Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Gặp nạn
Diệp Kết Mạn ngồi sao chép liên tục, chép đến khi màn đêm buông xuống.
Nàng cũng không biết trải qua bao lâu, trong lúc đó chỉ có Thư nhi tiến vào thắp nến, sau lại thay đổi một lần nước trà đã nguội. Diệp Kết Mạn cũng không đoái hoài uống một hớp, cố hết sức động bút, mong muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ có ngòi bút ma sát lên trang giấy được vuốt phẳng phát ra tiếng xào xạc.
Lúc sao chép những phần cuối, cánh cửa đột nhiên bị gõ vang. Diệp Kết Mạn tưởng Thư nhi, động tác trên tay dừng một chút, cũng không quay đầu lại đáp: "Vào đi.".
"Kẽo kẹt.".
Cửa phòng bị đẩy ra, lập tức vang lên giọng ôn hòa của Thư nhi: "Thiếu phu nhân, có khách đến.".
Diệp Kết Mạn nghe vậy nao nao, không rõ đã trễ thế này thế này mà khách nào còn tới đây. Vừa mới tới Bùi phủ, ngoại trừ hai nha hoàn Thư nhi và An nhi được an bài cho mình ra, những người khác hoàn toàn xa lạ, giống như không quen biết. Bùi phu nhân thái độ quá rõ, nàng ở trong Bùi gia cũng không được bà ta hài lòng gì cho mấy. Nghĩ như vậy, Diệp Kết Mạn quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ rơi vào cửa.
Chỉ thấy đứng ở cửa là một nữ tử tuổi còn trẻ, trên người khoác áo choàng mỏng manh, bên trong là kiện quần áo đỏ rực, làm cho khuôn mặt càng thêm quyến rũ, thoạt nhìn độ chừng hai mươi tám tuổi. Lúc này nữ tử nhìn thấy Diệp Kết Mạn quay đầu lại, hướng nàng khẽ cười cười, lập tức nắm vạt áo đi vào cửa, trong miệng hô: "Chào Thiếu phu nhân.".
"Xin chào.". Diệp Kết Mạn để cây bút trong tay xuống, lễ độ đứng lên gật đầu, sau đó có chút nghi ngờ nói: "Không biết cô nương là...?".
"Thiếu phu nhân, đây là nữ nhi của chú Uông quản gia.". Một bên, Thư nhi thấy thế liền vội vàng giới thiệu, nhưng mà tựa hồ cũng không biết ý đồ của đối phương đến đây, nàng quay đầu trù trừ hỏi: "Uông tỷ tỷ, trễ như thế còn đến chỗ Thiếu phu nhân, có việc gì sao?".
Uông Tư Thiến hơi gật đầu, ánh mắt đảo qua xấp giấy đặt trên bàn, lên tiếng nói: "Thiếu phu nhân còn đang sao chép gia quy sao? Như thế nào rồi?".
Diệp Kết Mạn biết được việc này cũng không là bí mật gì, bởi vậy gật đầu, ôn nhu đáp: "Mất công Uông cô nương lo lắng, chép một canh giờ nữa hẳn là có thể hoàn thành.".
"Lúc ta dùng bữa tối thì nghe cha kể lại chuyện ban ngày, có chút không yên lòng. Thiếu phu nhân chép liên tục nhiều như vậy, chắc là đến khi hoàn thành sẽ rất khó chịu. Bởi vậy ta cố ý mang cái này tới.". Uông Tư Thiến giải thích vài câu, sau đó lập tức lấy từ trong lòng ra một bình sứ màu đỏ, hướng về phía Diệp Kết Mạn đưa qua, "Đây là thuốc mỡ cường gân hoạt huyết, xóa sạch đau nhức nơi cổ tay, thoa vào thì ngày mai Thiếu phu nhân sẽ cảm thấy dễ chịu.".
Diệp Kết Mạn thấy thế thật ra hơi có chút kinh ngạc, nàng ngượng ngùng nói: "Sao có thể làm phiền cô nương...".
"Thiếu phu nhân không cần khách khí. Tình cảnh của ngươi chung quy thì chúng ta cũng hiểu chút ít, cũng thông cảm rất nhiều. Gia quy chép xong thì tốt, thuốc này cũng không phải là vật phẩm quý giá gì, Thiếu phu nhân cứ cầm đi.". Uông Tư Thiến đơn giản cầm lọ thuốc nhét vào trong tay đối phương. Diệp Kết Mạn ngược lại cũng không từ chối nữa, nói lời cảm tạ: "Thực sự là rất cảm ơn Uông cô nương, ngày khác lúc rảnh rỗi nhất định tới cửa nói lời cảm tạ.".
Uông Tư Thiến cười lắc đầu, nói cáo từ: "Đồ đưa đến rồi, thời gian không còn sớm, ta cũng không quấy rầy Thiếu phu nhân tiếp tục sao chép gia quy, để tránh khỏi kéo dài thời gian. Lần tới trở lại tìm Thiếu phu nhân.".
Chờ Thư nhi tiễn Uông Tư Thiến đi khỏi, Diệp Kết Mạn đi trở về bên cạnh bàn ngồi xuống, quan sát bình sứ trong tay một lúc, lập tức đẩy ra nắp bình. Một mùi thơm nhàn nhạt lập tức tự miệng bình tràn ra. Ngực Diệp Kết Mạn có chút ấm áp, thầm nghĩ trong Bùi phủ không phải ai cũng là kẻ bất lương rắp tâm hại người. Ban ngày lúc kính trà, tên Bùi Nghiêu Viễn kia cũng đứng ra nói giúp mình. Mà hai nha hoàn Thư nhi và An nhi cũng hết sức tốt bụng. Cho dù sau này có khó khăn, nhưng mà bây giờ thấy có người đối xử tốt với mình như vậy Diệp Kết Mạn cũng đỡ lo lắng hơn.
Nghĩ như vậy, Diệp Kết Mạn khẽ mỉm cười một cái, nghiêng bình sứ một chút, nhất thời miệng bình chảy ra thuốc mỡ màu trắng, xoa tới cổ tay, da thịt liền có cảm giác mát lạnh, quả nhiên đau xót ban đầu giảm rất nhiều.
Khi Thư nhi trở về, Diệp Kết Mạn đã một lần nữa chấp bút bắt đầu viết. Nàng nhìn bình sứ cạnh Diệp Kết Mạn, ở sau lưng giật giật môi, đáy mắt có chút trù trừ thoảng qua, sau đó cũng không nói gì.
Khi Diệp Kết Mạn nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy Thư nhi đã quay trở lại đi tới bên cạnh mình, nàng ôn nhu nói: "Khuya lắm rồi, Thư nhi ngươi đi ngủ trước đi. Ta còn phải chép chút nữa cho xong.".
Thư nhi lắc đầu: "Không sao đâu, nô tỳ còn chưa buồn ngủ, ta đợi Thiếu phu nhân chép xong. Chắc là dì Châu còn chưa ngủ, đến lúc đó đi cùng Thiếu phu nhân tới chỗ Phu nhân một chuyến. Ngày mai Phu nhân thức dậy sớm, sợ là không kịp đưa qua.".
Diệp Kết Mạn nghe ra ngữ khí kiên quyết của Thư nhi, ngược lại cũng không từ chối nữa.
May mà tốc độ sao chép nhanh hơn so với dự liệu của Diệp Kết Mạn rất nhiều, lúc hoàn thành cũng không quá muộn. Có lẽ là bởi vì thuốc mỡ làm giảm bớt đau đớn, bất quá chỉ qua một canh giờ, nàng đã có thể hoàn thành. Khi buông bút lông trong tay xuống, Diệp Kết Mạn rốt cục thở phào một cái, nàng cảm thấy cả ngày ngồi đến sống lưng cũng cứng ngắc không gì sánh được, phía giữa lưng càng đau hơn, cổ tay giống như là sắp sửa gảy mất.
"Thiếu phu nhân, uống một ngụm trà đi.". Thấy thế, Thư nhi đưa lên một ly trà, chờ Diệp Kết Mạn dùng tay trái tiếp nhận, nàng mới tiến lên hỗ trợ sửa sang lại một xấp giấy thật dầy trên bàn, tìm dây cột lại sau đó ôm vào trong lòng.
"Đi thôi.". Diệp Kết Mạn cất giọng, liền đỡ bàn đứng lên, lo lắng nếu tới trễ sẽ uỗng phí công sao chép cả đêm. Lúc đứng dậy, nàng chỉ cảm thấy thân thể như là vừa đánh nhau với người khác, không có một chỗ nào không khó chịu. Dù vậy, Diệp Kết Mạn vẫn cắn răng, hướng Thư nhi ý bảo lập tức đi ra cửa.
Lúc này ngoài cửa sổ sắc trời đã tối hẳn, bất quá tối nay sao sáng ngời. Hơn nữa trong sân có treo đèn lồng, đi lại cũng không khó khăn. Một chân Diệp Kết Mạn vừa bước qua cửa, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngừng lại, quay đầu nhìn một vòng trong phòng.
Sau lưng, trong phòng không động tĩnh gì, cũng nghe không được một chút âm thanh nào. Tầm nhìn Diệp Kết Mạn thật nhanh đảo qua gian phòng, nàng thoáng nhìn khoảng trống một hồi lâu, đáy mắt nổi lên nghi hoặc nhàn nhạt. Nàng cố sao chép gia quy, trong lúc nhất thời không có chú ý Kỷ Tây Vũ đi đâu về đâu, lúc này mới phát hiện hình như không nhìn thấy ma nữ chướng mắt kia nữa. Nhưng mà Kỷ Tây Vũ không ở trong phòng thì đi đâu rồi? Nhớ tới chuyện ban ngày, trong đầu Diệp Kết Mạn bỗng nhiên xẹt qua một ý niệm. Chẳng lẽ nàng...
"Thiếu phu nhân?"
Nghe được tiếng Thư Nhi gọi, Diệp Kết Mạn mởi lấy lại tinh thần quay trở về, vội vã lên tiếng, lúc này mới một lần đi ra ngoài cửa.
Lúc này đã gần đến giờ hợi, trên hành lang dài sâu thẳm của Bùi gia treo lên đèn lồng, tản ra ánh sáng mờ ảo. Người đi lại thưa thớt, thỉnh thoảng mới đụng tới mấy tên hạ nhân vội vã lướt qua. Bùi phủ rộng lớn lâm vào trong yên lặng. Trước người, Thư nhi cầm theo một cái đèn lồng màu đỏ, giúp Diệp Kết Mạn rọi đường đi, gia quy được sao chép thì bị nàng tiếp nhận ôm vào lòng. Có lẽ là tâm tình bị hoàn cảnh ảnh hưởng, Diệp Kết Mạn luôn cảm thấy xung quanh mang theo vài phần lạnh lẽo kỳ quái. Lúc này là buổi tối, khắp nơi đều tản ra không khí cô quạnh, đặt mình trong đó, vẫn là cảm thấy không hợp.
Giờ hợi: từ giờ tới giờ đêm.
Hai người lo lắng dì Châu đi ngủ sớm, cước bộ cũng tăng nhanh hơn. Nhưng mà ngại vì Diệp Kết Mạn ngồi một ngày, đi đứng khó khăn, đi không bao lâu liền thở hồng hộc. Thư nhi cẩn thận tỉ mỉ phát hiện, chậm lại cước bộ, nhẹ giọng ân cần nói: "Thiếu phu nhân ổn không?".
"Không sao, nhịn một chút thì tốt rồi. Nếu tiếp tục trì hoãn thời gian không tốt lắm.". Diệp Kết Mạn khẽ cắn môi, tiếp tục đi về phía trước.
"Thiếu phu nhân kiên trì một chút nữa, rất nhanh thì đến rồi.".
Hai người lại đi một quãng nữa, hành lang phía trước xây qua một hồ nước. Nơi này cách sân lớn khá xa, đường đi cũng u ám rất nhiều. Thư nhi dặn dò "Cẩn thận", sau đó hạ đèn lồng thấp xuống, nỗ lực giúp Diệp Kết Mạn thấy rõ ràng hơn.
Trán Diệp Kết Mạn thấm ướt mồ hôi, đáy mắt hiện lên thần sắc nhẫn nại. Nàng nắm thật chặt một xấp giấy trong lòng, khẽ cúi đầu nhìn đường. Đang lúc chuyên tâm, chợt nghe bên tai hạ xuống thanh âm nhỏ vụn, Diệp Kết Mạn còn chưa kịp nghiêng đầu, phía sau gáy đột nhiên bị một lực mạnh đánh vào. Nàng đi đứng vốn yếu đuối, bị va chạm như thế, trong miệng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cả người nhất thời lảo đảo ngã về trước.
"Phù phù."
Đột nhiên có âm thanh rơi xuống nước, Thư nhi đi phía trước vội vã dừng lại, nàng xoay phắt người nhìn về phía hồ nước, liếc mắt thì nhìn thấy giấy trắng mực đen rơi khắp nơi trên mặt nước, đáy lòng nàng trầm xuống, một cái chớp mắt tiếp theo liền thấy được trong hồ bọt nước văng khắp nơi lộ ra bóng dáng Diệp Kết Mạn đang giãy dụa. Thấy thế, tay phải Thư nhi run lên, đèn lồng nhất thời rớt ở trên cỏ, phát ra tiếng thanh thúy.
"Thiếu phu nhân!".
Diệp Kết Mạn cảm thấy trước mắt tối sầm, nước trong hồ lạnh lẽo nhất thời xâm chiếm thân thể, vọt tới trước mũi, làm nàng sặc đến đau nhói cổ họng. Cảm giác vô lực siết chặt thân thể của nàng, tay nàng với vài cái, liền cảm thấy cổ tay quả thực sắp gảy mất, không còn chút lực nâng lên, chỉ có thể buông xuôi. Thân thể nặng nề như là một tảng đá, dần dần chìm vào trong nước. Mà ngực rất nhanh có cảm giác tắc nghẽn truyền đến, bên tai mơ hồ nghe được tiếng thét rất to, lại thoáng như cách hai thế giới hoàn toàn khác biệt, mơ hồ không rõ. Cả người đều không giống như là của mình, ngoại trừ áp lực, cái gì đều không – cảm giác được.
Trong nháy mắt ấy, đáy lòng Diệp Kết Mạn có thanh âm vang lên, không ngờ mình mới tới Bùi phủ ngày thứ hai, nhanh như vậy lại phải chết.
Trạng thái mơ mơ hồ hồ như vậy cũng không biết giằng co bao lâu, nhanh như là qua mấy hơi thở, lại chậm như đã trải qua hàng thế kỷ. Cho đến khi Diệp Kết Mạn chợt thấy cổ tay cảm giác được một trận đau đớn, so với trước còn lạnh hơn mấy lần, lúc này nàng mới giật mình hoảng hốt, mắt vốn đã khép lại cũng rốt cục chậm rãi mở ra.
Nước ao trong suốt, nhuộm ra một mảnh bóng đen mông lung. Gương mặt tái nhợt phản xa trong mắt Diệp Kết Mạn, trong bóng đêm hình như có sương mù nhàn nhạt nhạt, làm cho cặp đồng tử u hồng càng thêm quỷ mị, tròng mắt trắng dờ càng lộ rõ, kinh người không gì sánh bằng. Ngay phía trước tầm mắt là vô số tóc đen như mực tản ra trong nước, không có giới hạn nổi lơ lửng xung quanh. Diệp Kết Mạn khó khăn giật giật môi, nhận ra nữ tử trước mắt, nhưng mà hoàn toàn nói không nên lời. Nàng không rõ Kỷ Tây Vũ tại sao lại xuất hiện ở trước mắt mình, cũng không hiểu đây rốt cuộc là ảo giác của mình hay là sự thật. Cảm giác ngực hít thở không thông truyền tới càng ngày càng mạnh, hơi thở chết chóc bao phủ vào đầu, Diệp Kết Mạn cảm giác như có cái gì đó từ trong thân thể mình bị rút đi. Mắt của nàng như là nhịn không được, lại bắt đầu chậm rãi trầm xuống.
Bên môi bỗng nhiên bị cảm giác mềm mại lãnh lẽo phủ lên, lạnh như là tuyết vào đông, lạnh đến nỗi Diệp Kết Mạn phải run rẩy. Từ trong thân thể ra bên ngoài mất đi cảm giác bị kiềm hãm. Sau một khắc, bóng tối hoàn toàn nhấn chìm lấy nàng.