Edit: Hạ Du
Sau khi Tiết Chước về hàng thì bị mọi người bốn phương tám hướng cười nhạo – mặc dù anh bị xếp ở cuối hàng nhưng huấn luận viên đứng ở sau lưng nên đủ một vòng.
“Cậu không được rồi Tiết Chước ơi, cách xa như vậy có thể làm được gì chứ?”
“Rốt cuộc cậu và đại mỹ nhân vừa nãy có quan hệ thế nào vậy?”
“Phí hoài cậu có gương mặt này!”
“Thằng nhóc thối, phí hoài tôi thả cậu tới mười phút.” Huấn luyện viên vỗ mạnh vào lưng Tiết Chước.
Dù là cười nhạo mang theo thiện ý hay ác ý Tiết Chước cũng không trả lời, chỉ là vành tai anh lại càng đỏ thêm.
Cuối cùng huấn luyện viên cũng chơi đủ rồi nên bắt đầu duy trì kỷ luật: “Được rồi, xong hết rồi, tất cả yên lặng, ồn tới lát nữa tổng huấn luyện viên tới tôi không bảo vệ được đâu.”
Lúc này đội hình mới yên ổn lại.
Không có dưa ăn mọi người lại thành một đội cá mặn, đứng trầm lặng dưới ánh nắng mặt trời.
Trong lúc nghỉ ngơi, không ngoài dự liệu, Tiết Chước bị mọi người trong lớp vây cứng lại.
Nhóm Omega xấu hổ đứng vòng ngoài, muốn lên trước ăn dưa nhưng lại thấy không ổn nếu lên chen chúc một chỗ với đám Alpha.
Nhóm Alpha cũng mang dáng vẻ thẩm vấn hội đồng thề phải đào ra một quả dưa kinh trời động đất.
Tiết Chước: “…”
Là anh đánh giá thấp lòng hiếu kỳ của loài người rồi, bị nhiều đôi mắt tràn đầy sự tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm như vậy Tiết Chước cũng không thể không khuất phục.
“Nói đơn giản, chính là câu chuyện tôi đã thích đàn anh nhiều năm nhưng hôm qua anh ấy mới biết tôi.”
Đầu tiên các bạn học đều đồng loạt yên lặng, sau đó là có chút đau lòng.
Thật là thê thảm.
Nhưng qua hai giây, Tiết Chước được hưởng thụ tiếng cười bao quanh như trong lập thể D.
Tiết Chước:… Bảo là tình bạn học mà?
Vốn mọi người từ khắp nơi trong cả nước tới Yến Thành học đại học chưa quen thuộc cuộc sống và có chút nhớ nhà, giữa các bạn học trong lớp cũng có chút không thân, trải qua trận nhốn nháo của Tiết Chước, cuối cùng trong lớp cũng có đề tài, kéo gần khoảng cách lại với nhau.
Sau khi cười đủ, thời gian nghỉ ngơi cũng đã hết, huấn luyện viên dẫn cả đội bọn họ luyện bước đều.
Tập được một lát thì xảy ra vấn đề.
Một Omega yếu đuối ở hàng trước té xỉu.
Huấn luyện viên muốn tìm người đưa bạn học này xuống phòng y tế, nhìn thấy Tiết Chước ông vừa định mở miệng, ai biết được Tiết Chước vừa đối mặt đã biết ý đồ của ông.
Tiết Chước: “Báo cáo huấn luyện viên, em không phù hợp!”
Huấn luyện viên:…
Ông không thể làm gì khác hơn là bảo người khác đưa đi.
Đây là kế hoạch của Tiết Chước, nếu không phải thấy ánh mắt Omega nhìn anh không đúng anh cũng không đến nỗi làm lớn chuyện của mình cho mọi người đều biết.
…
Vốn Omega có dáng vẻ tinh xảo đã làm người ta chú ý, giờ sau lưng cậu còn dẫn theo mấy người xách trà sữa đi ngang qua khu huấn luyện càng làm người ta chú ý hơn.
Đập vào mắt mọi người là Đường Tân đang đi với phong thái hiên ngang.
Chỉ cần đừng để đám Alpha tản toàn mùi tin tức tố tới gần cậu thì cậu không có gì phải luống cuống.
Cũng may lớp của Tiết Chước cách cổng trường không quá xa, nếu không nhân viên quán trà sữa cũng phải đình công luôn.
Đường Tân đi trước mấy bước nói chuyện với huấn luyện viên, cậu không biết nói gì với Tiết Chước, còn tự xưng là anh trai Tiết Chước đưa đồ uống.
Huấn luyện viên nhìn cậu một cách sâu xa nhưng tính tình vẫn rất tốt mà đồng ý.
Dù sao cũng đã mua rồi, cái này cũng không trả lại được, tổng huấn luyện viên cũng không cấm bọn họ không cho bọn nhỏ ăn cái gì.
Dưới ánh mắt hâm mộ của lớp khác, bọn họ bắt đầu vui vui vẻ vẻ phân phát trà sữa.
Đương nhiên Tiết Chước là người được lựa chọn đầu tiên – mọi người cũng nhận ra người nhà ai tới đưa trà sữa.
Tiết Chước bưng một ly Sago vui vẻ đi tìm đàn anh của mình.
Nhìn nụ cười của Tiết Chước, Đường Tân lại uống một ngụm trà sữa trong tay mình, so sánh một chút.
Sao nhóc con này cười lên còn ngọt hơn cả trà sữa thế này.
Bởi vì nóng đổ mồ hôi nên Alpha dừng lại ở một khoảng cách khá xa, hai tay bắn tym, nụ cười trên mặt vô cùng rực rỡ: “Cảm ơn đàn anh ạ.”
“Chỉ cảm ơn như vậy?”
Tiết Chước hơi sững sờ, sau đó anh lập tức kịp phản ứng lại.
“Vậy trưa nay em mời đàn anh đi ăn cơm nhé.”
“Cũng được.” Đường Tân tìm một bóng cây định ngồi xuống lại bị Tiết Chước gọi một tiếng.
“Sao vậy?” Đường Tân nghi hoặc, sau đó dưới đất bên chân cậu có một cái mũ.
Đường Tân cũng không chú ý tới những cái đó, không ngờ Tiết Chước lại tỉ mỉ tới trình độ này, nhưng dù thế nào đội mũ của người này cũng không quá thích hợp… Cậu nhặt chiếc mũ dưới đất lên vỗ vài cái, nghĩ một lát vẫn đội mũ lên đầu rồi lại phân công Alpha kia: “Qua bên kia kiếm cho anh hai cái túi nilong sạch sẽ.”
Lúc đầu Tiết Chước cho là Đường Tân chê mũ nhỏ hoặc không sạch sẽ nên có chút ủ rũ – sau đó anh nhìn thấy Omega đội mũ lên đầu.
Mũ của Alpha hơi lớn với Omega nhỏ nhắn, Đường Tân chỉnh tới nhỏ nhất nhưng cái mũ cũng chỉ tạm không che mất mắt.
Tiết Chước đã chạy lại cũng trải xong túi nilong.
Sau khi Đường Tân ngồi xuống nói tiếng cảm ơn, cậu ngồi xuống nhìn Tiết Chước đứng dưới ánh mặt trời cách mình ba mét mà không biết làm sao: “Sao em không tới gần một chút?”
Tiết Chước tiến lên một chút, khoảng chừng cm.
Đường Tân:…
Cậu trợn tròn mắt.
Lúc này Tiết Chước mới kéo túi nilong ngồi vào bên cạnh cậu.bg-ssp-{height:px}
Đường Tân bày dáng vẻ muốn nói chuyện lâu dài, Tiết Chước khéo léo ôm đầu gối ngồi giống như bé con ở nhà trẻ đang nghe thấy cô dạy bảo.
“Tiết Chước, anh thừa nhận có chút thích mặt em, nhưng chúng ta không phù hợp.” Đường Tân hơi rũ mắt rồi nghiêng nhìn về phía Tiết Chước, “Hẳn em đã nhìn ra anh có chút bóng ma với Alpha.
Cho dù chúng ta ở bên nhau thì có thể không có cách nào tiếp xúc thân mật như những đôi tình nhân bình thường…”
“Đàn anh.” Tiết Chước cắt đứt lời cậu, “Anh thích em?”
Anh trực tiếp làm như không biết tới đoạn văn phía sau.
Đường Tân:…
Tiết Chước bắt đầu cười ngốc nghếch.
Đường Tân:…Đây là tên ngốc nhà ai thả ra thế này!!!
“PTSD, chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.” Tiết Chước đoan trang, “Đàn anh, em đã thích anh từ lâu rồi, nên em biết nhiều hơn anh nghĩ.”
Đường Tân im lặng không nói.
“Vụ tin tức tố anh cũng không cần lo lắng, nếu bên trên sắp xếp chúng ta xem mắt vậy độ phù hợp của chúng ta cũng không thấp.” Thậm chí có thể vô cùng cao.
Tiết Chước thay đổi tư thế ngồi, cười đến tự tin khoe khoang.
“Cho nên, nếu đàn anh thích sắc đẹp của em, vậy sao chúng ta không thử ở bên nhau?”
“…”
Trong nhất thời, tiếng ồn ào bị ngăn cách với mảnh trời đất nhỏ bé này, chỉ còn dư lại tiếng lá cây xào xạc do bị gió thổi.
Lúc lâu sau Đường Tân mới lên liếng, cậu có chút không biết làm thế nào: “Thật đúng là phục em.”
“Nếu anh chỉ cứ thích mặt em thôi thì sao?” Đường Tân hỏi, “Em không ngại điều đó sao?”
“Đàn anh –“ Tiết Chước kéo dài âm thanh nũng nịu: “Em cũng có chút mị lực nhân cách mà.”
Đường Tân:… Tên Alpha này sao thế này! Sao còn nũng nịu hơn cả mình thế!!
Đường Tân lạnh lùng: “Vậy thử một chút, anh bảo chia tay thì chia tay.”
Tiết Chước lại bỏ qua nửa câu sau, bắt đầu cười ngây ngô.
Đột nhiên Đường Tân hỏi một câu: “Quần áo em bị trà sữa rơi vào hả? Sau lại có mùi thơm của sữa?”
“…”
“Em đỏ mặt cái gì?”
“Đàn anh… Đấy là tin tức tố của em…”
“…”
Từ trước tới nay Đường Tân không quá nhạy cảm với tin tức tố, người khác vừa gặp mặt đã ngửi thấy mùi nhưng cậu không làm được — chủ yếu do cậu không ngờ tới sẽ có Alpha có mùi tin tức tố là mùi sữa.
Có lẽ Tiết Chước không làm cậu phát PTSD? Đường Tân thầm nghĩ, cậu hoàn toàn không có giác ngộ mình là một Omega.
Đường Tân: “Tiết Chước.”
“Đứng lên.”
Tiết Chước không hiểu lắm nhưng vẫn đứng dậy.
Sau đó anh nhìn thấy Omega của mình dang hai tay ra tìm anh muốn ôm một cái.
Tiết Chước có chút do dự: “Không sao chứ?” Anh cũng biết ít nhiều về tình huống năm đó, hiểu sự kiện đó tạo thành ảnh hưởng rất lớn với Đường Tân.
Đường Tân hơi ngẩng đầu đối mặt với Alpha, âm thanh hơi nhỏ có thêm mấy phần mềm mại bình thường không có, “Thử một chút thì biết, tới ôm một cái.”
Tiếng còi của huấn luyện viên ở bãi tập vang lên – như này là phải tập hợp.
“…”
Đường Tân giơ tay đến mỏi cũng không thấy Tiết Chước có động tác gì, cậu bĩu môi xoay người muốn rời đi.
Lúc vừa xoay người lại đột nhiên bị một người thơm mùi sữa ôm vào trong ngực.
Chỉ hơi ôm nhẹ một cái rồi Tiết Chước lập tức buông ra, lùi về phía sau một bước – Anh sợ Đường Tân khó chịu.
Đường Tân xoay người kéo lấy cánh tay Tiết Chước ôm mạnh anh một cái.
Lúc chuẩn bị buông tay lại đột nhiên nghe thấy tiếng hú rung trời truyền tới từ xa xa.
Quay đầu nhìn lại, ngoại trừ Tiết Chước, tất cả mọi người đều đang đứng ngay ngắn nhìn về phía bọn họ.
Đường Tân: …
Tiết Chước: …
Tai hai người đều đỏ lên.
Đường Tân đuổi người về đội, trên đầu còn đội mũ quân sự chạy nhanh về phía kí túc.
Tiết Chước vừa vào hàng, huấn luyện viên lập tức gây chuyện.
“Tiết Chước!”
“Tới đây!”
“Mũ cậu đâu?”
“… Báo cáo huấn luyện viên!” Tiết Chước dừng một chút, giọng nói nhỏ đi, “Trên đầu người yêu.”
Đương nhiên huấn luyện viên nghe được, ông trêu chọc nói: “Nhanh như vậy đã theo đuổi được người ta rồi?”
“Cảm ơn mười phút của huấn luyện viên!” Tiết Chước muốn tặng cho huấn luyện viên một trái tim đầy sự biết ơn.
Có Alpha không nhịn được hiu quạnh: “Tiết Chước, cậu dạy chúng tôi các theo đuổi người ta đi.”
Tiết Chước vô tội chớp chớp mắt, “Anh ấy nói tôi đẹp rồi đồng ý.”
Mặc dù là sự thật nhưng Alpha cũng lớp nghe thấy vẫn muốn đánh người..