Edit: Đa Mộng
Beta: Trangki
Là một trong những thành phố phồn hoa nhất thế giới, hội tụ các loại văn hóa trên thế giới, ban đêm ở New York rất thần bí mà mê hoặc, đèn nê ông hoa mỹ giống như bộ quần áo đẹp nhất của nó. Nó có thể phóng túng như quán bar, mang một màu xám ám muội. Đồng dạng nó cũng có thể trưng ra một mặt đẳng cấp cao quý và giàu văn hóa như Broadway với các nhà hát ở hai bên đường, những chiếc xe đẩy tay dừng lại ven đường, cùng một vài quán bar mà bên trong bài trí theo các loại phong cách âm nhạc: rock, blues, jazz ………
Dù đã khuya nhưng sinh hoạt của mọi người lại như là vừa mới bắt đầu _ nhà hàng đặc sắc với hương vị rất khác biệt đông như trẩy hội, phần lớn là du khách đến từ các nơi trên thế giới cùng với đám người thích cuộc sống về đêm.
Bất quá lần đầu tiên Bạch Thiên Nghiêm đến New York, lại không có hưng trí muốn đi thể nghiệm.
Rạng sáng ba giờ, từ hội trường biểu diễn về nhà, y vẫn như trước một mình một người ngồi ở trên sô pha phòng khách, từ từ nhắm hai mắt lại ngủ. Mà cầu hồ ly thì nằm nghiêng ở bên chân y, bốn chân chỏng vó lên mà ngủ (=..= tư thế ngủ ẹp qué).
Bỗng nhiên cửa bị chìa khóa nhẹ nhàng mở ra, Lăng Nhất Quyền một thân tây trang tuyết trắng thường ngày xuất hiện ở cửa. Trên gương mặt tinh xảo vẫn thanh đạm như trước, vạn năm không đổi, tầm mắt lại trong nháy mắt khóa chặt Bạch Thiên Nghiêm ở trên sô pha.
Lỗ tai cầu hồ ly run lên, nó phản ứng nhanh nhất, lập tức nhảy dựng lên bay tới cậu, đôi mắt to màu xanh lưng tròng, ủy khuất lại ngây thơ, tràn đầy tưởng niệm đối với Lăng Nhất Quyền.
Lăng Nhất Quyền xoay người sờ sờ cái bụng nhỏ của nó, rất nhanh liền phát hiện nó đã lấy lại thể trọng.
Bạch Thiên Nghiêm đứng ở trước cửa ra vào, nhợt nhạt mỉm cười “Cậu đã trở về.”
Lăng Nhất Quyền sờ cầu hồ ly, không có ngẩng đầu nhìn y.
Bạch Thiên Nghiêm vẫn duy trì mỉm cười nhàn nhạt như cũ, nhưng yết hầu lại hơi cứng lại. Y tưởng rằng mình đã có thể bình tĩnh đối diện người này, nhưng chỉ cần gần gũi tiến tới một chút, thì tình cảm bị đè nén này phảng phất lại bành trướng, khiến y hốt hoảng.
Rất nhiều lời muốn nói với người này, nhưng sau một hồi xoay chuyển, những lời này lại bị y khắc chế bóp nát. Cuối cùng, y lựa chọn một đề tài bình thường nhất: “Buổi biểu diễn hôm nay trông cậu rất tuyệt.”
Y nói rất thành khẩn, cứ như y đợi cả một buổi tối cũng chỉ vì nói với Lăng Nhất Quyền một câu này.
Cái tay sờ cầu hồ ly của Lăng Nhất Quyền hơi hơi khựng lại, lại như trước không có ngẩng đầu. Qua một hồi lâu mới trầm thấp mà hàm hồ “Ân” một tiếng, có vẻ hơi quái.
Sau đó cũng không chờ Bạch Thiên Nghiêm nói, cậu đứng lên nói thẳng: “Tôi đi.”
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Thiên Nghiêm rất nhanh đóng cửa lại rời đi, từ đầu đến cuối đều không có trao đổi ánh mắt với y.
Bạch Thiên Nghiêm không nói gì nhìn cửa đóng lại, thật lâu cũng không có nhúc nhích.
Đứa bé này, đã muốn chán ghét mình đến mức ngay cả nói chuyện cũng không nguyện ý sao……
Ngày hôm sau, không biết là đúng dịp hay là vì nguyên nhân gì khác, một vị khách quen thuộc tới cửa. Nháy mắt khi Bạch Thiên Nghiêm nhìn thấy đối phương, tim phảng phất bị siết một cái, nhưng đã lập tức khôi phục bình tĩnh, vẫn duy trì lễ phép cơ bản mời người vào trong nhà.
Vị khách này là một cô gái khá xinh đẹp mĩ lệ, mái tóc vàng ánh kim rất có khuynh hướng cảm xúc, nhưng sắc mặt của cô thật sự không thể nói là đẹp, mặc dầu đã cực lực khắc chế, nhưng vẫn tràn ngập chán ghét.
“Tại sao ông còn ở bên cạnh anh ấy? (oh cái đồ vô duyên >”