Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Ánh mắt Tư Hoài Tây dịu xuống, cái ôm của meo meo mang theo mùi hương cỏ ấm áp, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Bùi Chiêu Chu, tựa như đang thực sự an ủi một con mèo đang chán nản.
Giờ phút này đến cả Tư Hoài Tây cũng không nhận thức được giọng nói của mình dịu dàng thế nào, nhẹ giọng nói: "Nếu mệt thì cứ dựa vào tôi."
Bùi Chiêu Chu mặt đỏ bừng bừng, con ngươi hổ phách vàng co rút, phía sau bị Tư Hoài Tây chạm vào nhạy cảm đến mức rùng mình tê dại: "...!Ưm ha!"
Tư Hoài Tây giật nảy mình, vừa nãy hắn chỉ dùng tinh thần lực nhẹ nhàng chạm một cái, liền như nghe thấy tiếng kêu giống của một con báo con...
Tư Hoài Tây do dự một lát, cúi đầu hỏi Bùi Chiêu Chu trong vòng tay: "Vừa nãy anh..."
Bốp ——!!
Bùi Chiêu Chu dùng sức đẩy Tư Hoài Tây ra, con ngươi hổ phách vàng điên cuồng run rẩy, kinh ngạc nổi giận đầy mặt, khuôn mặt đỏ hồng, giọng nói run rẩy ậm ừ nói: "Đừng, đừng chạm vào!!!"
Tốc độ quá nhanh khiến Tư Hoài Tây còn chưa kịp hưởng thụ đủ meo meo chủ động nhào vào lòng đã lập tức biến mất!
Bùi Chiêu Chu nhỏ giọng thở hổn hển, trái tim dường như vẫn còn đang kịch liệt run rẩy nóng lên, đôi mắt hổ phách vàng ậng nước còn chưa bình tĩnh trở lại.
Nói xong cũng không dừng lại, Bùi Chiêu Chu lùi về sau vài bước với vẻ mặt kinh hách cảnh giác, giữ một khoảng cách đủ an toàn với Tư Hoài Tây.
Tư Hoài Tây mở đôi mắt xanh biển lộ vẻ thương tâm: "???"
—— Vậy nên, tình cảm của meo meo sẽ biến mất sao?
Gương mặt Bùi Chiêu Chu đỏ lên, thẳng đến khi lồng ngực hô hấp kịch liệt phập phồng lắng xuống, thân thể xù lông cứng còng mới thả lỏng một chút.
Rũ mắt xuống, vô cùng ảo não, từ khi nào cơ thể anh trở nên nhạy cảm như vậy?
Rõ ràng chỉ là ôm Tư Hoài Tây một cái, cũng đâu phải chưa từng kích động ôm các đồng đội sau khi thắng lợi đâu.
Nhưng vì sao Tư Hoài Tây chạm vào mình một cái, cơ thể nhạy cảm của anh giống như lại bị kích thích kỳ mẫn cảm, tâm lưng được chạm vào tê tê dại dại nhũn ra, nhịn không được muốn dựa vào lòng Tư Hoài Tây, muốn được sờ lâu hơn chút, muốn được thoải mái một chút...
Từ trước đến nay Bùi Chiêu Chu luôn là Alpha ý chí kiên định, đột nhiên nhận ra ý nghĩ đáng xấu hổ của mình, giống Omega trong kỳ động dục không có liêm sỉ quấn lấy bạn đời Alpha có độ pheromone phù hợp cao cỡ nào!
Sợ tới mức anh lập tức đẩy Tư Hoài Tây ra!
Thiếu chút nữa! Thì cho rằng sắp kích phát kỳ mẫn cảm!
Anh không muốn trong kỳ mẫn cảm mất lý trí phác đảo Tư Hoài Tây!
Phác đảo: từ ngữ internet dùng để thể hiện mong muốn được gần gũi với ai đó, cũng là một từ hay để thể hiện tình bạn.
Bùi Chiêu Chu tâm sinh tội lỗi, nếu như bị Tư Hoài Tây biết bản thân có những suy nghĩ bất kham sau lưng hắn, nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ, sau đó cách anh rất xa.
Xét cho cùng, anh là Alpha nam, xu hướng tính dục bình thường cũng là Omega, hoàn toàn khác với thế giới vĩ độ cao này, nơi này không có Alpha, Beta, Omega, chỉ có chia thành hai giới tính, một là nam, một là nữ.
Tư Hoài Tây là nam giới bình thường, hẳn nên hẹn hò cùng nữ giới trên thế giới này, giống như anh là Alpha nam, hẳn nên hẹn hò cùng Omega, mà thế giới này không có.
Anh đã làm tốt chuẩn bị không tìm được đối tượng, bản thân mắc chứng rối loạn pheromone cũng khiến anh không muốn trì hoãn bất kỳ Omega xuất sắc nào, chưa kể anh chỉ là một Alpha tàn tật không thể có con, cũng không biết còn sống được bao lâu...
Trong mắt Bùi Chiêu Chu hiện lên một tia ảm đạm và tự ti, môi hạ xuống cắn chặt.
Anh không thể kiểm soát, càng không cách nào biết được rõ ràng tác động mà chứng rối loạn pheromone gây ra cho cơ thể anh.
Chỉ là suýt chút nữa đến kỳ mẫn cảm trước mặt Tư Hoài Tây hai lần liền làm anh hổ thẹn không thôi, càng không muốn để cơ thể đáng buồn không cách nào kiểm soát pheromone hỗn loạn mà phơi bày dục vọng bất kham trước mặt Tư Hoài Tây...
Không muốn bị hắn dùng ánh mắt chán ghét nhìn, không muốn bị hắn xa lánh...
Chỉ bảo trì khoảng cách không gần không xa, trả ơn Tư Hoài Tây đã chăm sóc anh.
Bùi Chiêu Chu cắn môi dưới, ánh mắt trốn tránh, nói: "Tôi không sao, cậu có thể đi rồi."
Ánh mắt Tư Hoài Tây chợt tối sầm, nặng nề thở gấp mấy cái, như con sen sau khi bị meo meo giận lại không dám dỗi ngược meo meo, trái lại làm mình bực bội.
Tư Hoài Tây nhìn chằm chằm mắt Bùi Chiêu Chu, cắn răng nói: "Phải không?"
—— Có phải meo meo trời sinh vô lại trở mặt không nhận người quen không?
Mới đó thôi đã không muốn nhìn thấy hắn?
Rõ ràng vừa nãy mới gặp đã vui mừng nhào vào lòng hắn, kết quả chớp mắt đã muốn đuổi hắn đi, ứ có cửa đâu!
Tư Hoài Tây thầm cắn vuốt răng hàm sau, thẳng đến đầu lưỡi nóng lên, mới giả vờ không giận giả cười nói: "Có thể cho tôi biết nguyên nhân không?"
Bùi Chiêu Chu tránh ánh nhìn của Tư Hoài Tây, cụp mắt trào ra lệ quang, pheromone xao động trong cơ thể còn không bình ổn, cảm xúc căng thẳng bất an khiến hô hấp anh dồn dập.
Anh không muốn lộ cho Tư Hoài Tây biết anh là dị loại, tưởng tượng đến cảnh Tư Hoài Tây sẽ thất vọng về anh, trong lòng liền khó chịu giống cơn mưa u ám suốt đêm.
Bùi Chiêu Chu rầu rĩ nói: "Không...!Không có gì, xin lỗi."
Tư Hoài Tây sắc bén nhìn chăm chú sắc mặt Bùi Chiêu Chu đột nhiên uể oải, mềm lòng thở dài một hơi, giọng nói bình tĩnh: "Nếu không có gì thì không cần xin lỗi."
Bùi Chiêu Chu càng cúi đầu thấp hơn: "...!À."
