Đêm khuya, xa xa truyền đến thanh âm điểm canh.
Âm điệu thanh thúy,khiến đêm khuya an tĩnh có vẻ càng thêm tịch liêu.
Tề Trọng Lẫm ôm chặt lấy người bên cạnh, chưa từng chợp mắt.
Bỗng nhiên, hắn nghe được thanh âm giống như tiếng lá khô bay xuống, toàn thân lập tức cảnh giác, hai lỗ tai dựng thẳng lên lắng nghe.
Người vừa tới võ công không tệ, nếu không phải đang là ban đêm tịch mịch như thế này, chỉ sợ hắn cũng sẽ không phát hiện ra âm thanh cực kì nhỏ này.
Người không rõ thân phận dùng tốc độ cực nhanh để tiếp cận, chỉ lát sau đã tới phía trên phòng giam.
Tề Trọng Lẫm bị nhốt ở trong lao, tình thế không thuận lợi,chỉ có thể lấy tịnh chế động, yên lặng theo dõi diễn biến.
Thân ảnh nhanh nhẹn đáp xuống trước cửa địa lao, dừng lại một chút, mới lặng lẽ đẩy cửa vào.
Không biết đối phương ý đồ gì, Tề Trọng Lẫm nhắm mắt lại, giả bộ ngủ say.
Lúc này, người vừa tới theo ánh nến lờ mờ đi tới trước của phòng giam, nhẹ giọng kêu: “Nhị sư huynh, sao huynh lại bị giam ở chỗ này? ”
“Quý Thanh!” Tề Trọng Lẫm giật mình khẽ gọi, vội vã kéo cái mền gấm đắp kín đầu xuống.”Sao ngươi lại tới nơi này?”
Thanh âm và động tác khiếp sợ của Tề Trọng Lẫm, quấy rầy người bên cạnh. Lục Vĩ Chi đang ngủ lầu bầu vài câu, theo bản năng dựa sát vào người Tề Trọng Lẫm, tìm kiếm càng nhiều hơi ấm an ủi.
Tề Quý Thanh cực kì thích thú ngồi xổm trước mặt Lục Vĩ Chi, đôi mắt sắc sảo trắng đen rõ ràng đảo quanh trên người Lục Vĩ Chi.
Mặt của Tề Trọng Lẫm hơi ửng đỏ, nói cho có lệ: “Đừng có soi mói như vậy nữa, mau nói tại sao ngươi lại tới đây hả?”
“Ừ thì…” Tề Quý Thanh ngẹo đầu, gương mặt khả ái đơn thuần chứa đầy nghi hoặc.”Nhị sư huynh có gì là lạ, rất khả nghi nha!”
“Ta làm gì có!”
Tề Trọng Lẫm kích động, thiếu chút nữa đã đánh thức Lục Vĩ Chi, hắn vội vã ổn định lại tâm tình, không dám lại hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Nhìn thấy động tác của hắn, quang mang hứng thú trong mắt Tề Quý Thanh lại sâu hơn.
“Hắn rốt cuộc là ai? Có thể khiến người luôn luôn lãnh tĩnh lại kiềm chế giỏinhư nhị sư huynh luống cuống tay chân như vậy.”
“Hắn là ai không cần ngươi quan tâm, ngươi rốt cuộc tới đây làm cái gì?” Tề Trọng Lẫm thấp giọng hỏi.
“Đại sư huynh phái ta tới cứu huynh a!” Tề Quý Thanh trả lời câu hỏi của Tề Trọng Lẫm, ánh mắt lại đặt toàn bộ trên người Lục Vĩ Chi. Cậu đưa tay khẽ vuốt gò má của Lục Vĩ Chi, thở dài nói: “Dáng dấp hắn cũng thanh tú quá ha! So vơi ta còn đẹp hơn.”
“Ngươi đừng có chạm lung tung vào hắn!”
Tề Trọng Lẫm sợ Lục Vĩ Chi bị đánh thức, liền đẩy tay của Tề Quý Thanh ra. Tề Quý Thanh đành phải ngượng ngùng thu tay về, bỉu môi oán giận nói: “Trách! Nhị sư huynh thật keo kiệt!”
