Edit: Súp Sữa
Đôi môi người đàn ông mở rồi khép, lạnh lùng phun ra ba chữ: "Cút ra ngoài."
Ôn Mộ ngơ ngác, nhất thời chưa rõ tình huống hiện tại.
Đây là mơ sao?
Người đàn ông trước mặt cao hơn cậu một cái đầu, gọng kính kim loại màu bạc nằm trên sống mũi cao, đôi mắt thâm thúy sau thấu kính từ trên cao nhìn xuống: "Không chịu đi? Hay tôi phải gọi bảo an tới mời cậu đi đây?"
Ôn Mộ bối rối, không phải cậu không muốn, vấn đề là không có đi được...
Trên thân người đàn ông tỏa ra một loại cảm giác ngột ngạt đáng sợ dọa cho hai chân Ôn Mộ như bị đóng trong đất, nửa bước cũng không thể di chuyển.
Cậu hoảng loạn cố gắng phán đoán hiện tại rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, bỗng dưng trong đầu nhói lên như bị kim châm, hàng mi Ôn Mộ run rẩy dữ dội, một đoạn ký ức không thuộc về cậu tràn vào trong đầu.
Chuyện kỳ quái cứ liên tục kéo nhau đến.
Ôn Mộ còn chưa kịp tiếp thu thông tin vừa mới xuất hiện, sau gáy cùng bụng dưới đột ngột truyền tới cơn đau kịch liệt, ý thức của cậu cũng từ từ tan biến.
Cơ thể cậu không biết làm sao đột nhiên sốt cao, thân thể nhẹ bẫng nhưng đầu lại nặng trịch, trong đầu tan chảy thành một bãi hồ tương.
Trời đất trước mắt xoay như chong chóng, cậu theo bản năng đưa tay ra muốn túm lấy người trước mặt để không đến nỗi ngã ụp xuống.
Trong nháy mắt chạm vào phần tay lộ khỏi áo của người đàn ông, bỗng có thứ gì đó như những sợi tơ tủa ra bao quanh lấy cậu, sợi nào cũng đều lạnh lẽo như băng, nếu muốn tìm từ để hình dung thì – giống như những bông tuyết thuần khiết vậy.
Cậu không thấy đau, thậm chí còn thoải mái vô cùng, trong cơ thể trào dâng cảm giác khó diễn tả.
Mặc kệ sắc mặt chán ghét của người đàn ông, Ôn Mộ không khống chế được dán người lên người hắn, muốn đòi lấy càng nhiều hơn.
Trong không khí bùng nổ một hương thơm ngọt ngào, lan tỏa khắp căn phòng xa hoa.
Là vị nho nhàn nhạt.
Mùi hương của trái nho xanh mọng nước.
Bùi Thư Thần cau mày.
Khi nãy không hề có mùi này.
Trên người thanh niên không biết xịt nước hoa gì mùi dị không chịu được, nhưng lúc này mùi nước hoa đã bị lấn áp, thay vào đó hắn chỉ ngửi thấy hương nho thơm ngát.
Beta này...!Không, giờ phải gọi là Omega, nhìn bộ dạng xem ra là đang phân hóa rồi.
Hôm nay hắn đi tham dự hội nghị ở khách sạn, tên nhóc này cải trang thành nhân viên phục vụ trà trộn vào phòng hắn, lắp ba lắp bắp thổ lộ với hắn.
Bùi Thư Thần đối với loại người đầu đầy mưu mô tham vọng như này không hề có hứng thú, càng không biết bốn chữ thương hoa viết ngọc đánh vần ra sao, ý định duy nhất của hắn là đuổi tên nhóc này ra ngoài sau đó truy cứu trách nhiệm pháp luật cậu ta.
Không nghĩ đến chuyện cậu ta lại phân hóa ngay tại đây.
Phiền thật sự.
Ôn Mộ khó nhịn cọ cọ Bùi Thư Thần, mí mắt hơi khép, có vẻ đã không còn tỉnh táo nữa.
Tin tức tố của Omega xuyên thẳng vào khoang mũi khiến cho cơ thể Bùi Thư Thần bắt đầu nóng lên, ánh mắt hắn không kìm được rơi trên chiếc gáy trắng nõn đến gần như trong suốt của thanh niên, trong lòng dâng lên kích động muốn mạnh mẽ cắn xuống nơi ấy.
Hắn khẽ xì một tiếng.
Loại trải nghiệm này thật mới mẻ, tuy nhiên cũng chẳng đến mức làm hắn mê hoặc không chống đỡ nổi.
