Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê

chương 97: 97

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đầu óc Tử Đằng chưa kịp xử lý hết câu nói, chỉ mới nghe đến chữ được thôi thì cơ thể đã tự chủ cắn vào nơi phập phồng ở sau gáy, tinh tức tố hoa thụy dương lập tức tràn ra ngoài, hoà quyện với hương hoa cỏ.

"Uh..." Đôi mắt Ninh Lạc mờ đi, miệng khẽ rên nho nhỏ.

Tử Đằng thoả mãn, cậu thích cắn xuống tuyến thể mềm mại này, khi cắn xuống, ranh nanh chẳng còn cảm giác ngứa nữa.

Ninh Lạc run nhẹ, cậu đứng im ôm chặt cho Tử Đằng cắn thêm vài lần, nhưng Tử Đằng có giới hạn, cậu không cắn sâu vào, chỉ đánh dấu tạm thời, truyền một lượng tinh tức tố vừa đủ vào tuyến thể Ninh Lạc.

Cả người Ninh Lạc mất lực, dựa đầu vào vai Tử Đằng.

Cơn đau lúc đầu dần chuyển sang thoải mái.

Chưa đủ! Cậu muốn thêm!

Cái cảm giác tinh tức tố mang tính công kích của người yêu quấn quanh cơ thể mình Ninh Lạc hạnh phúc đến híp cả mắt, ngày Tử Đằng động tâm với cậu, đánh dấu cậu cuối cùng cũng đã đến!

Tinh tức tố thơm nồng quấn quanh Tử Đằng, nhiệt tình k1ch thích, câu dẫn.

Tử Đằng vốn bắt đầu có cảm giác với Ninh Lạc, giờ cộng thêm kỳ mẫn cảm, d*c vọng đương nhiên càng mãnh liệt, Tử Đằng hơi ngượng ngùng vì cậu em của mình cứ ngoi lên mãi.

Đáng lý Tử Đằng vẫn có thể dừng lại ở việc đánh dấu, vì cậu nghĩ, dù gì cả hai còn đang là học sinh, mới qua tuổi trưởng thành, không nên lăn giường sớm, với lại hiện tại không có đồ dùng an toàn, độ tương thích của cậu với Ninh Lạc lại là 100 phần trăm, tỉ lệ mang thai cực cao!

Tâm lý là thế, nhưng Ninh Lạc nào chịu dừng lại ở mức mở đầu? Cơ hội hiếm có này nhất định phải làm Tử Đằng tiếp xúc thân mật với cậu, khiến Tử Đằng mãi mãi phải gánh trách nhiệm với cậu, khiến Tử Đằng mãi mãi chỉ thuộc về cậu!

Bàn tay thon đẹp của Ninh Lạc không an phận luồng vào trong áo Tử Đằng, tay còn lại tự cởi hết cúc áo sơ mi của bản thân, để lộ gần hết phần trên cơ thể, gương mặt xinh đẹp phiếm hồng dụ dỗ Tử Đằng sa bẫy.

Ninh Lạc kiếp trước đã học sơ qua vài chiêu để mê hoặc Hạ Đông Quân, đương nhiên thành công mỹ mãn, nhưng lần này cậu không mấy tự tin với Tử Đằng - khúc gỗ.

Tim Tử Đằng đập loạn xạ, không chỉ vì phần da thịt gợi cảm kia mà còn vì bàn tay đẹp như điêu khắc của Ninh Lạc cứ sờ mãi, mà càng sờ sao lại càng đi xuống thế này!

Sợi dây lý trí gấp gáp bảo: Tránh ra mau! Chưa muốn có bảo bảo!

Cơ thể khó chịu muốn biến thành mãnh thú: Cương muốn nổ rồi!

Trông thấy Tử Đằng nghĩ ngợi gì đó, Ninh Lạc thì thào, khi3u gợi:

"...Em có chuẩn bị bao, ở trên giường..."

"...Cũng uống thuốc ngừa thai xong..."

Mi mắt Tử Đằng giật giật, vì hết lời!

Ninh Lạc em hay lắm! Đã trang bị đầy đủ!

Thì ra từ đầu Tử Đằng cậu đã định sẵn là con mồi!

Ninh Lạc cứ nghĩ Tử Đằng còn chần chừ, cậu tiến tới cắn nhẹ vào cổ Tử Đằng.

Tử Đằng cậu có thể cảm nhận được cả sự mát lạnh từ da thịt đã bung hết cúc áo của Ninh Lạc.

Chết tiệt!

Sợi dây lý trí đứt cái phạch: hẹn gặp lại~

Cơ thể đầy dũng mãnh: Lên là lên!

Tử Đằng cậu không thích ăn thịt nhưng không phải là người ăn chay nha! Cậu vẫn sẽ có những s1nh lý bình thường như bao alpha, chỉ khác là cậu giỏi kiềm chế hơn thôi.

Ninh Lạc còn đang định hôn lên cằm thì Tử Đằng đã xoay lại người, vào thế thượng phong, chỉ trong vòng ba giây ngắn ngủi cậu đã đè Ninh Lạc lên giường.

Tử Đằng nhìn xuống gương mặt đầy sự ngạc nhiên của Ninh Lạc, cùng với phần trên hầu như đã loã thể hết của cậu ấy, mặt vô biểu cảm mà lấy chiếc bọc đen nhỏ mà Ninh Lạc đã ném lúc vào:

"Là em chủ động trước.

Giờ đến lượt anh"

Đến khi hiểu ra là mình đã thành công, mặt Ninh Lạc đỏ bừng bừng, đỏ như chưa từng đỏ, đỏ như lần đầu tiên được đỏ.

Đỏ là thế nhưng mắt cậu vẫn không e dè mà nhìn xuống cậu em Tử Đằng, tận mắt chứng kiến cảnh cậu đeo đồ bảo hộ, sau đó lại dời mắt lên ngắm Tử Đằng cởi chiếc áo thun vướng bận.

Đầu Ninh Lạc ong ong.

Cậu thấy hết rồi nha! Kể từ hôm nay trở đi, Ninh Lạc cậu sẽ chịu trách nhiệm với Tử Đằng cả đời!

Dù cậu nằm dưới.

Da thịt Ninh Lạc tiếp xúc với da thịt Tử Đằng ửng hồng, như mời gọi bạn đời.

Cậu dang hai tay câu cổ Tử Đằng khi cậu ấy cuối người xuống, Tử Đằng nhẹ nhàng nâng đầu Ninh Lạc lên.

Cậu chậm rãi hôn Ninh Lạc, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng nồng nhiệt, mặt cả hai đỏ bừng, mắt lại chẳng e ngại mà nhìn thẳng đối phương, tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào đầy cám dỗ này.

Hôn xong lấy lại dưỡng khí, rồi lại hôn tiếp, cứ thế nhiều lần.

Tinh tức tố hoà quyện vào nhau, như chính chủ nhân của nó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio