Ám Dạ Trầm Luân

chương 128

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chạy nước rút với tốc độ trăm mét hướng về Cao ốc Quân bộ, đúng lúc gặp phải thượng tá Lăng Dã được công nhân thông cống phát hiện giải cứu khỏi toilet, mắt đen của đối phương như hàn quang đâm người. "Mấy giờ rồi?"

" Muộn?"

" Phải."

" Sân huấn luyện bên ngoài, mười vòng."

Một vòng bốn trăm thước, mười vòng bốn cây số, không nhiều không ít, vừa vặn có thể làm Lãnh thiếu gia có bầu năm tháng thở lên thở xuống, nén chịu chạy xong quay về văn phòng, thượng tá Lăng Dã khắc nghiệt đã bắt đầu công việc lu bù thản nhiên liếc hắn, ánh mắt cố ý dừng lại ở bụng. "Ta nhớ mấy hôm trước ngươi còn xin ta cho ra tiền tuyến?"

" Đã bị thượng tá Lăng Diệp bác bỏ."

Bỏ văn kiện trong tay xuống, chậm rãi đi tới trước mặt Lãnh Tử Diễm, tiếng giày da giẫm sàn nhà thanh thúy, người một phòng đều dừng công việc lại, lén nhìn về phía hai người giương cung bạt kiếm.

Lăng Dã từng bước tiếp cận, uy hiếp thuộc về hùng thú cũng không chút khách khí phóng thích ra, nhưng y càng như thế, Lãnh Tử Diễm càng bất giác thẳng lưng, cước bộ dịch một bước về phía trước, kiêu ngạo không cho ngỗ nghịch cùng lạnh lùng cao cao tại thượng, giương nanh múa vuốt dò xét đối phương.

" Chạy mười vòng liền mệt thành như vậy, còn muốn ra tiền tuyến?" Lãng Dã mở miệng, không khí ngưng trệ trong phòng có chút thả lỏng, nhưng câu kế tiếp lại khiến không khí căng như dây sắp đứt. "Lãnh thiếu gia thật là, chia ra một khắc cũng không xa Lăng Diệp được?"

Con ngươi thâm thúy tối đen của Lãnh Tử Diễm nháy mắt nhíu lại.

Lăng Dã vươn tay, lạnh lùng vặn cằm hắn lên, nhếch mày nhìn hắn nửa ngày, buông ra. "Trên cổ...." Tiếp cận, thanh âm rất nhẹ, lại mang hài hước cùng cười nhạo chói lọi. "Còn hôn ngân."

" Thượng tá đại nhân." Cũng không quay đầu gọi Lăng Dã chuẩn bị đi ra lại, Lãnh Tử Diễm ngẩng đầu ưỡn ngực. "Trên người ngươi có mùi, mùi toilet."

Mọi người rình coi vội vàng cúi đầu, che khóe miệng giật giật.

Thượng tá Lăng Dã bị kẻ bất minh nhốt cả đêm ở toilet, tin tức này tuy bị cấp trên nghiêm lệnh cấm miệng, vẫn bất động thanh sắc truyền khắp cả tòa Cao ốc Quân bộ từ sáng sớm, người phía dưới ngầm bàn tán, cũng không dám có gì bất kính với thượng tá Lăng Dã, cũng chỉ có vị Lãnh gia thiếu gia cấu kết cùng Lăng Diệp này, không biết tốt xấu dám xát muối chỗ đau giáp mặt thượng tá.

Ngoài dự kiến của họ, thượng tá đại nhân vốn nên nổi giận tao nhã kéo môi, lộ ra một biểu tình nguy hiểm tựa tiếu phi tiếu, cái gì cũng không nói ra.

Vị Lãnh thiếu gia này lại muốn rước họa vào thân sao.

Lãnh Tử Diễm cũng cho rằng mình sẽ bị thượng tá đại nhân quyền cao chức trọng xử lý, nhưng xử lý của thượng tá Lăng Dã lại chậm chạp không đến, trái lại, sau một lần mình ở Quân bộ bận đến ngất xỉu, bị Quân Ngân ép buộc kéo về Lănh gia.

" Xin nghỉ bốn tháng."

Lănh Tử Diễm nhíu mŕy. "Lấy lý do gě?"

" Lấy lý do nghỉ sinh cũng phải xin nghỉ."

Trên mặt xanh lại trắng, biết Quân Ngân nói được làm được, không dám phản bác nữa, mang thai năm sáu tháng, bụng dần to lên, người Quân bộ sớm đã bàn tán, căn bản không tin lí do "mập ra " mà hắn thoái thác, người ngoài sẽ không nghĩ đến mang thai, nhưng hai ba vị đại lão hùng thú ở lại Quân bộ kia, ánh mắt luôn hữu ý vô tình hướng về phía bụng hắn, có một lần đi xin chữ ký một người, người nọ còn sờ soạng bụng hắn, cười tủm tỉm nói. "Hài tử này bộ dạng không tồi, không hổ là chủng của Thiếu chủ." Thẳng thắn làm hắn hận không thể chặt hai cái tay kia, càng phải ngoài cười trong không cười tiếp tục xin đối phương ký tên vào văn kiện.

