Âm Dương Miện

chương 195: tiếp nhận thủ tịch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên ngoài doanh trướng đột nhiên vang lên thanh âm khiến cho sắc mặt Phất Thụy trở bên cực kỳ khó coi. Mà thanh âm này, Cơ Động lại cũng nhận ra, thầm nghĩ trong lòng: Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay a. Chủ nhân của thanh âm này, chẳng phải chính là kẻ ở vị trí thứ ba trong Âm Dương Học Đường, Dạ Tâm hay sao?

- Không mời ta vào trong sao?

Dạ Tâm nhẹ nhàng nói.

Thần sắc trong mắt Phất Thụy không ngừng biến hóa. Cơ Động đứng dậy, nói:

- Sư huynh, ta ra ngoài một chút.

Phất Thụy có chút phiền não, vung tay lên, nói:

- Không, ngươi ở lại đây.

Nói xong câu đó, Lôi Đế trước giờ vẫn luôn kiên cường, bá đạo, lúc này cũng thoáng do dự một chút, quay sang ngoài lều, nói:

- Dạ Tâm, ngươi vào đi.

Cơ Động bất đắc dĩ ngồi xuống. Cửa lều mở lên, Dạ Tâm dáng người cao, thon thả bước vào. Lúc này nàng ta cũng không mặc bộ váy dài màu tím thường ngày của nàng ta, mà là một bộ lễ phục màu tím trang trọng, càng ôm sát thân thể thon thả động lòng người của nàng ta. Thật sự mới nhìn khiến người ta mê người, giống như một quả lê mọng nước, chờ người ta tới cắn. Chỉ có điều thần sắc nàng ta có chút trắng bệch, từ gương mặt có thể nhìn ra nội tâm nàng ta đang thập phần bất ổn. Với tu vi Đại Tông Sư hơn năm mươi cấp của nàng ta mà còn toát ra thần sắc như thế, đủ thấy tâm tình của nàng ta lúc này thế nào.

Phất Thụy lạnh nhạt nói:

- Ngươi không cần ở chỗ này làm bộ làm tịch. Có việc gì nói mau đi.

Dạ Tâm nhìn Phất Thụy, trong mắt toát ra một tia u oán nồng đậm. Khẽ cắn môi dưới, nói:

- Tất cả mọi người trong Thiên Can Học Viện đều muốn ngươi quay về, chủ trì đại cuộc. Chỉ có ngươi mới có thể đảm nhiệm vị trí thủ tịch.

Phất Thụy cười lạnh một tiếng:

- Bây giờ mới nhớ đến ta hay sao? Sao lúc Cơ Dật Phong chết đi, đám người các ngươi không ai dám đứng ra bênh vực cho Tiểu sư đệ ta? Mỗi người các ngươi đều chỉ biết lo cho thân mình. Ngươi trở về nói cho bọn họ biết, ta là ta, các ngươi là các ngươi. Ta đúng là sẽ tiến vào Thánh Tà Chiến Trường, nhưng tuyệt không có quan hệ gì với Thiên Can Học Viện các ngươi. Ngươi về đi.

Dạ Tâm vội la lên: xem tại TruyenFull.vn

- Phất Thụy, ngươi nhẫn tâm nhìn mọi người chết không có chỗ chôn trên Thánh Tà Chiến Trường hay sao? Không có ngươi dẫn dắt, những người có thể sống sót trở ra, chỉ sợ không còn được một phần ba.

Phất Thụy đột nhiên đứng lên. Thân thể khôi vĩ hùng tráng cao hơn hai thước của hắn cùng với thân thể thon dài tinh tế của Dạ Tâm làm thành thế đối lập. Khí thế cường hãn của Lôi Đế phát ra khiến cho Dạ Tâm theo bản năng lui về sau một bước, có chút không dám trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt giống như hút hồn người khác của Phất Thụy.

Phất Thụy lạnh lùng nói:

- Ngươi nhớ kỹ cho ta. Từ giờ trở đi, Âm Dương Học Đường và ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Sống chết của các ngươi lại càng không quan hệ gì đến ta. Từng ấy năm tới nay, ngươi nghĩ rằng ta còn không biết gì hay sao? Các ngươi âm thầm liên hợp lại muốn lật đổ ta, chẳng qua là các ngươi còn chưa dám có hành động gì mà thôi. Đến lúc gia nhập Thánh Tà Chiến Trường mới nghĩ đến tác dụng của ta sao? Ngươi trở về đi, về sau cũng đừng để cho ta gặp lại ngươi nữa. Có gia nhập Thánh Tà Chiến Trường hay không, là chuyện của các ngươi.

Dạ Tâm cả giận nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy chúng ta thua trong lần Thánh Tà Chi Chiến lần này hay sao? Không có ngươi thống lĩnh, những cao thủ đóng quân ở nơi này, có bao nhiêu người nghe ta điều khiển? Chức vị thủ tịch này của ta bất quá chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi. Những người gia nhập Thánh Tà Chiến Trường chẳng ai thèm nghe ta điều khiển, căn bản không thể trong thời gian ngắn tập hợp được lực lượng. Đừng nói là mọi người có thể còn sống để trở ra hay không, Thánh Tà Thiên Bình chắc chắn sẽ nghiêng về phía Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục. Đó hẳn là kết quả mà ngươi muốn nhìn thấy phải không? Trong lòng ta, Lôi Đế Phất Thụy là nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Đúng vậy, ngươi nói không sai, đúng là chúng ta muốn hợp lại lật đổ ngươi. Nhưng ngươi có biết nguyên nhân là vì sao hay không? Chính là bởi vì ngươi quá cường đại đi, cường đại đến mức khiến cho người khác không có cơ hội trở mình. Thực lực của ngươi mặc dù rất cường đại, nhưng tính cách quá bảo thủ. Ngươi có từng nghĩ qua hay không, lúc trước mặc dù sư phụ ta dặn dò ta phải theo đuổi ngươi, thế nhưng với tính cách cùng với địa vị của ta trong Âm Dương Học Đường, nếu không phải vì thực sự yêu thích ngươi, ta sẽ đem hết tất cả dâng hiến cho ngươi hay sao? Ngươi thế nhưng ngay cả một cơ hội cho ta giải thích cũng không có, liền vứt bỏ ta một cách thẳng thừng. Ta chính là muốn đối phó ngươi, muốn thống lĩnh các sư huynh đệ khác cùng nhau đánh bại ngươi, muốn nhìn bộ dáng thất bại của ngươi. Chỉ là tên nhu nhược Cơ Dật Phong kia căn bản là không dám cùng ngươi đối mặt. Hắn còn đòi đụng chạm ta sao? Nằm mơ đi. Chết rất tốt, chết rất sảng khoái. Phất Thụy, ta có thể tạm thời quên đi mối sỉ nhục của ngươi cùng tất cả mọi chuyện khác, đến đây cầu xin ngươi trở lại chưởng quản Âm Dương Học Đường, nguyên nhân là vì cái gì? Bản thân đã từng hai lần là thủ tịch, chẳng lẽ ngươi lại không hiểu rõ hay sao? Thánh Tà Chi Chiến, cũng không phải chuyện của mình ngươi, cũng không phải chuyện của mình ta, mà là an nguy của toàn bộ đại lục. Bất luận là có cừu hận gì, chúng ta cũng đều nhất thiết phải gác qua một bên. Cho dù là sau khi Thánh Tà Chi Chiến kết thúc, ngươi muốn tìm ta trả thù, ta cũng chấp nhận tất cả, mặc ngươi xử lý.

Phất Thụy nghe Dạ Tâm nói, thần sắc thủy chung không hề có bất cứ biến hóa gì, vẫn vô cùng cứng rắn, lạnh lẽo, cường hãn. Mãi đến khi Dạ Tâm nói ra bốn chữ cuối cùng, mặc ngươi xử lý, lông mày hắn mới hơi nhướng lên một chút:

- Sau khi kết thúc Thánh Tà Chiến Trường, ngươi mặc tình ta xử lý sao?

Dạ Tâm ưỡn thẳng bộ ngực cao ngất, không chút do dự, nói:

- Không sai, mặc ngươi xử lý.

Phất Thụy gật gật đầu:

- Được, một lời đã định.

Vừa nói, hắn vừa duỗi thẳng tay phải của mình ra, Dạ Tâm rất nhanh xòe bàn tay ra đánh lên đó một cái, trên mặt toát ra thần sắc thoải mái, hiển nhiên là thả lỏng rất nhiều.

- Ngươi biết có thể tìm được chúng ta ở đâu. Ta đi trước.

Nói xong nàng ta mới xoay người bỏ đi. Trước khi rời khỏi doanh trướng, trên mặt Dạ Tâm toát ra một tia thần sắc giảo hoạt, trong lòng thầm nghĩ: Phất Thụy ơi Phất Thụy, ta không mặc cho ngươi xử lý, thì còn cách nào khác còn có thể thể hiện tâm ý chân chính của ta nữa chứ? Ngươi biết không, hôm trước tại vũ hội, ánh mắt của ngươi đã bán đứng ngươi rồi.

Dạ Tâm rời khỏi, Phất Thụy thế nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, tựa hồ như đang suy nghĩ về chuyện gì đó. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi xoay người lại, ngồi trở lại trên giường của mình, thở dài một tiếng:

- Lại mắc mưu của bọn chúng nữa rồi.

- Mắc mưu?

Cơ Động nghi hoặc hỏi.

Phất Thụy nói:

- Nữ nhân Dạ Tâm này, ta không biết có thể tin tưởng nàng ta được mấy phần. Nhưng có một điều có thể khẳng định là, nàng ta chạy tới đây tìm ta, tuyệt đối là ý của đám Đổng sự kia. Ngoài mặt chỉ có hai gã Đổng sự thống lĩnh Thiên Can Học Viện đệ tử đến đây, nhưng trên thực tế, mỗi lần Thánh Tà Chiến Trường mở ra, sẽ có vô số cường giả trên đại lục tụ tập về đây. Ngay cả những Chí Tôn Cường Giả như Sư tổ, Sư mẫu của chúng ta cũng sẽ để ý đến động tĩnh ở nơi này. Một khi xuất hiện tình huống đối phương đánh sâu sang đại lục chúng ta, tất cả các cường giả đều sẽ liên thủ lại, lợi dụng ưu thế địa lợi đánh cho đối thủ một đòn phủ đầu. Đó cũng là nguyên nhân chính vì sao hai bên địch ta dù cho có chiếm được ưu thế trên Thánh Tà Chiến Trường cũng không có tiến hành đánh sâu vào. Nhất định là đám Đổng sự đó đã sai bảo Dạ Tâm đến đây thuyết phục ta. Tham gia Thánh Tà Chi Chiến có tổng cộng ba trăm người, mỗi lần các đệ tử Thiên Can Học Viện đến đây tham gia Thánh Tà Chi Chiến, số lượng nhiều nhất cũng không được vượt qua một trăm năm mươi người, số còn lại đều là những cường giả dưới năm mươi tuổi, lựa ra từ những thành viên tinh nhuệ trong Thiên Can Quân Đoàn trước giờ vẫn đồn trú ở nơi này. Chủ lực chân chính trước giờ vẫn là đệ tử Âm Dương Học Đường cùng với người trong Thiên Can Quân Đoàn. Có một điều Dạ Tâm nói không sai, nếu hắn làm Thủ tịch tiến vào Thánh Tà Chiến Trường, những người trong Thiên Can Quân Đoàn tuyệt đối sẽ không nghe theo sự điều kiện của nàng ta. Nàng ta còn chưa có thực lực đủ đến chấn nhiếp chúng nhân.

Cơ Động mỉm cười:

- Sư huynh, coi như là ngươi cho nàng ta một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội đi.

Phất Thụy nhìn Cơ Động, đột nhiên ha ha cười, nói:

- Tiểu sư đệ, ngươi làm ta cảm thấy ngươi giống như là cao thủ tình trường vậy a! Bất quá, nói mới nhớ, nữ tử lần trước ngươi dắt đến vũ hội đâu rồi? Nàng ta là mỹ nhân đẹp nhất mà ta từng thấy qua. Trong Âm Dương Học Đường chúng ta không thiếu mỹ nhân, nhưng đứng trước mặt nàng ta, toàn bộ đều phải ảm đạm thất sắc, chỉ có thể dùng mấy chữ Quần Tinh Ủng Nguyệt để hình dung. bộ dáng của các ngươi hôm đó hình như là thập phần thân mật a!

Nghe Phất Thụy nhắc tới Liệt Diễm, mặt Cơ Động không khỏi đỏ lên một chút, gãi gãi đầu, nói:

- Kỳ thật nàng ta chỉ là bằng hữu của ta mà thôi. Hôm đó ta cũng không nghĩ rằng nàng ta sẽ đến. Bất quá cũng chỉ có thể xem như là ta tương tư đơn phương nàng ta mà thôi.

Phất Thụy cười hắc hắc, nói:

- Tiểu sư đệ, còn tương tư đơn phương cái gì nữa? Nam nhân và Nữ nhân, có bao nhiêu chuyện cơ chứ, nói vài câu là xong cả. Ngươi là sư đệ của ta, tiền đồ tương lai không thể hạn lượng, lại là ma sư Cực Hạn Song Hỏa, chẳng lẽ còn sợ người ta không xứng với ngươi hay sao? Nữ nhân tốt khó tìm a! Có được cơ hội thì nên nắm bắt, đừng để lỡ.

Trong lòng Cơ Động âm thầm cười khổ, bản thân mình có đủ để xứng đôi với Liệt Diễm không chứ? Đám án ở trong lòng hắn vẫn tuyệt đối là chưa, nhưng hắn làm sao có thể giải thích cho Phất Thụy hiểu đây?

o0o

Bảy ngày sau. Bên bờ biển.

Gió biển từng trận từng trận thổi quét, mang theo hương vị đặc thù của đại dương thổi vào đất liền. Vạn Lôi Cướp Ngục Giới xa xa nhìn qua càng thêm mãnh liệt hơn, sóng biển dập dìu, đánh vào bờ biển thỉnh thoảng còn phát ra từng tiếng ầm vang.

Lúc này tại ngay sát bờ biển, có ít nhất hơn hai ngàn người đang tụ tập ở nơi đó. Mỗi một người ở đây đều mặc một bộ trang phục màu vàng kim bắt mắt. Mất trăm người đứng ở phía trước, phần lớn đều mặc giáp trụ nghiêm trang.

Cơ Động lúc này đang đứng ở hàng đầu tiên, ngay bên cạnh Lôi Đế Phất Thụy. Hôm nay Phất Thụy có vẻ đặc biệt nổi trội. Màu vang kim là trang phục đại biểu cho Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, những chiến hữu đều mặc cùng một màu như vậy, ngay cả Cơ Động cũng phải thay một bộ y phục như thế, duy chỉ có Phất Thụy là ngoại lệ. Hôm nay toàn thân Lôi Đế được bao trùm bởi một bộ giáp trụ màu lam tím, bộ giáp trụ kia nhìn qua cực kỳ uy mãnh, góc cạnh rõ ràng. Trên mũ giáp còn có mặt nạ phòng thủ, che khuất khuôn mặt Phất Thụy, nhưng cũng không có che dấu được khí tức cường hãn đang ùn ùn bốc ra từ trên người hắn.

Trên bàn tay phải của hắn, có cầm một thanh Lôi Đình Chiến Phủ to lớn, dài ước chừng hơn bảy thước. Trên đỉnh búa có hai lưỡi búa sáng choang rộng chừng một thước hai mỗi bên, tựa hồ như ngay cả một tòa núi cao cũng có thể một kích bổ đôi được. Đây chính là trang bị vũ khí ma lực của Phất Thụy. Thiên Lôi Thần Khải cùng với Lôi Đình Chiến Phủ. Phất Thụy sau khi mặc xong trang bị cấp cho ngươi khác một loại cảm giác, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: nhân gian hung khí.

Cho dù Ngũ Long còn lại trong Lục Long Quang Huy đều đang đứng bên cạnh hắn, khí thế cũng không cách nào so sánh được với Lôi Đế. Ngay cả gió biển thổi vào cũng phải xẹt qua hai bên thân thể hắn, tựa hồ như không muốn va chạm ngay mặt vậy.

Trong số Lục Long Quang Huy, ngoại trừ Tứ Long mà Cơ Động đã quen biết trước ra, Đoàn trưởng Thiên Can Quân Đoàn Thạch Long Tống Thụy Long rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Dáng người Tống Thụy Long trung bình, tướng mạo anh tuấn.

Thần sắc trên mặt hắn cũng tựa như xưng hiệu của hắn vậy, trầm ổn như núi. Nhìn qua chỉ khoảng hơn năm mươi tuổi mà thôi, nếu không phải nghe Phất Thụy giới thiệu qua, Cơ Động thật sự không tin nổi vị Thạch Long trước mắt này đã hơn bảy mươi tuổi rồi.

Khí tức của Tống Thụy Long và Phất Thụy hoàn toàn tương phản nhau. Phất Thụy là khí tức bá đạo ngoại phóng, còn Tống Thụy Long thì lại hoàn toàn thu liễm, thâm thúy trầm ổn. Nếu để cho Cơ Động đánh giá về con ngươi của hắn, dùng bốn chữ Thâm sâu không lường là hoàn toàn thích hợp.

Lục Long Quang Huy đứng trước nhất, Cơ Động đứng ngay bên cạnh Phất Thụy. Lúc này hắn chỉ mặc một bộ trang phục màu vàng kim, cũng không có mặc Quân Ma Âm Dương Khải của mình. Bởi vì hắn phải chờ đến khi tiến vào Thánh Tà Chiến Trường mới mặc áo giáp, như vậy mọi người mới không thể nào nhận ra hắn được.

Cơ Động hiển nhiên là lây dính hào quang của Phất Thụy, hắn đi theo sát bên người Phất Thụy, cũng không có ai nói năng gì. Cho dù là hai vị Thiên Can Học Viện Đổng sự đứng sau đó không xa cũng không ngoại lệ. Ngay cả Thủy Lão trước giờ vốn luôn đấu đá với Chúc Dung lúc này cũng hoàn toàn im lặng.

Hai trăm chín mươi tám tên chiến sĩ đứng ở phía sau, cơ hồ mỗi người đều có áo giáp ma lực của riêng mình. Bọn họ mặc giáp trụ, đại đa số cũng có mặt nạ che đậy khuôn mặt. Những người này, chính là những đại biệt của Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục tiến vào Thánh Tà Chiến Trường, tham gia Thánh Tà Chi Chiến lần này.

Dạ Tâm lúc này đứng ở phía trước đám đệ tử Thiên Can Học Viện. Hôm nay nàng ta mặc một bộ giáp trụ màu tím sẫm, nhìn hình dáng bên ngoài thế nhưng có vài phần tương tự như bộ giáp của Phất Thụy, tay phải cầm một thanh bội kiếm cùng màu, dài ba thước sáu. Nhìn vào hình dáng, chất liệu bên ngoài của bộ giáp, Cơ Động có thể đoán ra, đó cũng là một trong những tác phẩm của đại ca mình. Những sảm phẩm của Chúc Diễm làm ra đều có ký hiệu đặc thù riêng. Xem ra, bộ giáp này hẳn là năm xưa lúc quan hệ giữa Phất Thụy và Dạ Tâm còn tốt đã nhờ Chúc Diễm làm riêng cho nàng.

Thánh Tà Thông Đạo sắp mở ra, tất cả mọi người đều đang chờ đợi thời khắc năm năm một lần này. Phất Thụy lẳng lặng đứng đó, nhìn chăm chú vào mặt biển ở phía trước, thân thể như một pho tượng không nhúc nhích. Sự tình quan hệ đến sinh tử, lại quan hệ đến thắng bại của hai phiến đại lục, đối với chuyện Phất Thụy trở thành người thống lĩnh đại quân tham chiến lần nay, đám người Thiên Can Học Viện và Thiên Can Quân Đoàn không có bất luận kẻ nào dị nghị gì cả. Mà Cơ Động lúc này cũng phát hiện ra, nguyên nhân vì sao Dạ Tâm không cách nào chỉ huy được toàn bộ thành viên tham chiến lần này. Trong số các cường giả bên Thiên Can Quân Đoàn tham chiến, có ít nhất mười ma sư thực lực đã trên sáu quan.

Tuy rằng thực lực bọn họ còn chưa đủ để so sánh với Phất Thụy, thế nhưng cũng không phải là các đệ tử Âm Dương Học Đường như Dạ Tâm có khả năng bằng được. Không hề nghi ngờ, những người này mới chân chính là lực lượng nòng cốt của đoàn quân. Không cần Phất Thụy nói, Cơ Động cũng có thể đoán được, bọn họ hẳn đều là các đệ tử trước đây của Âm Dương Học Đường. Không có Lôi Đế chấn nhiếp, bọn họ làm sao chịu nghe lời của Dạ Tâm, một nữ nhân thực lực yếu kém làm chỉ huy cơ chứ?

Bên ngoài mà nhìn, hiện tại trên bờ biển cũng chỉ có hơn hai ngàn tên ma sư. Nhưng trên thực tế, nơi đóng quân của Ngũ Đại Đế Quốc, toàn bộ đại quân cũng đã sớm chuẩn bị, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Cách đó xa xa, lại càng có thêm nhiều khí tức vô cùng cường đại khác cũng đang chú ý về phía này.

Giờ khắc này đây, trong lòng Cơ Động cũng không khỏi có chút khẩn trương. Thánh Tà Chiến Trường đến tột cùng là có cảnh tượng như thế nào, hắn cũng sắp được biết rồi. Sau khi tiến vào Thánh Tà Chiến Trường, ít nhất trong mấy ngày đầu cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.

Ngay lúc Cơ Động đang mãi suy tư, đột nhiên một tiếng ầm vang thật lớn chợt vang lên. Rõ ràng trên bầu trời trong xanh không gợn chút mây, thế nhưng lại vang lên một tiếng sét lôi đình thật lớn. Ngay sau đó, mặt biển phía trước mọi người giống như là sôi trào lên vậy, nước biển chợt bốc dựng lên cao, bay thẳng vào không trung hơn trăm trượng. Khí tức năng lượng ba động mênh mông không gì sánh kịp nháy mắt nở rộ ra, một cảnh tượng rung động hoàn toàn choáng ngợp đã xuất hiện ngay trước mặt mọi người. Không khí vào giờ khắc này hoàn toàn cô đọng lại, mọi người đều có cảm giác không thể hô hấp. Chỉ trong nháy mắt, không trung hoàn toàn tối sầm lại, mây đen đã ngưng tụ lại, hoàn toàn che kín không trung. Từng đạo điện quang khổng lồ từ trong tầng mây lóe ra, giống như là Vạn Lôi Cướp Ngục Giới đã kéo dài ra tận nơi này vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio