Chương : Hologram game
Khi Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh tới trường học, phòng vẫn còn âm khí sót lại, Ngân Tranh nói: "Chị vào trong, em ở ngoài cửa đợi chị."
Thẩm Khinh Vi còn quẩn quanh chuyện của Liễu Nhàn và chiếc sọ, không có hứng thú, cô đứng ngoài cửa, nghe động tĩnh bên trong rồi ngoáy lỗ tai, không lâu sau, Ngân Tranh ra ngoài, trên tay cầm túi trói hồn, thứ trong túi đang điên cuồng giãy giụa, thùng thùng, nhưng không phát ra chút âm thanh nào, Thẩm Khinh Vi rất muốn đánh nó mấy cái, sau đó lại nghĩ đây là cơ thể của Liễu Nhàn, chỉ đưa tay tới, vô lực vỗ lên hai cái, Ngân Tranh nói: "Đi thôi."
"Sư tỷ." Thẩm Khinh Vi hỏi: "Tối nay về luôn à?"
Ngân Tranh quay đầu: "Em còn muốn làm gì nữa?"
"Đi dạo chút." Thẩm Khinh Vi nói: "Tới đây rồi mà vẫn chưa đi tham quan trường đại học nữa."
Quả thật, sau khi tới đây vẫn chưa được nghỉ ngơi, mỗi ngày đều ở trong trường ngoài trường bận rộn không ngừng.
Ngân Tranh thương yêu xoa đầu cô, ngầm đồng ý với lời của Thẩm Khinh Vi, cùng nhau thong thả đi dạo trong trường, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Sư tỷ, chị nói xem Liễu Nhàn và chiếc sọ, nếu khi đó gặp được chúng ta, có lẽ sẽ tốt hơn đúng không?"
Vậy thì hai người có thể tốt nghiệp đại học, trở thành những người ưu tú, có thể sau này chiếc sọ sẽ học vũ đạo, Liễu Nhàn vẫn sẽ tới Đô Đại làm giáo viên dạy học, bọn họ sẽ hưởng thụ cuộc sống bình thường và hạnh phúc, làm một đôi tình nhân bình thường.
Nhưng bọn họ không may mắn.
Ngân Tranh nghiêng đầu nhìn cô, suy cho cùng, Thẩm Khinh Vi vẫn suy nghĩ những chuyện kia, Thẩm Khinh Vi chính là như thế, nhìn có vẻ hờ hững, bất cần tự do, nhưng thật ra mẫn cảm hơn bất kì ai.
Chỉ là trong một số chuyện, vô cùng cố chấp.
Ngân Tranh nói: "Khinh Vi, đó là lựa chọn của bọn họ."
Thẩm Khinh Vi quay đầu, nhìn Ngân Tranh, ánh trắng sáng sủa tinh khiết, giống như người trước mặt, cô hỏi: "Vậy sư tỷ thì sao? Lựa chọn của sư tỷ là gì?"
Ánh mắt Ngân Tranh bình tĩnh, trên gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm dư thừa, âm thanh của cô ấy lạnh lùng: "Sư tỷ không có lựa chọn."
Thẩm Khinh Vi bĩu môi, ờ một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trường học trong đêm tối yên tĩnh hơn nhiều so với ban ngày, tòa giảng đường đã đóng cửa, đen tối vô tận, bóng cây lay động, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh đi tới trước một hồ nước nhân tạo, hai người đứng bên hồ, Thẩm Khinh Vi đưa tay xuống nước, lành lạnh, rất dễ chịu.
Ánh trăng soi bóng xuống giữa mặt hồ, Thẩm Khinh Vi vốc nước hất lên ánh trăng, khuấy động mặt hồ tĩnh lặng, cũng khuấy động ánh trăng sáng rõ.
Ngân Tranh đứng sau lưng Thẩm Khinh Vi, nhìn cô vui vẻ chơi đùa, không lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi trên ghế đá ở một bên.
Cuối cùng hai người không thể rời đi ngay trong đêm, lần này bọn họ phải tới sở cảnh sát một chuyện, làm xong công việc cuối cùng mới có thể rời đi, Trương Đình ra sức mời hai người ăn cơm, tích cực nịnh nọt, Ngân Tranh uyển chuyển từ chối.
Có lẽ nếu Trường Đình không ăn trộm sợi dây thừng kia, không có cô nàng tích cực khuyến khích chơi trò chơi, chắc chắn sẽ không xảy ra biến cố này lần thứ hai.
Tiếu Tiếu và Tiểu Linh biết hai người rời đi liền tiễn bọn họ tới nhà ga, khi Ngân Tranh đi mua vé, Thẩm Khinh Vi đứng một chỗ chờ đợi, không biết Tiếu Tiếu và Tiểu Linh mua được hai cốc nước lạnh ở đâu, trên trán bọn họ thấm đẫm mồ hôi, nói: "Tìm những mấy nhà mới thấy." Tiếu Tiếu đưa cho Thẩm Khinh Vi: "Em nhớ chị thích vị dâu tây."
Tuy chỉ ở chung mấy ngày, nhưng Tiếu Tiếu nhớ vị kem mà Thẩm Khinh Vi hay ăn, Tiểu Linh cũng đưa cho Thẩm Khinh Vi một cốc: "Trà hoa cúc tuyết lê."
Thích hợp với sư tỷ của cô.
Thẩm Khinh Vi nhìn hai cô gái trước mặt, đã hồi phục sức sống mãnh liệt, đôi mắt sáng long lanh, trên người có ánh sáng chói chang, cô nhận lấy hai cốc đồ uống, ngón tay mân mê viền cốc, khi Tiếu Tiếu và Tiểu Linh cười lên, không nhịn được đưa tay xoa đầu hai người.
Ngân Tranh đứng cách đó mất mét, chớp mắt.
Sau khi Tiếu Tiếu và Tiểu Linh rời đi, Thẩm Khinh Vi mới cầm đồ uống đi tìm Ngân Tranh, vừa quay đầu, Ngân Tranh đã đứng sau lưng cô.
"Sư tỷ." Thẩm Khinh Vi đưa đồ uống cho cô ấy: "Uống trà."
Ngân Tranh cúi đầu, ngậm ống hút, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Vị gì thế? Có ngon không?"
"Cũng được." Ngân Tranh nói xong, người bên cạnh chớp chớp mắt nhìn cô ấy, cô ấy đưa đồ uống tới, Thẩm Khinh Vi hài lòng uống một ngụm: "Cái gì thế, nhạt quá, chẳng có vị gì cả."
Nói xong, Thẩm Khinh Vi đưa đồ uống của mình sang: "Sư tỷ uống của em đi."
Ngân Tranh quay sang nhìn cô, Thẩm Khinh Vi ngẩng mắt, đôi mắt lóe lên tia giảo hoạt, Ngân Tranh khựng lại giây lát, cắn lấy ống hút.
"Thế nào?" Đôi mắt của Thẩm Khinh Vi phát sáng: "Có phải rất ngon không?"
Ngân Tranh gật đầu, chỉ có một chút vị trà sữa thấm vào cổ họng, nhưng lan tràn vị ngọt nồng đượm.
Tâm trạng Thẩm Khinh Vi tốt lên rất nhiều.
Sau khi hai người lên tàu hỏa, Thẩm Khinh Vi đòi đi ngủ, tối qua chơi quá muộn, bây giờ buồn ngủ không thôi, Ngân Tranh để cô dựa vào người mình nghỉ ngơi, Thẩm Khinh Vi dứt khoát nằm trên đùi Ngân Tranh, những sợi tóc của cô quấn lấy cổ tay Ngân Tranh, từng sợi từng sợi.
"Sư tỷ, đến nơi thì gọi em nhé."
Ngân Tranh cúi đầu, vén tóc ra sau tai cho cô, lộ ra góc nghiêng xinh đẹp tinh xảo, cô ấy gật đầu: "Ừ."
Thẩm Khinh Vi yên tâm nhắm mắt lại.
Ngân Tranh dựa vào ghế, nghe những người xung quanh đang oán thán hoặc nói chuyện, nơi này chỉ có một mình cô ấy yên tĩnh, khi tàu hỏa đi được hơn nửa đường, Ngân Tranh nhắn tin cho sư thúc, hỏi tình hình của sư phụ.
Sư thúc trả lời cô ấy: Không có tin tức của sư huynh, hai đứa về trước đã, đợi qua sinh nhật Khinh Vi rồi sẽ xuống núi tiếp.
Ngân Tranh cúi đầu, nhìn góc nghiêng đang say ngủ của Thẩm Khinh Vi, từ nhỏ tới lớn, trẻ con nhà người khác đón sinh nhật, đều nhận được quà sinh nhật, bánh kem, nhưng vào ngày sinh nhật của mình, Thẩm Khinh Vi lại phải ngâm trong âm trì, suốt một ngày một đêm.
Đó là vì thể chất đặc thù của Thẩm Khinh Vi.
Khi vừa tới Âm Dương Môn, cách năm ba hôm Thẩm Khinh Vi sẽ phải ngâm âm trì, mỗi lần ngâm xong mắt đều sưng đỏ rất lâu, vì khóc quá nhiều do đau đớn.
Âm trì, là nơi tụ họp tất cả oán niệm, dương khí bổ dưỡng, âm khí cũng bổ dưỡng, nhưng hấp thụ âm khí giống như đọa thai hoát cốt, Thẩm Khinh Vi lại có thể chất đặc thù, sư phụ nói cơn đau của Thẩm Khinh Vi đau gấp mười lần người thường, trước giờ Ngân Tranh đều thương yêu cô, mỗi lần đều ước có thể ngâm âm trì thay cô, Thẩm Khinh Vi trốn mấy lần, đều là do Ngân Tranh che giấu, sau này Ngân Tranh bị sư thúc trách phạt, bị Thẩm Khinh Vi tận mắt chứng kiến, từ đó về sau, Thẩm Khinh Vi liền ngoan ngoãn đi ngâm âm trì.
Tới hôm nay, sinh nhật mỗi năm Thẩm Khinh Vi đều phải ngâm một ngày một đêm.
Ngân Tranh thương yêu vấn tóc cho Thẩm Khinh Vi, để cơ thể Thẩm Khinh Vi dựa lên đùi cô ấy, làm tư thế gối đầu thoải mái, ngập đầu mũi Thẩm Khinh Vi là hương đàn hương, cô hoang mang nhớ lại lúc nhỏ, cô và Ngân Tranh thường xuyên chơi trốn tìm, nhưng mỗi lần cô đều có thể nhanh chóng tìm được Ngân Tranh, là dựa vào mùi đàn hương này.
Ngửi được hương thơm quen thuộc, Thẩm Khinh Vi hài lòng ôm lấy sư tỷ trước mặt.
Ngân Tranh bị ôm không kịp trở tay, cô ấy đang ngủ đột nhiên phát hiện hai cánh tay ôm lấy eo mình, chiếc đầu vùi vào bụng mình, hô hấp đều đặn, hơi thở phả lên lớp quần áo mỏng mang, luồn qua da thịt, giống như có nguồn điện yếu ớt, kích thích cơ thể Ngân Tranh tới căng cứng.
"Khinh Vi?" Hai tay Ngân Tranh đặt trên người Thẩm Khinh Vi, khẽ gọi hai tiếng, không có phản ứng, cô ấy cúi đầu, nhìn Thẩm Khinh Vi vẫn còn đang trong cơn mộng mị, không biết mơ thấy chuyện gì, khuôn mặt Thẩm Khinh Vi còn mang theo nụ cười.
Bàn tay muốn kéo Thẩm Khinh Vi ra của Ngân Tranh dừng giữa không trung, cuối cùng đặt lên vai Thẩm Khinh Vi, rất giống lúc nhỏ khi còn ngủ chung, bản thân cũng từng khẽ dỗ dành Thẩm Khinh Vi như thế.
Giấc mơ của Thẩm Khinh Vi rất dài, rất dài.
Cô mơ thấy lúc nhỏ chơi trèo cây, Ngân Tranh ở dưới gốc cây sốt ruột gọi tên cô, mơ thấy lúc ngang bướng, Ngân Tranh cầm roi trên tay, giả vờ muốn đánh cô, còn mơ thấy lúc bản thân trốn đi, Ngân Tranh khẽ gọi tên mình.
Hết lần này tới lần khác, dùng âm thanh thuần khiết lại lạnh lùng ấy, gọi: "Khinh Vi?"
Thẩm Khinh Vi mở mắt, mới phát hiện đã tới nhà ga.
Ngân Tranh cúi đầu: "Ngủ giỏi đấy, gọi em mấy lần rồi mà không có phản ứng."
Thẩm Khinh Vi mở mắt, có chút hoang mang, Ngân Tranh nắm lấy tay cô: "Xuống thôi."
"Vâng." Thẩm Khinh Vi ngoan ngoãn đi sau lưng Ngân Tranh, Ngân Tranh quay đầu, nhìn cô ngoan ngoãn hiếm thấy như thế, dáng vẻ có chút giống lúc nhỏ, cô ấy hỏi Thẩm Khinh Vi: "Nằm mơ thấy gì thế?"
"Mơ thấy lúc nhỏ." Thẩm Khinh Vi nói: "Em không nghe lời, không chăm chỉ học vẽ bùa, chị tụt quần em ra rồi đánh một trận."
Ngân Tranh: ...
Khi đó là mùa đông, quần áo rất dày, hơn nữa nào có tụt quần, bên trong còn mặc quần giữ nhiệt nữa mà.
Ngân Tranh không lên tiếng, giữ im lặng, Thẩm Khinh Vi được dắt xuống tàu, cô hỏi: "Sư tỷ, hôm nay phải lên núi à?"
Âm Dương Môn ở sườn núi, tối nay Thẩm Khinh Vi không có sức leo núi, cô nài nỉ Ngân Tranh: "Mai rồi về nhé."
Thật là muốn làm phản rồi, Ngân Tranh vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ tới việc sau khi quay về Thẩm Khinh Vi phải ngâm âm trì, không tránh khỏi đau lòng, gật đầu: "Được."
"Vậy chúng ta tới nhà nghỉ dưới tầng đi." Thẩm Khinh Vi đột nhiên phấn chấn: "Em đi đặt phòng!"
Ngân Tranh đi theo sau cô vào nhà nghỉ.
Nhà nghỉ không lớn, có mấy bàn khách, nhìn có vẻ là khách du lịch, đều là những người trẻ tuổi, có người còn cầm máy ảnh trên tay, có người đang nghịch điện thoại, cô gái ngồi trong cùng hỏi: "Sao Hiểu Thần vẫn chưa xuống nhỉ?"
"Đang chơi game." Một cô gái khác trả lời: "Bây giờ cậu ấy điên rồi, ngày ngày chỉ biết chơi game thôi."
"Là cái trò kinh dị kia à?" Bờ vai cô gái run lên: "Sao cậu ấy lại dám chơi nhỉ, không khéo thật sự biến mất giống những người khác cũng nên."
"Phì phì phì." Mấy người khác phỉ nhổ cô gái đang lên tiếng.
Thẩm Khinh Vi cầm thẻ phòng nói với Ngân Tranh: "Chị ngồi đây đợi một lát nhé, gọi đồ ăn đi, em đi cất hành lí."
Ngân Tranh ngồi ra bàn ăn gật đầu, Thẩm Khinh Vi ra sân sau tìm phòng, lúc đi qua một căn phòng phát hiện không khóa, mở nửa, cô liếc mắt nhìn, bên trong có một cậu trai đang đứng giữa phòng, đeo hololens, trong phòng ngoài cậu trai không còn ai khác, Thẩm Khinh Vi hiếu kì nhìn nhiều thêm hai cái.
Cậu trai tên Hiểu Thần, đang đứng lựa chọn giao diện trong trò chơi, nút xanh và nút đỏ đồng thời sáng lên, trái tim Hiểu Thần tăng tốc, nghe nói ấn nút xanh này, có thể tiến vào một thế giới khác, hơn nữa cũng không quay lại được nữa, tháng này đã có ba người chơi mất tích, mà cậu, muốn lựa chọn như thế.
Trên giao diện xuất hiện đồng hồ đếm ngược, mười, chín, tám, bảy...
Lòng bàn tay Hiểu Thần rịn mồ hôi, cậu hít thở sâu, ấn lên nút xanh, nhưng không có phản ứng, Hiểu Thần nhíu mày, tiếp tục ấn thêm hai lần, nhưng vẫn không phản ứng, cùng lúc đó, giao diện hiện lên một dòng chữ đỏ: Trò chơi xuất hiện sự cố, hiện tại cưỡng chế kết thúc trò chơi.
Một tiếng thở khẽ, Hiểu Thần thoát khỏi tròi chơi, cậu đặt hololens xuống, vẫn có chút khó hiểu, hoàn toàn không chú ý tới việc chiếc hololens của bản thân đã lặng lẽ thay đổi hướng trong lúc tháo xuống, ngắm chuẩn về phía cửa rồi kêu lên những tiếng tít tít tít.
Mà ngoài cửa, ban nãy Thẩm Khinh Vi vừa đứng đó.
...
Chú thích:
. Hologram có thể gọi là hình ảnh nổi chiều, là một thuật ngữ phổ biến chỉ một bức ảnh phẳng - nhưng nhờ sự bố trí các chi tiết sao cho chúng phản xạ ánh sáng một cách thích hợp mà hình ảnh nổi lên có chiều sâu.
Hologram là hình ảnh thuật trình chiếu trong không gian giúp ta có thể quan sát vật thể ở dưới nhiều góc độ khác nhau như quan sát vật thể thật trước mắt.
. Hololens: là thiết bị đeo với đầy đủ các thành phần như một máy tính hoàn chỉnh bao gồm cả một CPU, GPU và bộ xử lý ba chiều chuyên dụng, có thể biến thế thực thành thế giới ảo hết sức độc đáo. Nó cho phép người dùng biến thế giới thực thành một môi trường ảo với các hình ảnh D hiển thị ngay trước mắt