Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư

chương 42: ma nữ ngàn năm (9)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Bởi vì biết chúng tôi không dùng được, nên các ngươi mới cho mượn." - Sư Âm bị tính kế trợn tròn mắt. Mượn được cũng vô dụng, vì không biết cách sử dụng.

Bạch Tất An cái mặt đáng ghét nhìn muốn đánh, đã cho mượn rồi thì tùy ý mà dùng đi. Bọn họ là Quỷ Sai đâu có cái gì gọi là "lòng tốt", chỉ là tò mò muốn xem bọn họ làm được gì thôi.

Đào Tuyết Ương đứng trước gương không nói, cũng không nhúc nhích. Sư Âm thấy có gì không đúng, liền nhìn thấy Đào Tuyết Ương đưa tay chạm nhẹ vào chiếc gương, rồi cả người xuyên qua mặt gương biến mất.

"Này, em bị sao vậy Đào ngu ngốc?" - Sư Âm gấp gáp muốn chụp lấy tay Đào Tuyết Ương, nhưng Sư Âm không thể xuyên qua được, chỉ đành đứng nhìn người yêu biến mất trước mắt mình.

Hắc Vô Cứu nhìn thấy việc xảy ra, nở nụ cười nhẹ, đúng như hắn đoán.

"Quả nhiên, cô bé đó có thể sử dụng Sinh Tử Luân Hồi kính. Các người nên vui mừng vì âm dương nhãn còn có năng lực xem được sinh tử, biết được luân hồi."

- -------------------- --------------------

( Đào Tuyết Ương trở về thời cổ đại Tống triều)

Đào Tuyết Ương đứng trước gương, nhắm mắt chạm vào Sinh Tử Luân Hồi kính, tấm gương như có ma lực hấp dẫn nàng đi vào. Khi mở mắt ra, nàng đang đứng ở một nơi nào đó khung cảnh xung quanh là thời cổ đại. Một người thiếu nữ mặc y phục màu trắng chạy ngang qua trước mặt nàng, hình như cô gái đó không nhìn thấy Đào Tuyết Ương.

"Tấn Sinh." - Tiếng nói êm tai, vô cùng ngọt ngào mang theo tâm trạng rất vui mừng.

Đào Tuyết Ương nghĩ thầm, Sư Phù nhất định sẽ không muốn nhìn thấy cảnh này.

"Yên Nhi, chạy chậm một chút, huynh đâu có trốn mất." - Người nói với Liễu Vân Yên là một người con trai, dáng vẻ thư sinh, y phục trắng, tóc dài, đó chính là nhà thiết kế thời trang Tiêu Sinh. Kiếp này, hắn có tên là Lương Tấn Sinh.

"Huynh lại cười chê muội, biết rõ cha không muốn muội và huynh gặp nhau. Hôm nay, muội là lén lút trốn ra chạy đến gặp huynh."

"Huynh biết Yên Nhi, một ngày không gặp muội, ta tương tư thành bệnh."

"Lương Tấn Sinh, huynh đáng ghét, muội không thèm để ý đến huynh."

"Đùa thôi mà, muội trừng phạt thế nào cũng được, nhưng đừng không để ý đến huynh."

Liễn Vân Yên tức giận, bặm đôi môi nho nhỏ, nắm tay lại thành quả đấm đánh lên người Lương Tấn Sinh ý nói mình đang giận. Nhưng chỉ là đánh yêu, trên miệng nàng đang cười rất ngọt ngào, còn bị Lương Tấn Sinh ôm chặt trong lòng. Xem ra hai người thật sự rất hạnh phúc.

Khung cảnh biến đổi, hai người đó đang ngồi bên bờ sông, Lương Tấn Sinh từ trong người lấy ra hai mảnh ngọc bội, đưa một cái cho Liễu Vân Yên.

"Hai mảnh ngọc bội này, huynh một miếng, muội một miếng."

"Đây là gì?"

"Đây là tính vật định tình."

"Ai thèm định tình với huynh."

