Đột ngột bị hai nữ nhân lạ mặt chợt xuất hiện và bất ngờ từ hai bên nhấc bổng mang đi, Quan Vân Sơn há miệng định kêu, bỗng nghe nữ nhân bên tả gắt khẽ vào tai:
- Đừng lên tiếng, trừ phi Thiếu Bang chủ muốn gây kinh động, và lại bị bọn họ tiếp tục xâu xé.
Quan Vân Sơn liền hạ thấp giọng:
- Nhưng tại hạ sẽ yên tâm hơn, nếu biết rõ nhị vị cô nương cùng những bằng hữu là ai?
Và với ý gì khi bất ngờ ra tay giải thoát tại hạ?
Hai nữ nhân vẫn tiếp tục đưa Quan Vân Sơn đi bằng khinh công thân pháp có thể bảo là lợi hại hơn Quan Vân Sơn bội phần. Và thủy chung chỉ có nữ nhân bên tả là lên tiếng, cùng Quan Vân Sơn đối đáp:
- Tìm hiểu cặn kẽ để làm gì, Thiếu Bang chủ. Chỉ cần biết bọn ta là ân nhân cứu mạng, bấy nhiêu đó không lẽ vẫn chưa đủ với Thiếu Bang chủ sao?
Quan Vân Sơn cười lạt:
- Nếu thật sự được nhị vị cô nương giải nguy, đại ân này không cần nói tại hạ cũng nguyện có ngày đền đáp. Chỉ e thật ý của chư vị lại không phải như thế.
Nữ nhân bên tả cũng cười lạt:
- Vậy theo Thiếu Bang chủ, bọn ta chịu phí công cứu người là có ý đồ? Là ý đồ gì vậy?
Quan Vân Sơn nhắm mắt lại, như muốn để mặc cho hai nữ nhân xa lạ đưa đi đâu thì đưa:
- Hết Ngũ Liên Giáo lại đến Đông Hải Bí Cung, phàm ai ai cũng có mưu đồ bất lợi đối với tại hạ. Chẳng hiểu nhị vị có còn hảo ý muốn cứu giúp tại hạ nữa không, nếu bây giờ tại hạ bảo Tỵ Độc Châu không còn ở bên người tại hạ?
Hai nữ nhân nọ lập tức dừng lại. Và lần này đến lượt nữ nhân bên hữu lên tiếng:
- Ngươi nói như thế là có ý gì?
Không còn ba chữ Thiếu Bang chủ nữa, Quan Vân Sơn cười thầm với thái độ mau thay đổi này và lên tiếng:
- Nhị vị cô nương vậy là đã thừa nhận sự chú tâm dành cho Tỵ Độc Châu?
Nữ nhân bên tả vụt nhoẻn cười:
- Thiếu Bang chủ đừng hiểu sai ý Xuân Mãn tỷ. Hỏi ai lại không tức giận nếu bị Thiếu Bang chủ nghi ngờ, biến hành vi đầy thiện ý thành việc làm có chủ đích xấu xa?
Nữ nhân bên hữu cũng cười, nhưng không thể giấu sự gượng gạo:
- Đông Điền muội nói chí phải. Và đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến Tỵ Độc Châu.
Lời nói thiếu thành thật của nữ nhân bên hữu, Xuân Mãn, nếu có làm Đông Điền là nữ nhân bên tả bối rối, đến phải đỏ mặt và liếc nhìn Quan Vân Sơn, thì lại làm cho Quan Vân Sơn cười phá lên. Và càng nghe Quan Vân Sơn cười thì Đông Điền càng bối rối, đến nỗi chính nàng phải lên tiếng trách Xuân Mãn:
- Xuân Mãn tỷ, cần gì phải che giấu bảo là chưa hề nghe nói đến Tỵ Độc Châu. Vì chưa biết thì có gì chúng ta lại tức giận khi bị Thiếu Bang chủ nghi ngờ, cho chúng ta cứu người chỉ vì quan tâm đến Tỵ Độc Châu?
Quan Vân Sơn thôi cười:
- Dù có ý gì đi nữa, tại hạ chỉ muốn biết nhị vị cô nương định đưa tại hạ đi đâu?
Đông Điền vụt tươi tỉnh trở lại:
- Tệ chủ nhân, Trang chủ Huỳnh Hoa trang, vì có thành ý muốn gặp Thiếu Bang chủ nên đã hạ lệnh, hy vọng bọn ta vời cho được Thiếu Bang chủ đến hội diện.
Quan Vân Sơn nhíu mày:
- Trang chủ Huỳnh Hoa trang? Danh xưng này tại hạ chưa từng nghe qua.
Xuân Mãn bỉu môi:
- Chưa nghe, vì ngươi là người có kiến văn nông cạn, nào phải vì Huỳnh Hoa trang chưa hề tồn tại trên giang hồ.
Một lần nữa, Đông Điền đỏ mặt vì bối rối, bởi bao nỗ lực của nàng nhằm làm cho tình thế dịu đi, nhất là không để Quan Vân Sơn cứ mãi nghi ngờ, nhưng chỉ với một câu nói vừa rồi của Xuân Mãn, mọi cố gắng của nàng đều trôi sông trôi biển. Và sự thật đã diễn ra như vậy, khi Quan Vân Sơn lạnh giọng bảo:
- Qúy chủ nhân dù có là nhân vật nào đi nữa, thiết nghĩ giữa tại hạ và Huỳnh Hoa trang chưa một lần nào giao tiếp, cũng chưa có ân tình, nên việc hội diện này kể như không cần thiết.
Xuân Mãn càng làm cho tình thế diễn biến xấu hơn, khi gằn giọng bảo:
- Mọi việc nào phải do chủ ý của ngươi, vì đối với tệ chủ nhân, lệnh là lệnh, bình sinh chưa một ai dám khước từ, hoặc phản kháng mệnh lệnh của chủ nhân.
Quan Vân Sơn hất mặt:
- Nếu là vậy, nhị vị hãy bắt đầu làm quen với việc bị khước từ ngay từ bây giờ thì hơn.
Tại hạ quyết không đi.
Xuân Mãn hừ lạnh:
- Ngươi dám?
Quan Vân Sơn nhún vai:
- Đó là điều tại hạ đang hành động, cô nương khỏi hăm dọa.
Giữa tình cảnh cứ như trời chẳng chịu đất và đất chẳng bao giờ chịu trời, Đông Điền luống cuống nói xen vào:
- Mong Thiếu Bang chủ nghĩ lại. Việc cùng tệ chủ nhân hội diện, xét ra chỉ có lợi chứ không hề gây thiệt hại gì cho Thiếu Bang chủ.
Nhưng Quan Vân Sơn vẫn khăng khăng:
- Chính cô nương mới là người cần nghĩ lại. Phần tại hạ, ý tại hạ đã quyết, sao tại hạ phải đến gặp một người, mà lời mời cứ như mệnh lệnh buộc phải thi hành?
Xuân Mãn nổi giận:
- Ngươi đúng là kẻ không biết thế nào là trời cao đất dày. Ngươi có biết có rất nhiều người vẫn mong được tệ chủ nhân mời, nhưng đâu phải hễ muốn là được? Còn ngươi, ngươi lại khước từ. Vậy ngươi có biết sẽ có hậu quả thế nào xảy đến cho ngươi chăng?
Trong tình thế này, Quan Vân Sơn chỉ có vỏn vẹn một lời đáp:
- Cùng lắm là chết. Và tại hạ nào phải hạng người dễ bị uy vũ khuất phục?
Và Quan Vân Sơn nhắm mắt lại:
- Nhị vị muốn giết cứ giết, tại hạ quyết không phản kháng.
Hành vi của Quan Vân Sơn khiến Xuân Mãn, Đông Điền cùng bối rối. Và cả hai chợt lơi t ay, không còn giữ hai bên Quan Vân Sơn như nãy giờ nữa.
Tự thâm tâm đang chờ đợi điều này, Quan Vân Sơn vừa định tung mình bỏ chạy, chợt nghe âm thanh thánh thót của một nữ nhân vang đến:
- Bọn ngươi thật vô dụng! Còn không mau lui đi, hay muốn ta thêm bẽ mặt vì sự vô dụng của hai ngươi? Hừ!
Quan Vân Sơn lập tức mở mắt ra và chỉ nhìn thấy Xuân Mãn và Đông Điền đang líu ríu cúi đầu:
- Chúng nô tỳ xin tuân lệnh chủ nhân.
Rồi cả hai nhẹ nhàng lui bước. Nhưng trước khi đi khỏi hẳn, Đông Điền chợt đưa mắt ai oán, bao hàm sự thống trách ném nhìn Quan Vân Sơn.
Phát hiện ánh mắt này, Quan Vân Sơn vì lấy làm kỳ nên cứ thẩn thờ đứng yên và nhìn mãi theo hai ả Đông Điền, Xuân Mãn.
Cứ như thế một lúc lâu, đến khi Quan Vân Sơn sực tỉnh và định bỏ đi thì chợt có hai bóng người thấp thoáng từ xa lao đến.
Vút … Vút … Nhìn thấy họ, Quan Vân Sơn cười thầm:
“Rốt cuộc họ vẫn quay lại vì không cam lòng, nếu chưa chiếm được Tỵ Độc Châu.” Nhưng chỉ một thoáng sau, lúc hai bóng người nọ thật sự xuất hiện, đang cười thầm, Quan Vân Sơn phải thất kinh kêu thành tiếng:
- Ngũ Liên Giáo!
Với hai gương mặt đều được lớp lụa đen che kín, hai nhân vật nọ lần lượt phát thoại, cho thấy đó không phải thanh âm vốn có ở Xuân Mãn, Đông Điền như Quan Vân Sơn đã đinh ninh. Nhân vật bên tả phát thoại:
- Tiểu tử! Ngươi quả có trí nhớ hơn người, vẫn nhận ra bọn ta là Ngũ Liên Giáo?
Nhân vật bên hữu thì cười lạnh:
- Đã biết bọn ta là Ngũ Liên Giáo, tiểu tử ngươi nếu khôn hồn thì mau giao Tỵ Độc Châu ra.
Quan Vân Sơn vụt cười khan:
- Muốn ta giao Tỵ Độc Châu không khó, chỉ phiền nhị vị đuổi kịp ta là được. Ha... ha...
Vút...
Chỉ một lượt xoay người và nhún mình, Quan Vân Sơn đã lao xa ngoài ba trượng.
Hai nhân vật che kín chân diện nọ đều ngạc nhiên, kêu vang:
- Sao bảo tiểu tử đã bị nội thương nghiêm trọng? Bằng cách nào tiểu tử phục hồi quá nhanh?
- Mau đuổi theo, không lấy được Tỵ Độc Châu, bọn ta e khó toàn mạng.
Và bọn chúng vội vã đuổi theo Quan Vân Sơn.
Bọn chúng vừa mất hút, Xuân Mãn và Đông Điền lại xuất hiện.
Xuân Mãn cau có nhìn Đông Điền:
- Điều gì đã xảy ra? Sao hắn mau chóng khôi phục chân nguyên, đến cả bọn ta cũng không ngờ?
Đông Điền thở dài:
- Muốn rõ hư thực, chỉ còn cách là chúng ta cố bám đuổi theo hắn. Mong sao lần này muội sẽ có cách thuyết phục hắn đến gặp chủ nhân, kẻo lại bị chủ nhân mắng như vừa rồi.
Xuân Mãn sa sầm nét mặt:
- Muội lại trách tỷ đã làm hỏng việc của muội vừa rồi? Tỷ đâu ngờ hắn là kẻ quá ương bướng đến vậy?
Đông Điền cười gượng:
- Muội nào dám trách tỷ. Có chăng là tự trách muội quá vụng về, không đoán hết ý tứ chủ nhân. Bây giờ thì mọi việc đã vỡ lỡ, muốn thuyết phục hắn cần phải dụng tâm nhiều.
Đến lượt Xuân Mãn thở dài:
- Tất cả cũng do lỗi ở tỷ không khéo ăn nói như muội. Được rồi, lần sau tỷ sẽ cứ tùy theo chủ ý của muội, nhưng trước hết là cần phải đuổi kịp hắn. Chúng ta đi thôi, muội!
Vút... Vút...
- Thiếu Bang chủ xin dừng bước.
Phát hiện có người chắn lối và thừa biết người đó là ai, Quan Vân Sơn lập tức bật tung người lên cao, lao vượt qua đầu nhân vật nọ.
Vút...
Nhân vật nọ lập tức phát ra tiếng cười khẩy:
- Thân thủ của Thiếu Bang chủ thế nào, Thường mỗ là người hiểu rõ hơn ai hết. Không lẽ Thiếu Bang chủ chờ mỗ động thủ mới can tâm bị khuất phục?
Vẫn không nói lời nào, Quan Vân Sơn cứ tiếp tục lao đi.
Hành vi này của Quan Vân Sơn khiến nhân vật nọ nổi giận:
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi xem thường Thường Đại Thành ta thế sao, Quan Vân Sơn? Đỡ!
Ào...
Nhưng chưởng của Thường Đại Thành chỉ là lớp sóng kình mãi mãi đuổi theo Quan Vân Sơn mà thôi, do Quan Vân Sơn đã lao quá phạm vi uy lực của chưởng kình nọ.
Vút...
Vừa giận vừa thẹn, Thường Đại Thành vội đuổi theo:
- Với bản lãnh kém cỏi như ngươi, muốn đào thoát đâu phải dễ? Đỡ!
Ào...
Quan Vân Sơn thủy chung vẫn im lặng, chỉ biết dốc sức vào khinh thân pháp đang được vận dụng đến thập phần chân lực. Và lần này, nhờ đó Quan Vân Sơn lại thoát khỏi phạm vi uy lực từ chưởng kình của Thường Đại Thành.
Vút...
Phẫn nộ, Thường Đại Thành trút hết giận dữ vào chưởng kình thứ ba:
- Ta không thể tin chỉ mới một ngày ngắn ngủi ngươi đã gặp kỳ tích. Lần này đố ngươi thoát.
Ào...
Bị Thường Đại Thành bức dồn, Quan Vân Sơn bất ngờ dừng lại và quay người hất chiêu:
- Là lão bức bách ta phải ra tay. Đỡ!
Vù...
Thoạt nhìn thấy chiêu công của Quan Vân Sơn, Thường Đại Thành hốt hoảng nhảy lùi:
- Thái Âm Công phu? Sao Khưu Phúc Linh bảo ngươi do bất cẩn nên chưa thể luyện qua công phu này?
Quan Vân Sơn thu chiêu về và quắc mắt nhìn Thường Đại Thành:
- Ngay từ đầu, ta đã cảm thấy nghi ngờ Khưu Phúc Linh. Ngoài chuyện đó Khưu Phúc Linh còn nói những gì với lão?
Thật bất ngờ, Thường Đại Thành đột nhiên cười phá lên:
- Ngươi nghi ngờ Khưu Phúc Linh? Thật oan uổng cho gã, vì gã cũng nghi ngờ ngược lại ngươi. Ha... ha...
Quan Vân Sơn ngạc nhiên:
- Lão nói thế là có ý gì?
Thường Đại Thành cười lạt:
- Hổ phụ sinh hổ tử, ta biết thừa dù sao ngươi vẫn đầy lòng nghĩa khí như phụ thân ngươi độ nào. Và việc ngươi quan tâm đến Khưu Phúc Linh đã chứng tỏ điều đó.
Quan Vân Sơn sa sầm nét mặt:
- Hạng phản phúc như lão làm gì có tư cách nhắc đến phụ thân ta?
Lão xua tay:
- Ngươi vẫn nhầm lẫn, cho ta là người có liên quan đến cái chết của phụ thân ngươi? Đã là vậy ta không còn gì để giải bày, ngươi sẽ tự hiểu ta chỉ là kẻ vô can. Còn về Khưu Phúc Linh, ta khuyên ngươi, nếu muốn biết sự thật thì hãy nên tỏ ra lễ độ với ta. Chỉ như thế, ta mới cho ngươi biết ít nhiều về Khưu Phúc Linh.
Quan Vân Sơn bật cười:
- Lão nói cứ như thể Khưu Phúc Linh đang gặp nguy hiểm không bằng, thử hỏi làm sao ta có thể tin? Nhất là khi Khưu Phúc Linh có lẽ đang ở bên cạnh Kiều Mộng Phi vốn là a di của gã? Ai hại được gã chứ?
Lão giận dữ:
- Ngươi dám gọi thẳng tên tục của mẫu thân ngươi thế sao? Ngươi đừng quên, do Kiều Mộng Phi chính là thân mẫu ngươi, nên một nhi điệt như Khưu Phúc Linh đâu thể được mẫu thân ngươi xem trọng bằng ngươi, vốn là cốt nhục giữa Kiều Mộng Phi và lệnh tôn Quan Vân Tú?
Quan Vân Sơn chậm rãi hít vào một hơi thật dài:
- Ngụ ý của lão là Khưu Phúc Linh đang thật sự lâm nguy?
Thường Đại Thành thở phì phì:
- Phải hay không, ngươi cứ tự nghĩ thì biết. Mẫu thân ngươi liệu phải làm gì để tự trấn áp chất độc, một khi bị ngươi là bất hiếu tử không chịu giao ra Tỵ Độc Châu để hóa giải chất độc?
Quan Vân Sơn giật mình:
- Một khi bị nhiễm độc từ di cốt của Thái Dương Nhị Tiên thì chỉ còn mỗi một cách là dùng chính công phu Thái Dương để trấn áp. Có phải lão muốn nói Khưu Phúc Linh gặp nguy chính là nguyên nhân này?
Lão cười khẩy:
- Điều đó sẽ xảy ra, nếu ngay bây giờ ngươi không cho mẫu thân ngươi tạm mượn Tỵ Độc Châu. Và chính vì nghĩ đến Khưu Phúc Linh ta mới cất công đi tìm ngươi. Hãy cân nhắc cho kỹ.
Quan Vân Sơn cười lạt:
- Hạng người trá ngụy như lão, ta chỉ tin nếu được tận mắt nhìn lại Khưu Phúc Linh.
Nhưng lão đừng nghĩ kế của lão có thể gạt được ta. Bằng không, một khi phát hiện lão có âm mưu bất lời... hừ, lão đừng mong nhìn thấy Tỵ Độc Châu.
Lão giật mình:
- Ngươi bảo ngươi hủy Tỵ Độc Châu?
Quan Vân Sơn nhún vai:
- Hủy hay không, cứ chờ đến lúc sự việc xảy ra lão sẽ rõ. Còn bây giờ, phiền lão dẫn đường cho.
Thường Đại Thành nhanh nhảu gật đầu:
- Chỉ gần đây thôi, nhưng nếu không có ta đưa đường ngươi đừng mong tìm ra. Đi nào.
Lời nói của họ Thường tuy có làm Quan Vân Sơn hồ nghi, nhưng dù sao như Quan Vân Sơn đang nghĩ, vật lão cần là Tỵ Độc Châu và vật đó lão sẽ khó lòng tìm thấy nếu không được Quan Vân Sơn tự ý đưa ra, ắt hẳn lão chưa dám có hành vi bất lợi, nên Quan Vân Sơn vẫn ung dung đi theo lão.
Đi được một lúc, Quan Vân Sơn thấy lão dừng bước trước một khu rừng trúc đang rì rào tiếng gió đung đưa lá cây xào xạc và ẩn hiện bên trong khu rừng trúc lại là ngôi cổ tự hoang sơ. Quan Vân Sơn ngạc nhiên:
- Quả là địa điểm thích hợp cho việc tịnh dưỡng hoặc hành công. Sao lão bảo Khưu Phúc Linh đang gặp nguy?
Lão mỉm cười:
- Điều đó xảy ra khi nào bản thân ngươi cứ khước từ, không chịu dùng Tỵ Độc Châu giúp mẫu thân ngươi giải trừ chất độc. Còn hiện giờ, Khưu Phúc Linh vẫn bình an vô sự, ngay bên trong Trúc lâm cổ tự. Ngươi đừng quá nôn nóng như thế.
Nói đoạn, Thường Đại Thành tung người lao vào trong khu rừng trúc.
Không chút nghi ngờ, Quan Vân Sơn lao theo.
Vút...
Vừa lọt vào khu rừng trúc, hình ảnh của ngôi cổ tự chợt biến khỏi tầm thị tuyến của Quan Vân Sơn. Thay vào đó, Quan Vân Sơn lại nhìn thấy bản thân như đang bị một cánh rừng âm u vây hãm, kèm theo đó là những tiếng gió gào thét, xen lẫn với những thanh âm kêu hoảng, có lẽ cũng không ít người vô tình lâm phải cảnh ngộ như Quan Vân Sơn lúc này.
Quan Vân Sơn cũng kinh hoàng và chỉ suýt nữa phải bật gào lên, vì nhận ra bản thân vậy là đã lầm kế của lão phản phúc Thường Đại Thành.
Tuy nhiên, do nghĩ càng hoảng loạn càng tự tạo nguy hiểm thêm cho bản thân, nên Quan Vân Sơn cố tự trấn tĩnh.
Đang tìm cách dò xét xem bản thân đang lâm phải trận đồ gì, là dựa theo những gì trước kia đã được Khưu Phúc Linh chỉ điểm về kỳ môn trận thế, Quan Vân Sơn chợt giật mình, vì có một bóng nhân ảnh bỗng xuất hiện ngay bên cạnh. Và lần này bao nhiêu trấn tĩnh của Quan Vân Sơn đều bay biến. Thay vào đó, Quan Vân Sơn hất tay phát kình:
- Cuồng đồ to gan. Ta...
Nào ngờ, bóng nhân ảnh đó lên tiếng kịp lúc:
- Không được hồ đồ. Là ta đây.
Quan Vân Sơn giận dữ thu kình về:
- Lão có ý gì, khi đưa ta vào chốn ma quái như thế này?
Trước mặt Quan Vân Sơn là một Thường Đại Thành đang cười tươi tỉnh:
- Tuy bị một phen kinh hoảng, nhưng thay vì giận dữ, ngươi nên cảm kích ta mới phải.
Quan Vân Sơn thêm thịnh nộ:
- Tại sao ta phải cảm kích chứ?
Lão gật gù nhìn Quan Vân Sơn:
- Hóa ra ngươi chẳng hay biết gì về việc có hai nha đầu cứ lẳng lặng bám theo ngươi?
Quan Vân Sơn kinh nghi:
- Có người bám theo ta? Sao lão biết? Có phải vì lão biết nên cố tình đưa ta đến đây để thoát khỏi sự bám đuổi của hai nhân vật được lão gọi là nha đầu?
Lão vẫn ném cho Quan Vân Sơn những cái nhìn dò xét:
- Thoạt đầu vì ngỡ đó là bằng hữu mới kết giao của ngươi, nên ta định dùng trận Cổ lâm vừa giam ngươi vừa hủy diệt hai nha đầu kia. Nhưng sau đó, mãi không thấy ngươi hô hoán, hay kêu cứu hoặc cảnh báo cho hai ả kia, ta mới biết giữa ngươi và họ hoàn toàn không có liên can. Nhưng dù sao, nhờ có sự ngộ nhận này, ta càng hiểu thêm về ngươi.
Quan Vân Sơn cố tình dò hỏi lão:
- Lão hiểu như thế nào, một khi đã mặc nhiên đề quyết hai người bám theo là bằng hữu của ta?
Lão đáp nhẹ:
- Thứ nhất, tính khí ngươi không khác chút nào so với Quan Vân Tú. Cũng may là ngươi chưa hề có thân thủ như phụ thân ngươi. Bằng không, với sự điềm nhiên tự có của ngươi, tuy lâm nguy nhưng bất loạn, ắt sau này ngươi sẽ là cao nhân muôn người khó địch.
Quan Vân Sơn cười thầm:
“Có lẽ lão trông chờ nhìn thấy ta hoảng loạn? Hừ, vậy là lão chưa biết ta đã được Khưu Phúc Linh chỉ điểm khá nhiều về kỳ môn trận thế? Càng hay, rồi sẽ có lúc lão phải trả giá về nhận định sai lầm này của lão.” Không nghe Quan Vân Sơn nói gì, lão tiếp lời:
- Còn về điều thứ hai, chưa biết có phải là bất lợi cho ngươi sau này hay không, ngươi lại không có tính quảng giao như phụ thân ngươi. Vì lẽ đó, ta càng đề quyết, hai ả kia nếu có bám theo thì chỉ vì muốn mưu hại ngươi mà thôi.
Nói đến đây lão bật cười:
- Nhưng việc đó thì ngay bây giờ ngươi không cần lo lắng nữa. Trái lại, với Cổ trận quanh Trúc Lâm cổ tự này, kể như ta đã thay ngươi loại trừ hai địch thủ. Có phải ngươi nên cảm kích ta? Ha... ha...
Quan Vân Sơn bình tịnh nhìn lão:
- Không cần phân biệt địch nhân hay bằng hữu, chưa gì lão đã ra tay hại người. Lão vẫn luôn có thái độ tiên hạ thủ vi cường như thế sao?
Lão nhếch môi cười cao ngạo:
- Định mưu hại ngươi cũng là làm cho công việc của ta thế nào cũng bị gián đoạn, ta có hạ thủ thì đâu có gì là quá đáng? Có chăng là lũ nha đầu đó đã tự chuốc họa vào thân, đâu thể đổ hết lỗi cho ta? Mà thôi, hừ, ngươi nên theo ta đến gặp Khưu Phúc Linh thì hơn. Nhớ đấy, đừng tự ý đi đâu, nếu không có ta dẫn đường. Vì đây là trận đồ, chứ không phải nơi nào khác cho ngươi tha hồ đi loạn. Đi nào!
Bước theo Thường Đại Thành, Quan Vân Sơn lấy làm đắc ý vì cũng nhìn ra đây là loại trận đồ lấy “Cửu cung bát quái” làm chủ. Và theo những gì đã được Khưu Phúc Linh chỉ điểm, Quan Vân Sơn hiểu những biến hóa của loại trận này chỉ làm loạn nhãn quang cho những ai hoặc chưa hiểu thấu đáo, hoặc không biết tý gì về luật kỳ môn. Kỳ dư, đã là người am hiểu thì trận này nếu có đến “cửu bát, thất thập nhị”, bảy mươi hai cửa cũng phải có ít nhất là “tam tứ, thập nhị sinh môn”, quá nhiều lối thoát, giả như ngay bây giờ Quan Vân Sơn muốn tự ý bỏ đi.
Nhưng do muốn gặp Khưu Phúc Linh nên Quan Vân Sơn cứ giả vờ như hoàn toàn không biết gì về kỳ môn thuật, vẫn luôn thận trọng đi theo từng bước chân đi trước của lão phản phúc họ Thường.
Do di chuyển đúng theo lối xuất nhập trận đồ, nên không bao lâu Quan Vân Sơn dễ dàng nhìn thấy ba đại tự thật to, dù đã bị mưa nắng theo thời gian xóa mờ, là “Trúc Lâm Tự” Lão dừng lại ngay bên ngoài cổng tam quan:
- Khưu Phúc Linh đang ở trong đó, ngươi có thể thử gọi hắn.
Quan Vân Sơn hoài nghi:
- Sao lão không đưa ta vào?
Thay vì đáp, Thường Đại Thành chợt ném vào Quan Vân Sơn một nắm nhỏ gồm những hạt li ti màu đen.
Rào...
Thất kinh, Quan Vân Sơn định nhảy tránh thì nghe lão cười lớn:
- Đừng quên ngươi đang ở giữa một trận đồ có rất nhiều biến hóa. Nếu ngươi loạn động là ngươi tự đưa thân vào tử địa. Ha... ha...
Nhìn lão cười, Quan Vân Sơn kinh nghi khôn xiết. Và sau đó Quan Vân Sơn càng nghi ngờ nhiều hơn, khi nghe từ bên trong ngôi cổ tự có tiếng kêu kinh hoảng của chính Khưu Phúc Linh phát vọng ra:
- Là Quan đệ có phải không? Thường Đại Thành! Có phải lão đã đưa Quan đệ của ta vào đây, sai lời lão đã hứa với ta? Sao lão tỏ ra bội tín? Tại sao chứ?
Quan Vân Sơn cau mặt nhìn Thường Đại Thành:
- Thế này là thế nào? Phải chăng đây là khổ nhục kế, Khưu Phúc Linh đã phụ họa với lão để lừa ta?
Thường Đại Thành vẫn cười:
- Là gian kế thì đúng, chứ không phải khổ nhục kế như ngươi đang lầm nghĩ. Khưu Phúc Linh sẽ mãi mãi bị sanh cầm nếu như ngươi ngay bây giờ không đáp ứng đủ hai yêu cầu của ta. Ha... Ha...
Tuy chưa hề tự phụ là thông minh, nhưng chí ít Quan Vân Sơn cũng cho bản thân có tâm cơ mẫn tiệp hơn người. Thế nhưng, với những gì đang xảy ra, Quan Vân Sơn dù cố tâm tìm hiểu vẫn không biết chút nào sự thật. Quan Vân Sơn nghiêm mặt lẫn nghiêm giọng:
- Lão hãy nói rõ ra xem nào.
Lão chợt lùi nhẹ về phía sau:
- Hãy giao Tỵ Độc Châu cho ta. Vì ta biết ngươi vẫn giữ Tỵ Độc Châu bên người, bằng chứng là Trụy Hồn Độc Sa do ta vừa ném ra vẫn không hại được ngươi.
Quan Vân Sơn lặng người, thán phục vì cách thử nghiệm của lão, hầu dò xét để biết Quan Vân Sơn có còn giữ Tỵ Độc Châu hay không.
Như hiểu rõ Quan Vân Sơn đang nghĩ gì, lão đắc ý:
- Khưu Phúc Linh đã đánh đổi sự an toàn cho ngươi bằng cách nguyện ý trút truyền toàn bộ Thái Dương Chân Khí đã luyện được cho mẫu thân ngươi. Đó là về phần Tỵ Độc Châu chủ yếu để giúp mẫu thân ngươi khu trục toàn bộ chất độc. Còn việc thứ hai... ha... ha... để giúp mẫu thân ngươi đạt được ý nguyện độc bá võ lâm, chỉ phiền ngươi trao lại toàn bộ khẩu quyết Thái Âm Chân Khí là xong. Đâu có gì là khó, phải không? Ha... ha...
Đang hoang mang, chưa thể tin vào những gì Thường Đại Thành vừa bộc lộ, Quan Vân Sơn chợt nghe thanh âm của Khưu Phúc Linh từ bên trong Trúc Lâm cổ tự vang ra:
- Quan đệ đừng để lão tặc dối lừa. Mau chạy đi, ở ngoài đó chỉ là Cửu cung bát quái trận, đâu thể gây khó khăn cho Quan đệ.
Thường Đại Thành bỗng biến sắc:
- Hóa ra Quan Vân Sơn ngươi cũng am hiểu trận đồ? Suýt nữa ta đã bị tiểu tử ngươi qua mặt. Hừ! Tiếp chiêu!
Vù...
Lão bất ngờ tấn công, khiến Quan Vân Sơn không thể không nghênh đỡ:
- Là ta lừa lão, hay tự lão đã ngộ nhận như vậy? Lão cũng tiếp chiêu!
Ào...
Nhưng Quan Vân Sơn quên mất bản thân đang ở giữa một trận đồ, việc phát chiêu làm cho Quan Vân Sơn dịch bộ, kéo theo sau là một trận đồ đột nhiên biến chuyển, khiến cảnh quang xung quanh thay đổi hoàn toàn.
Chưa kịp thất kinh vì chưa thích ứng ngay với việc cảnh quang thay đổi, Quan Vân Sơn bỗng lấy làm lạ vì vạn vật xung quanh bất ngờ bừng sáng, giúp Quan Vân Sơn nhìn rõ nét mặt đầy kinh hoàng của lão phản phúc Thường Đại Thành.
Lão đang kêu hoảng:
- Trận đồ đã bị phá giải? Nhất định là do hai nha đầu lúc nãy gây ra.
Quan Vân Sơn cũng nghĩ như thế và lập tức thấy hai nữ nhân xuất hiện. Nhìn họ, Quan Vân Sơn cảm thấy bực với chính mình:
“Là hai ả Xuân Mãn, Đông Điền? Họ vẫn bám theo ta để làm gì chứ? ” Mãi ngẫm nghĩ nên phân tâm, Quan Vân Sơn chợt nghe Đông Điền hô hoán:
- Nhìn kìa, Thiếu Bang chủ! Sao Thiếu Bang chủ mãi ngẩn ngờ để lão tặc có cơ hội hạ thủ? Chao ôi...
Chính lúc đó, Quan Vân Sơn có cảm nhận bị một luồng kình uy mãnh ập đến từ phía sau.
Quan Vân Sơn cả giận, vội quay người phát kình:
- Lão muốn ám hại ta ư? Đâu phải dễ! Hãy đỡ!
Ào...
Và Quan Vân Sơn nhìn thấy lão họ Thường đang điểm một nụ cười đắc ý, lúc kình lực song phương sắp chạm nhau.
Quan Vân Sơn kinh ngạc nhưng đã muộn.
Ầm...
Chấn kình làm cho Quan Vân Sơn bật lùi về phía sau và đặt một chân vào phía trong cổng tam quan của ngôi cổ tự.
Tiếng kêu hoảng của Khưu Phúc Linh bỗng vang lên:
- Điều gì đã xảy ra, Quan đệ? Dù gặp nguy hiểm thế nào đi nữa, Quan đệ đừng bao giờ tự ý tiến vào phía trong cổng tam quan quái ác.
Quan Vân Sơn kinh tâm:
- Tại sao vậy, đại ca? Vì sao đệ không thể...
Lão họ Thường lao đến với một ngọn kình lợi hại:
- Muốn hiểu vì sao, ngươi cứ vào trong đó sẽ rõ. Đỡ chiêu. Ha... ha...
Vù...
Lập tức có tiếng Đông Điền gào thét:
- Thiếu Bang chủ đừng lùi thêm nữa, nhất định lão thất phu có mưu đồ thâm độc. Lão ma! Hãy đỡ chiêu.
Ào...
Tuy Quan Vân Sơn không thể không cảm kích trước thái độ quá ư lo lắng của Đông Điền dành cho, nhưng việc phát chiêu vẫn là hành vi cần làm, Quan Vân Sơn dốc toàn lực vào song chưởng.
- Lão chớ vội đắc ý. Đỡ!
Ầm...
Và điều đáng tiếc bỗng xảy ra đó là chấn kình đã làm cho Quan Vân Sơn đặt thêm chân thứ hai vào phía trong cổng tam quan đầy dẫy những nghi ngờ.
Trong chớp mắt, cảnh quang chung quanh Quan Vân Sơn vụt tối đen, cho chàng hiểu một cách muộn màng rằng ẩn chứa bên trong cổng tam quan có thể là một loại trận đồ mà đến cả Khưu Phúc Linh cũng bó tay, không thể nghĩ ra cách giải trận. Quan Vân Sơn thất kinh kêu vang:
- Chao ôi...
Cùng lúc này bên tai Quan Vân Sơn bỗng vang lên nhiều loạt sấm động âm ì, khiến thần trí Quan Vân Sơn vụt mê muội, chìm vào vô thức...
Ầ... m... ì...