Lãnh gia do Quân gia suy sụp mà nguy cơ tứ phía, dưới sự liên thủ của hai phụ tử dần ổn định gót chân. Tiếp tục ở lại Quân bộ chịu mệt nhọc, có thai còn ngày đêm làm lụng vất vả, Lãnh Tử Diễm cũng cảm thấy không chịu nổi, nhưng Dã Kê coi thường chuyện đại nam nhân mang thai sinh con làm lời xin nghỉ của hắn vẫn sặc đến bây giờ, hắn vì muốn chứng minh với thượng tá Lăng Dã, đại nam nhân mang thai vẫn có thể làm việc như thường mới ép mình kiên trì.

Lăng Diệp đi rồi, đứa trẻ trong bụng bắt đầu biết đạp, thai nhi nho nhỏ cực kỳ cường tráng, chân cẳng vừa chuẩn vừa độc, đá đến hắn hận không thể bắt đứa trẻ kia ra đánh cho một trận.

Lãnh Tử Diễm vịn ghế dựa ngồi xuống, im lặng nhìn Quân Ngân gõ đơn xin nghỉ bệnh thay hắn, vừa lấy tay thô bạo trấn an tiểu Ti Nhiễm xao động bất an trong bụng. Trải qua một phen nỗ lực vượt bậc, Lăng Diệp rốt cuộc chịu để đứa trẻ họ Lãnh, nhưng nói bóng nói gió tỏ vẻ Lãnh thiếu gia còn thiếu y một đứa con gái.

Mẹ nó, con trai còn chưa ra đã nghĩ tới con gái!

Lãnh thiếu gia có trực giác bị Lăng Diệp đối đãi như công cụ sinh đẻ, sau khi xem phim ngắn khuyến khích thú tộc sinh con, bất mãn do phim ngắn gây nên hóa thành một chút oán giận.

Trong phim, từng nam nhân cường tráng bụng nhô cực đại đứng ngóng trên ruộng lúa mạch không thấy giới hạn, da thịt màu mật ong tản ra màu sắc tự nhiên của ánh nắng, họ nhếch môi cười, bày ra một miệng răng trắng, có cười đến tà mị, có cười đến chất phác, có cười đến tuỳ tiện, có cười đến ngượng ngùng.

Mà sau lưng họ là một loạt những cô gái xinh đẹp, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, vòng eo tinh tế chọc người nghĩ xa trong gió.

Trên màn hình lớn, một dòng chữ ánh vàng rực rỡ: "Nam nhân sinh con, giảm trọng trách cho nữ nhân, tạo ra thế hệ ýu tú kế tiếp!"

Cho nên nói, giúp những nữ nhân nũng nịu này sinh con, kỳ thực là biểu hiện lịch lãm của nam nhân sao.

Hơn nữa, xác suất sống cũng cao, không dễ chết non!

Cắn răng chịu đựng Ti Nhiễm đá đánh, Lãnh Tử Diễm yên lặng nghĩ, nếu hỗn đản sinh động này cũng chết non trong bụng hắn, như vậy quá không có thiên lý.

" Khó chịu?" Quân Ngân hơi xoay đầu hỏi hắn.

" Không! Chính là Ti Nhiễm quá lì." Lãnh Tử Diễm cười khổ. "Bốn tháng sau làm sao qua được?"

" Nó lại đá ngươi?"

" Đâu phải đá, rõ ràng là đạp!" Kéo tay Quân Ngân từ trên bàn phím xuống, ấn lên bụng. "Đụng đến nó chưa?"

Tay Quân Ngân hơi có chút run rẩy.

Y vẫn không có ý đụng vào cái bụng càng lúc càng nở của người này, trong lòng đối với loại chuyện này trời sinh có bài xích cùng sợ hãi. Y biết, đây không phải hài tử của y, y không thể như một phụ thân, đi cảm thụ vui sướng khi chạm đến một sinh mệnh mới.

" Ta..." Bụng bỗng nhiên lồi ra ngoài một cái, một dấu ấn nhỏ hình chân hiện rõ bên trên, Quân Ngân mở lớn miệng. "Đây là..."

" Ti Nhiễm." Lông mày dày đặc vặn vẹo không được tự nhiên. "Hừ! Ta mới hai mươi mốt, tuyệt đối không muốn làm phụ thân."

