Ôn Mộ ngây ngẩn cả người.
Cậu không tin nổi Bùi Thư Thần lại dễ dàng đáp ứng cậu như vậy.
Vậy...!chẳng phải là ngày mai cậu sẽ có tiền cho Ôn Dao làm phẫu thuật rồi?!
Hạnh phúc ập đến quá mức đột ngột, Ôn Mộ muốn nói gì đó, lại bởi vì cảm động nên một câu cũng không nói nên lời.
Bùi Thư Thần thấy phía sau một lúc lâu cũng không có tiếng động gì, quay đầu lại xem: "Tại sao không nói gì?"
"Tôi..." Ôn Mộ nói năng lộn xộn, còn có chút nghẹn ngào, "Tôi không nghĩ ngài sẽ đồng ý...!Thật sự cảm ơn ngài."
Cậu cảm thấy Bùi tổng thật sự là người tốt, là người cực kỳ cực kỳ lương thiện, sau này cậu nhất định sẽ cố gắng hết mình đối xử thật tốt với Bùi tổng.
Thấy cậu như vậy, khóe miệng Bùi Thư Thần giương lên chút ý cười.
Bây giờ hắn lại càng chắc chắn hơn, Omega này sao có khả năng không thích hắn được, hắn chỉ là tùy tiện cho cậu một chút ân huệ thôi, vậy mà cậu đã vui vẻ đến mức đó rồi.
Nhưng mà...!tại sao Ôn Mộ vẫn luôn xưng hắn là "ngài"?
Trước đây không để ý lắm, đến hôm nay nghe mới thấy chói tai.
Hắn đâu có già thế đâu?
Hắn rõ ràng chỉ vừa mới ba mươi tuổi, cùng lắm lớn hơn Ôn Mộ có mười tuổi thôi mà.
"Từ nay đừng xưng ngài với tôi nữa." Bùi Thư Thần nói.
"A?" Ôn Mộ còn đang đắm chìm trong vui sướng đột ngột, ngẩn ngơ vài giây mới phản ứng được, "Được, được."
Tuy rằng không biết tại sao, nhưng mà cậu chỉ cần phục tùng vô điều kiện yêu cầu của Bùi tổng là được rồi.
"Ừm." Tâm trạng Bùi Thư Thần không tệ, "Được rồi không cần mát xa nữa, đi ngủ thôi."
Ôn Mộ gật gật đầu, cẩn thận hỏi: "Bùi tổng, ngày mai tôi về nhà một chuyến có được không?"
"Được, để tôi gọi tài xế đưa cậu đi.
Mấy ngày nay cậu cứ ở bên người nhà, đến tối hẵng về."
Dù sao nếu mà ban đêm Ôn Mộ không ở đây, hắn nhất định sẽ trở nên cực kỳ táo bạo.
Ôn Mộ cảm động nói: "Cảm ơn ngài."
Bùi Thư Thần: "Hả?"
Ôn Mộ không quen mà đổi giọng: "Anh, cảm ơn anh."
"Ừm." Bùi Thư Thần tắt đèn lên giường, "Ngủ đi."
...
Sáng sớm hôm sau, sau khi Bùi Thư Thần đi làm, Ôn Mộ liền không chờ đợi nổi chạy về nhà tìm Hứa Mạn.
Buổi tối hôm qua cậu đã gửi tin nhắn cho Hứa Mạn nói hôm nay cậu sẽ về nhà rồi.
Ôn Dao đã đi học, Ôn Mộ trước hết tặng cho mẹ món quà mua lúc xuất ngoại lần trước.
Hứa Mạn nâng niu túi quà không rời tay, ngoài miệng lại không nhịn được trách: "Cái thằng này, sao lại mua đồ đắt như vậy làm gì."
Ôn Mộ cười nói: "Không đắt ạ, sân bay giảm giá rẻ lắm luôn."
"Đừng có gạt mẹ, con nghĩ mẹ chưa bao giờ dùng đồ tốt, không biết nhìn hàng chắc.