Đang yên đang lành bị Omega này tới phá đám, Bùi Thư Thần thực sự rất muốn ném người ra ngoài, nhưng Omega vừa mới phân hóa thần trí không rõ ràng, không đủ khả năng khống chế tin tức tố liên tục tràn ra, đêm hôm để một người như vậy bên ngoài chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, hắn không thể làm thế.
Bùi Thư Thần nắm cổ áo Ôn Mộ nhấc lên, y như xách bao rác mạnh bạo quẳng người một phát lên ghế sofa.
Đang định quay người rời đi thì bị một bàn tay bé xíu trắng nõn níu lại.
Ôn Mộ lôi kéo bàn tay khiến cậu thấy thoải mái kia, đặt lên trên mặt, ánh mắt mơ hồ.
Đầu óc cậu trống rỗng, hoàn toàn không còn sức phán đoán xem bây giờ bản thân đang ở nơi nào.
Cơ thể cậu thật kỳ quái, bụng và sau gáy có cảm giác đau đớn như bị lửa thiêu, trong khi bên ngoài bị nướng cháy hừng hực nhưng trong người lại lạnh lẽo không khác gì hầm băng, sau lưng cậu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thế mà chỉ trong chớp mắt khi vừa chạm vào làn da người đàn ông kia thôi, đau đớn đã tức khắc giảm bớt, trên người đối phương rõ ràng có thứ gì đó làm cậu thoải mái, cậu không biết thứ đó là gì, chỉ biết sáp lại gần theo bản năng.
Nhưng mà người này không chịu giúp cậu, lại đẩy cậu ra nữa, khiến cậu lần nữa tan nát cõi lòng rơi vào thống khổ.
Bùi Thư Thần cau mày dùng sức gạt cái tay kia ra, hắn do dự một chút, tháo đồng hồ trên tay xuống đeo vào cho Ôn Mộ.
Tin tức tố vị nho xanh ngay lập tức tản bớt, thần kinh căng chặt của Bùi Thư Thần cũng theo đó buông lỏng.
Omega đúng là phiền phức.
Cánh tay kia nhỏ nhắn đến mức có khi dùng tay không cũng bẻ gãy được.
Xong xuôi Bùi Thư Thần đi vào vệ sinh rửa tay, kì cọ tỉ mỉ tận mấy lần, đến khi chắc chắn trên tay không còn mùi hương tin tức tố nữa mới cầm điện thoại lên gọi cho thư ký.
"Cậu tới đây một chút." Bùi Thư Thần không nhịn được nhìn thanh niên sắc mặt thống khổ nằm trên sofa, "Đúng rồi, có thuốc ức chế không, mang một liều tới đây."
Thư ký Trần ở đầu dây bên kia ngẩn người: "Để tôi đi mua."
Anh là một Beta, muốn cũng không dùng được thuốc ức chế.
Mà sếp của anh Bùi Thư Thần là đỉnh cấp Alpha, năng lực khống chế rất mạnh mẽ, hơn nữa vì nguyên nhân nào đó mà tin tức tố của hắn chưa bao giờ mất kiểm soát, anh làm thư ký cho Bùi tổng năm năm chưa thấy hắn phải dùng thuốc ức chế lần nào, vì thế đương nhiên không phải lúc nào cũng có sẵn thuốc.
Sao tự dưng sếp lại muốn thứ đó?
Nhưng thư ký Trần với năng lực làm việc mạnh mẽ sẽ không thể nói ra câu "không có", đã là lệnh của sếp thì có chạy đến lõi Trái Đất cũng phải mua bằng được.
Đọc ????hêm các chương mới ????ại ﹛ T????uMT????U???? ????N.????n ﹜
May là thuốc ức chế không khó tìm, tiệm thuốc h gần đây cũng có bán.
Thư ký Trần nhanh chóng mua được thuốc, chạy đến gõ cửa phòng Bùi Thư Thần liền hiểu ra sếp mình cần thứ này để làm gì.
Trên ghế sofa ở phòng khách có một thanh niên nằm cuộn tròn, thân hình rất gầy, ôm hai chân co lại thành một nắm nho nhỏ.
Thư ký Trần trong lòng tò mò muốn chết, nhưng vì nguyên tắc nghề nghiệp không được hỏi những chuyện không nên hỏi nên chỉ đứng yên một chỗ chờ sếp dặn dò.
Bùi Thư Thần ngồi cách Ôn Mộ rất xa, hai chân bắt chéo, thái độ hờ hững: "Đưa cậu ta đến bệnh viện đi, cậu ta phân hóa."
"Dạ, Bùi tổng." Thư ký Trần đáp.
Ôn Mộ rất nhẹ, thư ký Trần không hề tốn sức nâng người lên xe.
Gương mặt nhỏ nhắn của thanh niên ửng hồng bất thường, mi tâm nhíu chặt lại, xem ra cậu đang rất khó chịu.
Lúc thư ký Trần giúp thanh niên cài dây an toàn thì nhìn thấy chiếc đồng hồ điện tử màu xám bạc đang miễn cưỡng treo lủng lẳng trên cổ tay bé xíu của cậu.
Này không phải là...!của Bùi tổng sao.
Đồng hồ đeo tay của Bùi Thư Thần là hàng đặc chế, dây đeo đồng hồ được chế tạo có khả năng ngăn cách tin tức tố từ bên trong.
Thư ký Trần không nhịn được bật cười, tên thương nhân khôn khéo lạnh lùng như sếp anh đây thế mà cũng có thời điểm lơ đãng toát ra chút dịu dàng.
Thư ký Trần khởi động xe của Bùi Thư Thần, mang theo Omega đang phân hóa không biết từ phương nào xuất hiện trong phòng sếp lao nhanh đến bệnh viện.
Cách đó không xa có một chiếc xe phổ thông không đáng chú ý, từ cửa sổ xe hiện ra ống kính đen ngòm, đèn chớp lóe mấy lần, chiếc Aston Martin phi như bay đã bị thu vào ống kính.
...
Mùi nước khử trùng tràn ngập xoang mũi, Ôn Mộ mơ màng tỉnh lại, cậu gian nan chớp mắt mấy cái, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa.
Hình như cậu...!đang ở bệnh viện.
Cậu chỉ nhớ bản thân bị dày vò muốn chết, đang lúc mơ hồ cánh tay nhói lên một cái, cơn đau dữ dội trong cơ thể bỗng chốc từ từ thuyên giảm.
Hình như có người nâng cậu lên xe, lúc xe khởi hành cậu còn thấy choáng váng buồn nôn, sau đấy hoàn toàn mất ý thức luôn.
"Tiểu Mộ con tỉnh rồi! Con thấy thế nào? Đúng là dọa mẹ sợ chết khiếp mà."
...!Mẹ...!Mẹ?
Cậu lớn lên ở cô nhi viện, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện cũng chưa từng gặp ba mẹ mình, sao giờ bỗng dưng lại có mẹ?
Ôn Mộ khiếp sợ quay đầu, hướng về phía giọng nữ truyền đến, một người phụ nữ trung tuổi đang ngồi cạnh giường bệnh, ánh mắt thân thiết nhìn cậu.
Người phụ nữ có mái tóc dài, dung mạo đẹp cực kì, trông bà có chút tiều tụy, vành mắt đỏ bừng giống như vừa mới khóc.
Sau lưng bà còn có một bé gái búi tóc hai bên tầm tám, chín tuổi.
"Tiểu Mộ à, con phân hóa thành Omega, con biết không?"
Hứa Mạn nói, giữa hai lông mày hiện lên chút lo âu.
Bà và chồng đều là Beta, Ôn Mộ lúc còn bé cũng đã làm kiểm tra, đến % tỉ lệ sẽ không phân hóa, không hiểu sao đến năm hai mươi tuổi lại đột ngột phân hóa thành Omega thế này.
...!Phân hóa? Omega?
Ôn Mộ hơi nhíu mày, cố gắng lục lại trong đầu.
Trước khi phân hóa cậu đã tiếp nhận ký ức của một "Ôn Mộ" khác, là nhân vật trong một quyển tiểu thuyết.
Đó là một quyển đam mỹ ABO cậu từng đọc, cái tên truyện nghe tục không chịu được: "Alpha đệ nhất giới giải trí".
Nội dung kể về nhân vật chính Alpha – Cố Trì Thanh không ngừng lập hậu cung trong giới giải trí, thu phục hết A lại đến O, tình tiết Jack Sue ảo tung chảo cùng bàn tay vàng nam chính tỏa sáng chói lòa.
Tác giả không thèm lấp hố, đúng lúc tiến độ truyện chỉ còn chưa tới một nửa thì bỏ ngang.
Hồi đó Ôn Mộ chỉ hận rèn sắt không thành thép, ngày nào cũng mò tới khu bình luận giục tác giả ra chương mới.
Nguyên chủ trong truyện còn chả được tính là nhân vật phụ, chỉ là một pháo hôi nhỏ bé trùng tên với cậu, đất diễn tổng cổng chắc cũng chưa nổi hai chương.
Cậu ta là một idol tuyến mười tám debut từ một cuộc thi tìm kiếm tài năng, ký hợp đồng cùng một công ty với Cố Trì Thanh.
Ỷ vào ngoại hình có vài phần giống Cố Trì Thanh nên cậu ta liều mạng bắt chước y, không ngừng tìm chết đến mặt mũi cũng chẳng cần, còn bị Cố Trì Thanh mắng đến không chỗ dung thân.
Hỏng bét nhất là, cậu ta còn mơ ước người đứng đầu của công ty giải trí – Bùi Thư Thần.
Người kia há có thể là nhân vật cậu ta với tới được, hơn nữa trong quyển truyện này, bất kể A, O hay B, chỉ cần là đàn ông chất lượng cao đều sẽ một lòng chung tình với nhân vật chính Cố Trì Thanh.
Ôn Mộ xui xẻo xuyên sách đúng lúc nguyên chủ đang thổ lộ tình cảm với Bùi Thư Thần.
Kỳ lạ là, cậu nhớ rõ ràng trong truyện pháo hôi "Ôn Mộ" vẫn luôn là Beta tận đến lúc đăng xuất khỏi trái đất, thế quái nào cậu xuyên qua lại một phát hóa thân thành Omega thế này.
Chuyện này thật đúng là không ổn.
Trước khi nguyên chủ lên đại học, tuy chưa đến mức được gọi là công tử nhà giàu nhưng gia đình không thiếu điều kiện, áo cơm không lo, thích mua gì thì mua cái đó.
Thế nhưng vào năm cậu ta mười tám tuổi, ba cậu ta không may mắc phải bệnh ung thư gan, vì phát hiện quá muộn nên dù đổ rất nhiều tiền của để trị liệu bằng hóa chất, ông vẫn không qua khỏi.
Ba là trụ cột của gia đình, tiền tiết kiệm trong nhà đều đã dùng để chữa bệnh cho ông, vậy nên nợ nần chồng chất.
Bây giờ nhà cửa xe cộ đều bán hết, nguyên chủ mới debut không có tiếng tăm, căn bản là không thể kiếm ra tiền, Hứa Mạn trước giờ là bà chủ của gia đình không còn cách nào đành phải ra ngoài đi làm giúp việc.
Ôn Mộ lại phân hóa ngay thời điểm khó khăn này...
Thông thường giới tính thứ hai sẽ phân hóa trong độ tuổi từ mười hai tới mười lăm, lớn như cậu mới bắt đầu phân hóa thật sự rất hiếm thấy, còn khiến cho hooc-môn trở nên hỗn loạn làm cơ thể suy yếu trong thời gian dài, cần uống thuốc thường xuyên.
Tiền thuốc vốn không hề ít, đã thế bây giờ nhà cậu còn nghèo kiết xác.
Ôn Mộ nhìn về phía người mẹ cùng em gái đột nhiên có được.
Cậu dự định nghỉ ngơi vài ngày xong sẽ bắt đầu đi tìm việc làm, không thể để một mình Hứa Mạn gánh vác.
Hứa Mạn là một người mẹ rộng rãi dịu dàng, nhưng em gái Ôn Dao lại có chút đề phòng nhìn cậu.
Dựa vào ký ức mà Ôn Mộ nhận được, nguyên chủ sống ích kỉ, không thể coi là người con ngoan anh trai tốt, có thể do từ nhỏ đã được cưng chiều quá mức.
Nhưng bây giờ cậu đã trở thành người nhà của Hứa Mạn và Ôn Dao.
Ôn Mộ không có chút ràng buộc nào, nếu đã xuyên vào trong sách thì cố gắng mà thích ứng thôi.
Hơn nữa bây giờ cậu còn có tận hai người nhà, đó là chuyện trước đây cậu muốn mơ cũng không được.
Cậu cười rộ lên, có hơi không quen gọi Hứa Mạn: "Mẹ à, mẹ đừng lo, giờ con thấy khỏe lắm, không thấy khó chịu chút nào."
Hứa Mạn hoảng hốt, bà cảm thấy con trai có gì đó không giống trước đây lắm, chẳng lẽ sau khi phân hóa thành Omega tính tình cũng sẽ trở nên dịu dàng hơn?
Bà cũng cười rạng rỡ, tin tức tố của Tiểu Mộ là vị nho đó, tuy bà không hiểu lắm nhưng vừa nghe đã biết là cực kì tốt.
Cơ thể Ôn Mộ yếu ớt cần phải uống thuốc, bà có thể đi kiếm thêm việc làm, dù thế nào cũng nhất định phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ thật tốt.
Bầu không khí trong phòng bệnh trở nên ấm áp, tầm mắt Ôn Mộ xẹt qua chiếc đồng hồ không thuộc về cậu đang treo trên cổ tay, chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi mẹ ơi, ai đưa con đến bệnh viện thế ạ?"
Đừng nói là cái tên Bùi tổng đáng sợ đó nha.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Thư Thần: Đáng sợ? Rõ ràng ban nãy cậu còn ôm tôi cọ lấy cọ để cơ mà..