Tư Hoài Tây hít sâu vào giây, tự nhủ bản thân nhạt meo meo về, giận thì tự mình chịu!
Tư Hoài Tây thâm thúy nhìn sắc mặt khó khăn tái nhợt của Bùi Chiêu Chu, đôi mắt hổ phách vàng khổ sở như muốn khóc.
Làm người ta không nhịn được muốn bắt nạt, nhưng lại đau lòng thay...
Cho nên, hắn đã làm gì khiến anh chán ghét sao?
—— Quả nhiên vẫn không hiểu được, thật là một con mèo gian xảo!
Tư Hoài Tây tâm phiền ý loạn đỡ trán, lảng tránh nói: "Mấy ngày tới tôi có việc phải rời khỏi căn cứ Lô Thành, anh có thể tự lo được không?"
Bùi Chiêu Chu ôm chặt hai tay, ánh mắt hơi khó hiểu: "Cậu muốn đi đâu?"
Tư Hoài Tây: "Đến thành phố máy tính tìm chút vật tư, nơi đó từng là khu phố thương mại náo nhiệt ở thành phố bên cạnh, đại khái mười ngày nữa sẽ về."
Bùi Chiêu Chu nhỏ giọng lẩm bẩm: "...!Mười ngày."
Tư Hoài Tây: "Nên giữ kỹ chìa khóa nhà tôi, nếu không đánh mất lại không về nhà được."
Bùi Chiêu Chu mím môi, kiên định nói: "Cậu muốn vật tư gì, tôi có thể làm giúp cậu.".
Kiếm Hiệp Hay
Tư Hoài Tây hơi sững sờ, đôi mắt xanh biển hiện lên vui sướng nhộn nhạo, cảm vừa vừa bị meo meo dỗi biến thành hư không, thay vào đó là sự ấm áp khi được meo meo chăm sóc.
Hắn mơ hồ đoán được Bùi Chiêu Chu đến từ một tổ chức bí ẩn, khẩu súng năng lượng trong tay là công nghệ hắn chưa bao giờ thấy qua, tuy rằng không có hiệu quả với cơ thể đột phá giới hạn nhân loại của hắn nhưng rất có tác dụng với hầu hết các thây ma cấp thấp.
Hắn không muốn tìm tòi nghiên cứu lai lịch sau lưng Bùi Chiêu Chu, nếu hắn đã nhất thời xúc động muốn nhặt anh về căn cứ thì sẽ không tính toán lợi dụng năng lực của anh để làm cái gì.
Tư Hoài Tây duỗi tay muốn sờ đầu Bùi Chiêu Chu lại nhớ đến vừa rồi anh kháng cự, chậm rãi đặt xuống, mắt xanh trong suốt lộ ra mất mát dung túng: "Không cần, trình độ của căn cứ Lô Thành không thể chế tạo ra máy phát điện cỡ lớn, tôi không biết trước đó anh đến từ cơ sở nghiên cứu khoa học nào nhưng với mình anh thì khó làm được."
Bùi Chiêu Chu nhìn thấy Tư Hoài Tây cố tình tránh tiếp xúc với mình, trong lòng chua xót buồn bã khó tả, đôi mắt hổ phách vàng như bị phủ một tầng ủ dột.
Bùi Chiêu Chu mím môi dưới, kiên trì nói: "Không quan trọng, kế hoạch của tôi yêu cầu nguồn năng lượng, tôi có thể giúp cậu làm dụng cụ cơ bản như máy phát điện, thậm chí tôi có thể chế tạo năng lượng mới cung cấp cho máy phát điện, hiệu suất nhiên liệu chuyển hóa thành điện lực thấp nhất đạt tới %."
Hiệu máy phát điện bình thường chuyển hóa năng lượng vào khoảng %, hiệu suất chuyển hóa của máy phát điện kiểu mới Bùi Chiêu Chu chế tạo cao đến %, tương tương gấp ba lần máy phát điện thông thường.
Nhiên liệu cho máy phát điện yêu cầu trải qua quá trình đốt nhiên liệu thành nhiệt năng, nhiệt năng lại chuyển hóa thành động năng, cuối cùng động năng chuyển hóa thành điện năng, mỗi một quá trình chuyển hóa đều có nghĩa là năng lượng dần hao tổn lãng phí, đây là việc không thể tránh khỏi, giống như giai đoạn chuyển hóa động năng, việc ma sát hao tốn có thể gây lãng phí năng lượng.
Bùi Chiêu Chu nói có thể tạo ra máy phát điện có hiệu suất chuyển đổi năng lượng lên đến %, hiệu suất gần %, về cơ bản đồng nghĩa với việc toàn bộ quá trình không mất chút năng lượng nào.
Trước đó Tư Hoài Tây đã hiểu biết về cơ khí học chuyên nghiệp từ giáo sư Nghiêm, trong quá trình chuyển hóa năng lượng hao tổn là định luật tự nhiên không thể tránh khỏi, lấy trình độ khoa học công nghệ hiện tại, máy phát điện nhiên liệu có hiệu suất chuyển hóa hơn % đã là cao cấp nhất.
Trừ khi có thể sử dụng máy phát thủy lực, trực tiếp dùng động năng nước thành điện năng, giảm bớt giai đoạn đốt cháy năng lượng nhất này, nếu không không có khả năng vượt quá %, nhưng căn cứ Lô Thành không có điều kiện trang bị máy phát thủy lực.
Đã từng có nhà máy điện sớm ngừng hoạt động do không còn nhân công, cho dù không ngừng hoạt động, dây cáp điện các nơi liên tục trải qua ba mươi năm gió thổi mưa xối thây ma tấn công nguy hiểm trong mạt thế cũng bị phá hủy, không có ai dám ra hoang dã thây ma hoành hành tìm sửa một dây cáp tồi tàn.
Đối với ý tưởng máy phát điện kiểu mới của Bùi Chiêu Chu, một khi thật sự làm ra được là có thể giảm bớt tình trạng thiếu điện khẩn cấp ở căn cứ Lô Thành.
Tư Hoài Tây không tránh khỏi động tâm, nhưng hắn không muốn đặt hết áp lực lên đầu Bùi Chiêu Chu, để ngừa vạn nhất hắn vẫn sẽ đến thành phố máy tính thu thập vật tư, ngoài máy phát điện ra còn có rất nhiều máy tính hoặc cấu hình máy tính có thể sử dụng đến.
Trong lòng Tư Hoài Tây hạ quyết định, đôi mắt đột nhiên sắc bén, quyết đoán nói: "Anh cần gì tôi giúp anh tìm, bên phía viện nghiên cứu tôi cũng có thể tìm người tới giúp anh."
Hai mắt Bùi Chiêu Chu sáng lên, hưng phấn lập tức nói ra một loạt yêu cầu: "Cho tôi một phòng thí nghiệm, vật chứa ngăn cách toàn năng lượng, người máy sinh học mini, quang não nghiên cứu khoa học phân giải tổng hợp mã hóa, chính là máy tính ở nơi này ấy, nếu như có trợ lý tôi hy vọng người đó có chứng chỉ vận hành cơ sinh học cấp S-I, tôi còn cần nguyên vật liệu X protein, enzim tổng hợp, nguyên tố hiếm..."
Tư Hoài Tây im lặng một hồi, sau đó xoa xoa hàng mày nhíu chặt nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh tìm, trong căn cứ không có giáo sư sinh vật học nào, nhưng thật ra có mấy vị cơ khí, về phần người máy sinh học mini anh nói, căn cứ không có năng lực làm được, nguyên vật liệu khác tôi sẽ đến căn cứ khác tìm."
Bùi Chiêu Chu chợt nhận ta đây là Trái Đất lạc hậu hơn tinh tế mấy trăm năm, còn gặp khủng hoảng mạt thế thiếu thốn vật tư, yêu cầu tối thiểu cơ bản nhất của anh đều là điều kiện gian khổ không có khả năng đạt được ở đây.
Ngón tay Bùi Chiêu Chu chống cằm, suy nghĩ suy xét sâu xa hồi lâu: "Cho tôi một phòng thí nghiệm, chip, nguyên vật liệu..."
Tư Hoài Tây nghe được yêu cầu đã được đơn giản hóa rất nhiều, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng, chỉ cho rằng căn cứ Lô Thành lạc hậu hơn Bùi Chiêu Chu sống lúc đầu quá nhiều, việc hắn cần làm quá nhiều.
Tư Hoài Tây: "Những điều kiện này đều được, nếu anh cần trợ lý, có thể đến tìm tôi, tôi là dị năng giả hệ tinh thần, nếu chuyên tâm khống chế dị năng tinh thần lực, độ chính xác có thể đạt tới..."
Bùi Chiêu Chu kinh ngạc, không tưởng tượng đây là trình độ con người có thể đạt được.
Nếu là như vậy, anh có khả năng chế tạo ra người máy mini nguyên bản, vốn đang nghĩ thế giới này thiếu điều khiển mini, một mình anh năng lực có hạn, hơn nữa độ khó của trí não Ngân Hồ cũng tương đương với việc khai hoang, rất khó khăn để bắt đầu lại nền tảng khoa học công nghệ.
Bùi Chiêu Chu: "Được, có thể đạt đến độ chính xác cao như vậy, chúng ta cần thêm một ít tài liệu..."
Thương thảo hơn một giờ.
Bụng Bùi Chiêu Chu đột nhiên vang lên tiếng kêu đói, mở to đôi mắt hổ phách vàng, vừa kinh ngạc lại tràn đầy hoang mang.
Tư Hoài Tây bị biểu cảm đói ngốc của meo meo chọc cười, nhếch mép cười nói: "Làm sao bản thân đói rồi còn bày ra vẻ mặt không biết gì vậy?"
Bùi Chiêu Chu thực sự không biết, anh luôn ăn thuốc dinh dưỡng tinh tế, về cơ bản, một lọ có thể thỏa mãn nhu cầu mấy ngày, thuốc dinh dưỡng cao cấp thậm chí có thể đáp ứng nhu cầu năng lượng một tháng.
Trong ấn tượng của mình, anh mới được Tư Hoài Tây cho ăn không ít đồ ăn, nhanh như vậy sao đã đói bụng rồi??!
Trong mắt Bùi Chiêu Chu hiện lên vẻ ảo não: "Vì sao lại nhanh đói như vậy?"
Trong lòng Tư Hoài Tây nảy sinh nghi ngờ, đủ loại biểu hiện của Bùi Chiêu Chu khiến hắn cảm thấy có chút khác người thường, như thể anh không phải là người sống trong mạt thế.
Cũng có thể là hắn đa nghi.
Có lẽ là vì năng lực nghiên cứu của Bùi Chiêu Chu quá mức xuất chúng, những người trong tổ chức trước đó nhìn trúng năng lực của Bùi Chiêu Chu, bảo vệ anh khỏi thế giới bên ngoài, mới làm cho Bùi Chiêu Chu dốt đặc cán mai với thường thức cơ bản về mạt thế.
Nhưng có một vấn đề khác.
Nếu tổ chức bí ẩn kia nhìn trúng Bùi Chiêu Chu, vậy vì cái gì mà Bùi Chiêu Chu chạy trốn?
Vào ngày hắn nhặt được Bùi Chiêu Chu, nhìn thấy Bùi Chiêu Chu nản lòng thoái chí chờ chết, đến tột cùng trên người anh xảy ra cái gì?
Ánh mắt Tư Hoài Tây chợt lạnh băng sắc bén.
—— Mặc kệ thế nào cũng là hắn nhặt được meo meo, bất kể ai đến hắn cũng không thả anh đi!.