À đúng rồi," Hứa Mạn đột nhiên nhớ tới, "Sao con lại về nhà, đóng phim xong rồi sao? Tên là gì bao giờ phát sóng đó, mẹ muốn xem."
"Cái này ạ, còn lâu mới phát sóng cơ mẹ, quá trình chế tác hậu kỳ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa có khả năng tên cũng sẽ bị đổi." Ôn Mộ sờ mũi một cái, chột dạ nói dối.
Làm gì có cái phim nào để mà phát sóng cơ chứ, nhưng Ôn Mộ đã nghĩ xong sau này nên lấp hố cho lời nói dối này như thế nào rồi, lúc đó cậu có thể nói phim truyền hình không qua được kiểm duyệt, rồi dần dần Hứa Mạn sẽ không nhớ nữa thôi.
Chuyện này ngược lại dễ giải quyết, khó là cái khoản năm trăm vạn tệ kìa.
Bùi tổng tốt với cậu vô cùng, thậm chí còn làm tròn thành chẵn, đồng nghĩa với cho cậu thêm ba mươi vạn nữa.
Lần trước đưa vạn cho Hứa Mạn mà bà đã nghi ngờ rồi, lần này tận năm trăm vạn, Ôn Mộ còn đang nghĩ xem nên mở miệng như thế nào đây.
Nhưng mà bất kể Hứa Mạn có tin hay không, cậu cũng phải lấy tiền ra, dù sao chữa bệnh cho Ôn Dao mới là quan trọng nhất.
"Mẹ ơi, con có chuyện này muốn nói với mẹ."
"Chuyện gì nha?" Hứa Mạn vừa mở hộp mỹ phẩm vừa hỏi.
"Chuyện là," Ôn Mộ lấy can đảm nói, "Cái tin tức lần trước ấy ạ, Bùi tổng công ty con cảm thấy rất có lỗi, nên là đề nghị bồi thường cho con...!Ngài ấy bồi thường rất nhiều tiền."
"Thật sao?" Hứa Mạn thả đồ trên tay xuống, trợn tròn mắt nhìn cậu.
"Vâng thật đó ạ." Ôn Mộ nói, "Ngài ấy cho con năm trăm vạn."
"Cái gì?" Giọng Hứa Mạn run lên, "Năm trăm vạn?!"
Ôn Mộ giả vờ trấn tĩnh nói: "Đúng ạ.
Thực ra ngài ấy nói là hình tượng của con bây giờ không tốt, nếu còn tiếp tục xuất hiện trước công chúng sẽ không thích hợp, gây ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh của công ty, cho nên năm trăm vạn này tương đương với phí chấm dứt hợp đồng.
Mẹ cũng biết con muốn làm minh tinh mà, sao có thể chấp nhận chấm dứt hợp đồng được, ban đầu con không đồng ý đâu, nhưng sau đó con lại nghĩ với số tiền này có thể làm phẫu thuật cho Dao Dao nên mới đồng ý ạ."
Hứa Mạn khiếp sợ nhìn chằm chằm Ôn Mộ một hồi lâu, ánh mắt dần dần trở nên sầu lo.
Bà sờ sờ trán Ôn Mộ: "Tiểu Mộ, mẹ lo cho con lắm, con có phải là...! gần đây áp lực tâm lý quá lớn, nên sinh ra ảo giác không?"
Ôn Mộ dở khóc dở cười, cậu biết Hứa Mạn sẽ không dễ tin như vậy mà.
Cậu lấy điện thoại di động ra, mở app ngân hàng trực tuyến, đưa cho Hứa Mạn xem số dư.
Hứa Mạn nhìn con số "" rồi nhìn chuỗi số "" dài ngoằng phía sau, mắt tối sầm lại, suýt nữa thì ngất.
Bà đỡ trán, run giọng nói: "Ôn Mộ, con! Rốt cuộc con đã làm cái gì, sao công ty có thể cho con nhiều tiền như vậy chứ, mẹ không tin.
Hay là con làm chuyện gì phạm pháp? Hả? Con nói cho mẹ đi, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp, mẹ sẽ đi đầu thú với con!"
Mắt Ôn Mộ cũng tối sầm lại.
Cậu không ngờ Hứa Mạn lại bổ não đến mức ấy, thế mà bà lại nghĩ cậu làm chuyện phạm pháp.
"Không phải mà," cậu nói, "Thật sự là công ty cho con mà."
Thái độ Hứa Mạn rất kiên quyết: "Nếu con không nói rõ ràng, mẹ sẽ không dùng số tiền này đâu.
Đúng là Dao Dao cần làm phẫu thuật, nhưng mà tiền mẹ có thể từ từ tích góp, cho dù có phải đi bưng bê thêm mười năm nữa, mẹ cũng sẽ không dùng số tiền không rõ lai lịch này."
"Mẹ, sao mẹ lại không tin con!" Ôn Mộ cuống chết đi được.
"Sao mẹ có thể tin được?" Hứa Mạn nghiêm mặt nói, "Cái vị Bùi tổng gì đó kia, vừa nhìn đã thấy là tư bản chỉ biết ăn thịt người! Hắn sao có khả năng tốt bụng mà cho con tận năm trăm vạn tiền bồi thường, đừng tưởng mẹ con bị ngốc."
Ôn Mộ: "..."
"Bùi tổng rất tốt mà," Ôn Mộ thật sự không biết nên làm thế nào, đột nhiên nghĩ ra một cách, "Vậy nếu để Bùi tổng nói trực tiếp với mẹ thì mẹ sẽ tin chứ?"
Ánh mắt Hứa Mạn nghi hoặc nhìn cậu: "Nếu như tự hắn nói thì đương nhiên mẹ sẽ tin."
...
Ôn Mộ viện cớ nói cậu phải tạm thời trở về ký túc xá của công ty, ăn xong cơm tối liền đi.
Cậu khổ não cực kỳ.
Cậu lỡ tự đào cho mình một cái hố to đùng, bây giờ không biết phải nói chuyện này cho Bùi Thư Thần như thế nào.
Bùi tổng đã giúp cậu nhiều như thế rồi, vậy mà những chuyện như này cậu vẫn phiền đến hắn.
Lúc này cậu đang bồi Bùi Thư Thần tăng ca trong thư phòng, cả buổi tối cứ liếc trộm Bùi Thư Thần, muốn nói lại thôi.
Bùi Thư Thần bị cậu nhìn đến có chút nóng mặt.
Omega này thích hắn tới vậy sao? Hai mắt cậu cứ như thể muốn dính lên trên mặt hắn luôn ấy.
Hắn có nên nhắc nhở đứa nhỏ này một chút không, đừng nên ôm hy vọng, hắn sẽ không kết hôn với Omega đâu.
Cho dù cậu rất ngoan rất hiểu chuyện, cũng không thể.
Nghĩ đến đây, Bùi Thư Thần ngước mắt lên nhìn Ôn Mộ, trong chớp mắt ánh mắt hai người chạm nhau, mặt Ôn Mộ liền đỏ bừng.
Ôn Mộ: Thôi xong, có phải cậu biểu hiện rõ quá nên bị Bùi tổng phát hiện rồi không.
Bùi Thư Thần: Thôi để lần sau đi vậy.
Không đành lòng hung dữ với cậu ấy.
...
Sau khi tắm rửa xong trước khi đi ngủ, Bùi Thư Thần khoanh chân ngồi trên giường, liếc Ôn Mộ một cái.
Ôn Mộ như thể thái giám hiểu rõ thánh ý, cũng tại vì cậu đang có việc cần nhờ nên tốc độ bắt sóng càng nhanh hơn, chân chó mà quỳ trên giường giúp Bùi Thư Thần mát xa da đầu.
Bùi Thư Thần rất hài lòng.
Omega nhỏ này thật sự rất ngoan, chỉ mới nhìn thôi đã hiểu ý của hắn rồi, không cần hắn phải mở miệng yêu cầu.
Hắn cảm thấy bản thân điên rồi, thế mà lại thích cảm giác khi được Ôn Mộ xoa xoa đầu.
Nhưng mà với cái căn bệnh này của hắn thì phát bệnh với phát điên cũng có gì khác nhau đâu.
Không biết có phải ảo giác hay không, Ôn Mộ cảm thấy khi cậu mát xa cho Bùi Thư Thần, có cảm giác cả người của Bùi tổng sẽ trở nên ôn hòa vô cùng.
Ngày hôm qua chính là như vậy, và ngày hôm nay cũng thế.
Đây chính là cơ hội, Ôn Mộ nhất định phải nắm chắc, vì vậy cậu cực kỳ băn khoăn mà mở lời: "Bùi tổng, tôi có chuyện muốn nhờ anh...!nhờ anh giúp một tay."
"Có chuyện gì."
"Hôm nay tôi về nhà nói chuyện làm phẫu thuật cho em gái với mẹ, nhưng mà mẹ tôi không tin tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, nên là tôi...!tôi đã nói dối mẹ."
Bùi Thư Thần lập tức hiểu ra ngay, Ôn Mộ là không muốn để cho người nhà biết về mối quan hệ của cậu với hắn.
Ngữ khí hắn nhàn nhạt: "Cậu nói với bà ấy như thế nào?"
Ôn Mộ cực kỳ quẫn bách, kiên trì nói: "Tôi nói công ty muốn chấm dứt hợp đồng, đó là tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng mà bà ấy không có tin, cho nên Bùi tổng anh có thể làm chứng giúp tôi được không, khi nào có thời gian thì cùng mẹ tôi gặp...!gặp mặt có được không?"
"A." Bùi Thư Thần không nhịn được bật cười.
Đứa nhỏ này còn rất giỏi bịa chuyện.
Ôn Mộ thấp thỏm, Bùi tổng cười lạnh là có ý gì vậy, quả nhiên anh ấy cảm thấy mình thật phiền phức đúng không.
Cậu cũng tự thấy mình phiền chết đi được.
Thật ra cậu cũng không muốn bịa chuyện như vậy đâu, nhưng nếu cậu nói thật rằng cậu kiếm được nhiều tiền như vậy là do được đại gia bao dưỡng, Hứa Mạn hẳn cũng sẽ như hôm nay, nhất quyết không chịu dùng tiền của cậu thôi.
Cho dù có dùng thì nếu Ôn Dao biết sẽ nghĩ như thế nào, cậu không muốn em gái của mình có gánh nặng trong lòng, cảm thấy cô bé nợ cậu cả đời.
Nhưng nếu như Bùi tổng không muốn giúp cậu nói dối, vậy cậu chỉ còn cách nói thật với Hứa Mạn mà thôi.
Trong lúc Ôn Mộ đang suy nghĩ lung tung, Bùi Thư Thần đột nhiên nói: "Được, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với bà ấy."
Ôn Mộ ngơ ngác.
Bùi tổng thật sự quá tốt bụng, cậu không biết phải làm gì để cảm ơn hắn nữa.
"Cảm ơn Bùi tổng, tôi..."
"Được rồi không cần cảm ơn." Bùi Thư Thần nói, "Tay đừng dừng lại."
"Ò, được."
Ôn Mộ không có gì để báo đáp, chỉ có thể càng thêm ra sức xoa bóp.
Mát xa xong, Bùi Thư Thần uể oải ngáp một cái, hai người tắt đèn đi ngủ.
Giống như mọi đêm, Ôn Mộ nhẹ giọng nói chúc ngủ ngon với Bùi Thư Thần.
Mấy giây sau, một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên——
"Ngủ ngon."
Trong bóng tối, hai mắt Ôn Mộ chớp chớp.
Đây là lần đầu tiên Bùi Thư Thần đáp lại lời chúc ngủ ngon của cậu..