Tề Trọng Lẫm vẻ mặt đau khổ khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ta không có keo kiệt! Hắn chính là nhi tử của Huyện lệnh, nếu đánh thức hắn, coi nhưtất cả công sứccủa chúng ta đều bỏ đi hết.”
“Điểm huyệt ngủ của hắn là xong rồi không phải sao.”
Tề Quý Thanh đưa tay muốn điểm huyệt ngủ của Lục Vĩ Chi, lại bị Tề Trọng Lẫm trước một bước ngăn lại.
“Ta không muốn làm như vậy với hắn!”
Tề Quý Thanh trợn to hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Tề Trọng Lẫm.
“Không ngờ nhị sư huynh vậy mà lại đi thương tiếc người khác! Đây chính là chuyện từ xưa đến nay vẫn chưa thấy nha.”
Tề Trọng Lẫm biết tên nhóc tứ sư đệ này chính là một con quỷ linh tinh (linh hoạt và tinh ranh), trên miệng lại nói toàn lời có cánh, có lúc thậm chí ngay cả đại sư huynh cũng hết cách với cậu.
“Rồi! Ngươi nói sao thì cứ là vậy đi! Ta chỉ cầu ngươi nghìn vạn lần đừngđánh thức hắn.”
Tề Trọng Lẫm lo lắng Lục Vĩ Chi lại đột nhiên tỉnh giấc, đến lúc đó hắn cũng không biết phải giải thích như thế nào về thân phận của Tề Quý Thanh.
“Dạ dạ dạ, ta cũng không muốn khiến nhị sư huynh khó xử.”
Dưới lời cầu xin của Tề Trọng Lẫm, Tề Quý Thanh cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt vui cười, nghiêm mặt nói: “Nhiệm vụ lần này của ta là đến đưa huynh về.”
Tề Quý Thanh móc từ trước ngực ra một thanh chìa khóa không biết ở đâu rớt xuống, đung đưa trước mắt Tề Trọng Lẫm một chút, lập tức đi tới trước cửa phòng giam, mở cửa.
“Ta không đi!”
Tề Trọng Lẫm ngoài dự đoán của mọi người nói, khiến Tề Quý Thanh giật mình.
“Ta không thể đi được.” Tề Trọng Lẫm giải thích nguyên nhân mình không thể rời đi, “Nếu như ta vượt ngục, Huyện lệnhsẽ rơi vào kết cuộc không tốt, đến lúc đó nhất định sẽ liên lụy đến hắn.”
Ánh mắt của Tề Trọng Lẫm và Tề Quý Thanh đồng thời rơi trên người Lục Vĩ Chi. Lục Vĩ Chi ngủ rất sâu, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Hắn đối với huynh quan trọng đến vậy sao?” Tề Quý Thanh hỏi.
“Ừ. Hắn lại nhiều lần cứu mạng ta, ta còn chưa trả lại ân tình cho hắn, sao có thể vì cứu mình mà khiến hắn bị liên lụy được?”
“Thật là vậy sao?” Tề Quý Thanh nghi ngờ đánh giá Tề Trọng Lẫm, tựa hồ không hề tin lời giải thích của hắn.
“Được rồi! Nếu ý của nhị sư huynh đã kiên định như vậy, vậy ta quay về nói lại cho đại sư huynh biết, ngoài ra còn suy nghĩ biện pháp có thể vẹn toàn đôi bên để tới cứu ngươi.”
“Xin lỗi, khiến ngươi đi không một chuyến.”
“Đừng nói vậy chứ, chúng ta dù sao cũng là sư huynh đệ mà! Còn khách khí ta nhiều vậy làm gì, hơn nữa chuyến đi này cũng không hẳn là uổng công vô ích, ít nhất ta cũng thấy được thứ rất thú vị.”
Trong lời nói Tề Quý Thanh có chứa ẩn ý, ánh mắt tinh ranh đảo qua đảo lại giữa Lục Vĩ Chi và Tề Trọng Lẫm, nhìn thấy Tề Trọng Lẫm thật không được tự nhiên, nhịn không được thúc giục: “Ngươi mau đi đi!”
“Đừng có hối, đừng có hối mà, ta đi là được rồi.” Tề Quý Thanh nói xong liền đi ra phía cửa chính của địa lao, đột nhiên, cậu dừng bước quay đầu lại, ném một thứ gì đó cho Tề Trọng Lẫm.
“Thứ này để lại cho huynh đó! Nói không chừng huynh sẽ dùng tới.”
Tề Trọng Lẫm đưa tay tiếp lấy thứ đang bay tới, vừa mở tay ra nhìn, thanh chìa khóa phòng giam đen bóng đã lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Cảm ơn!”
Tề Quý Thanh phất phất tay, tỏ ý đã nhận được lòng biết ơn của hắn, lập tức biến mất trước cửa.
Tề Trọng Lẫm bỗng dưng cảm thấy một cỗ hiu quạnh nhàn nhạt, nhưng cúi đầu nhìn thấy Lục Vĩ Chi an tâm ngủ bên cạnh hắn, liền cảm thấy hết thảy hi sinh đều đáng giá.
Sáng sớm, Lục Vĩ Chi lười biếng từ trong lồng ngực ấm áp tỉnh dậy.
Cậu dụi dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, một lúc lâu vẫn không phân rõ chính mình đang ở chỗ nào.
“Ngươi tỉnh rồi, có khó chịu chỗ nào không?”
“A!”
Thanh âm trầm thấp của Tề Trọng Lẫm vang lên ở bên tai, Lục Vĩ Chi phút chốc hoảng đến dựng lên, thiếu chút nữa đã bị vấp phải cái mền gấm còn quấn trên người.
“Cẩn thận một chút!” Tề Trọng Lẫm vội vã đưa tayđỡ lấy cậu.
Đợi đến khi ý thức thanh tỉnh lại, Lục Vĩ Chi lập tức phát hiện mình lại ngủ ở một nơi kỳ quái.
“Tại sao ta lại ở chỗ này?”
Lục Vĩ Chi thì thào tự hỏi, nhìn thấy mâm chén hỗn độn trên mặt đất, cậu mơ hồ nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua.
Cậu sợ Tề Trọng Lẫm chịu đói chịu lạnh, cho nên mới đưa cơm nước tới, Tề Trọng Lẫm như lang thôn hổ yết (ăn như sói như cọp) đem cơm nước quét một cái là sạch, rồi sau đó cậu lại lấy ra một bầu rượu. Cậu uống rượu bị sặc một cái, Tề Trọng Lẫm liền dạy cậu cách để uống rượu, sau đó… mạch suy nghĩ của Lục Vĩ Chi hơi ngừng lại, mặt đỏ đến giống như bị thiêu đốt.
Cậukinh sợ kiểm tra y phục, ngoại trừ bởi vì sau khi ngủ một đêm bị thân thể đè tạo ra nếp nhăn, cũng không có gì khác thường, có lẽ là cậu uống rượu xong suy nghĩ lung tung!
“Sao vật? Có gì không đúng sao?” Tề Trọng Lẫm kéo Lục Vĩ Chi lại gần, trong mắt mang theo tiếu ý trêu tức.
“Không… Không có gì!”
Khi hắn hỏi, mặt của Lục Vĩ Chi càng đỏ hơn.
Cậu sao có thể nói cho Tề Trọng Lẫm biết trong đầu mình đang nghĩ tới chuyện đó chứ!
Nếu như tất cả chẳng qua chỉ là mộng cảnh của cậu, vậy không phải là muốn bị Tề Trọng Lẫm cười nhạo hay sao?
Nhưng nếu Tề Trọng Lẫm thật sự có thừa dịp say rượu khi dễ cậu, vậy nhất định là không thể tha thứ. Nghĩ đến điều này, Lục Vĩ Chi không khỏi dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn Tề Trọng Lẫm chằm chằm.
“Tối hôm qua ngươi một có làm gì ta không?”
