Câu này làm Cát Cát không ngoài ý muốn, trêu chọc vài câu, lúc này mới nói: "Tiếp theo bọn tôi sẽ mời một người xem đặc biệt lên đây, cô ấy là người vừa viết hai đoạn truyện nhỏ vừa rồi, nào, mời cô gái nhỏ kia đứng lên."
Dưới sân khấu, một nữ sinh mang mắt kính với mái ngố đứng lên. Cô nhận lấy microphone do nhân viên công tác truyền đến, căng thẳng đến mức nói không ra lời.
Cát Cát: "Lúc trước tại sao lại viết về hai người bọn họ?"
"A... Là do... Thật ngại quá em có chút căng thẳng." Nữ sinh hít một hơi sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
Cát Cát cười to: "Đang sợ bọn họ đánh em à?"
Cừu Cẩn đoạt lời nói: "Muốn đánh cũng là đánh anh."
"Không phải thế, em đang rất vui vẻ" Nữ sinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sắp xếp lại từ ngữ, "Em đã nhập hố từ hồi bọn họ còn ở đảo Lam Hậu, sau đó vẫn luôn chú ý tới động thái của bọn họ, hy vọng bọn họ có thể luôn ở bên nhau."
Cát Cát: "Được, bọn tôi đã hiểu cảm giác kích động của em rồi, tiếp theo mời em đánh giá điểm cho cách đọc diễn cảm vừa rồi của hai người bọn họ."
Nữ sinh lập tức hô ra: " điểm!"
" điểm! Đây đúng là một điểm rất cao." Cát Cát khẽ gật đầu, lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu, "Nhưng tại sao lại phải là điểm? Mà không phải điểm? điểm? Thậm chí là triệu điểm chứ?"
Nữ sinh đỏ mặt: "Chuyện này nói ra thì không hay lắm..."
Cát Cát: "Có cái gì khó nói chứ?"
Nữ sinh: "... Ở phương diện kia..."
Không ít người xem hiểu ra, đang cười muốn điên rồi.
Cát Cát: "??? Mấy người cười cái gì chớ?"
Hắn thật sự không hiểu.
Cát Cát lại hỏi ngược lại Quý Thâm Tiêu với Cừu Cẩn: "Hai người hiểu không?"
Hai người liếc nhau, vẻ mặt cũng mờ mịt.
Cừu Cẩn tuy không hiểu, nhưng cậu không cảm thấy đây là một con số tốt lành gì, đưa mắt ra hiệu với Cát Cát, nói: "Đây là bí mật của người ta, anh nhìn em gái người ta đã ngại ngùng như thế rồi, sao còn không chịu buông tha cho em ấy?"
Cát Cát hơi lắc đầu: "Tôi có cảm giác như đây là một câu chuyện cười đồi trụy, nhưng mà tôi không tin, trên đời này vậy mà còn câu chuyện cười đồi trụy nào mà Cát Cát tôi không biết."
Cừu Cẩn: "..."
Cát Cát nghiêm túc suy nghĩ một lát, vẫn không hiểu có nghĩa gì, cuối cùng cũng nhận thua, nói với nữ sinh: "Xin em nói cho anh biết đi!"
Nữ sinh hưng phấn muốn chết, nhỏ giọng nói: "Anh nhìn cái này là , tách ra nhìn là , ."
"Mấy người các em đúng là tài thật! Thế mà cũng nghĩ ra được!" Cát Cát chợt hiểu ra, nhưng rất nhanh đã nhăn mày, " anh hiểu rồi, nhưng còn thì là cái gì?"
"Cái này cần phải phối hợp lại nữa," Nữ sinh giải thích, "Giống như khi hai người làm cái vận động nào đó, có một cái rút ra chọc vào..."
Khán giả lập tức phát ra tiếng cười.
Cừu Cẩn: "..."
Đệt, mấy người này biết cái trò này ở đâu vậy.
Bây giờ cậu hối hận rồi, cực kỳ hối hận, trực tiếp công khai không tốt à? Hay lại yêu đương vụng trộm không thơm? Sao cậu lại phải tới tham gia cái chương trình này chứ?
Cậu muốn mượn chương trình để ân ái một chút, lại không ngờ tổ tiết mục còn chơi nhiều hơn cậu, đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lấy đá chọi vào chân mình, coi như danh tiếng trong sạch khó mà giữ được.
lực sát thương thật sự quá lớn, ngay cả Quý Thâm Tiêu cũng không nhịn được mà cười lên.
