“Vốn dĩ cô chẳng xứng với anh ấy!”
Âm Lệ Hoa sửng sốt, chậm chạp quay đầu lại.
Hoa Viên Viên chẳng mấy thay đổi, khuôn mặt lạnh tanh vẫn như cũ, khóe miệng vẽ nên một đường cong mag chút ngạo mạn, mọi thứ đều giống như hồi còn học trung học.
Cô thật không ngờ tới, vỗn dĩ họ đã chẳng gặp nhau sau khi học trung học.
Năm ấy lúc hai người tốt nghiệp, Hoa gia đã chuyển đi rồi, nghe nói là đến Đài Bắc, như vậy hai nhà đã không còn liên lạc, cô không hề nghĩ rằng có thể gặp lại cô ấy trong sân trường.
Âm Lệ Hoa dừng bước, lặng lẽ nhìn người bạn đã học cùng nhau.
“Vốn dĩ cô chẳng xứng với anh ấy!” Hoa Viên Viên lặp lại câu nói, thần sắc có vẻ rất oán giận.
Âm Lệ Hoa vẫn như vậy, im lặng không nói. Cô không biết tại sao Hoa Viên Viên lại xuất hiện trong trường cô, cũng chẳng rõ tại sao cô ấy lại đi theo mình.
Cuối cùng, cô nhẹ giọng khuyên nhủ, “Cậu nên đi đi, dù sao anh ấy cũng chẳng thể là của cậu được.”
Hoa Viên Viên hừ lạnh một tiếng, vẫn đứng bất động tại chỗ như trước.
Tất—Xa xa đã nghe truyền đến âm thanh của dàn xe máy, Âm Lệ Hoa vừa ngoái đầu lại đã nhìn thấy Hoàng Quang Lỗi đứng bên đường cái, từ xa đã nhìn xung quanh cô.
Anh tới đón cô đi ăn buổi tối. Bây giờ là thời gian tan học, khu vực xung quanh không chỉ có trường đại học của cô mà còn có hai trường học khác, cho nên thời điểm tan học cũng là lúc đám đông cùng dòng xe cộ hỗn loạn nhất.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Hoa Viên Viên.
“Tớ phải đi rồi.”
“Anh ấy sẽ không ở bên cạnh cậu lâu đâu.” Vẫn là giọng nói ngọt ngào như cũ của Hoa Viên Viên, vậy mà mở miệng ra chỉ toàn nói lời độc địa, ”Chờ lúc anh ấy tốt nghiệp xong, anh ấy sẽ phát hiện thế giới ra này vẫn còn nhiểu người con gái đẹp hơn; so sánh với cô thì cô chỉ là loại người nhỏ bé không đáng kể, cuối cùng cô cũng chẳng khác gì một chiếc ghế dựa, lúc không dùng sẽ bị anh ấy đá qua một bên, đến lúc cần mới sử dụng lại vậy.”
Âm Lệ Hoa vẫn im lặng như cũ, đứng nhìn người bạn học của mình.
Thì ra, nhiều tuổi như vậy đã qua đi, cô vẫn chẳng lớn thêm….Trong lòng Âm Lệ Hoa có chút sầu não.
Từ nhỏ đến lớn Hoa Viên Viên là một nữ sinh kiêu kì, ngoại hình xinh đẹp lại học giỏi, lúc đó rất được lòng các nam sinh. Thất bại lớn nhất đời cô ấy chính là bị Hoàng Quang Lỗi của cô cự tuyệt.
Nhưng, đó là chuyện lâu lắm lâu lắm rồi….
Cuối cùng, Âm Lệ Hoa chỉ thở dài, “Có lẽ thế. Nói chung đây cũng chẳng phải là nơi cậu nên tới, tốt nhất là đi đi.”
Cô không hề để ý người phía sau, xoay người tránh ra.
Đi thẳng tới bên cạnh đường cái, không hề quay đầu lại một lần.
“Làm sao thế? Đang nói chuyện với ai vậy?” Hoàng Quang Lỗi hỏi. Vừa rồi cô đứng khuất sau cây cối, ở góc độ của anh chỉ có thể mơ hồ đoán cô đang nói chuyện với ai đó mà thôi.
“Không có việc gì cả.” Âm Lệ Hoa lắc đầu.