“Ta bị giam ở trong lao, có thể làm gì ngươi hả?” Tề Trọng Lẫm bày ra vẻ mặt vô tội.
“Không có là tốt nhất!”
Lục Vĩ Chi liếc Tề Trọng Lẫm một cái, cúi người thu dọn mâm chén.
Tề Trọng Lẫm ở trong lao tối khí định thần nhàn ngồi xuống nơi gần Lục Vĩ Chi, thờ ơ nhẹ giọng nói: “Hôm qua ta có nghe được một thanh âm rất tiêu hồn đó nha.”
Lục Vĩ Chi chấn động mạnh một cái, ngừng động tác tay lại, cứng đờ quay đầu, lạnh lùng thốt ra một câu.”Ngươi nói cái gì!?”
“Ta có ý tốt muốn giúp ngươi, ngươi còn khi dễ ta như vậy, ta không thèm để ý tới ngươi nữa!” Lục Vĩ Chi căm giận nói.
“Ngươi tức giận sao?”
“Bị nam nhân sờ loạn, ta còn có thể vui vẻ phải không?” Lục Vĩ Chi bày ra vẻ mặt ủy khuất, giông nhưsắp rơi lệ.
“Thế nhưng ngươi tối hôm qua thoạt nhìn không có vẻ là chán ghét a!”
“Ngươi!” Lục Vĩ Chi tức giận đến nổi trận lôi đình.”Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ ta sẽ giúp ngươi nữa! Loại người không biết tốt xấu như ngươi, ở đó chờ chết đói, chết lạnh cũng đáng!”
Lục Vĩ Chi thẹn quá thành giận, thở hổn hển quay đầu bỏ đi, mặc cho Tề Trọng Lẫm có goi cậu như thế nào đi nữa, cậu cũng chỉ coi như không nghe không thấy, tránh cho lại nghe phải những lời khó nghe.
Vừa tới trước cửa phòng, đúng lúc gặp được tiểu đồng muốn tới để gọi cậu rời giường rửa mặt chải đầu, chuẩn bị dùng bữa.
“Thiếu gia! Chẳng lẽ người suốt đêm đều đợi ở trong địa lao sao?”
“Nhiều lời!”
Tiểu đồng bị mắng oan, lại không dám kháng nghị, vẫn bưng nước nóng tới đặt lên chiếc kệ ở góc phòng, để Lục Vĩ Chi rửa mặt chải đầu.
Lục Vĩ Chi dùng nước nóng rửa mặt, cuối cùng cũng thanh tỉnh lại nhiều. Cậu rất hối hận vì mình đã loạn phát tỳ khí với tiểu đồng.
(loạn phát tỳ khí: gần giống với câu “giận cá chém thớt của mình”, ý chỉ nổi nóng bậy bạ với người vô tội)
“Xin lỗi! Chuyện không liên quan tới ngươi, ta lại mắng bậy mắng bạ ngươi.”
“Đừng lo, em biết thiếu gia tâm tình không tốt.”
“Bớt nói bậy đi! Ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu.” Lục Vĩ Chi bày ra vẻ mặt đau khổ, tức giận nói. Cậu không tin tiểu đồng có thể hiểu rõ cảm giác ủy khuất khi bị trêu đùa.
Tiểu đồng há mồm muốn phản bác, nhưng lại thay đổi suy nghĩ chuyển sang hùa theo Lục Vĩ Chi nói: “Dạ dạ dạ! Tâm tình của thiếu gia em đúng là không thể hiểu, bất quá em biết bao tử của thiếu gia nhất định đã đói bụng, có phải nên chuẩn bị chút điểm tâm không ạ?”
Lục Vĩ Chi vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ một chút vẫn là bảo tiểu đồng đi chuẩn bị điểm tâm.
Cậu dự định từ hôm nay sẽ nỗ lực chăm sóc mình thật tốt,sẽ không để cho Tề Trọng Lẫm xem cậu như nữ nhân nữa, động một chút liền khi dễ cậu, hơn nữa nếu cậu trở nên cường tráng, cũng liền có sức lực chống lại Tề Trọng Lẫm.
Tiểu đồng vừa nghe thấy lời sai bảo, rất nhanh đã bưng điểm tâm tới.
Tiểu đồng đột nhiên thốt ra một câu nói: “Có cần đem một phần điểm tâm cho người ở trong lao kia không ạ?”
“Hả!” Lục Vĩ Chi bị câu hỏi của tiểu đồng dọa đến sợ hết hồn, thiếu chút nữa đã phun hết cơm vừa mới nhét vào miệng ra ngoài.
“Thiếu gia! Người không có sao chứ?”
“Tại sao đột nhiên lại nhắc tới người kia? Hại ta giật mình.” Lục Vĩ Chi tức giận mắng.
“Lúc trước thiếu gia đặc biệt muốn em chuẩn bị riêng một phần bữa tối cho hắn, em mới cho rằng điểm tâm cũng phải mang cho hắn một phần.”
“Từ nay về sau không cần phải quan tâm đến cái tên đáng ghét đó nữa! Hắn là hắn, ta là ta.”
“Vâng! Em biết rồi.”
Tiểu đồng hầu hạ Lục Vĩ Chi dùng bữa, không nói một lời nào nữa. Chờ Lục Vĩ Chi ăn hết điểm tâm, cậu nhóc lặng lẽ thu dọn mâm chén, đang muốn bước ra khỏi cửa phòng, đột nhiên bị gọi lại.
“Chờ một chút!”
“Thiếu gia còn có gì dặn dò?”
Lục Vĩ Chi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trên mặt cũng là vẻ mặt đấu tranh thống khổ.
Tiểu đồng không biết Lục Vĩ Chi muốn nói cái gì, vẫn kiên trì đứng chờở cửa.
Qua thật lâu sau, Lục Vĩ Chi mới thôi đấu tranh, thở dài, tâm bất cam tình bất nguyệnlầm bầm mắng: “Đáng ghết! Tại sao ta lại phải lo lắng cho loại người như vậy chứ!”
(tâm bất cam tình bất nguyện: không cam tâm tình nguyện)
“A?” Tiểu đồng nghi hoặc nhìn cậu.
“Ngươi vẫn cứ mang một phần điểm tâm đến địa lao đi!”
“Nhưng mà…” Tiểu đồng còn nhớ thiếu gia vừa mới nói là đừng để ý tới người kia.
“Đừng có nhiều lời nữa! Ngươi mau đi đi. Nếu không, ta lại muốn thay đổichủ ý.”
Lục Vĩ Chi đẩy tiểu đồng đứng như trời trồng ở cửa, thúc giục cậu nhóc mau đi làm việc.
Tiểu đồng mặc dù trong miệng đang lầu bầu chủ nói chủ nhân thay đổi nhanh như chong chóng, nhưng vẫn làm theo lời dặn dò của Lục Vĩ Chi, đến trù phòng (phòng bếp) lấy một phần điểm tâm đưa đến địa lao.
Trong địa lao, Tề Trọng Lẫm vừa nghe được có tiếng người đến gần, còn tưởng là Lục Vĩ Chi mà quay lại, vừa nhìn rõ người mới tới là thị đồng của Lục Vĩ Chi, nhất thời bày ra vẻ mặt thất vọng.
“Thiếu gia của nhà ngươi đâu? Tại sao lại không đến?”
Tiểu đồng vừa nghe thấy lời này, lập tức nghiêm mặt.”Thiếu gia nhà ta chính là có tâm địa tốt mới tới đây thăm ngươi một lần như vậy, đừng tưởng rằng thiếu gia lúc nào cũng sẽ tới thăm ngươi! Nơi ô uế này, không phải là nơi thiếu gia nên tới.”
“Trách trách!” Tề Trọng Lẫm lắc đầu cười.”Lục Vĩ Chi thoạt nhìn nho nhã yếu đuối, không ngờ lại dạy dỗ được một tên tiểu đồng miệng mồn lanh lợi như vậy.”