Tam quan của Cát Cát đều muốn bị đập nát, cười to một trận: "Không nghĩ tới vậy mà có một ngày tôi lại được người phổ cập khoa học về truyện cười người lớn, lợi hại lợi hại."
Người xem cười muốn điên, hiện trường gần như rơi vào trạng thái mất khống chế. Cừu Cẩn vừa ngại vừa bực, cả người đều không tốt, đứng lên muốn chạy ra khỏi hậu trường.
"Đừng đi chứ!" Cát Cát đuổi theo vội vàng giữ chặt người lại, "Còn một cảnh cuối cùng nữa."
Lỗ tai Cừu Cẩn nhuộm một màu hồng nhạt: "Ai biết mấy người còn chiêu lớn gì chứ?"
Cát Cát vẻ mặt vô tội: "Sao có thể chứ?"
Cừu Cẩn: "Lời của mấy người không đáng tin chút nào!"
Tuy đã đứng lên, nhưng Cừu Cẩn cũng không đi thật, chỉ muốn nhân cơ hội để dời lực chú ý một chút, nếu không thì cậu thật sự sẽ thật sự sẽ không đứng ở đó nữa mà trực tiếp đi xuống.
Quý Thâm Tiêu đột nhiên đứng lên, thấp giọng nói bên tai Cừu Cẩn cái gì đó. Cừu Cẩn ngẩn người, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lại ngồi lên ghế một lần nữa.
"Tới đi" Vẻ mặt Cừu Cẩn lập tức trở nên nghiêm túc, "Tôi đã chuẩn tiếp nhận bất cứ khiêu chiến nào rồi."
"Không phải khiêu chiến đâu, đây là phúc lợi của bọn tôi dành cho khán giả" Cát Cát giải thích, "Chúng ta sẽ rút thăm một người may mắn, để hai người có thể thực hiện nguyện vọng của người nọ."
Cừu Cẩn kinh ngạc: "Vậy à?"
"Đúng vậy, không giống với phong cách lúc trước đâu." Cát Cát khẽ cười, "Bọn tôi là chương trình chính quy, cũng không có khả năng luôn ghs được không."
Cừu Cẩn: "..."
Mấy lời này không hề có một chút lòng tin nào luôn.
Con số trên màn hình chạy không ngừng, bất an trong lòng Cừu Cẩn cũng càng ngày càng lớn, rất nhanh đã ngừng lại, người được chọn là người xem số .
Cô gái nhỏ được chọn vui vẻ muốn điên, kích động kêu to: "Thật sự cái gì cũng được sao?"
"Không thành vấn đề," Cát Cát vỗ vỗ ngực, "Có vấn đề gì thì tôi sẽ chống đỡ em."
"A a a a a a, em muốn thấy hai người họ điên cuồng làm tình!"
Cừu Cẩn cũng không nghĩ tới người nọ lại nói như vậy, cả người đều sững sờ ngay tại đó.
Cậu còn chưa kịp trả lời, Cát Cát đã bắt chéo tay: "Không được không được, tôi đã nói là không ghs rồi."
Không ngờ Cừu Cẩn lại nhìn người nữ sinh kia, cười tủm tỉm nói một câu: "Được."
Lời này vừa nói ra, tất cả người xem ngay tại đó đều sửng sốt, ngay cả người có thần kinh trên chiến trường trăm trận như Cát Cát cũng không nghĩ tới cậu lại nói như vậy.
Sau khi trầm mặc mấy giây, người xem liền thét muốn banh nóc nhà. Ngay cả nữ sinh kia cũng kêu lên liên tục, cả khuôn mặt đều đỏ lên!
"Đệt, tui vừa nghe cái gì??"
"Lúc nãy là ảo giác của tui à??"
"Không phải! Cừu Cẩn đồng ý! Làm tình với Quý Thâm Tiêu!"
"A a a a a!!! Tui muốn xem tui muốn xem!"
Cho tới bây giờ, Cát Cát cuối cùng cũng ý thức được hắn đã bị Cừu Cẩn thắng một nước cờ, lập tức nhảy dựng lên.
"Không được không được, mấy người không thể làm thật ở đây được, nếu vậy thì chương trình này sẽ bị khóa mất."
Người xem: "Không sợ, bọn tôi chống cameras cho mấy anh!"
Cát Cát: "Mấy người đánh rắm thật hay!"
Cừu Cẩn cười tủm tỉm: "Mọi người nhìn xem, Cát Cát không đồng ý rồi."
