Sau cuộc chiến ở Hạo Ca Tông, rất nhiều người huyền môn bị thương nặng rối rít nhập viện, bệnh viện tư nhân này cũng tạm thời phong bế, dùng phương pháp đặc biệt của huyền môn chữa trị cho bọn họ.
Lúc Tống Nghị xách giỏ trái cây tới bệnh viện, sau khi trải qua mấy chặn kiểm tra cuối cùng xác nhận anh là người biết chuyện mới chịu cho vào.
Tống Nghị theo số phòng bệnh tìm kiếm, cuối cùng ở một phòng bệnh đơn tìm được Vu Hãn Âm.
Anh gõ cửa, nghe thấy có người ở bên trong đáp một tiếng, vặn nắm cửa mở cửa liếc mắt nhìn vào trong liền nhìn thấy Vu Hãn Âm mặc quần áo bệnh nhân, mái tóc xõa dài từ giường bệnh trắng tinh cố đứng dậy, khó khăn với tay tìm kiếm ly nước trên bàn.
"Này! Cậu đừng động!" Tống Nghị vội vàng đặt giỏ trái cây xuống, cầm lấy ly nước chỉ còn một chút đi tới rót đầy nước ấm rồi đỡ Vu Hãn Âm sau khi thấy anh vào đã dứt khoát nằm trở lại giường ngồi dậy. Lúc Vu Hãn Âm uống nước, Tống Nghị tranh thủ lót vài cái gối ở phía sau để Vu Hãn Âm ngồi thoải mái hơn.
Vu Hãn Âm tựa hồ rất khát, ngẩng đầu ừng ực uống cả ly rồi mới nhìn qua Tống Nghị, cười tủm tỉm mở miệng: "Mới ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy thì tên nhóc Tu Hiền kia không biết đã đi đâu rồi, Tống đội trưởng tới thực đúng lúc, bằng không tôi không chết trong tay lũ quỷ mà lại chết khát trên giường bệnh rồi a."
Tựa vào giường bệnh, Vu Hãn Âm sắc mặt tái nhợt giảm bớt đi một phần khí thế thường ngày, lộ ra mấy phần yếu ớt nhu hòa. Chút nhu hòa này hòa chung một chỗ với khí tức nội liễm vốn có nhất thời làm người ta lại càng không dời mắt được.
Ánh mắt Tống Nghị theo phần xương cổ khẽ chuyển động trên cổ Vu Hãn Âm khi uống nước rơi xuống cổ áo có chút mở rộng. Đại khái vì mới tỉnh ngủ nên nơi ấy lộ ra một phần xương quai xanh chắc khỏe cùng làn da trắng nõn, cùng lộ ra một góc vải thưa.
Tâm Tống Nghị khẽ siết chặt, nhíu mày xoay người từ giỏ trái cây lấy ra một quả táo, bắt đầu gọt vỏ, đồng thời câu có câu không nói: "Nhà khách ở phố bar chúng ta đến hôm trước, tôi dẫn người đột kích kiểm tra thử thì bất ngờ phát hiện bên trong ẩn núp một ổ bán dâm... Đúng rồi, các cậu tới B thị gặp phải chuyện gì vậy? Đêm đó đột nhiên nghiêm túc nhờ bọn tôi tăng cường tuần tra phòng vệ, kết quả các cậu ra ngoài một chuyến, lúc đi thì đứng thẳng nhưng lúc về lại nằm chèm bẹp..."
Vu Hãn Âm bưng ly nước, suy nghĩ một chút rồi nói: "Quỷ quái có mặt ở khắp nơi, lại còn là cái loại được buff vô số hiệu ứng."
Tống Nghị ngừng một lát, thấp giọng nói: "Căn cứ theo báo cáo thương vong thì lần này thật sự rất nguy hiểm, cũng may cậu... các cậu không xảy ra chuyện gì."
Vu Hãn Âm nhíu mày: "Anh lo lắng cho tôi à?"
Miếng da táo thật dài trong tay Tống Nghị đứt ngang, ba một tiếng rơi vào thùng rác. Anh có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn Vu Hãn Âm đang cười híp mắt nhìn mình, muốn nói chỉ là bằng hữu quan tâm nhau một chút, thế nhưng nội tâm có quỷ làm anh không thể nào nói ra miệng được.
Một hồi lâu sau, Tống Nghị cúi đầu tiếp tục gọt táo, khô khan nói: "Oh... đúng vậy, thì sao?"
Vu Hãn Âm cười, đôi mắt đào hoa tựa hồ có chút suy tư hơi nheo lại, lẳng lặng đánh giá Tống Nghị. Tống Nghị bị nhìn tới đứng ngồi không yên, đầu túa mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng suy nghĩ câu vừa nãy có phải nói sai rồi hay không, bị ánh mắt sắc bén này nhìn trúng tựa hồ bị đối phương khám phá hết thảy mọi thứ trong nội tâm.
Ánh mắt Vu Hãn Âm chậm rãi chuyển từ gò má ngày càng căng cứng của Tống Nghị chuyển tới miếng da táo không ngừng dài ra, đột nhiên mở miệng hỏi: "Tống đội trưởng thực săn sóc, tôi nhớ anh có nói mình chưa có đối tượng?"
Tống Nghị cả kinh, tay run run một cái, miếng da táo thật dài lại ba một tiếng rớt vào thùng rác.
Anh trần định một chút rồi mới mở miệng nói chuyện, thậm chí còn có chút đùa giỡn: "Ừm, quá lứa vẫn còn FA."
Tống Nghị không khỏi thở phào trong lòng, như vậy không có vấn đề gì đi?
"Phải không? Vậy Tống đội trưởng thấy tôi thế nào?" Vu Hãn Âm cười híp mắt.
Tống Nghị ngẩn ngơ, Vu Hãn Không chờ anh phản ứng đã trực tiếp nói thẳng: "Tôi muốn theo đuổi anh, anh thấy thế nào?"
Chờ Khương Tu Hiền ôm bụng từ WC bệnh viện đi ra thì thấy Tống Nghị nhanh chóng từ phòng bệnh lao ra, chạy mất dạng.
Cậu có chút sửng sốt quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng bệnh mở ra phân nửa, liền thấy Vu Hãn Câm một chén táo được cắt gọt cẩn thận, cười híp mắt ăn từng miếng một.
Khương Tu Hiền đi vào phòng bệnh, khó hiểu hỏi: "Ai u, giỏ trái cây này của Tống đội trưởng mang tới à? Lại còn cắt gọt nữa chứ, hóa ra Tống đội trưởng tri kỷ như vậy sao?"
Nhớ tới vừa nãy Tống Nghị rõ ràng cực kỳ hoảng hốt nhưng vẫn cố chống đỡ gọt xong vỏ táo, còn tách hột, cắt thành miếng nhỏ rồi mới nhanh chóng chạy trốn, Vu Hãn Âm không khỏi quơ tăm xỉa táo, cười càng vui vẻ hơn: "Không phải anh ta vẫn luôn như vậy sao?"
Khương Tu Hiền hiếm lạ tiến tới, liếc nhìn chén táo trong tay Vu Hãn Âm: "Cho em một miếng đi?"
Vu Hãn Âm dùng khuỷu tay huých huých, ghét bỏ nói: "Giành ăn với một người đang nằm trên giường bệnh, em không thấy xấu hổ à?"
Khương Tu Hiền nghi hoặc nhìn khóe miệng cười tủm tỉm của Vu Hãn Âm, ý thức được gì đó, chậc chậc hai tiếng rồi từ giỏ trái cây lôi ra một chùm nho ăn.
Mặc dù vết thương của Vu Hãn Âm thoạt nhìn rất đáng sợ, mà thực tế cũng rất đáng sợ. Thế nhưng có tiếng ca của Kỷ Bạch Tình cùng dược tề chữa thương, trên ngực Vu Hãn Âm chỉ còn lại một vết sẹo dài quanh co, rất nhanh đã có thể xuống giường xuất viện.
Sau khi xuất hiện, Vu Hãn Âm thỉnh thoảng gọi điện nhắn tin quấy rầy Tống Nghị, lúc chuẩn bị tổ chức khánh điển, biết Tống Nghị có nhiệm vụ bố trí an ninh phòng vệ xung quanh khu vực khánh điển, Vu Hãn Âm thuận tiện lấy danh nghĩa giám công thuận lý thành chương chạy tới khu khánh điển.
Địa điểm tổ chức khánh điển định ra ở một rừng lê, tháng ba vẫn còn rất lạnh, cây lê chỉ còn trơ trụi cành nhánh, chỉ có một mảnh đen xì xì thoạt nhìn rất vắng lặng. Trong rừng lê chất đống không ít vật liệu xây dựng, đồ đạc ngổn ngang cùng dòng người huyên náo hoàn toàn phá hỏng bầu không khí yên tĩnh vắng lặng.
Chờ Vu Hãn Âm mặc áo khoác dài kiểu nữ bó sát người, mái tóc xõa dài, trang điểm nhạt đi tới khu vực khánh điển thì liền thấy Tống Nghị mặc cảnh phục thật dày, tay cầm bản vẽ nói gì đó với đội thi công.
Vu Hãn Âm cũng không tiến tới quấy rầy, chỉ đứng một bên híp mắt mỉm cười nhìn qua.
Thế nhưng Vu Hãn Âm trời sinh chính là loại người làm người ta phải chú ý, Tống Nghị ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy. Thấy Tống Nghị nhìn mình, Vu Hãn Âm không khỏi mỉm cười, còn quơ tay chào hỏi.
Tống Nghị sửng sốt, nhất thời không nghe lọt tai lời của nhân viên thi công. Tiểu Ngô cũng tới xem hiện trường ở cách đó không xa chú ý tới Vu Hãn Âm, ánh mắt liền sáng lên, vui vẻ chạy tới.
Tới gần Vu Hãn Âm, Tiểu Ngô không khỏi sửng sốt ngẩng đầu nhìn đối phương. Cậu phát hiện Vu Hãn Âm thực sự rất cao, ước chừng phải một mét tám mươi mấy, thậm chí so với Tống Nghị còn cao hơn nửa cái đầu.
Thế nhưng cậu nhanh chóng quên mất vấn đề này, chỉ kinh ngạc nói: Cô là em gái sinh đôi của Vu tiên sinh đúng không? Lần trước chúng ta có gặp một lần ở khu thành cũ."
Vu Hãn Âm dè dặt mỉm cười: "Đúng vậy."
Tiểu Ngô chú ý tới ánh mắt cười tủm tỉm của Vu Hãn Âm rơi vào người đội trưởng nhà mình, cậu không khỏi sửng sốt, ra đa bát quái nhanh chóng mở ra.
Cậu hưng phấn cười cười, thần bí hề hề hỏi: "Vu tiểu thư, cô thấy Tống đội trưởng của bọn tôi thế nào?"
Vu Hãn Âm cười tủm tỉm: "Kiên nghị, chính trực, sáng suốt, là một người rất tốt."
Tiểu Ngô nhất thời lại càng hưng phấn hơn, cẩn thận nhìn Tống Nghị không ngừng nhìn về phía bên này, thấp giọng hỏi: "Vu tiểu thư, cô xem, Tống đội trưởng của bọn tôi ưu tú như vậy, lại còn là thanh niên tốt tài giỏi đẹp trai, bỏ qua thôn này sẽ không còn tiệm nào khác đâu. Trước đó bọn tôi còn thấy có người gởi tin nhắn cho Tống đội trưởng nữa kìa..."
Vu Hãn Âm nhướng mày: "Ồ, chắc là tôi, tôi đang theo đuổi Tống đội trưởng của các cậu a."
Tiểu Ngô không ngờ Vu Hãn Âm lại thẳng thắn như vậy, cậu trợn tròn mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn anh. Vu Hãn Âm còn chưa phản ứng, Tiểu Ngô đã tự đỏ mặt, giống như biết được một bí mật cực kỳ trọng đại, bắt đầu hắc hắc hắc cười ngu, lẩm bẩm nói: "Ai nha, Tống đội của bọn tôi là người rất tốt! Độc thân nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng sắp có bạn gái rồi... Vu tiểu thư nhất định phải bắt lấy Tống đội nhà tụi tôi a, tụi tôi sẽ hổ trợ hết sức!"
Cặp mắt Vu Hãn Âm cong cong, mỉm cười gật đầu.
Rất nhanh, Tiểu Ngô là người đầu tiên biết bí mật động trời này vui vẻ hưng phấn xoay người chạy về phía đám bạn nhỏ, giải thích nghi hoặc suốt mấy ngày nay của bọn họ.
Xa xa Tống Nghị không biết hai người nói chuyện gì, chỉ thấy hai người trò chuyện thật vui vẻ, Tiểu Ngô thậm chí còn đỏ mặt, chân mày anh không khỏi nhíu lại, trong lòng bị nhéo một cái không nặng không nhẹ, có chút nặng nề.
Anh nhướng mày, nhân viên bên cạnh nhất thời cả kinh hỏi: "Tống đội trưởng, phương án cứu hỏa giải tán này có vấn đề gì sao?"
Tống Nghị nhanh chóng lấy lại tinh thần, cúi đầu đảo qua bản đồ, trầm giọng nói: "Tôi nghiên cứu một chút rồi bàn lại với anh."
Nói xong, anh thu hồi bản vẽ mặt bằng thi công, đi tới chỗ Vu Hãn Âm đang cười tủm tỉm nhìn mình.
"Sao cậu lại tới đây?" Nói xong, Tống Nghị chợt cảm thấy mình lỡ lời, chỉ có thể trầm mặc nhìn Vu Hãn Âm.
Vu Hãn Âm ngược lại không thèm để ý, trên dưới liếc nhìn Tống Nghị mặc một thân cảnh phục cực kỳ anh tuấn, ánh mắt đào hoa chói mắt cong cong cười nói: "Tới giám công, khánh điển này dù sao cũng treo danh tiếng của đặc vụ bộ môn chúng tôi. Hơn nữa chúng ta cũng hơn nửa tháng rồi không gặp mặt, không thể thương hại người theo đuổi đáng thương của anh một chút sao?"
Tống Nghị nháy mắt nhớ lại lời Vu Hãn Âm từng nói ở bệnh viện, trái tim nhất thời nảy lên đùng đùng, cả người cũng cứng ngắc.
Vu Hãn Âm cười híp mắt thưởng thức biểu tình cứng ngắc của đối phương, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "A đúng rồi, vừa nãy cái cậu Tiểu Ngô kia thử dò hỏi gần nhất người gửi tin gọi điện cho anh là ai, tôi liền nói mình đang theo đuổi anh."
Tống Nghị khó tin nhìn Vu Hãn Âm, chờ đến khi kịp phản ứng đối phương nói gì thì đỉnh đầu suýt chút nữa bốc khói, tay chân cứng ngắc luống cuống không biết để đâu, trong lòng lại có chút vui sướng, đồng thời còn mơ hồ có chút thở phào.
Hóa ra vừa nãy Vu Hãn Âm cùng Tiểu Ngô nói chuyện này... không đúng, nói cái này cũng không đúng lắm, đám người kia không biết lại ồn ào cỡ nào nữa... không đúng không đúng, trọng điểm không phải chuyện này, là...
Tống Nghị khi xử lý vụ án vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ, lúc này bắt đầu hỗn loạn, cứ không nắm bắt được trọng điểm. Anh nhìn biểu tình cười híp mắt của Vu Hãn Âm, trong lòng thấp thỏm, không biết có phải người ta đang cười nhạo mình hay không.
Anh đã sống hai mươi tám năm rồi, đây là lần đầu tiên có tâm tình như vậy, giống như một cậu nhóc chưa ráo máu đầu tay chân luống cuống, căn bản không biết nên làm gì.
Vu Hàn Âm nhàn nhã nhìn Tống Nghị, mở miệng nói: "Như vậy, Tống đại đội trưởng có nguyện ý thu xếp công việc bớt chút thời gian cùng người theo đuổi đáng thương này đi dạo một vòng không?"
Tống Nghị miễn cưỡng căng cứng gương mặt nghiêm nghị, gật đầu: "Được."
Hiện trường khánh điển là một mảnh hỗn loạn, căn bản không nhìn ra tương lai sẽ có dáng vẻ gì, vật liệu chất thành đống, bùn đất gần mấy gốc lê cũng bị đào lên không ít, cành nhánh cây lê trơ trụi, căn bản không có cảnh trí gì đẹp đẽ để ngắm nhìn. Thế nhưng tâm tình Vu Hãn Âm hiển nhiên không tệ, mang theo ý cười cùng Tống Nghị chậm rãi đi trong khu rừng lê trơ trụi.
Tống Nghị trầm mặc cùng Vu Hãn Âm dạo bước, anh không ngừng suy nghĩ lời nói của Vu Hãn Âm có mấy phần thật mấy phần giả, rốt cuộc có phải đang trêu chọc anh hay không, lo được lo mất. Trong lúc vô tình, bọn họ dạo một vòng lại một vòng trong rừng lê hoang vu.
Hai người an tĩnh dạo bước, Vu Hãn Âm đột nhiên mở miệng: "Anh đang phiền não chuyện gì à? Tôi thấy anh cứ nhíu mày suy tư."
Tống Nghị nhất thời hồi phục tinh thần, thế nhưng trước khi trả lời vấn đề của Vu Hãn Âm, ra đa xúc giác phản trinh sát xuất sắc của Tống đại đội trưởng nhanh chóng báo cho anh biết đám nhân viên mặc cảnh phục tựa hồ đang nghiêm túc kiểm tra sân bãi đều đang lén lút dùng đủ phương thức nhìn lén về phía bọn họ.
Trán Tống Nghị nổi gân xanh, hung hãn trợn mắt trừng cả đám.
Đám bát quái kia nhất thời ngẩng đầu nhìn trời, không dám nhìn về phía anh nữa.
"Hử? Cái này rất khó trả lời sao? Chẳng lẽ bởi vì tôi quấy rầy anh?" Vu Hãn Âm quay đầu qua nhìn Tống Nghị.
"Không có!" Tống Nghị theo bản năng trả lời, sau đó mới phát hiện mình trả lời quá nhanh quá vội vàng.
Đôi mắt đào hoa của Vu Hãn Âm nghiêm túc nhìn anh: "Vậy là vì cái gì?"
Tống Nghị yên lặng một chốc, do dự nói: "Cậu... trước đó nói theo đuổi gì đó... có phải đang đùa không?"
Vu Hãn Âm nhướng mày, khóe miệng không mang theo nhiệt độ ấm áp hơi nhếch lên: "Anh cảm thấy tôi giống đang đùa lắm à?"
Một sợi dây cung căng cứng trong đầu Tống Nghị, anh có chút luống cuống thấp giọng nói: "Chỉ là... tôi cảm thấy, cậu sao lại vừa mắt tôi chứ?"
Vu Hãn Âm cười giận: "Anh làm sao vậy? Tôi làm sao không thể vừa mắt anh?"
Tống Nghị ngừng một chút, có chút luống cuống lại có chút phiền não gãi gãi đầu, cố gắng coi nhẹ nhịp tim nảy bất thường của mình nói: "Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ coi là thật."
Vu Hãn Âm nhìn chằm chằm anh, đột nhiên không mang theo ưu tư cười khẽ một tiếng, sau đó bất ngờ không kịp đề phòng hung hãn đẩy Tống Nghị tới một thân lê cường tráng, tay chống thân lê, cúi đầu hôn người trước mặt.
Đám nhân viên mặc cảnh phục lén lút quan sát ở xa xa nháy mắt trợn trừng mắt, tập thể bùng nổ.
Con bà nó, vách tường đông a, lại còn là đại mỹ nữ vách tường đông Tống đội chúng ta! Diễm phúc của Tống đội không cạn a!
Kích thích!
Xa xa tựa hồ truyền tới tiếng ồn ào cùng tiếng huýt gió, thế nhưng Tống Nghị hoàn toàn không để ý tới, cả người dán vào thân cây sần sùi, thân mình cứng ngắc như tảng đá, tim đập thịch thịch thịch.
Toàn bộ tri giác trong thân thể đều tập trung vào gương mặt áp quá sát của Vu Hãn Âm, hô hấp hòa quyện cùng cảm xúc mềm mại ươn ướt ngoài miệng.
Đột nhiên, anh đau đớn tê một tiếng, đôi môi cứng ngắc bị Vu Hãn Âm trừng phạt dùng sức cắn một cái, sau đó đầu lưỡi liền cường ngạnh chen vào bên trong.
Chờ Tống Nghị ý thức được thứ tàn phá bừa bãi trong miệng là gì thì lại càng cứng ngắc hơn, thật sự sắp phong hóa thành một tảng đá. Tựa hồ cảm thấy bất mãn với phản ứng cứng ngắc của Tống Nghị, hàng mi dày của Vu Hãn Âm khẽ run, hé mở ra phân nửa, cúi đầu nhìn Tống Nghị.
Tống Nghị liền cùng Vu Hãn Âm rũ tầm mắt đối mặt.
Tròng mắt đen nhánh kia phản xạ hình ảnh cứng ngắc của anh, còn có chút ý cười, có chút bất đắc dĩ, còn có rất nhiều ưu tư làm tim Tống Nghị lại càng đập nhanh hơn, duy chỉ không có hài hước cùng đùa giỡn.
Tống Nghị rốt cuộc thanh tĩnh lại, nhìn Vu Hãn Âm gần trong gang tấc, miệng ngậm một đầu lưỡi, suy nghĩ thoáng chốc lệch hướng.
Anh vẫn luôn cảm thấy, Vu Hãn Âm thật sự rất dễ nhìn, cặp mắt đào hoa kia nếu lau sạch mấy thứ trang điểm kia sẽ càng sáng ngời khiếp người hơn nữa.
Giống như phát hiện Tống Nghị thất thần, Vu Hãn Âm lại cắn đầu lưỡi anh một chút rồi chậm rãi buông Tống Nghị ra. Cúi đầu nhìn anh, cười nói: "Anh không đẩy tôi ra, có phải chứng minh kẻ theo đuổi này còn chút hi vọng không?"
Tống Nghị theo bản năng đưa tay lau đôi môi ướt nhẹp, có chút chật vật nghiêng đầu rời tầm mắt, một câu cũng không nói nên lời.
Vu Hãn Âm không kích thích Tống Nghị nữa, cười híp mắt buông tay, giống như không có chuyện gì trong tầm mắt vô số người tiếp tục du đãng trong khánh điển, mỹ danh giám công.
Qua vài ngày, trước lúc Vu Hãn Âm ra cửa, nhóm Kỷ Bạch Tình nướng một đống bánh ngọt lớn nhỏ, thế là liền bị anh càn quét mang theo một đống lớn tới sân khánh điển.
Vừa nhìn thấy Tống Nghị, Vu Hãn Âm liền mỉm cười phất tay, từ một giỏ bánh lớn lấy ra hai cái, số còn lại nhét vào tay Tiểu Ngô, cười nói: "Bánh mới ra lò không lâu, cậu mang đi chia cho mọi người đi."
Tiểu Ngô cúi đầu nhìn bánh ngọt tự làm, kinh ngạc nói: "Vu tiểu thư, này là cô làm sao? Thật lợi hại!"
Vu Hãn Âm thản nhiên trả lời: "Không phải, là người nhà tôi làm, tôi chỉ mang tới thôi."
Tiểu Ngô nghẹn, kịch bản này không đúng a, không phải nên nói là mình làm sao? Một mớ lời khen ngợi khích lệ nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể xách bánh ngọt lặng lẽ xoay người rời đi.
Tống Nghị vừa mới đi tới, trong tay liền bị nhét một cái bánh ngọt.
"Nè, là nhóm Bạch Tình làm, không giống bánh bán bên ngoài, ăn ngon lắm."
Tống Nghị cúi đầu nhìn một chút rồi cắn một cái, mùi thơm nồng nàn nhất thời tràn ngập trong miệng. Mặc dù anh không thích ăn ngọt nhưng cũng nhịn không được khen ngợi: "Ăn ngon."
Vu Hãn Âm cười híp mắt, thản nhiên cùng Tống Nghị đứng trong một góc nhỏ ăn bánh ngọt.
Từ sau ngày vách tường đông hôm đó, hai bọn họ giống như xé đi tầng cửa sổ giấy, mặc dù không nói gì nhưng thực ấm áp lại hài hòa ở chung.
Tống Nghị rũ mắt nhìn bánh ngọt trong tay nghĩ, này đại khái coi như ở cùng một chỗ đi?
Rất nhanh, mọi người ăn bánh của Vu Hãn Âm mang tới xong rối rít chạy tới cám ơn: "Bánh ngọt ăn ngon lắm, cám ơn chị dâu!"
Tiếng chị dâu này làm Tống Nghị chấn động phát hoảng, thế nhưng Vu Hãn Âm không phản ứng gì, chỉ mỉm cười đáp lại.
Bất quá có một cậu nhóc có chút anh khí nhìn thấy Vu Hãn Âm thì có chút sửng sốt, lén lút quan sát Vu Hãn Âm một vòng từ trên xuống dưới, lại nhìn Tống Nghị, sau đó không giống như mọi người gọi Vu Hãn Âm là chị dâu.
Tống Nghị nhìn một thân nữ trang của Vu Hãn Âm, đột nhiên cảm thấy miếng bánh ngọt trong tay trở nên thật khó nuốt.
Chờ đám người kia đều giải tán, anh mới thấp giọng mở miệng: "Thật ra thì... cậu có thể không cần mặc đồ con gái."
Vu Hãn Âm sửng sốt, nghiêng đầu nhìn anh.
Tống Nghị cúi đầu nhìn bánh ngọt: "Trước đó tôi có nói rồi mà, trong đội có một cậu nhóc có bạn trai, chính là cậu nhóc vừa nãy, mọi người đều biết, hơn nữa cũng tiếp nhận chuyện đồng tính này. Cho nên, cậu không cần vì ánh nhìn của người khác mà mặc đồ con gái tới tìm tôi, tôi cũng không thèm để ý ánh nhìn của người khác..."
Vu Hãn Âm ngẩn người, trong lòng mềm nhũn. Anh lẳng lặng nhìn Tống Nghị, cười nói: "Nhưng tôi thích nữ trang a."
Tống Nghị ngẩng đầu nói: "Không phải tôi chê cậu mặc nữ trang, mà là..." Anh có chút hốt hoảng dời tầm mắt, nhìn trái nhìn phải rồi gượng gạo nói: "Tôi cảm thấy... cậu mặc nam trang lại càng dễ nhìn hơn."
Vừa nói anh vừa quay đầu lại thì thấy nụ cười yêu kiều của Vu Hãn Âm, nhất thời hiểu ra Vu Hãn Âm căn bản chỉ trêu đùa mình.
Tống Nghị ngừng một lát, bất đắc dĩ nói: "Cậu thích mặc nam trang thì mặc nam trang, thích mặc nữ trang thì mặc nữ trang."
Mà Tống Nghị không ngờ, hai người nói một chút như vậy, hôm sau Vu Hãn Âm thật sự mặc nam trang tới tìm anh.
Vu Hãn Âm mặc áo choàng màu đen gọn gàng, tóc dài buộc lại thả một bên vai, cười tủm tỉm làm người ta không dời mắt được.
Tiểu Ngô vừa vặn đứng ở gần cửa, có chút kinh ngạc nhìn Vu Hãn Âm, lại nhìn trái nhìn phải một chút, nghi hoặc hỏi: "Vu tiên sinh, hôm nay em gái anh không tới sao?"
Vu Hãn Âm cười híp mắt: "Oh, con bé có chút việc nên tôi tới thay."
"À, ra là vậy a." Tiểu Ngô gật gật gù gù, tiếp tục chạy đi làm việc.
Chờ Tống Nghị đi tới, Vu Hãn Âm liền giang tay hỏi: "Sao? Đẹp trai không?"
Tống Nghị bị cặp mắt đào hoa cong cong mang theo ý cười của Vu Hãn Âm lóa mắt, ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Suất lắm."
Vu Hãn Âm cười, kéo Tống Nghị đang sửng sốt đi sâu vào trong rừng lê.
Đổi một thân nam trang, khí tức xâm lược trên người Vu Hãn Âm tựa hồ cũng mạnh hơn rất nhiều. Vu Hãn Âm kéo Tống Nghị dạo trong rừng lê, cười híp mắt hỏi: "Anh thích tôi mặc nam trang hay nữ trang?"
Tống Nghị nghe vậy nghiêm túc suy nghĩ: "Vô luận nam trang hay nữ trang cũng chỉ là hình tượng mà thôi, thực tế không phải đều là cậu sao? Bất quá tôi cảm thấy nam trang thích hợp với cậu hơn."
Vu Hãn Âm khựng một cái, sau đó xoay người tiến tới trước mặt Tống Nghị, cúi đầu nhìn anh.
Tống Nghị ngẩng đầu nghi hoặc, chỉ thấy Vu Hãn Âm mỉm cười nhìn mình, âm thanh trầm thấp chậm rãi vang lên: "Tôi phát hiện, hình như mình chưa từng dùng dáng vẻ nam trang hôn anh..."
Tống Nghị ngẩn người, tim đập thình thịch thình thịch, tràn đầy mong đợi không thể nói.
Vu Hãn Âm hơi cúi thấp đầu, cười tủm tỉm: "Tống đội trưởng, anh đúng là lời to rồi a, thoáng cái vừa có bạn trai lại vừa có bạn gái, người thắng nhân sinh a..."
Tống Nghị hơi khựng lại, có chút vô ngữ, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cặp mắt hoa đào gần trong gang tấc của Vu Hãn Âm. Khóe miệng Vu Hãn Âm cong lên, trực tiếp cúi đầu hôn.
Lời còn sót lại cũng chìm đắm trong môi răng quấn quít của hai người.
Tiểu Ngô vừa vặn đi tới nơi này kinh hãi sửng sốt, quyển sổ ghi chép bìa da bộp một tiếng rớt xuống đất.
Mẹ ơi! Chuyện gì đây?
Mẹ ơi mẹ ơi! Tống đội sao lại cùng Vu tiên sinh hôn nhau?
Tiểu Ngô hoảng hốt nhặt quyển sổ, lật đật chạy đi.
Vu Hãn Âm ngẩng đầu nhíu mày định đuổi theo. Tống Nghị cản lại: "Không sao, cũng nên để mọi người biết chân tướng."
Tiểu Ngô hoảng hốt chạy ra ngoài, vừa vặn đụng trúng cậu nhóc anh khí có bạn trai.
Cậu nhóc nghi ngờ hỏi: "Cậu làm sao vậy? Kỳ kỳ quái quái."
Tiểu Ngô nhất thời giống như chộp được cứu tinh, biểu tình hoảng hốt luôn miệng nói: "Anh Lâm! Vừa nãy em thấy Tống đội cùng anh của Vu tiểu thư hôn nhau ở trong rừng cây a! Mẹ ơi! Không phải là tình yêu tam giác máu chó gì đi? Đối tượng còn là một cặp anh em sinh đôi dáng dấp hệt như nhau..."
Người được gọi là anh Lâm ngẩn người: "Tôi không biết Vu tiên sinh có em gái hay không, thế nhưng từ trước đến nay đến tìm Tống đội vẫn luôn là vị tiên sinh đó, chỉ là hắn mặc nữ trang mà thôi. Huống chi sinh đôi gái trai vốn là sinh đôi dị trướng, không có khả năng giống nhau đến vậy. Mọi người thấy Vu tiên sinh hôm nay ít nhiều cũng đoán được rồi, sao cậu chẳng biết gì hết vậy?"
Nói xong, anh Lâm lắc đầu một cái, tiếp tục đi làm việc, để lại Tiểu Ngô trợn mắt há hốc giống như bị sét đánh.
Chờ Vu Hãn Âm cùng Tống Nghị từ rừng lê đi ra liền thấy dáng vẻ hoài nghi nhân sinh không còn ham muốn sống của Tiểu Ngô.
Biểu tình này Vu Hãn Âm rất quen thuộc, sau khi Khương Tu Hiền biết chân tướng cũng phản ứng y hệt.
Vu Hãn Âm không khỏi cười thích thú, hướng Tiểu Ngô nháy mắt một cái rồi dẫn Tống Nghị nghênh ngang tan ca sớm.
Chỉ để lại Tiểu Ngô ôm cây lê, một mình tan vỡ.
[Hoàn PN]
Âm Dương Nhãn [] Phiên Ngoại Lời Cuối
Sau khánh điển, Vu Hãn Âm bị Nghệ Tu nóng nảy lôi trở về làm kiểm tra tường tận cho Tô Dập.
Đối mặt với kiểm tra bệnh mù màu, mặc dù Tô Dập không nhận ra màu sắc nhưng có thể phân biệt con số ở bên trên.
"... .... cái này không có viết số..."
Vu Hãn Âm cùng Nghệ Tu nhìn nhau, xem ra bệnh mù màu của Tô Dập thật sự vì nguyên nhân nào đó mà khôi phục.
Chờ báo cáo kết quả có, Vu Hãn Âm nhìn báo cáo trong tay, có chút phức tạp nói: "Sức mạnh quỷ thần chi nhãn của Tiểu Dập tựa hồ yếu đi rất nhiều, mất đi khả năng khống chế quỷ môn, năng lực thao túng quỷ quái cũng suy yếu, chỉ có thể nhìn rõ ràng dáng ve quỷ quái mà thôi."
Tô Dập ngồi trên ghế, an tĩnh ngửa đầu nhìn biểu tình nghiêm nghị của Vu Hãn Âm cùng Nghệ Tu.
Hồi lâu sau, Nghệ Tu trầm giọng mở miệng: "Phong Thanh Vi không phải đã từng nói sao? Bệnh mù màu của Tiểu Dập chính là cái giá khi sở hữu sức mạnh quỷ thần, hôm nay sức mạnh đó biến mất, có phải nó đã trả lại màu sắc cho em ấy không?"
Vu Hãn Âm có chút khó hiểu: "Thế nhưng trên người Tiểu Dập vẫn còn sức mạnh quỷ thần a? Vì sao lại trả lại cho em ấy chứ? Giống như đội trưởng, mặc dù bạo động hàng tháng đã không còn quá nghiêm trọng nhưng vẫn còn tồn tại a."
Tô Dập cúi đầu sờ mí mắt, đột nhiên nghĩ tới lời ông lão nói với mình.
"Tiểu Dập a, con phải nhớ kỹ, có vài cánh cửa tuyệt đối không thể mở, thế nhưng có vài cánh, con nhất định phải mở nó ra."
Âm thanh già nua khàn khàn của ông lão vang lên bên tai, Tô Dập đột nhiên sững sờ, chẳng lẽ... chẳng lẽ cậu đã mở cánh cửa nào rồi sao?
Cậu ngẩng đầu nhìn thế giới đầy màu sắc ở trước mắt, nhìn Vu Hãn Âm cùng Nghệ Tu bị bao phủ trong ánh sáng, nhẹ giọng mở miệng: "Có phải là một cánh cửa khác không? Khi đó em có cảm giác như có một cánh cửa mở ra, sau đó em liền thuận thế đi tới..."
Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm sửng sốt, rối rít nhìn qua.
Vu Hãn Âm gõ gõ lòng bàn tay, cười nói: "Nếu như có một cánh cửa khác thì hết thảy đều có thể giải thích."
Nghệ Tu thở phào, nhẹ nhàng xoa đầu Tô Dập, mỉm cười.
Tô Dập khôi phục ánh mắt tựa hồ một lần nữa nhận thức thế giới này, đối với hết thảy đều tràn đầy tò mò, mà Nghệ Tu thì vẫn luôn bầu bạn bên cạnh, giúp cậu nhận diện màu sắc.
Bọn họ ngồi trên băng ghế dài ở vườn hoa, Nghệ Tu nói: "Em xem, bầu trời là màu lam, lá cây màu lục, thân cây màu nâu..."
Tô Dập ôm một chồng thẻ màu, tròn mắt hỏi: "Đây là màu xanh lá cây sao? Vì sao trên cùng một cây nhưng màu sắc của lá lại không giống nhau?"
Nghệ Tu suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Lá cây nhàn nhạt kia vì mới nhú mầm không lâu nên màu sắc khá nhạt. Màu đậm một chút thì do lá đã già rồi nên màu dần dần đậm hơn..."
Bọn họ tựa vào nhau trên băng ghế thì thầm to nhỏ, ở xa xa dưới bóng cây, Đỗ Phái Tuyết an tĩnh tập yoga, Vưu Minh Thành ngồi cạnh bàn đá, mặt lạnh chắp vá chiếc kính càn khôn đã vỡ nát.
Mặc dù kính càn khôn vỡ nát không thể khôi phục công năng, thế nhưng dù sao cũng là vật phẩm của Vưu gia, Vưu Minh Thành vẫn hi vọng có thể phục hồi như cũ, giữ lại làm vật tưởng niệm.
Thế nhưng làm cả nửa ngày mà vẫn vụng về không làm xong. Một hồi lâu sau, gương mặt băng sương nghiêm nghị của anh tăng thêm một tia ảo não không dễ phác giác, chỉ có thể thu thập mảnh vỡ kính càn khôn, đi tìm Bình Hạo Diễm "khéo tay".
Những ngày qua Tô Dập mê mệt lật xem sách hội họa có đủ màu sắc sặc sỡm, thường xuyên xem tới nửa đêm không ngủ. Rốt cuộc một tối nọ, Nghệ Tu trợn mắt nhìn bóng lưng của cậu, trực tiếp bế người từ trên ghế ngồi.
Tô Dập cả kinh, quyển sách trong tay bộp một tiếng rớt xuống bàn, ngây ngốc bị Nghệ Tu xốc nách ném lên giường.
Nghệ Tu đứng bên mép giường, từ trên cao nhìn xuống Tô Dập đang tròn mắt vô tội nhìn mình: "Trễ lắm rồi, ngủ đi."
Tô Dập nằm trên giường nghiêng đầu nhìn Nghệ Tu, vô thức phát hiện anh có chút tức giận. Cậu nghĩ một chút rồi đưa hai tay, làm ra bộ dáng muốn ôm.
Nghệ Tu khựng một lát, cuối cùng cũng lên giường ôm Tô Dập vào lòng, không nói lời nào.
Tô Dập cọ cọ ngẩng đầu, hôn một cái vào cằm anh.
Nghệ Tu nghẹn một hồi, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài: "Lần sau không được vậy nữa, biết không?"
Tô Dập ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhích lên hôn lên môi Nghệ Tu. Cặp mắt Nghệ Tu tối sầm, đè ót Tô Dập đẩy sâu nụ hôn hơn.
...
Sau đó Tô Dập cũng mua một bộ màu nước trăm màu như Mao Thiên Tuyền, bắt đầu thử vẽ tranh có màu.
Vừa mới bắt đầu, màu sắc trong bức họa của cậu có chút quái dị, cơ hồ đều có độ bão hòa rất cao, màu sắc rõ ràng, hơn nữa cũng không có biến hóa cùng hệ màu. Sau đó cậu tựa hồ dần dần nắm giữ được phương pháp, vẽ càng lúc càng có thần hơn, cấp độ cũng dần dần sánh ngang những bức phác họa trước kia.
Rất nhanh, căn phòng của Tô Dập bắt đầu treo đủ bức tranh, trong tranh là mọi người của đặc vụ bộ môn từ đủ góc độ, trong đó nhiều nhất chính là Nghệ Tu được bao trùm trong ánh sáng màu đỏ quả quýt.
Người xem qua tranh của Tô Dập đều rối rít cười nói: "Nghệ Tu trong mắt Tô Dập thật sự tăng thêm vô số tầng hào quang cùng filter a.
Ngày nọ, Tô Dập đang vẽ lại số quỷ từng thấy, QQ chat yên lặng từ đâu đột nhiên chớp động vài cái.
Cậu mở ra xem thì phát hiện là biên tập phiên dịch trước kia.
[Đại đại, đại đại! Ngài đâu rồi? Bên tôi có bài gấp, tạm thời không tìm được người phiên dịch, ngài xem xem có thể giúp một tay không a? Giá cả có thể thương lượng QAQ!]
Tô Dập xem không hiểu mấy ký tự tiếng anh cuối cùng là gì, vẽ quỷ quái cũng không gấp, thấy dáng vẻ biên tập có vẻ rất gấp, liền trả lời: [Được, chị gửi qua đi.]
Biên tập chỉ ôm hi vọng thử một lần mà thôi, thật không ngờ Tô Dập thật sự đáp ứng! Cô vội vàng gửi bài viết qua, đồng thời không ngừng cám ơn.
[Thật sự rất cảm ơn! Tôi nhất định sẽ gửi mức thù lao cao nhất a!]
Tô Dập không nói cho đối phương biết mình căn bản không thiếu tiền, cậu xem bài viết một chút, phát hiện là sách phê bình không tính quá lâu. Cậu tra tư liệu một chút rồi bắt đầu phiên dịch.
Đến tối, biên tập phát hiện trong khung chat có thêm một tập tin đính kém.
Cô cả kinh vội vàng mở ra, phát hiện là bản phiên dịch hoàn tất.
Cô kích động lại cám ơn một phen rồi bắt đầu kiểm tra bản dịch. Một lát sau, cô kinh ngạc trợn to mắt.
Chờ Tô Dập rót nước quay trở lại thì phát hiện tập tin đã được nhận, đồng thời có một tin nhắn gửi tới.
[Đại đại, phần phiên dịch này tốt xuất sắc luôn a, so với trước kia có nhiều cảm tình hơn hẳn!]
Tô Dập sửng sốt, có sao?
Bên kia còn đang đánh chữ, biểu hiện đang gõ.
[Thật ra thì tôi thật sự không tìm được người phiên dịch bài viết này nên mới tìm đại đại, không ngờ...]
[Chúc đại đại hạnh phúc! Mỗi ngày đều vui vẻ QwQ!]
Tô Dập buông ly nước, đảo mắt nhìn một vòng gian phòng.
Chỉ cảm thấy căn phòng đơn điệu được bức tranh đầy màu sắc lấp đầy, quả thực khác biệt hoàn toàn với lúc trước.
Một hồi lâu sau, cậu mới trả lời: [Cám ơn, tôi sẽ.]
Gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào chậm rãi lay động rèm cửa sổ.
Tô Dập ngẩng đầu nhìn bức kí họa trắng đen duy nhất trên tường, không khỏi lộ ra ý cười.
...
[Toàn Văn Hoàn]
(Cáo Khìn – .. – ..)