Đến lúc xe đã đi xa, cô quay đầu lại liếc mắt một cái. Hoa Viên Viên vẫn như cũ đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bọn họ với vẻ mặt oán hận.
Ôi! Thật là một cô gái ngốc nghếch.
Âm Lệ Hoa thở dài, vùi mặt vào tấm lưng rộng lớn đầy an toàn của anh, không hề để ý đến cặp mắt thê oán (thê lương ai oán) kia.
“Làm sao thế? Gần đây sắc mặt em không tốt lắm, chẳng nhẽ ngủ không đủ giấc?” Hoàng Quang Lỗi thấy cô tỉnh giấc lúc ngủ trưa, giúp cô lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên thái dương.
“Không có việc gì…” Cô rầu rĩ ghé vào lòng ngực anh, bỗng nhiên mở miệng.
Hoàng Quang Lỗi có cảm giác “được sủng ái mà lo sợ”. Cô không phải là người chủ động dựa sát vào nhau như thế, cho dù bọn họ thân mật là vậy, cũng là anh chủ động ôm hôn cô.
Thời gian trôi đi thật nhanh, đảo mắt một cái mà đã đến lúc tốt nghiệp.
Năm cuối cùng này, anh đại biểu cho Đài Loan tham gia hai lần đấu bóng rổ cấp Quốc Tế. Những năm gần đây trong giới bóng rổ Đài Loan khó mà thấy được thành tích tốt như vậy, nhưng để có được thành tích đó cần phải trải qua quá trình khổ luyện tập huấn vô cùng dày đặc.
Hoàng Quang Lỗi nhớ lại một năm đã qua, chỉ nhớ lại đa số thời gian đều luyện bóng, hai người bọn họ gặp nhau cũng chỉ được vàn lần ngắn ngủn; Cô cho dù chỉ có một thân một mình vẫn có thể tự đắc vui mừng.
Cuối cùng cũng có thời gian nhàn rỗi, anh đưa cô ghé qua nhà, hai người cùng hưởng thụ một ngày cuối tuần nhàn rỗi. Nhưng cô chỉ mới ngủ nửa giấc đã tỉnh dậy, trên trán đầy mô hôi lạnh.
Anh thật sự đau lòng, thể trọng của cô đã nhẹ đi chút ít, sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt lại có chút xanh xao.
“Thật là! Đúng là không biết tự chăm sóc mình, đến lúc anh đi lính rồi thì em là thế nào?” Anh khẽ trách, ôm thân hình nhỏ xinh của cô vào trước ngực, cố gắng chà mạnh lên cánh tay cô, muốn người cô có thể ấm lên.
“Anh còn nhớ Hoa Viên Viên không?” Âm Lệ Hoa đột nhiên hỏi.
“Hoa Viên Viên là ai?”
“Chính là lúc học trung học, là người đã viết thư tình nhờ em gửi cho anh ấy.”
“Hồi trung học nữ sinh viết thư tình cho anh một đống, làm sao có thể nhớ rõ ai là ai?” Anh dừng một chút, “Em hỏi người này làm gì?”
“…… Không có việc gì.” Cô lắc đầu. Nếu anh không nhớ rõ, nói nhiều cũng chẳng ích gì.
Tiểu nữ quỷ này vậy mà còn giúp người khác chuyển thư tình, có thể thấy được thật sự cho đến bây giờ chưa từng vì ngoại hình hùng tráng cương mãnh võ dũng mê người cùng tư thế oai hùng của anh làm cho điên đảo, đúng là không có con mắt tinh tường.
Có điều, hiện tại không thể gọi cô là tiểu nữ quỷ được.
Đương nhiên, với tiêu chuẩn của người thường, cô vẫn như cu, rất nhợt nhạt, rất trầm mặc, rất bị động, ở trong đám đông luôn bị người ta xem nhẹ. Nhưng xem ra theo nhận thức của cô từ nhỏ đến giờ, bây giờ quả thực cô có thể phân ra thành hai người.
Cùng anh trải qua mấy năm “Âm dương điều hòa”, bây giờ lúc nói chuyện cô chẳng còn yếu ớt nữa, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng cũng không còn vẻ xanh xao xen giữa vẻ trắng bệch như trước nữa. Màu xanh bi thảm, có thể làm cho trẻ em nửa đêm thấy ác mộng.
Cô của hiện tại thoạt nhìn cũng giống như những người con gái bình thường khác, nhiều lắm cũng chỉ làm cho người ta hiểu lầm là có bệnh mà thôi – nhưng mà bộ dạng bây giờ của cô đúng là có bệnh thật.
Nghĩ đến tháng sau phải nhập ngũ tham gia quân đội, Hoàng Quang Lỗi cảm thấy quyến luyến ngôi nhà này.
A Hoàng có phần thảm hơn, bảo đi ra ngoài đảo. Trần Cửu Tương muốn xem có phải anh đã phiêu dương vượt biển đến Kim Môn không; May mà Hoang Quang Lỗi có thể ở lại bán đảo Đài Loan, ít nhất lúc nghỉ phép, muốn gặp mặt không phải là điều khó khăn.
Chỉ hơn một năm thôi, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, anh tự nói với chính mình.
“Tiểu nữ quỷ…” Anh nhẹ vuốt ve hai má của cô, nhẹ giọng gọi.
“Hử?” Cô miễn cưỡng đáp lại.
“Trong thời gian anh tham gia quân ngũ em sẽ làm gì?”
“Thì….ở lại Đài Bắc tìm việc…” Cô tựa vào ngực anh, nói.
“Được, nhớ ngoan ngoãn tìm việc, bình thường nếu có việc gì thì đi tìm hai người kia, bọn họ thoạt nhìn đều thông minh, không giống người dễ bắt nạt như em.”
“Cũng không phải ai cũng giống anh….” Cô thì thào phàn nàn.
Hoàng Quang Lỗi cười khẽ, cúi đầu hôn cô.
Bỗng nhiên chuông điện thoại của cô vang lên.
Hoảng Quang Lỗi cảm thấy người trong lòng ngực mình bỗng cứng đờ, liền dừng lại trên mi mắt cô.
Sắc môi của Âm Lệ Hoa nhợt nhạt, nhưng cô chỉ lắc đầu.
Anh lần tìm di động của cô.
“Alo?”
Đầu dây bên kia chỉ im lặng.
Anh nhìn xuống màn hình điện thoại: số điện thoại di động không hiển thị. Đưa điện thoại quay lại tai, hạ giọng hỏi, “Alo, ai đấy?”
Vẫn im lặng như cũ.
“Nếu muốn đùa thì đi tìm kẻ khác nhé! Nếu còn làm phiền lần nữa, cẩn thận ta sẽ chào hỏi lại ngươi!” Âm thanh hung dữ của anh vang lên, lập tức cúp máy.
Đối phương không có gọi lại.
“Có phải thỉnh thoảng có kẻ gây rối em như thế này phải không?” Anh kéo tay cô lại gần, nhíu mày hỏi.
Âm Lệ Hoa suy nghĩ rồi chậm rãi gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Rốt cuộc là có hay không?” Anh hạ giọng hỏi.
“Không sao….chờ cho cô ấy chán thì tự nhiên sẽ không quấy rầy thôi.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Em biết người đó là ai không?”
Cô cắn môi dưới không nói lời nào.
Hoàng Quang Lỗi đã quá quen thuộc nét mặt này. Tiểu nữ quỷ của anh đâu dễ bị bắt nạt, một khi lộ ra vẻ mặt này thì sẽ tỏ vẻ không tính toán khuất phục.
“Người kia quấy rầy em đã bao lâu?” Hoàng Quang Lỗi nhíu mày nói.
Có phải vì mấy vụ điện thoại này mà buổi tối cô ấy không ngủ ngon nên sắc mặt trở nên kém như vậy?
Mấy lần trước anh cũng có quan tâm hỏi thăm, thế nhưng đều xem nhẹ. Nhưng mà có mấy lần cô qua đêm ở chỗ anh, anh chưa từng nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Hoàng Quang Lỗi càng nghĩ càng lo lắng.
“Chờ lúc anh đi lính, em đến đây ở đi! Chú thẩm, anh họ anh với cả sư phụ đều ở đây, có vấn đề gì em có thể tìm họ, có như vậy anh mới yên tâm.” Anh ra lệnh nói.
“Vâng…” Cô không phản đối.
Dáng vẻ uể oải này ngược lại làm cho anh càng lo lắng hơn.
“Em mau thay đổi số điện thoại đi, chờ một chút anh cùng em đi làm mới luôn.” Anh cất tiếng nói.
Âm Lệ Hoa lắc đầu. “Không cần…thật ra đến đây là được rồi, cô ấy chắc không dám quấy rầy nữa đâu.”
Thấy cô có thể trả lời thẳng thắn như vậy, Hoàng Quang Lỗi càng kinh hãi.
Anh đã dụ dỗ cô đến sống với anh cũng được một thời gian rồi. vừa có thể gặp nhau thường xuyên vừa có thể tiết kiệm tiền thuê nhà, các lý do đều thích hợp, thế nhưng cô rất bảo thủ, nói không chịu là không chịu, luôn cố tỏ ra cứng đầu với anh như lúc nãy vậy. Không nghĩ rằng hôm nay anh chỉ nói miệng chưa kịp thuyết phục thêm thì cô đã đồng ý, có thể thấy gần đây cô bị quấy rầy đến nỗi ngoan ngoãn ra.
Anh suy nghĩ mà càng thêm đau lòng.
“Tại sao em gặp cái đuôi này mà không nói cho anh biết? Còn tự mình chịu đựng nữa chứ! Chờ chút anh ghi lại số điện thoại, anh họ anh ở công ty điện thoại có thể giúp chúng ta tra ra địa chỉ của người kia. Anh thật muốn biết là tên nào giả thần giả quỷ!” Anh mắng.
“Không cần đâu, em dọn về đây thì cô ấy cũng chẳng dám quấy rầy nữa đâu.” Cô miễn cưỡng nằm úp quay về trước ngực anh, dáng vẻ vẫn còn mệt mỏi.
“Em có chắc không?”
“Có….” Cô gật đầu.
Hoàng Quang Lỗi nâng cằm cô lên nhìn chăm chú, cuối cùng, thở dài.
“Sau này anh không còn ở bên cạnh em nữa, nhớ tự chăm sóc cho bản thân, biết chưa?” Anh khẽ hôn lên hai má cô.
“Vâng.”
“Không được làm việc nhiều quá, nhớ phải nghỉ ngơi, mỗi lần như vậy em đều không có…”
“A—a—a—a—” Cô không muốn nghe nữa không muốn nghe nữa, rất mất mặt.
Hoàng Quang Lỗi cười nhẹ, khẽ gỡ tay cô đang giữ hai tai xuống.
“Nếu có vấn đề gì nhớ gõ cửa nhà hàng xóm, nhớ chưa? Họ cũng biết em đang ở đây nên sẽ giúp em thôi.”
“Đang ở đây cái gì? Xin đấy, dùng từ dễ nghe một chút có được không….” Cô tức giận đẩy anh ngã xuống nền nhà.
Hoàng Quang Lỗi cười to, xoay người kéo cả người cô ôm vào lòng, cuối cùng không biết là ai đã hạ ai.
Khi chuyển vào nhà trọ họ Ngô, trò đùa điện thoại cứ như vậy mà ngừng hẳn.
Không biết có phải thuộc tính của căn nhà trọ này cũng như cô hay không mà Âm Lệ Hoa sống rất thoải mái, có điều vẫn bị bố mẹ cô nói qua nói lại.
“Các con còn chưa kết hôn vậy mà cứ chạy đến chỗ thằng nhóc kia ở là sao…” Bố cô nói nhỏ.
“A Lỗi hiện giờ đang đi quân ngũ, không thể nói là hai người sống cùng nhau…” Mẹ cô lên tiếng.
“Được rồi, vậy ở đây cho đến khi thằng nhóc xuất ngũ thì thôi…” Bố cô miễn cưỡng đồng ý. “Chờ A Lỗi xuất ngũ rồi cho hai đứa nó kết hôn rồi mua cho căn nhà, chứ chưa kết hôn mà đã sống chung thì còn ra thể thống gì nữa.”
Âm Lệ Hoa không có ý kiến gì.
Cứ như vậy, cô cùng Trần Cửu Tương, Thạch Đan Kì trải qua cuộc sống xã hội mới.
Cô vốn không phải là người có trình độ xã hội sâu rộng, trên phương diện nào đó mà nói, cô vẫn sinh hoạt trong thế giới của mình, tách biệt hoàn toàn với người ngoài, cho nên nhiều khi cô khác hẳn người bình thường nhưng bọn họ cũng chẳng cảm thấy kì quái.
Nhưng mà sau này ra ngoài xã hội, cô phải đối mặt càng nhiều người hơn, không còn được vừa ý như trước nữa.
