Lãnh Tử Diễm rốt cuộc minh bạch, Quân Ngân lại đầu óc phát sốt nói dẫn hắn ra nước ngoài đều là do bị Lăng Diệp kích động, bất quá lấy cái loại mặt dày của Lăng Diệp, dù họ có ra nước ngoài, Lăng Diệp cũng sẽ theo tới luôn.
Sau khi mở mang kiến thức về năng lực càn quấy của Lăng Diệp, Quân Ngân không nhắc lại việc đi nước ngoài, dù sao chỉ là nhất thời xúc động, nếu thật sự muốn làm, không nói Quân gia, Lãnh gia cũng sẽ không thả người đi.
Lãnh Tử Diễm từng chịu qua không biết bao nhiêu vết thương to to nhỏ nhỏ, trước kia khi trên giường quá mức kịch liệt, thương phía sau cũng có lúc phát sinh, nhưng nghỉ ngơi mấy ngày là có thể hảo hảo, lần này lại thật sự là trọng thương, bác sĩ cố ý nhấn mạnh trước mặt Quân Ngân cùng Lăng Diệp. "Không hảo hảo trị, cả đời chịu khổ."
" Ngươi chỉ cắn có mấy miệng, không khỏi quá lời cho hắn." Quân Ngân nói.
" Ta ít nhiều gì vẫn muốn lưu mấy miệng cấp cho Quân thiếu gia." Lăng Diệp mỉm cười, trong đồng tử lại không có bao nhiêu nhiệt độ. "Ngươi nói đúng không?"
Dã Kê hiện giờ ở Tướng quân phủ, Quân Ngân dù có cái tâm kia, cũng không cách nào động tới người Tướng quân phủ được, Lăng Diệp tỏ rõ châm chọc, Lãnh Tử Diễm nghe thấy đương nhiên không vui, liếc Lăng Diệp mấy cái. "Ra ngoài, ta phải đổi thuốc."
Đối với cái nơi mà có thể làm bác sĩ bớt nhìn thấy chừng nào hay chừng nấy kia, Lăng Diệp sống chết khăng khăng muốn tự mình động thủ, Quân Ngân cũng không mặn không nhạt tỏ rõ lập trường, khiến cho Lãnh Tử Diễm hết sức đau đầu, lúc hai người giương cung bạt kiếm, Tạ thúc kịp thời chạy tới, truyền đạt ý tiên sinh. "Hai vị thiếu gia, tiên sinh nói, nếu các ngươi nhìn tới chỗ không nên nhìn, cảm phiền lập tức rời khỏi Lãnh phủ."
Dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu, yêu cầu của Lãnh Thừa Phong tuy có "hà khắc" một chút, Lăng Diệp vẫn không thể không nghe theo, nhưng lúc ra ngoài, ánh mắt lại như có như không liếc về phía bác sĩ, ý vị uy hiếp không nói cũng hiểu.
Quân Ngân chăm sóc Lãnh Tử Diễm ba ngày, tới ngày thứ tư, Tần Hiên tự mình đến đón y đi, nói là trong gia tộc có việc gấp cần xử lý, Quân Ngân chân trước mới vừa đi, Lăng Diệp chân sau liền lấy pháo ra bắn, làm Lãnh Tử Diễm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cầm bình hoa lên ném qua trút giận.
Lăng Diệp nghiêng đầu né tránh. "Ngươi đối với ta không hảo như với Quân Ngân."
" Vô nghĩa!" Lãnh Tử Diễm thẹn quá hoá giận. Có thể đối xử bình đẳng sao?
Lăng Diệp cau mày xuống, lại không nói thêm gì nữa, y đã nhìn ra, Quân Ngân ngoài mặt ngôn từ cự tuyệt, thực tế căn bản vô pháp gây khó dễ y, mà nếu thái độ Lãnh Tử Diễm kiên quyết dù chỉ một chút, trò này y cũng không cách nào diễn tiếp.
Quả nhiên vẫn là biểu ca Tô Nhiên nói hảo, đối với người mình thích, có thể ít đánh liền ít đánh, có thể hôn nhiều liền hôn nhiều, một ngày nào đó sẽ làm hắn nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.
Lãnh Tử Diễm chỉ có thể ãn thức ãn lỏng, Lãng Diệp xung phong nhận việc học nấu cháo với cô giúp việc, ðem một phòng đầy nữ hài tử làm cho xuân tâm nhộn nhạo, công lực trêu hoa ghẹo nguyệt không chút thua kém Dã Kê lúc trước.
" Các nàng vừa thấy ta liền cười, ta cũng không hiểu tại sao." Lăng Diệp giải thích với Lãnh Thừa Phong.
Lãnh Thừa Phong hừ một tiếng, xoay người liền đi.
" Tạ thúc." Lăng Diệp giữ chặt Tạ quản gia. "Đây là sao vậy?"
" Lăng thiếu gia." Tạ quản gia dở khóc dở cười. "Lúc trước Dã Kê ở nhà cũng là thế, Lăng thiếu gia là ca ca Dã Kê, khó tránh làm tiên sinh nhớ tới đồ vong ân phụ nghĩa kia, chắc hẳn là giận cá chém thớt với Lăng thiếu gia."
" Vậy ta không để ý tới người nữa là được." Lăng Diệp sờ sờ mũi, tính tình y vốn cũng không cởi mở, thường xuyên bị người khác nói âm trầm, lần này vì đang ở Lãnh gia mới thu tính lại, còn cố ý tiếp xúc nhiều hơn với hạ nhân, không ngờ lại chọc Lãnh Thừa Phong không hài lòng.
" Lăng thiếu gia không cần để ý." Tạ thúc cười nói. "Những tình nhân trước kia của Thiếu gia, tiên sinh bắt một phạt một, tiên sinh cho phép Lăng thiếu gia ở lại Lãnh gia, đủ để chứng minh đối với Lăng thiếu gia có cái nhìn bất đồng."
Lời này của Tạ thúc có ý khuyên bảo, cũng có thể coi như cổ vũ, Lăng Diệp đẩy cửa phòng Lãnh Tử Diễm ra, mấy bước nhảy lên giường đem người ôm lấy. "Có người nói phụ thân ngươi vẫn rất thích ta."
Lãnh Tử Diễm buông sách trong tay, chậm rãi nhếch mày. "Ngươi thấy thích chỗ nào?"
" Hắn không đuổi ta đi."
" Đó là do ngươi sống chết nói ngươi không có nhà để về!" Lãnh Tử Diễm hừ một tiếng. "Phụ thân ta là lo ngày sau ngươi trở về Tướng quân phủ, đánh Lãnh gia bọn ta một cú..."
Lăng Diệp xoay thân đem người ôm sát. "Ta đối với ngươi thế nào, ngươi còn không biết?"
Lại... Lại tới nữa... Lãnh Tử Diễm run người nói. "Lăng công tử, có thể đừng buồn nôn nữa hay không?"
" Vậy ta đổi câu khác." Lăng Diệp nghiêm trang. "Nếu có ngày ta làm Tướng quân, ngươi chính là Tướng quân.... Tướng quân...."
Lãnh Tử Diễm giương mắt nhìn y, thản nhiên hỏi. "Tướng quân gì?"
Lăng Diệp chỉ cảm thấy gió lạnh đập vào mặt, gãi gãi đầu, cong mày lên. "Tướng quân thượng cấp."
Ân.... Có tiến bộ hơn Thiếu chủ phu nhân gì đó lần trước...
" Lăng thiếu gia." Bên ngoài có người gõ nhẹ cửa. "Ngài không cho chúng ta động vào cháo của ngài, vừa mới phát hiện cháo khét, xin hỏi cần nấu lại hay không?"
" Còn không mau xuống." Lãnh Tử Diễm giơ sách đập lên đầu y.
" Chờ một lát..." Ôm gia hỏa này, y một chút cũng không muốn đi. Lăng Diệp cọ xuống. "Lãnh Tử Diễm..."
" Ân..."
" Ngươi không cảm thấy ta hảo hơn Quân Ngân sao?"
Lãnh Tử Diễm cầm sách, không nói.
" Ta không chỉ biết đánh lộn còn có thể nấu cơm." Lăng Diệp ưỡn ngực. "Nơi này cũng rộng hơn Quân Ngân, dựa vào rất thoải mái."
Lãnh Tử Diễm nhìn y khinh bỉ, Lăng Diệp nháy mắt phản ứng được, nếu thật sự muốn so sánh, trong ba người, vẫn là Lãnh Tử Diễm cao lớn nhất, y khẽ cắn môi. "Về sau đừng nhìn về hướng Quân Ngân nữa."
Lãnh Tử Diễm lại có xúc động muốn đập người, hắn phát hiện muốn hòa bình ở chung với Lăng Diệp, hết sức khó khăn.
Đều là do người này... Thiếu đánh a!