Vừa rồi Quý Thâm Tiêu nói không ai có thể so không biết xấu hổ với hắn đúng là hữu dụng, nghe cậu nói như vậy, người xem lập tức nhắm mũi nhọn ngay Cát Cát.
Cát Cát hừ một tiếng, giả vờ tức giận: "Cậu biết chương trình không cho nên mới mạnh miệng như vậy, nếu cậu thật sự làm được, thì tôi còn không dám không xem à!"
Cừu Cẩn nhìn mắt Quý Thâm Tiêu, lại hỏi ngược lại Cát Cát: "Sao anh biết tôi không dám?"
Cát Cát không tin cậu, lại hỏi: "Vậy Quý tổng thì sao?"
Quý Thâm Tiêu: "Tôi luôn nghe lời em ấy."
Người xem lại kích động một lần nữa, thậm chí còn không ít người kêu đến tắt tiếng.
Cát Cát: "..."
Được được, chuyện này không tốt lắm.
"Xem như tôi cầu xin cậu, buông tha cho tôi đi!" Cát Cát muốn hỏng mất, "Có thể đừng nói nữa không, chúng ta tới người tiếp theo!"
Cừu Cẩn lúc này mới vừa lòng, lộ ra một nụ cười vô hại: "Vậy tới người tiếp theo đi ~"
Bảng số lại bắt đầu quay, lần này người được chọn trúng là một nữ sinh cắt tóc ngắn.
"Vậy mời em nói ra nguyện vọng của mình," Qua một vòng kia rồi, Cát Cát cũng không có tâm tư để ghs nữa, nhắc nhở, "Yêu cầu phải đơn giản dễ hiểu, có thể hoàn thành ngay tại chỗ."
"Được" Nữ sinh này còn rất bình tĩnh, yêu cầu cũng rất đơn giản, "Em hy vọng bọn họ có thể cùng nhau mang một cái khăn quàng cổ."
"Mang khăn quàng cổ?" Cát Cát có chút tò mò, "Mạo muội hỏi một chút, tại sao em lại chỉ định động tác này? Hơn nữa bây giờ vẫn đang là mùa hè."
"Thật ra đây là chấp niệm của em."
"Hửm?" Cừu Cẩn với người xem đều tò mò.
Nữ sinh rũ mi xuống, chậm rãi nói: "Mùa đông năm trước, bạn trai cũ của em thích một nữ sinh khác, anh ấy đề nghị chia tay nhưng em không đồng ý. Lễ Giáng Sinh năm đó, em lại hẹn anh ấy ra. Ngày đó em cố ý mặc bộ váy mới mua, em dùng thái độ tốt nhất để đối mặt với anh ấy, nhưng anh ấy căn bản không thèm liếc nhìn em một cái. Chỉ cau mày, rất lạnh lùng hỏi, " Em còn có gì muốn nói? Sao lại phải hẹn anh ra đây vào ngày hôm nay? ""
Cát Cát thở dài: "Cái này cũng quá thảm."
"Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của anh ấy, em đx biết anh ấy hoàn toàn không yêu em. Tuyết trên trời rơi xuống, anh ấy mặc áo lông ấm áp, choàng khăn quàng cổ thật dày. Khi đó em chỉ có một nguyện vọng, trước khi anh ấy rời đi, có thể tặng cái khăn quàng cổ kia cho em thì tốt rồi. Em tin rằng cho dù có chia tay, anh ấy cũng sẽ là một chàng trai vừa ôn nhu vừa thiện lương."
Cát Cát: "Thế cậu ta có cho em không?"
"Đáng tiếc là không có, buổi tối ngày đó, em thấy anh ấy đăng ảnh chụp chung với bạn gái mới lên trên vòng bạn bè, bọn họ cùng choàng một cái khăn quàng cổ."
Đúng là quá thảm, tất cả khán giả đều im lặng, thậm chí còn có người quá nhạy cảm mà rơi nước mắt.
Cát Cát: "Cho nên em muốn để bọn họ thỏa nguyện vọng của em?"
Nữ sinh gật đầu: "Không sai, em hy vọng Quý Thâm Tiêu có thể choàng một nửa khăn quàng cổ cho Cừu Cẩn, sau đó hai người hai người có thể nắm tay nhau trong túi áo khoác."
Yêu cầu này không tính là quá mức, hơn nữa người ta còn bị thương trong lòng như vậy, Cừu Cẩn không có lý do gì để từ chối. Cậu với Quý Thâm Tiêu cùng đứng trước bức tường bối cảnh, một bên truyền đến tiếng gió "Vù vù", đây là đang bắt chước gió to thổi qua.
Khăn quàng cổ mềm mại mà ấm áp, nháy mắt khi choàng lên, Cừu Cẩn đột nhiên nhớ tới lời thổ lộ vào mùa đông kia của Quý Thâm Tiêu.
Cậu thậm chí còn có chút tiếc nuối, tại sao lúc đó lại không chấp nhận người ta chứ? Tự nhiên lại chậm trễ một cái Tết Âm Lịch, nếu không đã có thể cùng nhau đón giao thừa rồi.
Cừu Cẩn ngẩng đầu, liền nhìn thấy ý cười trong mắt Quý Thâm Tiêu chợt lóe qua, không biết đang nhớ tới chuyện gì.
Khi quay chương trình đang mặc tây trang, không có khả năng nắm tay để trong túi được. Cừu Cẩn chỉ có thể nắm tay đặt ở chỗ túi, giả vờ đang đặt trong áo khoác. Quý Thâm Tiêu hiểu ý của cậu, cũng duỗi tay trái tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Người xem hít hà một hơi.
Nhưng mà còn không chỉ có như thế, ngay sau đó, năm ngón tay của Quý Thâm Tiêu mở ra, thong thả ôn nhu lắp đầu khe hở ngữa những ngón tay Cừu Cẩn.
Đệt đệt đệt!!
Toàn thể người xem tại nơi đó thét chói tai liên tục.
Nữ sinh vừa rồi cũng che miệng khóc lên.
Thật tốt, cô cũng muốn có một người bạn tai có thể choàng một nửa khăn quàng cổ cho cô..
《 Chim Bật Kêu Chiêm Chiếp 》 kỳ nào nổi, nhưng chưa từng có kỳ nào, mà toàn bộ khán giả thét gần một nửa. Sau khi kết thúc chương trình, còn có người chưa hồi thần lại từ trong hưng phấn, hưng phấn nói chuyện với bạn bè, kết quả vừa mở miệng mới phát hiện, giọng nói đều bị khàn hết.
giờ thứ bảy tuần sau, 《 Chim Bật Kêu Chiêm Chiếp 》 chính thức phát sóng. Lần xem tại chỗ kỳ này đầy hết chỗ, vừa nhiều vừa chật, vừa online đã có đông đảo hot search.
Quý Thâm Tiêu theo đuổi Cừu Cẩn
CP Thu Quý chính thức mở bán
Cừu Cẩn Tất Tất Cơ
Chim Bật Kêu Chiêm Chiếp lại làm khách tức giận muốn đi rồi
Muốn tìm một người bạn trai có thể chia một nửa khăn choàng cổ cho mình
Tuy toàn bộ quá trình Quý Thâm Tiêu nói rất ít, nhưng sự ôn nhu khi anh nhìn Cừu Cẩn không lừa được người khác. Lần này công khai lộ diện, trong mắt những người khác, đây gần như chính là trắng trợn táo bạo công bố tình yêu. Hạng Hi còn dùng acc Weibo chính của cậu ta chia sẻ mấy bức ảnh fanart, caption "Chúc mừng", quang minh chính đại cắn CP.
Hơn nữa làm người xem ngoài ý muốn là, bọn họ phát hiện Cừu Cẩn ngoài ý muốn quá thì sẽ lái xe.
[ Ha ha ha ha ha, tui cũng phát hiện! Hơn nữa anh ấy một bên lái xe một bên ngại ngùng, đây là tiểu khả ái thần kỳ gì vậy! ]
[ Đúng vậy, mấy người coi khi Cát Cát đưa lên mấy tấm fanart kia, Cừu Cẩn rõ ràng lỗ tai đều đỏ, còn cố giả bộ bình tĩnh lùi xe về. ]
[ Còn khi Quý Thâm Tiêu nói bên trên lẫn bên dưới đều đã sờ qua rồi, thật sự, mặt của Cừu Cẩn đầy chữ "Tui là ai? Sao tui lại ở đây? Tui định làm gì? Sao anh lại cướp la bàn của tui rồi" vẻ mặt nghi hoặc, thật sự quá đáng yêu luôn! ]
[ Con mẹ nó đoạt tay lái, chiếc xe này là lái chung với Quý Thâm Tiêu à? ]
[ Ha ha ha ha hai người điều khiển còn tốt! Có thể để tui lên xe không? ]
[ tích —— tui lớn rồi! Xin cho tui lên xe! ]
[ Tui có vé tàu cao tốc!! Tui muốn lên chiếc xe nhanh nhất! ]