Âm Dương Nhãn

chương 47: sinh mạng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bả vai đau đớn kịch liệt kêu gọi chút lí trí của Mao Thiên Tuyền quay lại. Lồng ngực cô phập phồng kịch liệt, miễn cưỡng quơ đường đao chém chết con quỷ cấp năm này, sau đó rút thứ dài nhọn kia ném xuống đất.

Trong tầm mắt mờ mịt không dám tin của Trần Tĩnh Huyên, Mao Thiên Tuyền chậm rãi quay đầu nhìn con quỷ gấu chó đang phẫn nộ gầm thét.

Vết thương trên vai chảy máu ồ ạt, Mao Thiên Tuyền cố nén đau nhức nâng cánh tay phải vô lực dần dần chết lặng, đường đao run run chỉ về phía con quỷ gấu chó.

Quỷ gấu chó gầm thét một tiếng, hùng hổ giơ vuốt xông thẳng tới Mao Thiên Tuyền.

Mao Thiên Tuyền miễn cưỡng nâng tay phải ngăn cản nhưng đường đao yếu ớt vô lực bị quỷ gấu chó đánh bay, suýt chút nữa đã rời khỏi tay cô.

Quỷ gấu chó gầm thét không ngừng công kích Mao Thiên Tuyền, sau khi chém đứt một móng vuốt của nó cô vốn đang chiếm thế thượng phong, thế nhưng bây giờ vai phải bị thương nặng liền hoàn toàn chiến bại.

Máu tươi thấm ướt quần áo Mao Thiên Tuyền, cô cắn răng cố vung đường đao ngăn cản. Dần dần con quỷ gấu chó bắt đầu dời lực chú ý qua nhóm dân thường đang chạy tứ tán xung quanh.

Nó dữ tợn gầm một tiếng rồi quay qua, móng vuốt to lớn hướng về phía người nam mặc đồ giúp việc đang ôm chân nằm dưới đất gào thảm thiết.

"Không-----!!" Mao Thiên Tuyền trợn to hai mắt nhìn bóng đen to lớn bọc trong hắc khí công kích người kia, lập tức dồn hết toàn lực chém đường đao về phía móng vuốt con quỷ.

Thế nhưng cánh tay vô lực thậm chí không thể công kích được móng vuốt con quỷ, tiếng kêu thảm thiết đột ngột ngừng lại, chỉ thấy người nam bị con quỷ gấu chó vỗ một cái vào ngực phun ra một búng máu, cổ họng không phát ra chút âm thanh nào nữa, cũng không còn hơi thở.

Mao Thiên Tuyền ngây dại nhìn thi thể có phần ngực bị lõm dị thường, con ngươi co rút, một hình ảnh ở trong đầu bắt đầu trùng điệp với hình ảnh trước mắt.

Mắt thấy bóng đen kia xách thi thể lên muốn nhét vào miệng, Mao Thiên Tuyền đột nhiên thức tỉnh, gào thét một tiếng dùng cánh tay đã đau đớn tới chết lặng vung đường đao hung hãn chém vào cánh tay con quỷ.

Quỷ gấu chó gầm thét, móng vuốt run run, thi thể "bịch" một tiếng rớt xuống đất.

Lúc Mao Thiên Tuyền định tiếp tục công kích quỷ gấu chó thì nó lại xông qua một bên khác, dùng móng vuốt chụp bay một vệ sĩ vào tường, nháy mắt trên bức tường chạm hoa hoa lệ xuất hiện một bệch máu đỏ tươi xen lẫn thịt vụn.

"A----!!!" Mao Thiên Tuyền thống khổ gào thét, bùng nổ chút sức lực cuối cùng còn trong thân thể lao về phía con quỷ gấu chó.

...

Trong khu biệt thự tối đen, Nghệ Tu lại một quyền đánh chết một con quỷ cấp năm, nhíu mày nhìn đám tiểu quỷ vẫn không ngừng chuyển động, mở miệng: "Hình như có chút không đúng lắm."

Tô Dập buông súng, nhỏ giọng nói: "Không biết bên chị Mao thế nào rồi."

Nghệ Tu nhấn tai nghe hỏi: "Thiên Tuyền, bên chị thế nào?"

Thế nhưng bên kia đầu dây hoàn toàn yên tĩnh.

Nghệ Tu đột nhiên cả kinh quát khẽ một tiếng: "Không tốt, rất có thể chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn rồi! Mau trở lại!"

Hai người xoay người nhanh chóng chạy về phía căn biệt thự duy nhất có ánh đèn.

...

Trong biệt thự, Mao Thiên Tuyền cùng quỷ gấu chó một đuổi một giết, bất quá chỉ chớp mắt trên đất đã có không ít thi thể, tiếng la hét tuyệt vọng cùng tiếng kêu khóc vang vọng khắp phòng khách.

Tình cảnh vô cùng hỗn loạn, Simon bảo hộ nhóm Trần tiên sinh, móc súng ra đùng đùng vài phát, trực tiếp bắn chết những người không thể chạy trốn nằm dưới đất để thu hút sự chú ý của lũ quỷ.

Có người từ cửa xông ra ngoài, những người còn lại vừa điên cuồng trốn tránh công kích vô hình vừa kêu khóc mắng chửi.

"Con mẹ nó mày bị bệnh thần kinh à?! Sao phải qua đó ngăn cản chứ?"

"Cứu mạng a------!!"

"Chết đi! Tất cả chết hết đi! Ngay cả đám rác rưởi kia cũng chết ở đây luôn đi!"

Ưu tư tuyệt vọng điên cuồng nhét đầy đầu Mao Thiên Tuyền làm cô không ngừng đuổi theo chém con quỷ gấu chó. Trong lúc hoảng hốt, cánh tay phải đau nhức chết lặng tựa hồ không phải của mình, dòng máu mang theo nhiệt độ nóng hừng hực không ngừng trào ra. Mao Thiên Tuyền trợn to mắt, cảnh tượng trước mắt biến thành những chiếc kệ hàng nghiêng ngã cùng tiếng kêu khóc của mọi người, còn có máu tươi ở khắp nơi.

Hai gương mặt non nớt thực tương tự nhau dính đầy máu tươi ngã xuống đất kêu khóc cứu mạng, còn liều mạng vươn tay về phía cô...

Dương Hoành Vĩ đầu đầy mồ hôi vọt tới hét lớn: "Chị Mao! Tôi tới giúp chị phân tâm con quỷ cấp tám, chị tìm cơ hội giết chết nó!"

Mao Thiên Tuyền giật mình, miễn cưỡng tỉnh táo lại cố nâng cánh tay phải đã không còn tri giác, tùy tiện vung về phía con quỷ.

Có thêm Dương Hoành Vĩ, con quỷ gấu chó không thể tiếp tục giết người nữa, thế nhưng Mao Thiên Tuyền bị trọng thương, cho dù có thêm Dương Hoành Vĩ thì cũng không thể làm gì nó. Cứ vậy giằng co một chốc, quỷ gấu chó đột nhiên tránh né một chiêu rồi hóa thành hắc khí cuồn cuộn vọt qua bên cạnh, sau đó ngưng tụ thành hình trước mặt một thiếu niên đang co rúc trong góc.

Thiếu niên kia chính là Trần Tử Minh. Rõ ràng không thể nhìn thấy gì cả nhưng bản năng điên cuồng báo cho cậu biết phải mau mau trốn đi, thế nhưng đôi chân bủn rủn lại không nghe lời, chỉ có thể cứng ngắc trợn to mắt nhìn khoảng không khí trống rỗng ở trước mặt.

Ánh mắt Mao Thiên Tuyền trợn trừng, lồng ngực đau nhức, dây thần kinh đứt đoạn.

Một bóng đen đột nhiên bao lấy Trần Tử Minh, cậu theo bản năng nhắm mắt lại, thế nhưng ập tới không phải đau nhức mà là một vòng tay ấm áp.

Mao Thiên Tuyền che chắn trước người Trần Tử Minh, ôm chặt lấy cậu bé, ánh mắt trống rỗng lẩm bẩm: "Đừng sợ, chị ở đây... đừng sợ..."

Trần Tử Minh mờ mịt lại có chút khó tin trợn mắt. Dương Hoành Vĩ cùng Hà Cốc Ngưng cũng kinh hãi hét lớn: "Chị Mao-----!"

Giây tiếp theo, máu tươi cùng chất lỏng màu đen đột nhiên tung tóe!

Một vết cào dữ tợn xuất hiện trên lưng Mao Thiên Tuyền, mà móng vuốt to lớn đáng lí ra sẽ đập chết cô lại bị chia lìa khỏi thân thể quỷ gấu chó, "bịch" một tiếng văng ra xa xa, hóa thành hắc khí tiêu tan.

Quỷ gấu chó đau đớn gầm thét, ánh mắt căm thù nhìn về phía người đang chầm chậm tiến vào ở phía cửa.

Dương Hoành Vĩ chuyển ánh mắt từ phía thanh trường kiếm cắm nghiêng dưới đất nhìn về phía cửa, kích động hô: "Anh Vưu!"

Người sắc mặt đen xì, cả người tỏa ra khí tức sắc bén lạnh như băng, phần mi tâm ngưng tụ sát ý mãnh liệt như bão táp chính là Vưu Minh Thành kịp thời chạy về.

Anh âm trầm liếc nhìn Mao Thiên Tuyền luống cuống tay chân ôm Trần Tử Minh, thoạt nhìn đã rơi vào tình trạng bấn loạn, đưa tay phải hướng về phía thanh trường kiếm cắm nghiêng dưới đất.

Chỉ nghe thấy thanh trường kiếm kia đột nhiên phát ra một trận ong ong rung động rồi đột nhiên tự mình từ dưới đất bay lên, hệt như được dẫn dắt nhanh chóng bay tới tay Vưu Minh Thành.

Mấy con quỷ cấp năm gần cửa rít lên mấy tiếng, xoay người nhào tới, Vưu Minh Thành đột nhiên di động, trường kiếm cơ hồ hóa thành vệt sáng, "loẹt xoẹt" rạch nát người đám quỷ nhào tới, nháy mắt cắt chúng thành mấy cụm đen bốc hắc khí.

Hai móng vuốt trước của quỷ gấu chó đều bị chém đứt, nó dữ tợn hướng Vưu Minh Thành gầm thét, hai móng vuốt gãy lìa chụp lấy một thi thể muốn nhét vào miệng.

Vưu Minh Thành lạnh lùng híp mắt, bước nhanh về phía con quỷ gấu chó, mũi kiếm sắc bén nhắm thẳng con quỷ vừa mò được một cổ thi thể, trước khi nó kịp gặm cắn trường kiếm đã vung lên khảy rớt thi thể ra khỏi hai cánh tay nó, tiếp đó dùng lực hất văng qua một bên, đập trúng một người đang nằm dưới đất gào la thảm thiết.

Tiếng kêu la lại càng thảm thiết hơn, trường kiếm của Vưu Minh Thành vung lên, mũi kiếm sắc bén hướng thẳng về phía bóng đen bọc trong đám hắc khí nồng đậm, kiếm quang lóe sáng, hai cẳng tay đã bị chém đứt móng vuốt bị chém đứt!

Quỷ gấu chó điên cuồng gầm thét, Vưu Minh Thành nhanh chóng né tránh cái đầu nhào tới cắn xé của nó nhưng lại bị một dân thường nằm dưới đất kêu khóc cứu mạng quấn chân.

Vưu Minh Thành sắc bén nhướng mày, khí thế trên người nháy mắt lại càng đáng sợ hơn, trong tình huống bị cản tay cản thân liền trực tiếp đạp bay người nọ, suýt chút nữa đạp người kia hộc máu! Anh mượn lực nhanh chóng xoay người lại, một kiếm xẹt qua rạch thành một miệng vết thương thật dài trên người con quỷ, bức nó phải lui lại.

Thấy tình thế không đúng, con quỷ gầm lên một tiếng, xoay người muốn chạy!

"Cút ngay!" Vưu Minh Thành lạnh mặt nặng nề đá văng một kẻ cản đường, tung người nhảy tới, thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm về phía con quỷ chuẩn bị hóa thành hắc khí bỏ chạy. Anh đâm trúng đầu nó, hơn nữa còn dữ tợn rạch một đường!

Chất lỏng màu đen điên cuồng bắn ra, quỷ gấu chó đau đớn rống một tiếng, phần cổ bị cắt đứt phân nửa, chỉ còn lại một nửa lặt lìa lặt lọi.

Vưu Minh Thành một khi đối diện với quỷ thì có khí thế giống như liều chết chiến đấu, tầm mắt lạnh lùng, thanh kiếm sắc bén nhắm thẳng con quỷ gấu chó, kiếm phong cực kỳ ác liệt, căn bản không quản có ngộ thương người khác hay không. Dương Hoành Vĩ cùng Hà Cốc Ngưng cố gắng đánh chết những con quỷ cấp năm khác, sau đó Dương Hoành Vĩ lập tức chạy tới kéo người bị thương rời khỏi khu vực bị trận chiến lan tới, Hà Cốc Ngưng cũng chạy tới bên cạnh Mao Thiên Tuyền đang ôm chặt Trần Tử Minh, định nói cô buông tay ra để mình băng bó vết thương.

"Chị Mao, mau buông ra, em băng bó giúp chị..."

Thế nhưng con ngươi Mao Thiên Tuyền tan rã không có tiêu cự, mặc dù trống rỗng nhưng lại cố chấp nhìn chằm chằm một nơi nào đó, lúc bị Hà Cốc Ngưng kéo tay thì lại càng dùng sức ôm chặt hơn nữa, siết Trần Tử Minh đau đớn.

"Không sợ... chị tới cứu hai đứa... Tiểu Minh, Tiểu Ngữ... đừng sợ..."

Tâm tình phức tạp, trái tim vừa đau đớn lại vừa mềm nhũn.... lúc này Trần Tử Minh cứng đờ người, đờ đẫn một chốc rồi gia tăng lực đạo đẩy Mao Thiên Tuyền.

Trần Tử Minh nhắm mắt lại, khàn khàn nói: "Tôi không phải Tiểu Minh."

Không rõ Mao Thiên Tuyền có nghe thấy hay không nhưng vòng tay ôm Trần Tử Minh có chút cứng đờ.

"Cám ơn chị đã cứu tôi, nhưng tôi không phải Tiểu Minh." Tầm mắt Trần Tử Minh nhìn về phía chùm đèn thủy tinh ở phía xa, từng câu từng chữ nói: "Chị nhận nhầm người rồi."

Con ngươi tan rả của Mao Thiên Tuyền co rút một cái, cánh tay ôm chặt Trần Tử Minh đột nhiên mất đi hết sức lực.

Hà Cốc Ngưng kinh ngạc nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Tử Minh, một lần nữa thử kéo Mao Thiên Tuyền, lần này rất dễ dàng kéo được. Chẳng qua biểu tình Mao Thiên Tuyền trống rỗng, ánh mắt không có tiêu cự ngây ngốc nhìn những mảng máu đỏ ở xung quanh, đôi môi tái nhợt run rẩy lẩm bẩm không biết đang nói gì.

Hà Cốc Ngưng không để ý nhiều như vậy, bắt đầu nhanh chóng băng bó cầm máu trên bả vai cùng sau lưng cho Mao Thiên Tuyền.

Nơi chiến đấu của Vưu Minh Thành cùng con quỷ gấu chó đã trống trải hẳn, trong tiếng gầm thét thống khổ của con quỷ, trường kiếm của anh ác liệt chém tới, thỉnh thoảng chém đứt lìa một khối đen dầy đặc hắc khí. Kiếm khí sắc bén rạch thảm cùng vách tường hoa rối tung rối bù, Vưu Minh Thành nắm bắt cơ hội, trường kiếm đâm một phát rạch một nhát, chém đứt đầu con quỷ.

Chờ Nghệ Tu cùng Tô Dập chạy về tới biệt thự thì nhìn thấy phòng khách nằm đầy người sống chết không rõ, Mao Thiên Tuyền cả người đầy máu vẻ mặt hốt hoảng cùng Vưu Minh Thành cả người đầy chất lỏng màu đen đang chém con quỷ gấu chó thành từng khối từng khối.

"Mẹ nó!" Nghệ Tu căm tức chửi khẽ một tiếng, dẫn Tô Dập tiến vào phụ Dương Hoành Vĩ cùng Hà Cốc Ngưng băng bó vết thương cho đám dân thường nằm đầy đất.

Tiếng kêu khóc thảm thiết vang khắp biệt thự, quỷ rốt cuộc cũng bị giết, ngọn nguồn hoảng sợ đã biến mất, chỉ còn lại máu và thống khổ.

Xe cứu thương đang tới, người của phân bộ S thị cũng không ngừng tìm kiếm số người chạy ra khỏi biệt thự. Còn số người bị thương trong biệt thự thì được băng bó đơn giản, cố chống đỡ đến khi xe cứu thương tới.

Lúc Tô Dập đang ngồi băng bó cầm máu cho một người bị xé đứt cẳng chân thì một cậu nhóc tuổi không lớn lắm vừa khóc vừa kéo kéo cậu, run rẩy bụm mặt hỏi: "Kết thúc rồi sao... chúng ta, chúng ta được cứu rồi sao?"

Tô Dập ngừng một lát, ánh mắt nhìn phần cẳng chân đã biến mất chỉ còn lại ống quần trống rỗng bê bết máu, nhẹ giọng nói: "Kết thúc rồi."

Người sốt sót bị thương không nhiều, càng nhiều hơn là người chết vì mất máu trước khi bọn họ kịp chạy tới. Không tính số người chạy ra ngoài biệt thự sống chết không rõ thì số người bị thương nhẹ cùng kinh hoảng thì người sống sót không tới năm mươi người.

Cho đến khi con quỷ gấu chó hoàn toàn bị chém thành hắc khí tan biến, Vưu Minh Thành cả người lạnh băng mới chậm rãi đứng thẳng thân thể.

Sau đó, anh xách trường kiếm không ngừng nhỏ chất lỏng màu đen xoay người bước tới chỗ Mao Thiên Tuyền đang ngây ngốc ngồi bệch dưới đất, đưa tay túm cổ áo bị máu thấm ướt của cô, lạnh giọng nói: "Em đi theo tôi."

Mao Thiên Tuyền bị Vưu Minh Thành kéo đi lảo đảo, hệt như một cái xác không hồn bị anh thô lỗ kéo ra ngoài, nhiều lần suýt chút nữa đã ngã xấp xuống.

Đơn giản băng bó tay một người, Nghệ Tu chú ý tới xôn xao bên kia, ngẩng đầu liền thấy Vưu Minh Thành kéo Mao Thiên Tuyền lảo đảo đi ra ngoài. Anh khựng một chút rồi cũng đứng dậy đi theo.

Tô Dập băng bó xong thì cũng phát hiện tình huống bên Vưu Minh Thành cùng Nghệ Tu vừa đi ra ngoài. Liếc nhìn số người bị thương còn lại, phát hiện chỉ còn hai người mà Dương Hoành Vĩ cùng Hà Cốc Ngưng đang băng bó thì lập tức đứng dậy đuổi theo.

Kéo Mao Thiên Tuyền ra cửa biệt thự, Vưu Minh Thành dừng lại, xoay người thô lỗ đẩy Mao Thiên Tuyền vào vách tường cứng rắn.

Vết thương bị cào trên lưng đập mạnh vào tường nhưng Mao Thiên Tuyền không hề có chút phản ứng, vẫn mờ mịt cúi đầu, khí tức tuyệt vọng cùng cực cùng áy náy không ngừng toát ra.

Dưới bầu trời đêm an tĩnh, cô lẩm ba lẩm bẩm tự nói với mình: "Là lỗi của chị... chị không cứu được hai đứa... chị quá yếu, quá yếu..."

Nghệ Tu tiến ra, liếc nhìn Mao Thiên Tuyền mất hồn mất vía cùng Vưu Minh Thành mắt lạnh trừng cô đến mức sắp rớt ra băng vụn. Ánh mắt rơi vào lớp vải thưa thấm máu trên vai phải Mao Thiên Tuyền, yên lặng một chốc, cuối cùng vẫn không mở miệng lên tiếng trước.

Mà cô thì vẫn lẩm bẩm nức nở: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi... chị quá yếu, chị quá yếu..."

Vưu Minh Thành hít sâu một hơi, nhịn một chốc, thế nhưng cuối cùng vẫn không nén được cơn giận trong lòng.

Tô Dập từ trong nhà bước ra liền thấy Vưu Minh Thành vung tay hung hăng tát vào mặt Mao Thiên Tuyền, đánh cô lệch qua một bên, nghiêng ngả đụng vào cây cột gần đó.

Tô Dập bị dọa sửng sốt, mà ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Vưu Minh Thành thì nhìn chằm chằm Mao Thiên Tuyền mất đi sức sống dựa vào cây cột từ từ trượt xuống: "Tỉnh táo lại chưa? Em nghe kĩ cho tôi, Mao Thiên Tuyền, em cảm thấy sinh mạng của mình không quan trọng đúng không? Trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện vì cứu người khác mà hi sinh bản thân, như vậy chính mình sẽ được quầng hào quang thánh mẫu bao trùm đúng không? Chỉ tiếc em chỉ là một kẻ ngu tự cho mình đúng mà thôi!!"

Mao Thiên Tuyền rúc trong góc chợt run bắn một cái, hoảng sợ từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Minh Thành đứng trước mặt.

Vưu Minh Thành đứng dưới ánh đèn lờ mờ băng lãnh cứng rắn hệt như một tảng đá, chỉ có ánh mắt đen trầm là vô cùng rõ rệt, ánh mắt kia sắc bén đến mức cơ hồ sắp đâm thủng hai lỗ trên người Mao Thiên Tuyền.

Anh nâng trường kiếm đang chậm rãi nhỏ giọt chất lỏng màu đen, mũi kiếm chỉa thẳng vào Mao Thiên Tuyền, giọng nói lại càng lạnh giá hơn: "Hành vi của em không chỉ là hi sinh vô ích mà còn làm tình huống hỏng bét hơn. Em cho rằng dùng thân thể mình ngăn cản hai đòn công kích chính là hi sinh bản thân cứu người? Em cảm thấy cho dù mình chết cũng không sao, chỉ cần bọn họ không bị thương? Em cho rằng bọn họ sẽ thoát khỏi tay lũ quỷ mà sống sót bằng cách nào? Không phải chính là nhờ vào sức chiến đấu của em à? Em cho rằng mình làm như vậy thì có thể cứu được họ sao?"

Thân thể Mao Thiên Tuyền lại càng run rẩy dữ dội hơn, cô mờ mịt lại hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Thành đang căm phẫn nhìn mình, môi run run, giọng nói yếu ớt: "Không phải... em không có..."

Vưu Minh Thành tiến tới một bước, mũi kiếm cách phần trán Mao Thiên Tuyền chỉ có vài cm. Mao Thiên Tuyền không khỏi trợn to, cô thậm chí cảm nhận được khí tức sắc bén tựa hồ đã đâm rách làn da xuyên vào sọ não hỗn loạn của cô!

Ánh mắt Vưu Minh Thành lóe lên một tia sắc bén: "Để tôi nói cho em biết kết quả của hành vi ngu xuẩn này. Kết quả chính là những người vốn có cơ hội sống tiếp, bao gồm cả em, tất cả đều sẽ bị em hại chết. Em chết một cách vô ích cũng chẳng sao cả, thế nhưng lại hại những người khác phải chôn cùng, không bằng bây giờ tôi giết em đi cho xong chuyện..."

Chân mày Nghệ Tu lại càng nhíu chặt hơn, tiến tới vài bước kéo cánh tay cầm trường kiếm của Vưu Minh Thành, thấp giọng nói: "Được rồi, như vậy là được rồi."

Vưu Minh Thành lạnh lùng nhìn gương mặt hoảng hốt của Mao Thiên Tuyền, hừ lạnh một tiếng, vung tay thu hồi trường kiếm rồi lùi qua một bên nhắm mắt không nói thêm gì nữa.

Nghệ Tu đi tới trước mặt Mao Thiên Tuyền đang ngây ngốc nhìn bọn họ, ánh mắt âm trầm: "Thiên Tuyền, trong lòng chị, ngoại trừ bảo vệ những người cần cứu vớt sống sót, chị có nghĩ tới chính mình không? Chị áp đặt áy náy cùng tâm nguyện muốn bảo hộ em trai em gái mình lên người khác như vậy, chị có cảm thấy quá ích kỷ không?"

Ánh mắt Mao Thiên Tuyền lại càng trừng to hơn, cứng ngắc một hồi lâu rồi đột nhiên mất hết sức lực xụi lơ dưới đất. Vẻ mặt đờ đẫn mờ mịt cứ như lớp ngụy trang cuối cùng từng chút từng chút bị xé rách, lộ ra nội tâm tuyệt vọng sắp hỏng mất.

Tô Dập đứng bên cạnh trầm mặc nhìn Mao Thiên Tuyền run rẩy che mặt, vì kiềm chế không nổi nữa mà bật ra tiếng nghẹn ngào nức mở, khẽ thở dài một hơi.

Tiếng xe cứu thương ngày càng gần hơn, rất nhiều ánh đèn đỏ chớp lóe dừng lại trước cửa căn biệt thự duy nhất sáng đèn, vô số nhân viên y tế mặc áo khoác dài màu trắng khiêng cán từ trên xe cứu thương chạy xuống, đặt một dấu chấm tròn cho câu chuyện bi kịch này.

Nhóm người được giải cứu ra khỏi biệt thự không thật sự tới bệnh viện mà im hơi lặng tiếng rời khỏi xe cứu thương. Số người chân chính cứu được không tới sáu mươi, phần lớn đều trở thành người tàn tật.

Sự kiện lần này, số lượng người chết trong khu biệt thự núi Húc Phong xấp xỉ một trăm người, phần lớn đều là người có tiền có quyền. Chuyện này huyên náo rất lớn, đối với S thị có thể xem là một trận động đất kinh hoàng, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, cơ hồ không thể khống chế. Vô số ký giả chen chúc tới khu biệt thự bị phong tỏa, trên mạng cũng vì chuyện này mà xôn xao tranh cãi.

Nghe nói trong số người chết có một người là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng cùng người nhà, vô số cây nến cùng lời cầu phúc được đốt trên các trang mạng.

Nghệ Tu cùng Tô Dập ôm tâm tình nặng nề quay về A thị, mang theo Mao Thiên Tuyền mất hồn mất vía. Mà Vưu Minh Thành thì về trễ hơn bọn họ vài ngày, theo lời Nghệ Tu thì anh phải về nhà tảo mộ.

Chờ Mao Thiên Tuyền xử lý xong vết thương trên người, Triệu xử trưởng vì chuyện này mà gọi hết người của đặc vụ bộ môn tới phát hỏa một trận. Đây là lần đầu tiên Tô Dập được gặp vị cấp trên Triệu Phong Triệu xử trưởng này. [xử trưởng: trưởng phòng trưởng ban trưởng cục]

Triệu Phong là một ông chú trung niêm uy nghiêm, ông nhướng mày một cái liền tỏa ra khí thế nghiêm nghị làm người ta thở không nổi. Ông nhìn một vòng nhóm Nghệ Tu, đột nhiên vỗ bàn phẫn nộ nói: "Các cậu nói xem các cậu đã làm chuyện gì hả?! Sao lại để nhiều người chết như vậy? Bây giờ đã sắp không khống chế được dư luận rồi!"

Nghệ Tu tiến tới một bước, bình tĩnh nói: "Đều là lỗi của tôi, tôi đã phán đoán sai, thế nhưng tôi có lời muốn nói."

Mao Thiên Tuyền đang cúi đầu chợt ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn bóng lưng Nghệ Tu.

Cuối cùng Nghệ Tu một mình gánh vác hết thảy trách nhiệm, cũng không ai biết anh nói gì với Triệu xử trưởng. Chờ Nghệ Tu mặt lạnh từ phòng làm việc của Triệu xử trưởng bước ra, Mao Thiên Tuyền tái mặt lầm bầm mở miệng: "Đội trưởng, tôi..."

Nghệ Tu bình tĩnh cắt lời cô: "Được rồi, chuyện này qua rồi, huống chi cũng không phải trách nhiệm của một mình chị."

Nói xong, trong ánh mắt có chút thấp thỏm của mọi người, Nghệ Tu nhìn Mao Thiên Tuyền nói: "Thiên Tuyền, kế tiếp chị tạm thời đợi trong đặc vụ bộ môn, đừng ra ngoài làm nhiệm vụ."

Mọi người ngẩng người, Mao Thiên Tuyền hoảng hốt nhìn Nghệ Tu, run run nói: "Đây là... ý Triệu xử trưởng sao?"

Nghệ Tu không biến sắc nói: "Là ý của tôi, trước khi chị hoàn toàn suy nghĩ thông suốt, chị không được phép ra ngoài làm nhiệm vụ."

Mao Thiên Tuyền cúi đầu, cắn môi không nói nên lời.

Vu Hãn Âm nhìn biểu tình Nghệ Tu, thở dài nhẹ giọng nói: "Chúng ta về thôi."

Cuối cùng hình phạt mà cấp trên đưa xuống không thể coi là quá nặng, Mao Thiên Tuyền cùng Dương Hoành Vĩ, Hà Cốc Ngưng ở phân bộ S thị bị chia ra xử phạt, sau đó cấp trên không nói gì nữa. Nhóm vệ sĩ ngoại quốc Simon mang theo súng, hơn nữa còn giết người vốn bị khống chế giam giữ nhưng nào ngờ lại trốn được, chuyện sau đó thì không liên quan tới đặc vụ bộ môn nữa.

Sau đó chính phủ thông báo với đối ngoại hung thủ là những kẻ cướp vì ham tiền mà nổi lòng tham sát hại, đồng thời cũng dốc toàn lực áp chế sức ảnh hưởng của sự kiện này. Chờ đến khi dân tình lắng xuống thì tung ra tin tức đám hung thủ bị phán án tử hình, tiếp đó tung ra xì căng đan của vài minh tinh để di dời lực chú ý, cuối cùng cũng trấn an được trận sóng gió này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio