Ninh Lạc mở cửa xe vào một cách vội vã, chú Hùng ngơ ngác trước hành động kì lạ của cậu chủ:
"Cậu có việc gấp ạ?"
Lên xe rồi cậu mới chợt nhớ là mình không biết Tử Đằng đi ăn ở đâu a!
Nhưng cũng may cậu có địa chỉ nhà.
Sau khi qua kì phát tình, Ninh Lạc đã tìm địa chỉ nhà và hoàn cảnh hiện tại của Tử Đằng.
Ninh Lạc lấy điện thoại ra, tìm hình ảnh và địa chỉ mà mình đã lưu:
"Đưa tôi đến khu chung cư Số đỏ, toà nhà ABC"
Chú Hùng nhanh chóng dò bản đồ tìm đường:
"Vâng! Gần đây thôi! Chỉ cần phút!"
Quán gà hầm thuốc bắc chi nhánh cách trường Hoa Lư năm trăm mét.
"Chúc quý khách dùng ngon miệng!"
"Cảm ơn! Nào ăn thôi!"
"Vâng ạ"
Nữ phục vụ liếc mắt nhìn Tử Đằng.
Dáng người này hoàn hảo quá đi! Mình thích!
Công dân tốt Tử Đằng lại vô tình thu hút thêm một omega sa lưới!
.................
Ninh Lạc đến nơi.
Cứ thế mà bước xuống xe:
"Đợi tôi ở đây"
"Vâng ạ!"
Người qua đường không khỏi phải dừng lại để ngắm Ninh Lạc.
Một cậu học sinh trông như thiếu gia nhà quyền quý và đẹp trai như minh tinh sao lại đến một khu chung cư của thường dân!? Ai cũng đưa ánh mắt tò mò mà dõi theo...
Chú Hùng trong xe sau khi thấy bóng dáng cậu chủ hoàn toàn biến mất liền lấy điện thoại gọi cho lão gia Ninh Khương, vài giây sau đầu dây bên kia bắt máy:
- Có chuyện gì?
"Lão gia! Đại thiếu gia tự dưng đến khu chung cư Số đỏ, khu chung cư của thường dân!"
Bên kia, giọng nói trầm ồm ồm của Ninh Khương tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Nó đến đấy làm gì?
"Không biết ạ! Còn rất vội nữa!"
- Ừm, ta biết rồi! Cứ ở đó giám sát đi, có gì lạ báo ta"
"Vâng!"
Ninh lão gia, Ninh Khương lôi quyển sổ trong ngăn tủ ra.
Cầm tờ giấy xem bói, tay run run...!
Như thường lệ, Ninh Lạc đi đến đâu người nhìn đến đấy, cậu quá quen rồi nên nhanh chóng như cũ biến họ thành không khí mà lướt ngang qua.
Nhiều bà cô tụm nhau xì xào bàn tán.
Khi thang máy trống trơn Ninh Lạc bước vào, ấn tầng hai.
Ting
Tầng hai khá vắng vì chủ yếu là giới trẻ, bây giờ vẫn đang còn giờ làm việc.
Ninh Lạc đưa mắt tìm căn hộ số .
Chủ hộ: Lâm Tử Đằng.
Giới tính: alpha nam.
Ninh Lạc giơ tay vuốt ve tấm bảng thông tin.
Tim cậu đập nhanh.
Tất cả các loại biểu cảm mà cậu từng thấy của Tử Đằng lần lượt hiện ra, lúc thì thờ ơ, lúc thì ngơ ngơ, lúc lại ngạc nhiên và cả lúc nghiêm túc khi đánh Phan Trạch Dương nữa! Ninh Lạc khẽ cười.
Cậu đứng như vậy mà đợi Tử Đằng.
Vừa đứng vừa suy nghĩ mình nên tỏ tình như thế nào.
Cứ thế thời gian trôi qua bao lâu cũng chẳng hay.
Ba mươi lăm phút sau.
"Anh Tử Đằng, em muốn ăn bò hầm rau củ lần trước anh làm, nha ~"
"Cậu mua cả nguyên liệu rồi, từ chối được sao?"
"Hì hì!"
Tiếng cười nói thân thiết vang lên.
Tử Đằng và Gia Huy mỗi người cầm một bọc to, đây đều là thực phẩm mà Gia Huy mới mua về từ siêu thị.
Hai người họ trùng hợp gặp nhau trên đường nên đi chung, Gia Huy rất hay đến nhà Tử Đằng ăn ké, cậu cũng quen rồi!
Tử Đằng giật mình khi thấy Ninh Lạc đứng trước cửa nhà.
Hoang mang:
"Sao cậu ở đây?" Chợt nghĩ: Chẳng lẽ đến xử mình? Bỏ cậu ta phía sau thôi mà!
Ninh Lạc lơ Tử Đằng, cậu tập trung vào Gia Huy, cậu nam beta nhát gan sợ hãi trước ánh mắt đen láy đầy sắc xảo của Ninh Lạc, vội tìm lý do chạy:
"Em, em tự nhiên nhớ ra mình chưa làm bài, em, em về đây!"
Tử Đằng lại thêm một phen hoang mang:
"Bị bệnh à, có khi nào cậu chịu làm bài tập đâu?"
"......Em, em có chứ bộ! Huhuhu" Gia Huy tự nhiên thấy tổn thương!
Tử Đằng: "......"
Sau khi kẻ ngáng đường rời khỏi, Ninh Lạc thu hồi ánh mắt sát khí của mình.
Hướng Tử Đằng nở nụ cười ngắn:
"Tôi có chuyện muốn nói"
"...À, được, trước tiên vào nhà đã" Tử Đằng có hơi ngạc nhiên.
Lần đầu tiên cậu thấy thụ chính cười.
Cậu đặt bọc thực phẩm của Gia Huy xuống đất.
Nhấn dấu vân tay rồi mở cửa vào.
Do quay lưng nên Tử Đằng không thấy ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Lạc khi ngửi được mùi của omega khác trên người cậu.