Đêm.
Hoàng Ảnh nằm trên giường, đoán Tướng quân chắc đã ngủ rồi, lén lút đẩy cửa ra, bị bóng đen từ cửa dọa cho nhảy dựng.
" Dã Kê?"
Lăng Dã nhếch mày, khoanh tay biếng nhác. "Muốn đi đâu?"
" Ngươi bớt quản ta." Trước kia ở trường học, Hoàng Ảnh đối với Dã Kê luôn luôn thân thiện, nhưng từ sau khi thấy y cường bạo Lãnh Tử Diễm, hảo cảm bị bẻ ngoặt, tuy vẫn cùng ở dưới một mái hiên, nhưng chưa từng hoà nhã nhìn y, dù đang lúc có Tướng quân cũng là như thế.
" Ban ngày không phải hỏi thăm tung tích Lăng Diệp sao?" Lăng Dã bình chân như vại hỏi.
" Ngươi biết?"
Lăng Dã khẽ nhếch môi. "Đương nhiên."
Hoàng Ảnh chưa bao giờ xuống tầng hầm Lăng phủ. Phía dưới âm u ẩm ướt, hình thành đối lập rõ ràng với tráng lệ bên trên.
" Lăng Diệp ca ca sao lại ở chỗ này?"
Lăng Dã hừ một tiếng. "Sao lại không? Hắn chọc phụ thân tức giận, đương nhiên bị nhốt trong đây."
Hoàng Ảnh rũ mắt. "Vì Lãnh Tử Diễm?"
" Đúng vậy... Ngoại trừ như vậy.... Chẳng lẽ còn nguyên nhân khác?" Lăng Dã nói đến châm biếm, biểu tình có mấy phần âm độc.
Hoàng Ảnh bĩu môi. "Ăn nho không được, chê nho chua!"
" A, vậy thì Hoàng Ảnh thiếu gia nói cho ta biết..." Lăng Dã chậm rãi đẩy cửa sắt ra, quang ảnh u ám hạ xuống làm mờ một bên mặt. " Quả nho này ngươi ăn được sao?"
Ngoài cửa không có người canh giữ, vì đây là chính giữa tầng hầm.
Có một cái lồng cực đại, bằng sắt màu đen, thoạt nhìn băng lãnh tàn nhẫn.
Hoàng Ảnh không khống chế được thanh âm nghẹn ngào. "Lăng... Lăng Diệp ca ca...."
Con báo màu bạc chậm rãi đứng lên, toàn thân y đều là vết roi, lại không chút tổn hư thân hình uy mãnh, mắt sáng như đuốc, lạnh lùng chằm chằm nhìn Lăng Dã. "Ngươi tới làm gì?"
" Chế giễu." Giữ chặt Hoàng Ảnh muốn chạy qua, Lăng Dã cười nói. "Bao nhiêu?"
Mí mắt ngân báo cũng không nâng lên. "Năm trăm."
" Ngươi thật lợi hại." Lăng Dã gật đầu. "Ta cao nhất chịu quá ba trăm, đau muốn chết."
Hoŕng Ảnh không nghe rő hai người đang nói cái gì, hắn chỉ biết Lăng Diệp bị Tướng quân phạt, toàn thân đều là thương tích. "Ngươi buông ta ra, ta phải đi gọi bác sĩ."
" Bác sĩ, ha ha !" Lăng Dã cười to một tiếng, khẩy nhẹ cằm Hoàng Ảnh lên. "Thư thú đúng là thư thú, kiến thức thiển cận."
" Ngươi!"
" Tướng quân đánh hắn, lại để bác sĩ đến xem? Thương cũng trị rồi thì còn đánh làm gì?"
" Sao có thể như vậy?"
" Tại sao không thể?" Lăng Dã cười lạnh. "Ngươi cho là hùng thú tốt như vậy?" Nói tới đây, chính y phì cười, cười cười lại lắc đầu. "Hoàng Ảnh ơi là Hoàng Ảnh, thay vì tìm bác sĩ gì đó theo bài bản, không bằng ngươi hỏi Lăng Diệp ca ca, làm sao chọc giận Tướng quân, không nhốt hắn lại không được."
Hoàng Ảnh chuyển đầu về phía ngân báo, ngân báo trầm lặng không nói.
" Có người tâm cao khí ngạo, đương nhiên sẽ không nói cho ngươi, hắn mặt dày mày dạn muốn vào Quân bộ, lại không chịu chia tay với Lãnh Tử Diễm, thế nên mới rơi xuống kết cục này." Lăng Dã buông tiếng thở dài. "Cho nên nói, thứ gì cũng muốn bắt, kẻ lòng tham không đáy, bất hảo nhất."
Lăng Dã đến trước lồng sắt, ngồi xổm xuống, bàn tay luồn vào, tùy ư ṿ nặn da lông ngân báo, trước khi đối phương nổi giận, thản nhiên mở miệng. "Ta có cần thừa cơ hội này đi vào trường học hay không?"
" Ngươi dám!" Con ngươi đen nhánh của ngân báo tối đen như mực, còn lạnh hơn lãnh nguyệt.
" Ta có cái gì không dám?" Lăng Dã tựa hồ cũng không sợ y, vẫn như cũ, thậm chí bên môi nhấc lên một góc độ tao nhã. " Ta từ nhỏ giết người phóng hỏa, chuyện gì mà chưa làm qua? Dù sao như các ngươi nói, ta cũng đã nát một cuộc đời!"
Ngân báo chậm rãi hít vào một hơi, trầm tiếng hỏi. "Ngươi muốn cái gì, ta giúp ngươi đạt được, ngoại trừ hắn?"
" Nhanh như vậy liền thỏa hiệp, ngươi thật đúng là yêu hắn... Yêu đến mức không chút tôn nghiêm. Bất quá..." Lăng Dã chậm rãi nói. "Theo quy củ trong tộc, hắn là thư thú của ta, nếu là thư thú của ta, ngươi có phải... Nên trả vật về đúng chủ?"
Ngân báo ngao một tiếng, chợt bạo lên, một ngụm cắn cổ tay Lăng Dã.
Lăng Dã kinh hãi, giơ chân thô bạo đạp qua, ngân báo lại sống chết không buông miệng, xích sắt trói buộc bị kéo đến loong coong tác hưởng, tiếng vọng sởn tóc gáy đong đưa trong tầng hầm trống trải.
" Buông ra, buông ra!"
Lăng Dã hao hết sức của chín trâu hai hổ mới đá văng được cái đầu cắn cổ tay mình, trên cổ tay xếp hai dấu răng, máu tươi giàn giụa, nhìn thấy ghê người.
" Chỉ sợ là ngươi phải đến bác sĩ." Ngân báo gắt gao dõi theo, cười nhạo nói. "Dù thân thể thú loại cường tráng, chảy máu quá nhiều thì cũng sẽ chết."
" Mẹ nó!" Lăng Dã hung tợn mắng ra tiếng, kéo Hoàng Ảnh đi, Hoàng Ảnh lưu luyến nhìn ra sau, Lăng Dã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Nhìn cái gì, trong lòng hắn tuyệt đối sẽ không lưu lại một chút nào cho ngươi."
Hoàng Ảnh dây dưa không chịu đi. "Vì Lãnh Tử Diễm không thích ngươi, ngươi liền không từ thủ đoạn?"
" Ta thế này là không từ thủ đoạn?" Lăng Dã phảng phất như nghe được trò cười cực đại. "Ngươi cho là như kẻ ngu dốt trong lồng sắt kia, thời thời khắc khắc đối nghịch cùng Tướng quân, thời thời khắc khắc đem Lãnh Tử Diễm treo trên miệng, chính là yêu hắn bảo vệ hắn?"