“Ngươi đừng nên khi dễ thiếu gia nhà ta, nếu không ta sẽ không đưa cơm đến cho ngươi nữa.” Tiểu đồng bày ra vẻ mặt thành thật nói, giấu cái giỏ trong tay ra phía sau.
“Yên tâm! Ta thích hắn, thương hắn còn không kịp, sao lại có thể khi dễ hắn chứ!”
“Ngươi thích thiếu gia?” Đôi mắt kinh ngạc của tiểu đồng lấp lánh phát sáng.
“Sao vậy? Không được sao?”
“Không phải.” Tiểu đồng lắc đầu cười, bộ dáng hài lòng như tìm được người cùng chung chí hướng.”Ta cũng vậy, ta thích thiếu gia nhất.”
Tề Trọng Lẫm vừa nghe xong liền phóng mắt nhìn tiểu đồng, sắc mặt trầm xuống, bày ra vẻ mặt tươi cười thiên chân vô tà (ngây thơ)nhưngđôi mắt sắc bén lại quan sát hết sức kỹ lưỡng, đến khi xác định “thích” của cậu nhóc khác với “thích” của mình có nghĩa không giống nhau, vẻ mặt lúc này mới dịu xuống.
“Thiếu gia hẳn là rất thích ngươi đó! Thiếu gia vốn muốn ta không cần để ý ngươi, thế nhưng sau đó lại bảo ta đưa cơm tới.”
Tiểu đồng bưng điểm tâm trong giỏ ra.
“Phải không? Sao ngươi biết hắn thích ta?”
Tề Trọng Lẫm rất bình tĩnh nghe những lời này, thật ra trong lòng cuồng loạn không ngừng, hồi hộp không yên chờ đợi câu trả lời.
“Bởi vì thiếu gia vốn đang rất giận ngươi, thế nhưng sau đó lại tha thứ cho ngươi, cho nên thiếu gia nhất định đã thích ngươi.”
“À, thì ra là vậy a!” Tề Trọng Lẫm có chút thất vọng, hóa ra cũng không phải do chính miệng Lục Vĩ Chi nói thích hắn.
“Được rồi, ta còn có chuyện khác phải làm, ta đi trước đây, chén dĩa tí nữa ta sẽ đến thu dọn.”
Tiểu đồng làm xong chuyện được dặn dò, cao hứng bừng bừng quay về bẩm báo với Lục Vĩ Chi.
“Người trong lao kia nói hắn thích thiếu gia đó!”
Tiểu đồng vội vã truyền lời tranh công, cậu nhóc tự nhận rằng thiếu gia nghe xong những lời này nhất định sẽ rất vui.
Nhưng, Lục Vĩ Chi lại bị dọa đến phun hết trà mới vừa uống vào trong miệng ra, gương mặt tuấn bạch (trắng và thanh tú) tươi cười nhất thời chất đầy tức giận, xanh một hồi, hồng một hồi.
“Ai thèm hắn thích chứ!” Lục Vĩ Chi giận dữ mắng: “Ngươi cũng thật là, loại chuyện này cũng khua môi múa mép, sau này không cho phép ngươi nói lung tung nữa!”
Không nghĩ tới thiếu gia lại giận đến tím mặt, tiểu đồng cúi đầu, ủy khuất bỉu môi giải thích: “Em nói thật a!”
“Đúng đúng đúng, ta biết ngươi nói thật, thế nhưng loại người như vậy nói sao có thể tùy tùy tiện tiện tin tưởng được chứ? Sau này ta không muốn lại nghe được những lời như vậy nữa.”
“Em biết rồi.”
Tiểu đồng tranh công không được, ngược lại còn bị rầy một trận, đành phải buồn bã rời đi.
Lục Vĩ Chi thấy cửa phòng đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm, co quắp ngồi ở trên giường.
Cậu bị lời nói bất thình lình của tiểu đồng quậy đến tâm loạn như ma, nhưng vì muốn che giấu, buộc phải cố làm ra vẻ mắng tiểu đồng một trận, thật là oán ức cho cậu nhóc.
Chiều hôm đó, tiểu đồng cảm thấy bị mắng rất oan uổng, cho nênvô cùng không muốn đến phòng của Lục Vĩ Chi nữa;bữa trưa, bữa tối đều là vội vã đem đến rồi chạy đi, ngay cả khi Lục Vĩ Chi gọi cậu nhócchuẩn bị nước nóng để tắm rửa, cậu nhóc cũng là đem thùng gỗ, nước nóng đến xong liền rời đi, không giống mọi ngày còn ở lại giúp Lục Vĩ Chi thay y phục, chải tóc.
Lục Vĩ Chi biết cậu nhóc vẫn còn để ý chuyện lúc sáng, cũng liền để cậu nhóc đi, việc này tự mình động thủ cũng có thể làm được.
Cậukhẽ ngâm nga một khúc nhạc, đem sam khố (áo lót) từng món một cởi ra treo trên tấm bình phong, trong lúc thân thể còn chưa lạnh cóng liền nhanh chóng bước vào thùng nước nóng còn bốc hơi.
Tắm nước nóng vào mùa đông chính là một chuyện dễ chịu vô cùng.
Do đó, Lục Vĩ Chi trừ khi bệnh đến không xuống giường được, bằng không mỗi ngày đều phải tắm rửa, vì thế cậu mới xin Lục Chấn phái người giúp cậu chế tạo riêng một thùng tắm có thể để cho cậu thoải mái xoè tứ chi ra.
Lục Vĩ Chi sung sướng hưởng thụ nước nóng thấm vào toàn thân ấm áp dễ chịu, say sưa đến hai mắt nhắm nghiền.
Đột nhiên, cậu nghe được thanh âm cửa phòng mở ra, nhưng cậu ngay cả mắt cũng lười mở ra, liền hướng ra ngoài phía bình phong gọi: “Tiểu đồng, ngày hôm nay ta không cần ngươi hầu hạ, ngươi cứ ở ngoài bình phong chờ là được.”
Thế nhưng tiếng bước chân đi tới từ sau bình phong hậu cũng không ngừng lại, rất nhanh đã đi đến bên cạnh cậu.
“Ta nói không…”
Lời nói của Lục Vĩ Chi khi thấy rõ người trước mắt liền im bặt.
Đứng ở trước mặt hắn, người dùng ánh mắt ngạo mạn chăm chú nhìn cậu chính là Tề Trọng Lẫm.
Người không nên xuất hiện, lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lục Vĩ Chi kinh sợ đến nghẹn họng nhìn trân trối, nói không nên lời.
“Ngươi… Ngươi không phải là… Đang ở trong địa lao sao?” Lục Vĩ Chi sợ đến lắp bắp.
“Ta cũng muốn tắm rửa.” Tề Trọng Lẫm mặt không đổi sắc nói, tựa như đang nói chuyện rất hiển nhiên.
Tề Trọng Lẫm nói xong liền bắt đầu cởi y phục.
“Này! Ngươi đang làm cái gì vậy hả?”
“Cởi y phục a! Tắm rửa dù sao vẫn không thể mặc y phục mà!”
“Ngươi muốn tắm rửa làm gì rồi ở trong phòng ta cởi y phục chứ, mau đi ra!”
Lục Vĩ Chi bởi vì hành động của hắn mà xấu hổ đỏ mặt, muốn đứng lên ngăn cản hắn tiếp tục cởi y phục, nhưng trên người lại trần như nhộng, không thể rời khỏi thùng tắm.
Trong lúc Lục Vĩ Chi hoảng loạn luống cuống, Tề Trọng Lẫm đã cởi y phục đến không còn dư một món, thân thể to lớn đứng trước mặt Lục Vĩ Chi.
Nhìn thấy thân thể cơ bắp rắn chắc thật cường tráng, Lục Vĩ Chi liền vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác.
Trừ mình ra, Lục Vĩ Chi chưa từng thấy qua bộ dáng thân thể trần truồng của những người khác, lúc này trong lòngcậu khẩn trương đến mức tim đập nhanh đến mức muốn từ ngực nhảy ra ngoài.
“Ngươi như vậy là rất vô lễ! Mau mặc y phục lại đi.”
“Ta không muốn!”
Tề Trọng Lẫm không những không đồng ý, còn tiến lên mộtbước tiến vào trong thùng tắm.
“A!” Lục Vĩ Chi sợ hãi kêu lên một tiếng, hốt hoảng muốn chạy né ra chỗ khác, lại bị Tề Trọng Lẫm bắt lại.
Cái thùng tắm này do thân hình Lục Vĩ Chi mảnh khảnh nên sử dụng rất dư dả, nhưng thêm vào một Tề Trọng Lẫm dáng người to lớn lập tức có vẻ nhỏ hẹp, da thịt lỏa lồ của Lục Vĩ Chi buộc phải dán vào da thịt của Tề Trọng Lẫm.
“Ngươi mau đi ra!”
“Không muốn!”
Tề Trọng Lẫm hãy còn vòng hai tay lên hông của Lục Vĩ Chi, nửa người dưới ngâm trong nước nóng của Lục Vĩ Chi cũng nữa không giữ được khoảng cách nữa, bị ép đến nhảy qua ngồi ngang hông Tề Trọng Lẫm.
“Buông ra… Ân…”
Lời nói của Lục Vĩ Chi bị đôi môi Tề Trọng Lẫm tiến tới chặn lại, cái lưỡi ướt át linh hoạt lại càngthừa dịp cậu chưa kịp chuẩn bị mà tham nhập vào trong miệng cậu càn rỡ cướp đoạt, dây dưa.
“Ân…” Lục Vĩ Chi bị hôn đến không thở nổi, mà mắt thấy bàn tay chạy loạn, âu yếm trên người sẽ ép cậu vào hoàn cảnh điên cuồng.
“Ta muốn hôn ngươi đến sắp điên rồi, ngươi có biết không?” Hơi thở của Tề Trọng Lẫm nặng nề, thanh âm trầm thấp khàn khàn thiêu đốt khát vọng của cậu.
Lục Vĩ Chi còn không kịp nói bất cứ cái gì, Tề Trọng Lẫm lại hôn lên đôi môi mê người của cậu, lần này cònhôn say mê vừa điên cuồng lại nóng bỏng, giống như muốn cắn nuốt cậu vậy.
Lý trí của Lục Vĩ Chi sắp bị phiêu tán, khi bị hắn hôn một cái liền hoàn toàn bị nuốt mất, chỉ có lửa tình bị khơi mào, cùng thân thể bị dục vọng bốc lên đốt cháy còn dư lại.
“Tại sao ngươi lại làm loại chuyện này với ta?” Lục Vĩ Chi thở hổn hển hỏi.
“Bởi vì ngươi đẹp đến khiến người ta nhịn không được muốn giữ lấy ngươi.”
Lục Vĩ Chi bỗng dưng trợn to hai mắt. Cậu không cách nào tiếp thu lý do Tề Trọng Lẫm đưa ra, lần thứ hai chống lại nói: “Nếu như muốn ôm mỹ nhân, ngươi nên đi kiếm nữ nhân a!”
“Ta không muốn nữ nhân, ta chỉ muốn ngươi.”
Tề Trọng Lẫm dứt lời liền ôm lấy Lục Vĩ Chi, bước ra khỏi thùng tắm, sải bước đi đến bên giường.
Một trận gió lạnh thổi đến, khiến nhiệt tình mới được khơi mào của Lục Vĩ Chi bị thổi tan, lý trí và căng thẳng một lần nữa lại trở về trong đầu cậu.
“Đừng náo loạn nữa! Buông ra!”
Tề Trọng Lẫm ném Lục Vĩ Chi đang giãy dụa không ngừng lên giường, thân thể cường tráng cẩn thận đè lên thân thể mỏng manh.
“Ta tuyệt đối sẽ không buông ngươi ra!”
Lục Vĩ Chi bị tình cảm trong mắt Tề Trọng Lẫm mê hoặc, nhất thời quên phản kháng.