" Cũng đã mang thai rồi, còn nói chuyện này để làm gì?" Ánh nắng nhàn nhạt rơi trên khuôn mặt trắng nõn, ôn nhuận thanh đạm, giống như một cốc trà tinh tế. Khóe miệng y cười khẽ, hình như y rất vô lực đối với chuyện cố tình gây sự với hắn, lại hận không thể sủng hắn cả đời. "Là ngươi muốn sinh cho Lăng Diệp, hắn cũng không có ép ngươi."

Lãnh Tử Diễm cúi đầu, rầu rĩ không nói.

Bất đồng với lần mang hài tử của Dã Kê trước đó, lần này hắn vẫn luôn không nghĩ tới, đứa trẻ này kỳ thực cũng có thể phá.

Một tháng....

Người kia đi một tháng.

Hắn cũng khó chịu nhớ y một tháng.

Quả thật là khó chịu nhớ, vừa nhớ vừa mắng, thỉnh thoảng còn có thể nghiến răng nghiến lợi.

Hắn ở hậu phương trăm đắng ngàn cay mang thai mười tháng, người nọ lại tiêu sái đuổi máy bay chiến đấu địch quốc chạy mất, không có việc gì còn đánh lén căn cứ quân sự, ngày trôi qua tiêu sái bừa bãi nhiệt huyết sôi trào.

Ở Trường quân đội học nhiều năm như vậy, tâm muốn lên chiến trường của Lãnh Tử Diễm tuyệt đối không ít hơn Lăng Diệp, trước kia là không chui vào Quân bộ được, bây giờ khó khăn lắm mới len vào, cắn răng chịu đựng nhiều nghẹn khuất như vậy, kết quả lại có hài tử.

" Thai phu có bầu lên chiến trường, khẳng định không phải thêm phiền?" Lăng Diệp lúc đi nói, lời còn văng vẳng bên tai!

Đô đô đô. Di động Quân Ngân đặt trên bàn rung lên.

Lãnh Tử Diễm bắt được trước y một bước, mắt thấy tay Quân Ngân có chút mất tự nhiên úp trên tay mình. "Ai hả?" Nhấn nút mở tin nhắn, mắt trợn trừng.

Lăng Diệp: Hình bụng bầu thương lượng hôm qua có chưa?

Có mấy phần không tin được nhìn Quân Ngân, trong mắt ba phần thất vọng bảy phần vặn vẹo. " Hình lần trước ngươi chụp cho ta trong phòng tắm, hình chụp giường chiếu trước đó, còn lần trước trước tấm hình tự an ủi kia, toàn là để gửi cho Lăng Diệp?"

" Lãnh Tử Diễm." Quân Ngân lấy điện thoại qua, nghiêm trang xoay mặt. "Ngươi biết hắn buồn chán."

"Buồn chán ngươi liền phản bội ta?"

" Phản bội?"

Ý thức được dùng từ này quá nặng, Lãnh Tử Diễm thả nhẹ điệu bộ, nhưng khẩu khí vẫn không chịu cho qua. "Quân Ngân, ngươi sao lại hồ đồ càn quấy cùng hắn."

Nếu là Lăng Diệp da dày thịt béo, hắn sớm đã một quyền đánh qua.

Nhưng Quân Ngân, Quân Ngân sạch sẽ ôn nhu dịu dàng, đừng nói đánh, mày đối phương cau một cái hắn cũng sẽ đau lòng.

" Gần đây, ý kiến yêu cầu ‘Quân Tây’ làm đại diện tộc trưởng trong Quân gia càng ngày càng cao, ngay cả Quân bộ cũng có người tỏ ý hỗ trợ, Thừa tướng cũng uyển chuyển ra vẻ, ‘Quân Tây’ tài đức vẹn toàn, kỳ thực về phương diện này, có công lao của Lăng Diệp? Ngươi dùng h́nh của ta giao dịch với hắn?"

" Không khác lắm."

Lănh Tử Diễm đứng lên, cổ tay lại bị giữ chặt. "Buông ra!"

" Ngươi không phải muốn ta quan hệ tốt với Lăng Diệp?"

Ánh mắt trong suốt của Quân Ngân nhìn qua, lời thô tục vừa bốc ra miệng Lãnh Tử Diễm lại thô bạo nghẹn về, hắn biết mình chuyện bé xé ra to, vốn chính là ba người ở cùng, hai người sau lưng làm chút mờ ám, cũng không sao cả!

Nhưng..... Quân Ngân....

Hắn cảm thấy nguy cơ Quân Ngân sẽ bị Lăng Diệp làm hư.

Không, Quân Ngân vốn đã hư, Quân Ngân là sói đội lốt cừu.

Một con sói một con báo, hắn cũng không phải muốn mở vườn bách thú.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio