làm được, đó là lí do Chifuyu cho đến bây giờ vẫn luôn đồng hành cùng Baji.

Chỉ là không ngờ, đối với hành động được xem là thầm kín bảo vệ hắn của Takemichi ngày đó, Chifuyu không thể không bị làm cho lung lay, còn chưa kể Takemichi có vẻ rất rành về luật pháp, đây là một vấn đề mà không phải một người bình thường có thể dễ dàng nói được...

Việc này làm cho Chifuyu nghi ngờ rằng Takemichi có thật sự là một phóng viên bình thường hay không...

Thế nhưng có lẽ mọi thứ là do hắn suy nghĩ quá nhiều khi kết quả điều tra chỉ cho thấy Takemichi có xuất thân rất bình thường, ngay cả trường đại học cũng không phải là trường danh giá...có lẽ cũng vì điều này mà Chifuyu đã rất muốn tiếp cận với cậu, và xem thử rốt cuộc cậu sẽ khiến cho bản thân hắn còn có bao nhiêu là bất ngờ...

Hắn chỉ là đối với cậu nảy ra hứng thú.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio