Sau khi phân cảnh đầu tiên được thực hiện xong, Takemichi cùng nhóm bạn học diễn thử một đoạn trích nhỏ sau khi Takemichi quay trở về quá khứ.
Ăn ý hỗ trợ lẫn nhau, có lẽ nhân vật cũng tương đồng với bọn họ nên chuyện mắc lỗi cũng rất ít xảy ra.
Mất một buổi sáng để hoàn thành quá trình thử vai, Takemichi cùng mọi người cuối cùng cũng qua được ải thử thách mà chính thức trở thành diễn viên đóng bộ phim này.
Tất nhiên Takemichi qua lời kể của biên tập cũng biết những người mình gặp sáng nay là một trong những diễn viên góp vai trò quan trọng trong phim.
Đối với Shinichirou, anh là một người rất dễ dàng tiếp nhận sự việc, tuy nổi tiếng là một con người dễ tính nhưng không có nghĩa anh không biết xem xét vấn đề, ngày hôm qua khi nghe đạo diễn đã tìm được vai chính ưng ý thì đã khiến Shinichirou dù đang ở Dubai cũng phải nhanh chóng hoàn thành công tác chụp ngoại cảnh để đi về, một là vì tò mò, hai là anh cũng khá hứng thú với người đạo diễn từ cái nhìn đầu tiên đã chọn qua lời kể của mọi người.
Ngay từ giây phút đầu tiên bước xuống, đập vào mắt Shinichirou chính là một người đang ngồi loay hoay với chiếc máy ảnh để chụp những làn hoa dại mọc sát vách tường.
Đúng, chính là đang chụp hoa dại, mặc dù anh cũng từng nghiên cứu về máy ảnh nhưng còn chưa từng đi chụp những sự việc tầm thường luôn hiện hữu xung quanh chúng ta thế kia, thế nhưng người này lại giống như rất hứng trí mà chụp lại, thậm chí gương mặt còn hiện lên nét thoả mãn cực kì.
Sau đó, anh đã nhận ra mình đã bị cậu nhóc trước mắt để ý, chính là khoảnh khắc anh hướng những người xung quanh cười lấy lệ một cái, giây phút đó, tiếng máy ảnh trong không khí ồn ào phá lệ lại vang lên rõ ràng, Shinichirou biết mình đã được cậu nhóc vẫn đang loay hoay chụp hoa dại để ý đến mà chụp lén.
Anh biết, thế nhưng lại tuyệt nhiên làm ngơ, giả vờ không biết.
Sau khi chào hỏi đạo diễn, Shinichirou cũng rất khẳng định người mà đạo diễn tin cậy giao phó cả bộ phim của ông chính là cậu nhóc kia, và ngay khi anh đưa tay ra đỡ lấy Takemichi không bị té ngã, Shinichirou trong một giây chớp nhoáng đã nhìn thấy chính mình trong đôi mắt trong veo chứa đầy sự ngỡ ngàng kia. Vào khoảnh khắc ấy, Shinichirou đã giật mình mà bất động, cũng may sau đó vẫn kịp giữ vững tinh thần mà lấy lại phong độ trước khi Hina kịp nhận thấy điều gì...
Đối với Shinichirou, trong giới giải trí, tất cả mọi người khi chưa bước chân vào ngành mang tính chất tranh đoạt nhau mà sống này đều là những con người sống thật lòng và không dối trá, nhưng càng về sau, càng đứng trên đỉnh vinh quang, anh càng nhận ra sự cô độc của kẻ đứng đầu.
Lớp mặt nạ nguỵ tạo cho sự vẹn toàn, đã bao lâu rồi, Shinichirou không còn nhận ra anh của thời niên thiếu nữa.
Thời gian đã cướp đi Shinichirou - một thiếu niên đầy nhiệt huyết và ước mơ, anh tự hỏi rằng bản thân đã bao lâu rồi không được tự do làm những thứ mình thích nữa.
Đã bao lâu rồi?
Rũ đi những suy nghĩ còn vướng bận trong lòng, cuối cùng thì buổi gặp mặt hôm nay cũng kết thúc, nhìn Takemichi lễ phép chào hỏi từng người trong đoàn phim rồi mới rời đi, anh quay đầu nhìn Emma.
"Như đã hứa, hôm nay anh sẽ về nhà, em có muốn quá giang một đoạn không?"
Emma vui vẻ gật đầu.
"Em gọi Mikey cùng đến."
Hai anh em rời đi, Hina ngay sau đó cũng cùng Yuzuha tạm biệt mà chia nhau ra về.
Nói thế nào thì buổi diễn thử hôm nay cũng thật thuận lợi, như thế này thì về sau khi diễn chung với mọi người chắc cũng sẽ không đến nỗi, đối với Hina, cô rất có đánh giá cao với bạn diễn của mình lần này, mặc dù cậu ấy so với cô nhỏ hơn đến tuổi nhưng chắc cũng không gượng gạo lắm nếu xưng anh em nhỉ?
Một ngày thuận buồm xuôi gió, biết tính Takemichi rất háu ăn, thế nên Makoto đã chủ động đưa ra đề nghị đi ăn lẩu, xem như bồi dưỡng lại tình cảm.
Nơi bọn họ chọn là một nơi rất đông người, ồn ào mà tấp nập, Takemichi nhìn nhìn menu mà cũng rất hào phóng gọi ra rất nhiều.
"Anh em cứ gọi thoải mái, hôm nay tao mời!"
Đem chén đũa chia ra cho từng người, cả đám lúc này mới bắt đầu ôn lại cái chuyện từ hồi còn đi học.
Takemichi xem ra là người nhạt nhẽo nhất khi cậu chỉ cắm đầu vào ăn mà không hề góp chuyện, thấy thế, Takuya tức giận mà nhéo má cậu một cái:"Mày tiền kiếp là lợn sao? Nói là mời nhưng nãy giờ người ăn nhiều nhất là mày đấy!"
"Đau đấy!" Takemichi không hờn giận đẩy ra y ra, sau đó còn vươn tay gắp một miếng thịt nhúng vào nổi lẩu, miệng bắt đầu nói đạo lí:"Không nghe câu có thực mới vực được đạo à? Tao không ăn lấy sức đâu mà cùng tụi mày ôn chuyện."
Nói nãy giờ thì ra những gì mọi người nói Takemichi không hề để vào tai mà chỉ tập trung ăn cao lương mĩ vị.
Kazushi nhìn qua Makoto, như đạt được ăn ý, hai người ở hai bên cánh trái cánh phải Takemichi mà bắt đầu ra sức nhéo.
Mặc do cậu kêu la thảm thiết, cho đến khi được ban ân huệ, Takemichi cau có xoa xoa tai, cậu lầm bầm:"Chỉ biết ăn hiếp tao! Thôi mắc tè quá, đi tè đây."
Nhìn Takemichi đang vội vã rời khỏi vị trí, Akkun mới nhớ lại mà nói:"Ở đây làm gì có nhà vệ sinh?"
Gấp gáp đến độ chạy tụt cả quần, Takemichi chỉ đành nói vọng lại.
"Đại hồng thuỷ ập đến rồi, đi ra bụi rậm đây."
Trời ạ! Giọng Takemichi lớn đến nỗi những người xung quanh cũng nghe thấy, mọi người sau khi nhận ra được điều bất thường thì mới ngại ngùng cúi sầm mặt, niệm câu thần chú: Không quen, không quen.