Từ Duệ, một trong những bác sĩ ưu tú nhất thú tộc, đang lúc trăm công nghìn việc nhận được điện thoại của Thiếu chủ, phốc một tiếng liền vui vẻ. "Không thể nào? Không sinh? Trói lên đi!"
Lăng Diệp lạnh lùng nói. "Trói ngươi?"
" Ôi, ta nói Thiếu chủ này, ngươi trói tiểu nhân làm gì, ta là muốn nói, loại thý thú không nghe lời nhý vậy, nên cởi quần ðánh ðòn, xem hắn còn dám phạm thượng làm loạn nữa không!"
" Khi nào thì tới?" Ngữ khí Lãng Diệp ðã không thể dùng từ rét lạnh hình dung, căn bản là ba tháng ngày đông giá rét.
Từ Duệ không dám nói đùa nữa, phất tay đuổi bác sĩ y tá đi theo bên người, đóng cửa phòng làm việc, nghiêm mặt nói. "Ngươi sao lại làm to bụng hắn? Việc này còn ai biết? Thư thú của Thiếu chủ tự mình mang thai, sẽ bị trong tộc đánh tới chết đó!"
" Không phải hài tử của ta." Lăng Diệp cười lạnh. "Dù là hài tử của ta, ta xem ai dám đánh?"
" Đúng, đúng!" Từ Duệ ngẩng cổ, kéo lỏng nút thắt cổ áo. "Không phải hài tử của ngươi là được. Heh, chờ một chút, thư thú của ngươi sao lại mang hài tử người khác?"
" Ngươi bớt thừa lời!" Lăng Diệp nhăn mày lại. "Ngày mai được không?"
" Thiếu chủ đại nhân...." Từ Duệ kêu rên. "Từ thôn ta ở hiện tại cưỡi ngựa đến trấn trên, lại ngồi xe đến tiểu thành duy nhất có phi cơ trực thăng, sau đó bay đến thành thị nhân loại, cuối cùng chuyển máy bay tới thủ đô, làm sao cũng phải ba ngày!"
" Ba ngày chưa đến, để người nhà đi nhặt xác ngươi."
Từ Duệ vội vàng gật đầu. "Thiếu chủ yên tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ đến."
Hiện tại thứ sáu, ba ngày sau thứ hai, vừa đúng ngày mình đến Quân bộ báo cáo.
Lăng Diệp nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định giải thích tình hình cho Lãnh Thừa Phong, dù sao chuyện Lãnh Tử Diễm có thể mang hài tử của Dã Kê không nên giấu giếm Lãnh Thừa Phong, hơn nữa phụ thân bên kia, không khéo sẽ có hành động.
Lăng Diệp ở Lãnh phủ đợi cả đêm, tới tận giữa trưa ngày hôm sau, Lãnh Thừa Phong mới miễn cưỡng "tiếp kiến" y.
Lúc Lăng Diệp được mang vào, Lãnh Thừa Phong vẫn còn nghị sự cùng thủ hạ, thấy y tiến vào, chỉ tùy tiện liếc mấy lần, chào hỏi cũng không thèm đánh tiếng.
Mấy người này là đang trao đổi chuyện thú nhân Lãnh phủ nghiên cứu, Lăng Diệp đứng ở bên cạnh, không khỏi có chút lúng túng.
Lần trước Dã Kê sau thú hóa cường bạo Lãnh Tử Diễm, thú nhân Lãnh phủ phái đến toàn bộ bị xé sạch, đủ thấy sản phẩm thấp kém tới bao nhiêu.
Thú nhân là vật được tự nhiên sủng ái, sao có thể so sánh cùng mấy thứ chỉ dựa vào một chút kỹ thuật tiên tiến?
Không cần nói tới y cùng Dã Kê, móc ra bất cứ con hùng thú nào từ trong thú tộc, cam đoan đều giẫm lên thú nhân Lãnh phủ chế tạo tới vô pháp xoay người.
Mấy người thảo luận nửa giờ, đại ý là: thứ nhất, thú nhân nhân tạo cần thay đổi; thứ hai, thân thể thú nhân chắc chắn có sơ hở; thứ ba, bây giờ trong nước rốt cuộc có bao nhiêu thú nhân.
" Ngồi." Mấy người kia đi rồi, Lãnh Thừa Phong tựa hồ mới nhớ tới có người như Lăng Diệp, dùng cằm chỉ chỉ ghế dựa trước bàn.
Lăng Diệp nhẹ kéo ra, ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề. "Ta không biết trong nước có bao nhiêu thú nhân."
" Ta không hỏi ngươi!" Lãnh Thừa Phong cười lạnh. "Nghe nói ngươi muốn vào Quân bộ?"
Lăng Diệp không rõ ý Lãnh Thừa Phong là gì, nể đối phương là phụ thân Lãnh Tử Diễm, thái độ vẫn kính cẩn, làm như một vãn bối hiểu chuyện phải làm trước mặt trưởng bối, tay đặt trên hai đầu gối, lưng thẳng tắp, hai mắt nhìn thẳng đối phương. "Phải."
Lãnh Thừa Phong vẫn đang cười, quần áo chỉnh tề làm hắn hiện ra mấy phần lạnh lùng bất cận nhân t́nh. "Con ta muốn giết Tướng quân, Tướng quân muốn giết con ta!" Hắn chậm rãi nâng mí mắt. "Ngươi giúp ai?"
Đó là một vấn đề cũ kĩ. Vô luận chọn ai cũng đều có lỗi.
" Muốn thương tổn hắn, trước tiên giẫm qua lưng ta!"
Lãnh Thừa Phong châm biếm "A" một tiếng, "A" xong mới phát hiện thanh niên trước mặt thật sự cực kỳ nghiêm túc. Đôi mắt đen sáng loá như bảo thạch, vô luận là đường cằm kiên nghị nghiêm lạnh được vẽ ra hay đôi môi mím chặt, đều khiến người ta bất giác tin tưởng, đó là một người nói là làm.
Trong suy nghĩ của Lãnh Thừa Phong, có dính dáng với con của hắn đều không phải là thứ tốt, Lăng Diệp lại không thể là ngoại lệ.
Lần đầu tiên thấy con hắn liền khóc sướt mướt chạy tới tố cáo, nói cái gì con của hắn ăn hiếp y, phi, ăn hiếp cũng là đáng đời ngươi, nhưng tố cáo chính là Tướng quân công tử, hắn đành phải tóm nhi tử nhà ḿnh đến, dùng roi mây thô bạo đánh mấy roi trước mặt mọi người.
Việc này Lãnh Tử Diễm sớm đã quên, hắn làm phụ thân lại vẫn nhớ cái loại nghẹn khuất cùng phẫn nộ kia, bình thường ở nhà đánh được, trước mắt bao người tính chuyện gì.
Ấn tượng đầu tiên Lăng Diệp lưu lại cho Lãnh Thừa Phong tương đối không tốt.
Nhưng người này, ngồi ở chỗ này, nói với hắn. "Chỉ cần có ta ở đây, không có ai có thể tổn thương con trai ngươi."
Người trẻ luôn cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể bảo vệ một số thứ, nhưng trên thực tế, nguyện vọng là hoàn mỹ, mà sự thật luôn vượt khỏi dự đoán của họ. Nhưng vô luận nói như thế nào, phần tâm ý này đáng được người cảm động.
Dùng từ cảm động này có lẽ không chuẩn xác, Lăng Diệp chết vì Lãnh Tử Diễm, Lãnh Thừa Phong cũng không nhất định sẽ cảm động, nhưng hắn sẽ cảm kích.
Đúng, cảm kích.
Dù đã rút lui mấy tháng nhưng Lãnh Thừa Phong cũng sẽ không ôn hoà nhã nhặn cùng Lăng Diệp nói chuyện về con của hắn, nhưng bệ hạ không còn mấy ngày sống hảo, Đại hoàng tử sắp lên ngôi trong huyết quản cũng chảy dòng máu thú nhân, Quân bộ coi Lãnh gia là đối tượng diệt trừ thứ hai sau Quân gia, có chán ghét quan hệ giữa nam nhân tới đâu, hắn cũng phải lưu một con đường cho Lãnh Tử Diễm.
" Hôm nay tới là vì chuyện gì?"
Lãnh Thừa Phong cúi đầu uống trà, giấu đi bất mãn nồng đậm trên khóe mắt -- dù liên tục ép buộc bản thân dùng lý trí suy nghĩ, nhưng khó chịu trong lòng vẫn cứ tồn tại, khuấy đến hắn bực bội.
" Tử Diễm..." Lăng Diệp lần đầu tiên cảm thấy đầu nặng đến không nâng lên nổi, y dời mắt, nửa ngày, thấp giọng nói. "Hình như có hài tử của Dã Kê!"
Động tác uống trà dừng lại, Lãnh Thừa Phong tựa hồ không nghe rõ, ném ly trà xuống, đứng mạnh lên, hai tay chống ở trên bàn, gằn từng tiếng. "Ngươi lặp lại lần nữa!"