Trần Cửu Tương sau này đi theo con đường nghiệp vụ, Thạch Đan Kì là biên tập của một nhà xuất bản, những việc này đều phù hợp với tính khí của bọn họ.
Âm Lệ Hoa đã học thiết kế hội họa. Sau này tìm được công việc thiết kế bao bì trong một công ty nhỏ.
Công ty này thực sự rất nhỏ, ngay cả phòng làm việc cũng chỉ mười hai người mà thôi. Sự thật chứng minh, mười hai người đã đủ tạo nên ‘chiến tranh.’
Mười hai người này đã tạo nên một mạng lưới xã giao phức tạp, A và B bất hòa, vì thế Âm Lệ Hoa mới nói nhỏ với B, cho dù Âm Lệ Hoa chỉ mới nghe qua. Sau này cô mới biết được, cái ý tứ trong câu gọi là “Chuyện này tôi chỉ nói với cô, cô đừng nói cho người khác” chính là — nhanh đi nói với cả thế giới đi! Nhanh đi ra ngoài tuyên truyền, tuyên truyền quảng cáo càng tốt.
Lúc cô phát hiện chuyện C nói “chỉ có một mình cô biết chuyện” cũng là lúc cô phát hiện là thật ra C nghe E nói, mà E lại nghe F nói, sau đó là mọi người trong công ty cũng biết, chỉ có cô ngây ngô cứ giữ kín bí mật cho người ta.
Giọng nói trầm với cái tính bị động của cô lại một lần nữa biến cô thành quái thai trong đoàn thể, chuyện này vốn không sai, chẳng qua chính là cô là nơi phát ra mấy lời nói nhảm trong công ty — Cô thật sự không hiểu, những câu chuyện vô vị vô thưởng vô phạt ấy lại trở thành đề tài bàn tán của người khác?
Cô cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Khi cô phát hiện ra cảm xúc ‘lạnh lẽo’, cô vô cùng sợ hãi.
Cô vẫn nghĩ mình có thói quen của các dân tộc thiểu số, vậy mà từ khi nào chỉ vì một người mà cô cảm thấy trống trải?
Cô cũng rất muốn biết đáp án.
Khi ngủ, không còn thân thể khôi ngô nằm bên cạnh sẽ làm cho cô đổ mồ hôi lúc nửa đêm.
Khi ăn cơm, không hề có người gọi điện thoại hỏi cô ăn gì, sau đó tới đón cô cùng đi ăn.
Cuộc sống của cô trong mười sáu năm đầu thật cô đơn, nhưng bảy năm sau đó lại phủ nhận việc đó.
Trên thực tế, tất cả cảm giác mệt mỏi và bất lực trước cuộc sống mới này đều chỉ có một nguyên nhân chung, chính là không có Hoàng Quang Lỗi bên cạnh.
Lúc anh ở bên cạnh cô, chưa có những ngày nào khó khăn như vậy.
Cô nhớ anh.
Âm Lệ Hoa thấy khiếp sợ.
Cô đã từng nghĩ mình là một người rất phóng khoáng.
Cô thậm chí đã nghĩ rằng, nếu có ngày cô và Hoàng Quang Lỗi chia tay, cô có thể sẽ lại im lặng, buồn tẻ và bình thản như trước.
Nhưng cô đã sai rồi.
Cuộc sống sau này của cô nếu thiếu anh, tựa như ăn lạp xưởng Đức thiếu dựa chua, ăn hán bảo thiếu khả nhạc, ăn cô ba thiếu cây mơ phấn. Thoạt nhìn bên ngoài không có khác biệt gì lớn, thật ra tất cả mùi vị đều hòa lẫn nhau.
Lần đâu tiên anh gọi cho cô sau khi ở trung tâm huấn luyện mới, Âm Lệ Hoa nắm chặt điện thoại, xúc động đến nỗi gần khóc.
“Có chuyện gì vậy? Sao em không nói gì?” Giọng nói nam tính ở đầu dây xem chừng có vẻ lo lắng.
“…..Không có việc gì.” Cô cố gắng đè nén nỗi xúc động xuống. “Anh ở đó có tốt không….luyện tập có quen không…”
“Ừ.” Anh ngừng một chút, hạ giọng nói: “Anh rất nhớ em.”
“….” Lần này nước mắt của cô cũng đã rơi xuống.
Vốn dĩ tình yêu thật sự sẽ làm cho con người rơi nước mắt.
“Cái người biến thái kia có còn gọi điện quấy rầy em không?” Anh hỏi rất quan tâm.
Giọng nói của cô như âm mũi, “Cũng được…anh không cần để ý đâu, em đã nói nếu chuyển đến đây cô ấy sẽ không quấy phá nữa mà.”
Hoàng Quang Lỗi nghe xong càng lo lắng, “Khéo vậy sao? Em chuyển nhà mà người kia không còn gọi điện thoại? Có thể thấy được bình thường hắn ta thường xuyên theo dõi em!”
“Không có đâu….Anh không cần vì cái người này mà lo lắng…” Cô không muốn hai người thảo luận nhiều về những vấn đề chẳng liên quan này, chẳng phải rất lãng phí thời gian sao?
Cuộc nói chuyện ngày đó thật ngắn, nhưng lại tiếp thêm động lực để cô tiến lên.
May mà cô vẫn còn có thể gặp anh, lúc anh được nghỉ.
Lần đầu tiên đi thăm hỏi, cô không biết tại sao lại hồi hộp, tim đập rất nhanh, giống như lần đầu tiên được gặp mặt người thân mà từ trước đến nay chưa chạm nhau.
Nhìn cái dáng ngang tàn đi tới trước mặt, làn da phơi nắng càng ngăm đen cùng hàm răng trắng lóe sáng, cô bỗng nhiên thấy đau xót, không chút nghĩ ngợi chạy nhào vào người anh.
Bố Hoàng và mẹ Hoàng sau lưng đều nhìn nhau cười, cùng biết điều mà tránh ra, để cho hai người trẻ tuổi kia có thời gian ở bên nhau.
Hoàng Quang Lỗi đưa cô tới một góc không người trong nơi đóng quân, nâng cằm cô lên, chăm chú đánh giá.
Gò má cô vẫn non mịn nhẵn bóng như trẻ em, nhưng mà huyết sắc bị nhiễm từ ah lúc trước không còn nữa, giữa trán lại mờ mở ảo ảo có thanh khí (Khí xanh)
Thiếu anh thì không còn dương khí để “Bổ dưỡng”, thể chất cô lại dần dần trở lại như trước, lạnh lùng u tối.
“Mặt lại trắng lại rồi.” Anh lẩm bẩm, cúi đầu ngậm lấy môi cô, “Chờ anh sau khi ra khỏi đây, nhất định sẽ lại bồi bổ.”
Đương nhiên Âm Lệ Hoa biết chữ “bổ” mà anh nói nghĩa là gì, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cuối cùng bị nhiễm vựng nhuận.
Trong lòng Hoàng Quang Lỗi khẽ động, đột nhiên phát hiện việc mình tham gia quân ngũ không hẳn tốt như anh nghĩ.
Dù sao trước kia anh vẫn thấy được cô tỉnh tỉnh mê mê, đến lúc hai người giao lưu tình cảm thì anh luôn là người chủ động, bởi vì anh là người nhiệt tình. Đại đa số mọi người đếu biết đến điều kiện tốt cũng như năng lực của anh,rồi so sánh với người kém cỏi như cô, cuối cùng rút ra được người phải tính toán suy thiệt chính là cô. Thực tế, mối quan hệ này luôn có cảm giác không chắc chắn.
Nhiều lúc anh nghĩ, nếu không có anh, có phải cô sẽ sống tốt hơn?
Cuối cùng thì, thời gian chia ly này đã làm cho cô nhận ra rằng không thể thiếu ành, và anh cũng không phải một mình.
“Một năm trôi qua nhanh thôi, ngoan ngoãn chờ anh.” Anh cúi đầu nói bên tai cô.
“Vâng…” Trong lòng Âm Lệ Hoa cảm thấy đau xót, chút nữa thôi nước mắt.
Tốt rồi, hiện giờ anh được phái đến trong bộ đội, các ngày nghỉ thay đổi nhiều hơn, hai người có cơ hội gặp nhau là đã tốt lắm rồi. Tuy rằng như vậy vẫn chưa đủ, nhưng chí ít có thể hóa giải nỗi tương tư.
Nhưng mà, trong cái công ty kia tự nhiên phái đến mấy người càng đấu càng ngày càng hung hăng, làm cho Âm Lệ Hoa càng thêm phiền chán. Dựa vào tính khí của anh, cô cũng chỉ biết im lặng mà chịu đựng, nhưng mà Hoàng Quang Lỗi qua vài lần điều tra đã cảm thấy cô có chuyện không vui.
“Nếu làm không thoải mái thì nghỉ việc đi.” Anh chịu không nổi khi cô bị người ta xem thường.
“Như vậy sao được…” Tuy tiền thuê nhà có rẻ thật, giống như là nửa mua nửa tặng, nhưng mà ở lại Đài Bắc rộng lớn, tất cả chi tiêu trong cuộc sống đều phải trả tiền.
“Mấy tháng nữa là anh xuất ngũ rồi, đến lúc đó không phải không nuôi nổi em, em cứ ở nhà học tiếp cho tốt, có nhận được việc thì coi như kiếm tiền tiêu vặt, không nhận được cũng không sao.”
“Không thể….” Cô cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tại sao lại không?” Anh coi như không, nói. “Nếu được như bác trai đã nói, chúng ta cứ đi đăng kí kết hôn trước.”
Âm Lệ Hoa đần người ra!
Cô cô cô….cô bị cầu hôn sao?
“Cái cái đó….anh anh anh….cái kia….em không không không….không được…không không không…”
“Chờ anh dồn đủ tiền rồi sau đó làm đám cưới cũng không vội, chủ yếu là đăng kí trước để bác trai ở nhà không buồn phiền.” Vốn vậy, với mấy cái loại tiệc cưới này chắc chắn cha mẹ sẽ mua cho, nhưng mà ngay từ nhỏ anh đã có tính tự lập nên cho rằng vợ hiền mà còn để cho người khác trả tiền (nôm na ýk như bán con đi), nghe thật là chói tai.
Dù sao cả anh và tiểu nữ quỷ cũng chẳng để ý đến nghi thức của đời người, để vài năm sau gửi thiệp mời cũng không vội vàng.
Anh nói dĩ nhiên là được, người bị hại nghe vậy mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Kìa, cái kia…. Em, em hơi lo! Em hơi lo.”
Lại bắt đầu đùa rồi, cô còn nhớ rõ hồi đại học đã hứa hẹn rồi.
Cô đã đồng ý với Tiểu Tương và Kì Kì sẽ không bỏ rơi bọn họ mà lập gia đình trước, cô làm sao có thể nuốt lời?
Không được, cô tuyệt đối không thể trở thành người vô tình vô nghĩa! Âm Lệ Hoa kiên quyết nắm chặt tay.
Kết quả mỗi lần gặp anh đều nói đến chuyện này, hại cô cuống đến nỗi không dám tới.
Nhưng mà không đến thì còn chết thảm hơn a a a a —
“Rốt cuộc thì em sợ cái gì?” Hoàng Quang Lỗi khó chịu buông tay ra. “Bình thường không phải con trai luôn mở đầu sao? Anh không để ý, em để ý cái gì?”
Đối mặt với hai mắt sáng ngời của anh, cô giống như một con vi khuẩn nhỏ bé dưới kính hiển vi, bị phóng đại tới mức không còn chỗ nào để che giấu, chỉ có thể cúi đầu, lấy hạng mục trong tâm đối phó với anh.
“Thì….cái kia…” Thì thầm, ngập ngừng một lúc, không biết nói gì.
“Cái gì?” Anh cúi sát đầu để nghe.
“Thì…” Lầm bầm, lầm bầm.
“Trần Cửu Tương? Là Trần Cửu Tương cái bô của A Hoàng? Cô ấy với em có quan hệ gì?”
“Hả…” Thì thầm, thì thầm.
“….”
Người nói ngoan ngoãn im lặng một lúc.
Sau một lúc lâu —
“ Âm, Lệ, Hoa—” Một tiếng rống long trời lở đất làm chấn động cả doanh trại. “Vì cái gì mà em muốn lập gia đình còn phải xem bọn họ có làm trước hay không hả? Em có lầm không? Sau khi anh trở về thì lập tức tuyệt giao với bọn họ, nghe rõ chưa! Lập, tức, tuyệt, giao!”
Cái con vi khuẩn bị phóng đại kia trong chớp mắt đã bỏ chạy không thấy người.
Vì thế, trong lúc hai người cãi nhau, cuối cùng đã đến ngày mừng anh xuất ngũ.