" Lăng Diệp ca ca..." Hoàng Ảnh vẫn còn quay đầu lại.
Lăng Dã phanh một tiếng đóng cửa sắt, hai người bên ngoài vẫn còn cãi vã không ngừng, ngân báo lại không có tâm tư xen vào nữa, y tru một tiếng, đáng thương ghé sấp xuống. Ban nãy Lăng Dã liều mạng giãy giụa, hại da y vốn đã bị quất bất thành dạng còn bị ma sát, đau đến trán y đều là mồ hôi.
Phụ thân thường xuyên dùng roi đánh y, lại như lấy ba trăm roi làm mức tối đa, lần này, sợ là phát điên rồi.
Cũng đúng, y chạy về nói muốn vào Quân bộ, phụ thân tất nhiên cho rằng y đã thông suốt, kết quả y vẫn như trước kia, khó trách phụ thân sẽ giận đến đánh y năm trăm roi.
Phụ thân cũng không ngẫm lại, khó khăn lắm quan hệ của y cùng gia hỏa kia mới "có vẻ lớn mạnh vượt bậc" -- y cho là như vậy -- vì người nọ không chỉ cho phép y hàng đêm cùng ngủ mà còn cho phép y ôm hắn ngủ... Thân thể trần trụi ấm áp kia, chỉ mới nghĩ thôi nước bọt cũng đã chảy xuống - có thể cùng hắn đi đến bước này, khó khăn tới cỡ nào, phụ thân đánh chết y, y cũng sẽ không thỏa hiệp.
Nhưng Quân bộ nhất định phải vào.
Thế cục càng ngày càng căng thẳng, tháng trước tin tức bệ hạ bệnh tình nguy kịch bị phát ngôn viên lỡ lời "truyền ra", đồng thời Quân bộ đưa ra dự thảo nghị quyết gia tăng quân phí, dù bị quan chức do Thừa tướng dẫn đầu kịch liệt phản đối, dưới thái độ cứng rắn của Quân bộ, Hoàng thất vẫn thông qua đề án này. Các quý tộc lập tức ngửi được mùi bất ổn, các mũi nhọn gia tộc muốn hướng Quân bộ thân cận, dù làm trung úy cũng nguyện ý, chỉ cần có thể trở thành "người của Quân bộ".
Duy nhất không động đậy chỉ có hai Đại gia tộc cầm đầu là Quân gia cùng Lãnh gia.
Không phải họ không muốn động, mà là Quân bộ coi họ như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, lúc nào cũng nghĩ cách đâm sau lưng, sao có thể tiếp nhận họ được?
Ngoài mặt Lãnh Tử Diễm không nói gì, trong lòng tất nhiên âm thầm lo lắng, gần đây ngay cả Lănh Thừa Phong, mŕy cũng luôn luôn cau, đương nhiên đã sứt đầu mẻ trán, những thứ đó Lăng Diệp đều gom vào trong mắt. Lãnh gia sụp đổ, Lãnh Tử Diễm tất nhiên là người chết thứ hai. Chuyện Dã Kê vào Quân bộ trái lại nhắc nhở Lăng Diệp, tốt xấu gì y cũng là con trai Tướng quân, Tướng quân có tức giận cỡ nào chung quy vẫn không đến mức hận y.
Huống chi, y là Thiếu chủ, sau này thú tộc chiếm lĩnh thế giới nhân loại, chẳng lẽ muốn một Thiếu chủ như y đứng bên cạnh Dã Kê nghe theo hiệu lệnh?
Chắc chắc phụ thân cuối cùng sẽ thỏa hiệp mới cố ý hòa hoãn thái độ, đánh y sao cũng được, chỉ cần đừng quản chuyện y cùng Lãnh Tử Diễm nữa.
Nhưng mà thật đau a, hơn nữa, điện thoại cũng bị thu...
Y co người dưới lồng sắt.
Ngô.... Y nhớ người kia...