"Là Liễu gia đại tiểu thư, Liễu Vân Yên."

Liễu Vân Yên cầm lấy một mảnh ngọc bội, đỏ mặt chạy đi.

Khung cảnh trước mắt như chiếc lồng đèn kéo quân, từng cái từng cái chuyển đổi liên tục. Hai người họ là thanh mai trúc mã, một người dáng vẻ thư sinh yếu đuối, ngoài miệng toàn những lời cợt nhã, một người nụ cười khuynh quốc khuynh thành. Một là thiên kim tiểu thư, một chỉ là thư sinh nghèo, làm sao có thể sánh đôi. Liễu gia giàu có, sao có thể gả con gái cho người không môn đăng hộ đối.

"Yên Nhi, đợi đến đầu xuân năm sau, huynh sẽ đến nhà cầu thân. Nếu phụ thân muội đồng ý, ta sẽ dùng kiệu hoa đỏ tám người khiêng đón muội xuất giá."

"Ai nói là muốn gả cho huynh, không biết xấu hổ."

"Ngươi chỉ là một thư sinh nghèo, không có tiền tài địa vị đừng mơ tưởng đến con gái của ta. Coi như ta không chê ngươi bần hàn, nhưng ta cũng vì lo cho tương lai của con gái mình. Ngươi lấy cái gì để cho nữ nhi của ta được hạnh phúc? Nếu ngươi thật sự muốn cưới con gái ta, hãy chứng tỏ bản lĩnh rồi quay về xin cưới."

"Cha, nữ nhi và Tấn Sinh thật lòng yêu nhau, con không sợ cực khổ."

"Bá phụ, nếu tiểu sinh có thể thi đỗ công danh, thỉnh cầu người đồng ý gả Yên Nhi cho tại hạ."

"Được, nếu ngươi đỗ đạt tam khôi, ta lập tức tác thành."

"Tấn Sinh, lần này đi đến thành Khai Phong, đường xá xa xôi, phải chăm sóc tốt bản thân. Đây là chút ngân lượng, huynh đem theo để phòng thân."

"Huynh làm sao có thể nhận."

"Vì muội, huynh nhất định phải đỗ đạt tam khôi trở về cưới muội. Muội chờ huynh."

"Huynh nhất định sẽ lập được công danh, dùng kiệu hoa đỏ cưới muội về nhà."

Đào Tuyết Ương giống như khán giả, đang xem một bộ phim tình yêu dài tập, nhưng nàng biết nội dung hạnh phúc đến đây đã chấm dứt. Lương Tấn Sinh vào kinh ứng thi, nhất định sẽ xảy ra chuyện, dù biết rằng phần cuối bộ phim sẽ là bi kịch, nhưng Đào Tuyết Ương thầm mong sự thật đừng quá tàn nhẫn.

Lương Tấn Sinh trên đường vào kinh, tình cờ gặp được một vị thiếu niên vô cùng hoạt bát, muốn theo Lương Tấn Sinh cùng đi Khai Phong. Lương Tấn Sinh không biết, nhưng Đào Tuyết Ương vừa nhìn liền biết, môi hồng, răng trắng, làn da mịn màng, là một nữ giả nam trang. Vấn đề đã được sáng tỏ, chính thức bắt đầu từ lúc này xảy ra tình tay ba, tình huống cẩu huyết nhất trong phim.

Vào đến thành Khai Phong, người thiếu niên nói dối rằng phải đi tìm bằng hữu nên cáo từ Lương Tấn Sinh. Lương Tấn Sinh bước vào khoa cử, không ngạc nhiên khi hắn chiếm được vị trí trạng nguyên đầu bảng. Đây là chuyện đáng vui mừng, nhưng khi Lương Tấn Sinh vào đại điện diện kiến hoàng thượng, thì nhận được một đạo thánh chỉ ngoài mong đợi.

"Trẫm hôm nay, đem Tuyên Lâm công chúa gả cho tân khoa trạng nguyên Lương Tấn Sinh. Lập tức thành hôn, không được kháng chỉ."

Lương Tấn Sinh nghe hoàng đế ban hôn cùng công chúa, hắn lo lắng không yên. Hắn và công chúa chưa từng gặp mặt, làm sao có thể thành thân? Trong lòng hắn đã có ý trung nhân, nhưng lại không thể kháng chỉ. Lương Tấn Sinh cân nhắc một hồi rồi im lặng chấp nhận, hắn không muốn liên lụy Liễu Vân Yên. Trước tiên cứ gặp công chúa, nếu nàng không thích hắn, thì thời cơ có thể chuyển biến giải trừ hôn ước.

Nhưng khi nhìn thấy công chúa, Lương Tấn Sinh liền biết chuyện giải trừ hôn ước là quá mong manh. Bởi vì, công chúa chính là vị thiếu niên đồng hành cùng hắn đi đến thành Khai Phong. Mối lương duyên này chính là do nàng thỉnh cầu hoàng thượng tác hợp, cho nên muốn công chúa giải trừ hôn ước là chuyện không thể xảy ra.

"Chàng không nghĩ đến thiếp là công chúa."

"Bẩm công chúa, thần rõ ràng đã nói trước với người, trong lòng đã có ý trung nhân. Nàng đang chờ thần đỗ đạt công danh trở về để thành hôn, tại sao người còn...."

"Cho nên bản công chúa mới phải ra tay trước. Chàng cần phải biết, hậu quả của việc kháng chỉ, cả chàng và người chàng yêu lập tức sẽ chết không yên. Vì vậy, chàng hãy ngoan ngoãn cưới thiếp, đây chính là trời ban cho chàng may mắn."

"Phúc phần này thần thật không nhận nổi."

- ------------------ ----------------

(Cảnh ở nơi Liễu Vân Yên sống)

Công chúa đại hôn chiêu cáo thiên hạ, tin tức cũng truyền đến Liễu Vân Yên. Không phải người đã nói dùng kiệu hoa đỏ rước nàng về nhà? Bây giờ, đỗ đạt trạng nguyên, lại thành thân với công chúa cao cao tại thượng.

"Con không tin, đây không phải sự thật. Tấn Sinh đã hứa trở về cưới con."

"Nữ nhi ngốc, thánh chỉ đã ban xuống, Lương Tấn Sinh sẽ không trở về."

"Huynh ấy sẽ về, huynh ấy đã hứa với con."

"Hắn sắp được làm phò mã, làm sao lại còn nhớ đến con, đừng nghĩ đến hắn nữa. Vương công tử vẫn luôn có ý với con, hay là cha đem con gả cho Vương công tử. Hắn ít nhiều cũng hơn Lương Tấn Sinh."

"Con không lấy, ngoài Tấn Sinh ra, ai con cũng không lấy."

Liễu Vân Yên không tin người yêu thanh mai trúc mã phản bội mình, nàng biết Lương Tấn Sinh không phải loại tham giàu sang phú quý. Liễu Vân Yên rất hiểu con người Lương Tấn Sinh, hắn rất cao ngạo, đi thi công danh chỉ là để xứng đáng với gia thế của nàng, vì trở về cưới nàng, làm sao cưới công chúa được. Hắn nhất định có khổ tâm.

Một ngày, có người từ thành Khai Phong đưa đến ngọc bội, là vật định tình của hai người, trái tim Liễu Vân Yên tan nát, bệnh nặng rất lâu. Phụ thân của nàng thay mặt Vân Yên đồng ý việc cầu thân của nhà họ Vương, đáng cười thay ngày Liễu Vân Yên xuất giá, cũng là ngày Lương Tấn Sinh cùng công chúa thành hôn. Từ hôm đó, Liễu Vân Yên tinh thần suy sụp, thậm chí không thèm mở miệng nói một lời nào.

Đào Tuyết Ương đứng một bên, nhìn cả đám người chạy ra chạy vào, giúp Liễu Vân Yên trang điểm thay y phục. Liễu Vân Yên như một con búp bê, ngồi im đó mặc ai muốn làm gì thì làm, nàng bây giờ tâm đã chết.

Những người kia đang bận rộn, không để ý thấy Liễu Vân Yên lấy một cây kéo sắt bén giấu vào trong tay áo.

Đào Tuyết Ương thề với trời, ngoài Sư Âm ra nàng chưa nhìn thấy cô gái nào đẹp như vậy. Cho dù vẻ mặt không còn sức sống, nhưng khi mặc đồ cô dâu vào vẫn đẹp khuynh quốc khuynh thành. Nếu công chúa bây giờ đứng chung với Liễu Vân Yên sẽ bị mờ nhạt, nhưng trên khuôn mặt đại mỹ nhân, đã không còn nụ cười.

Tình huống cẩu huyết đã xảy ra, Liễu Vân Yên ngồi trên kiệu đỏ, nhưng người nàng gả cho không phải là Lương Tấn Sinh, đau khổ không còn muốn sống, lấy ra cây kéo giấu trong tay áo đâm thẳng vào trái tim mình. Liễu Vân Yên chết trên kiệu hoa, cầm chặt ngọc bội trong tay, đã thực sự tuyệt vọng.

- --------------------- --------------------

( Chuyển cảnh thành Khai Phong)

"Ngọc bội của ta, có phải người đang giữ?"

"Vừa vén lên khăn đỏ, đây là lời đầu tiên chàng muốn nói với thiếp sao? Phò mã gia."

"Ta không phải phò mã gia. Ta hỏi công chúa, ngọc bội của ta có phải người đang giữ?"

"Đúng thì sao? Người yêu của chàng, nhận được ngọc bội có lẽ đã đau lòng đến muốn chết. Chàng hãy ngoan ngoãn làm phò mã đi."

Lương Tấn Sinh biết tin, Liễn Vân Yên trên kiệu hoa ngày xuất giá đã tự sát, tiếp tục sống còn ý nghĩa gì. Hắn ứng thi khoa cử, giành được trạng nguyên, tất cả đều vì để có thể cưới được Liễu Vân Yên. Nhưng Liễu Vân Yên đã chết rồi, hắn còn lý do gì để sống tiếp?

Liễu Vân Yên chết đi, oán hận biến thành ác quỷ, ở trong kinh thành đại khai sát giới, những người nàng giết toàn là kẻ phụ tình bạc nghĩa. Chỉ cần có một nam nhân làm chuyện có lỗi với nương tử, qua ngày hôm sau liền bị chết không rõ nguyên do. Liễu Vân Yên trở thành ác quỷ vẫn ở mãi trên trần gian, nàng không biết được người nàng cho là "kẻ phụ tình" đã đi theo nàng xuống Địa Phủ. Nhưng dưới Địa Phủ lại không có Liễu Vân Yên, bọn họ đã bỏ lỡ tình duyên của nhau.

"Liễu Vân Yên! Ta muốn ngươi không được luân hồi chuyển thế. Mãi mãi không thể gặp lại Lương Tấn Sinh, kiếp này không thể, kiếp sau cũng không thể!"

Mất đi phò mã, Triệu Tuyên Lâm công chúa gần như phát điên. Nghe bách tính đồn đại, biết được Liễu Vân Nhi đã thành ác quỷ giết người, liền lập tức đi tìm thiên sư Ly Âm.

"Muốn trách thì hãy trách Lương Tấn Sinh."

"Là Lương Tấn Sinh kêu ngươi tới bắt ta? Hắn đã phụ bạc, còn đuổi cùng giết tận, ta sẽ giết sạch các ngươi."

Đào Tuyết Ương nhìn Liễu Vân Yên đau đớn, khuôn mặt dữ tợn, bị Ly Âm cưỡng ép phong ấn vào trong quan tài. Đào Tuyết Ương thấy mọi chuyện xảy ra trước mắt, cảm giác như bị một dao đâm thẳng vào ngực, bất lực không thể làm được gì.

- --------------------- ------------------

Đào Tuyết Ương thoát khỏi Luân Hồi Sinh Tử kính, nước mắt đã giàn giụa khắp cả mặt.

"Ngu ngốc, em làm chị sợ muốn chết."

"Hôn Âm, kiếp này cả kiếp sau nữa, em sẽ tuyệt đối không cho chị rời xa em."

Đào Tuyết Ương ôm thật chặt Sư Âm, nàng biết trong lúc mình biến mất Sư Âm đã rất lo lắng. Đào Tuyết Ương hiểu rằng, mình rất yêu Sư Âm. Nếu là nàng trước đây, có người hỏi tại sao lại quen Sư Âm? Đào Tuyết Ương sẽ trả lời cái lý do rất tào lao, vì đại sư rất xinh đẹp, lại siêu mạnh, rất đáng tin....Nên nàng yêu Sư Âm.

Nhưng bây giờ, Đào Tuyết Ương đã định nghĩa rõ ràng một chút, cảm giác "yêu" là như thế nào. Đào Tuyết Ương thật sự rất yêu chị gái xinh đẹp này, yêu đến không thể nào tưởng tượng được, nếu ngày nào đó bị chia cách mình có thể làm gì. Đào Tuyết Ương ngây thơ, nàng luôn nghĩ hai người yêu nhau sẽ có thể ở bên nhau cả đời, nhưng đời thì không thể biết được chữ "ngờ". Hiểu lầm, chết đi, hay lý do nào đó cũng dễ dàng làm hai người chia cắt, Đào Tuyết Ương không muốn một ngày nào đó mình và Sư Âm cũng bị những chuyện như vậy.

"Mặc kệ em đang nghĩ cái gì trong đầu, liền dẹp ngay cho chị. Chuyện em đang nghĩ sẽ mãi mãi không xảy ra, chỉ cần chị còn yêu em, cho dù chết, chị cũng sẽ không rời xa em." - Sư Âm thật lòng nói với cái người đang ôm chặt mình, rồi nâng mặt của Đào Tuyết Ương lên hôn xuống.

Ơ hay, tự nhiên lại đi diễn cái trò tình nhân âu yếm, có nhớ tới nơi này còn có người không vậy? Làm ơn, quan tâm cảm xúc của bọn tôi một chút được không? Cái tên Bạch mặc đồ đen thui kia còn móc điện thoại ra chụp hình, các ngươi theo phong cách rock and roll, còn rất đẹp trai, sao lại đi làm chuyện tào lao như vậy.

Sư Âm và Đào Tuyết Ương xem như chốn không người mà mãi miết hôn nhau. Mọi người nội tâm kêu gào, đừng kéo dài thời gian bàn luận chính sự.

Hai nàng hình như cũng cảm giác được hoàn cảnh không thích thợp, nhanh chóng tách ra, xem như chẳng có chuyện gì. Học đệ và đệ đệ ruột thịt, vì các nàng cảm thấy xấu hổ thay.

"Em vừa xem xong một bộ phim cổ trang tình yêu cẩu huyết thấy được gì?" - Sư Âm châm điếu thuốc đứng nghe kể chuyện, nàng biết đây là thứ Sư Phù muốn hỏi.

Đào Tuyết Ương tùy tiện lau nước mắt đầy trên mặt, bắt đầu đem chuyện tình cảm động lòng người kể từ đầu đến cuối. Tất nhiên, là loại bỏ cái đoạn đầu tiên thanh mai trúc mã vui vẻ hạnh phúc, Sư Phù sẽ không muốn biết chuyện này. Nếu biết được Vân Yên chưa kịp ra tay, thì Sư Phù sẽ là người giết chết Tiêu Sinh.

"Mọi chuyện là như vậy, toàn do công chúa tạo ra bi kịch. Liễu Vân Yên vì hiểu lầm Lương Tấn Sinh là kẻ phụ tình nên oán hận cả ngàn năm." - Đào Tuyết Ương nói xong, đau lòng dùm Vân Yên, ôm lấy cánh tay Sư Âm.

"Hầy, vậy là hiện tại em đang giúp tình địch. Đầu em bị lừa đá sao?" - Sư Phù tự giễu bản thân, hiểu lầm thì thế nào? Hắn vẫn là người tổn thương Liễu Vân Yên, hắn không đáng được tha thứ.

"Có thể biết mình bị lừa đá, vẫn còn cứu được." - Sư Âm không phải người an ủi hay chữa bệnh tâm tư cho kẻ khác. Nàng lúc nào cũng chém thêm vài nhát để tự người ta hiểu ra có bao nhiêu ngu ngốc.

"Tỷ tỷ, chị thỉnh thoảng như một tỷ tỷ bình thường, an ủi một hai câu sẽ chết à?" - Sư Phù mang bộ mặt vô cùng đau khổ.

"Muốn chết"

Nhìn thấy Sư Âm muốn xử đệ đệ, hai vị Quỷ Sai còn có việc không hứng thú xem cảnh bạo lực gia đình.

"Các ngươi đã biết được mọi chuyện, vậy chúng ta đi trước." - Hắc Vô Cứu thu hồi lại Sinh Tử Luân Hồi kính.

"Sinh Tử Luân Hồi kính mà các người cũng có thể sử dụng được, đúng là không thể xem thường. Ngu ngốc tiểu thư, âm dương nhãn còn có rất nhiều năng lực tiềm ẩn, nhưng với sự thông minh của ngươi muốn tự mình khai nhãn đúng là chuyện khó nha, ha ha ha ~~~. Hi vọng lần sau không gặp lại, đi đâu cũng đụng trúng các người thật xui xẻo, phàm nhân thật đáng ghét!" - Bạch Tất An trước khi đi còn cười nhạo Đào Tuyết Ương, đi đâu cũng đụng phải nàng thật sự chướng mắt.

Hai người trắng đen biến mất, khung cảnh toàn màu trắng cũng trở về bình thường, bọn họ đứng ngay hành lang bệnh viện. Nói chuyện trong "hư không" rất lâu, nhưng giống như chỉ trải qua vài giây, người nhà của người chết còn đang khóc lóc thảm thiết, bác sĩ y tá đi tới đi lui, không muốn gây chú ý, bốn người rời khỏi bệnh viện.

- ------------------------- ------------------------------

"Xin lỗi, phải nói cho ngươi biết. Cái tên hại chết ngươi, ngày hôm qua ở trong phòng giam đột nhiên chết, ngươi không có cơ hội hành hạ hắn rồi." - Dương Tử Hi mặt vẫn lạnh băng, nói với con ma đang mặc đồ ngủ đối diện. Có lẽ thân thể người phàm của hắn lúc trước bị nhiễm quá nhiều oán khí, không chịu nổi nên chết rồi, xem như hắn xui thôi.

Tiểu Khiêu nghe xong cũng không có phản ứng, nàng chưa từng nghĩ rằng mình một mực giữ oán thù chờ đợi hung thủ, hắn lại tự nhiên chết không rõ lý do. Thật sự thì, sau khi quen Đào Tuyết Ương, Tiểu Khiêu không biết mình tìm được kẻ thù thì sẽ làm gì, chuyện đã vậy rồi thì thôi khỏi nghĩ nữa cho mệt thân.

"Ta muốn giúp Đào Đào giải quyết xong chuyện này, đừng nói cho cậu ấy biết. Chuyện của ta để sau hãy tính tới."

"Được. Kẻ ngu ngốc đó phúc lớn mạng lớn, chuyện này cũng sẽ giải quyết xong nhanh thôi." - Dương Tử Hi cực kỳ không thích tình địch, ngây thơ quá mức lại không biết sống chết. Nhưng có những chuyện không muốn chấp nhận cũng phải nhận, sự thật là thứ làm con người chán ghét nhất.

"Tiểu Khiêu, mình đã về ~~~" - Trong nhà vang lên âm thanh quen thuộc.

Ma nữ mặc đồ ngủ biến thành chú heo con chạy về phòng, Dương Tử Hi lộn người một vòng nhảy ra ngoài, nghe điện thoại.

"Ca, tìm được "nó"? Được, em lập tức thông báo bọn họ biết."

Mọi người trở về nhà, xem cần mang theo thứ gì, dù sao cùng đại ma nữ tử chiến, đem theo vài trang bị hay vũ khí là cần thiết, lần này không có ai phá hoại thì đúng nên cảm ơn trời Phật. Đào Tuyết Ương chỉ muốn chào hỏi Tiểu Khiêu, nhưng "nàng" đã nhảy lên lồng ngực Đào Tuyết Ương, cố ý muốn đi theo. Đào Tuyết Ương đành mang Tiểu Khiêu đi cùng, Lương học đệ thì rất không tình nguyện, nhưng học tỷ lại nói rằng là chiến hữu phải đồng sinh cộng tử. Lương Ưu Tú mang tâm trạng ngày cuối cùng còn sống mà đi theo.

Trước khi đi, còn tưởng rằng sẽ tốn thời gian để tìm Liễu Vân Yên, không nghĩ đến Dương Tử Hi gọi điện nói đã tìm thấy "nàng". Nữ quỷ đó quả nhiên không buông tha cho Tiêu Sinh, nên Dương Tử Khiêm chỉ cần chờ ở nhà Tiêu Sinh đợi Vân Yên tìm tới. Nhà Tiêu Sinh đã được giăng kết giới, nên Liễu Vân Yên không dể dàng xông vào, nhưng ai ngờ được, Tiêu Sinh không thể ra ngoài, đành gọi thức ăn đem tới, Vân Yên nhập vào người giao thức ăn đi vào.

"Các người đi trước đi, em còn việc cần làm. Tỷ tỷ, xin chị nể tình em mà nhẹ tay." - Sư Phù nhìn Sư Âm cười, rồi đi ra khỏi nhà. Sư Âm không biết hắn muốn làm gì, nhưng chỉ đành mặc kệ đi tới nhà Tiêu Sinh.

Lái xe tới nhà Tiêu Sinh, vừa đi vào liền thấy tình cảnh hỗn loạn, cảnh sát hình sự Dương Tử Khiêm vừa bảo vệ Tiêu Sinh, vừa phải né tránh để không làm bị thương người vô tội, vì Liễu Vân Yên đang nhập vào thân nhân viên giao thức ăn. Sư Âm hấp tấp xông tới, chút xíu nữa đã bị đạn của Dương Tử Khiêm làm trọng thương.

"Xin lỗi, không biết cô đến, phản ứng không kịp." - Dương Tử Khiêm mang bộ mặt lưu manh cười, nhìn chỗ nào thật tâm muốn xin lỗi. Nhưng thấy Sư Âm đến hắn thật sự thở phào nhẹ nhõm, bắt quỷ nên để chuyên gia làm.

"Lại nhập xác." - Sư Âm phiền toái nhíu mày, trong tay liền xuất ra cây gậy vẽ đầy bùa chú, ném thẳng đến nhân viên giao thức ăn. Người nhân viên vừa bị cây gậy đánh trúng, một sức mạnh rất lớn thoát ra liền đem cả người và quỷ đánh bay ra khỏi cửa sổ lầu hai té xuống đường. (Cây gậy Lương Ưu Tú dùng trong case thi thể bẻ ngược.)

Dương Tử Khiêm há miệng, trợn mắt nhìn cảnh này, nếu Sư Âm làm cảnh sát chắc ngay cả con tin cũng bị nàng đem giết luôn cho đỡ phiền phức. Lương Ưu Tú và Đào Tuyết Ương dù đã nhìn quen cảnh này, nhưng vẫn phải thét lên.

"Lầu hai, không chết được đâu. Ngươi, ngoan ngoãn ở đây cấm đi ra ngoài." - Nửa câu sau là Sư Âm nói với Tiêu Sinh.

Từ lâu hai té xuống, không chết nhưng gãy chân. Đến lúc người nhân viên được trả lại thân xác, nhìn thấy mình bị gãy chân thì khóc thét lên mất, nhưng chiêu này lại có tác dụng đối phó với ma quỷ nhập xác. Lần trước, Sư Âm vì sợ làm hỏng móng tay nên sai bọn Đào Tuyết Ương làm, lần này tự mình làm, cảnh tượng tàn nhẫn đến chịu không nổi.

"Rất vui gặp lại, ma nữ tiểu thư." - Sư Âm xem Vân Yên là "bạn" của thằng em trai ngốc nghếch, vui vẻ chào hỏi, xem là mở màn một trận đấu.

"Lần này, ta sẽ không để các người cản ta, cũng không để ngươi dễ dàng bắt được ta."

"Liễu Vân Yên tiểu thư, chị hiểu lầm Lương Tấn Sinh rồi, hắn không có thay lòng đổi dạ, phụ tình. Cũng không phải hắn tìm người đối phó chị." - Đào Tuyết Ương không giống Sư Âm, đụng chuyện là đánh hồn phi phách tán. Nàng lúc nào cũng cảm thấy nên cho oán linh một cơ hội để sửa sai, nếu có thể cảm hóa tại sao lại dùng đến cách bạo lực tàn nhẫn. Sư Âm thì thuộc dạng không thích phiền phức, cùng quỷ nói chuyện nhiều làm gì? Nếu không có thù hận sâu nặng, tại sao trở thành ác quỷ.

"Tại sao ngươi biết tên của ta, lại còn biết được chuyện giữa ta và Lương Tấn Sinh." - Nghe được Đào Tuyết Ương nói, Liễu Vân Yên kích động, xung quanh nổi lên cuồng phong.

"Em biết tất cả mọi chuyện, ngọc bội kia không phải Tấn Sinh trả lại, mà do công chúa lén lút trộm rồi sai người đem về đưa cho chị. Chị đã hiểu lầm rồi, Lương Tấn Sinh từ đầu đến cuối trong lòng chỉ có chị, khi biết được tin chị đã tự sát, hắn cũng đã chết theo. Hắn không thể nào là tìm người để phong ấn không cho chị đầu thai, tất cả mọi chuyện đều do công chúa làm ra. Chị nghĩ rằng người yêu phản bội mình nên oán hận, nhưng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, chị không nên thù hận nữa."

"Không phải....Ngươi nói dối, ngươi lừa ta! Ta không tin!" - Liễu Vân Yên làm sao có thể tin đây là sự thật, trái tim tan nát, không còn muốn sống. Chết rồi nàng vẫn hận hơn cả ngàn năm nay, bây giờ có người đến nói mọi thứ chỉ là hiểu lầm. Làm sao Liễu Vân Yên có thể chấp nhận được, vậy nàng oán hận cả ngàn năm nay vì cái gì?

Liễu Vân Yên nổi điên, hất tay đánh tới Đào Tuyết Ương, Sư Âm kịp thời bảo vệ nàng. Nếu không Đào Tuyết Ương dính một chưởng này lập tức trọng thương thổ huyết.

Sư Âm đang chuẩn bị khai chiến, nhưng bất ngờ phía sau lưng bọn họ phát ra một tiếng nổ lớn.

"Yên Nhi, không phải anh đã nói sẽ dẫn em đi xem pháo hoa đẹp nhất sao? Bây giờ, có quá trễ hay không? Em thấy đẹp không?"

- ----------------------

Tam khôi: trạng nguyên - bảng nhãn - thám hoa. Đậu một trong danh này liền được cưới vợ.

Thành Khai Phong: vào thời nhà Tống tên của kinh thành ( thủ đô) là Khai Phong. Cái này xem phim Bao Thanh Thiên là biết nha ^^~~.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio