Trong bóng đêm, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng vận hành của dụng cụ nào đó vang lên, quy luật mà băng lãnh.
Mùi thuốc khử trùng gay mũi vây lấy y, tâm tình lo âu, đồng thời, lại mơ hồ ngửi thấy một tia lãnh hương khiến y an tâm.
Rất giống hơi thở của một người nào đó.
Người đàn ông theo bản năng mở mắt, đầu tiên ánh vào mắt là một mảnh tối đen, tiếp đó trong u ám có thể mơ hồ hiện ra trần nhà màu xanh đậm……
Y giật giật, phát hiện mình nằm ở trên giường bệnh, miệng mũi còn mang mặt nạ dưỡng khí, mu bàn tay còn cắm ống tiêm.
Nơi này hình như là bệnh viện.
Mình thế nhưng được cứu sao? Trên người tựa hồ không có vết bỏng nào —
Mơ mơ màng màng chỉnh đốn lại suy nghĩ, đồng thời, người đàn ông theo bản năng quay đầu nhìn về phía bên phải mình, nhất thời, một khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người hít thở không thông xuất hiện trước mắt.
Lông mi người nọ dày đậm, diễm lệ nhẹ rũ, khoảng cách hai người gần đến mức y có thể cảm thấy hơi thở đối phương thở ra.
Ngủ ở chính mình bên người cư nhiên là……
Người đàn ông cứng đờ, đầu phất cái liền mộng, hiển nhiên là khá ngoài ý muốn với tình huống trước mắt.
Dù sao, người này cũng đã xa lánh y mấy tháng nay.
Người đàn ông nghĩ nghĩ, tầm mắt lại vì một cỗ thuốc mỡ cay đắng dời xuống, cho đến khi dừng lại ở hai tay đặt ở trên bụng mình của đối phương.
Chỉ liếc nhìn một cái, nháy mắt, hai mắt Bạch Thiên Nghiêm liền đỏ, và y cũng đã hiểu rõ —
Lăng Nhất Quyền vẫn luôn có một đôi tay rất xinh đẹp, da tay nhẵn nhụi như gốm sứ, hầu như tìm không thấy một chút tì vết.
Nhưng giờ phút này, tay cậu lại phảng phất như bị bàn ủi nghiền áp qua, đứt vài cái móng tay không nói, mỗi một ngón tay đều sưng đến mức muốn chảy máu. Nghiêm trọng nhất là nơi lòng bàn tay.
Vì phần lớn lòng bàn tay của Lăng Nhất Quyền đều bị phỏng, sau khi tiến hành phẩu thuật, trên lòng bàn tay bôi thuốc đặc chế. Mùi mà Bạch Thiên Nghiêm mới vừa ngửi thấy, chính là từ thứ thuốc này.
Là cậu ấy cứu mình……
Nhận thức này khiến tim Bạch Thiên Nghiêm chợt đau đớn, đầu óc mê muội cũng dần dần nhớ đến một vài hình ảnh ở hiện trường hoả hoạn.
Thời điểm kia, tuy rằng y lâm vào hôn mê, nhưng vẫn có thể nghe được một số âm thanh. Y nhớ rõ Lăng Nhất Quyền ở ngoài tòa nhà gọi y, tuy cũng không rõ ràng, lại vẫn có thể nghe ra giọng thét lên đã khàn khàn……
Đang lúc Bạch Thiên Nghiêm lâm vào hồi ức, Lăng Nhất Quyền vốn đang im lặng nằm thẳng lại dần dần trở nên rối loạn.
Phảng phất như chìm vào ác mộng tuyệt vọng nào đó, hơi thở cậu dần dần trở nên dồn dập, lông mi không ngừng run rẩy, từng tầng mồ hôi lạnh không ngừng từ trên mặt cậu toát ra. Đến khi Bạch Thiên Nghiêm lấy lại tinh thần, phát hiện sự dị thường của cậu, thì cậu đã không thể khống chế cảm xúc, cả người xao động, hai tay bị thương giãy dụa như muốn nắm lấy gì đó.
“Nhất Quyền!” Bạch Thiên Nghiêm hoảng sợ, vội vàng lay cậu, cả thân hình người sau chấn động, phút chốc mở mắt.
Hiển nhiên tâm tình của Lăng Nhất Quyền còn chưa từ trong ác mộng vừa rồi bình tĩnh lại, hai mắt thất thần vẫn trừng lớn như trước, toàn thân cứ như bị rút sạch máu, từng trận rét run, ngay cả tóc cũng ướt đẫm.
Cậu thở hổn hển, qua một hồi lâu mới cương ngạnh chuyển tầm mắt qua Bạch Thiên Nghiêm bên cạnh, giống như đang xác nhận gì đó, gắt gao theo dõi y.
Người đàn ông nhẹ nhàng vén sợi tóc dán trên trán cậu lên, dừng ở ánh mắt cậu, vừa muốn nhẹ giọng an ủi, ngay lúc đó, Lăng Nhất Quyền lại bỗng nhiên cắn lên cổ y!
“Ô!” Kịch liệt đau đớn khiến Bạch Thiên Nghiêm thét lớn một tiếng, y có chút không rõ tình hình nên cũng không dám lộn xộn, đối phương truyền sự run rẩy đến y thông qua đồng phục bệnh nhân, tựa như một đứa trẻ bất lực. Nhưng lập tức, y lại nghĩ tới bàn tay đối phương còn đang bị phỏng nghiêm trọng mới lập tức vội vã nói: “Tay cậu –”
Nói xong liền muốn kéo ra khoảng cách hai người, lại bị Lăng Nhất Quyền mạnh mẽ ôm sát vài phần, động tác mang theo lo âu giống như đang xác nhận sự tồn tại của Bạch Thiên Nghiêm, hơi thở y vừa loạn lại vừa ướt.
Bạch Thiên Nghiêm không dám động.
Qua thật lâu, Lăng Nhất Quyền tựa vào cần cổ Bạch Thiên Nghiêm rốt cục bình tĩnh trở lại. Cậu chớp mắt, vốn muốn liếc Thiên Nghiêm thêm vài lần, cuối cùng lại mệt mỏi nhắm hai mắt lại, độ cong nơi khóe miệng cơ hồ không thể nhận ra hơi hơi rủ xuống, rồi sau đó, cố hết sức nói: “Tôi…… mơ thấy anh bị chết cháy ……”
Giọng cậu khàn khàn mà trầm thấp. Mỗi một chữ, đều giống như ao hồ tĩnh mịch, không có một tia gợn sóng.
“Lửa rất lớn, anh nằm ở bên trong, động cũng không động…… Tôi cố gắng như thế nào cũng không thể vọt tới bên cạnh anh……”
Nói tới đây, Lăng Nhất Quyền tạm dừng một lúc lâu, rốt cục mới chậm rãi nói tiếp: “Tôi nhìn thấy cây cột ngã xuống dưới…… anh không có……”
Câu nói kế tiếp, giọng cậu khàn khàn cơ hồ nghe không rõ…… Lại có lẽ, căn bản cậu không có nói gì nữa. Cậu chỉ thu lại lực đạo trên tay, hoàn toàn không để ý lòng bàn tay truyền tới đau đớn tê tâm liệt phế.
Cậu cần xác nhận sự tồn tại của người này, cần lắm so với bất cứ thời điểm nào……
Giấc mộng vừa rồi, thật sự quá chân thật, nhất là hình ảnh Bạch Thiên Nghiêm bị ngọn lửa lớn thiêu cháy đen, rõ ràng tựa như phát sinh ngay trước mắt.
Thậm chí cậu còn có thể ngửi thấy mùi thịt người bị nướng chín đáng sợ.
Nhưng…… Có thể nào không chân thật chứ……
Hiện thực ngày hôm qua, nếu cậu muộn một bước, giấc mộng vừa rồi sẽ thật sự trở thành hiện thực……
Thế nên, dù chỉ là giả tưởng, cũng có loại đau đớn muốn hít thở không thông lan khắp người……
“Chỉ là mộng mà thôi, tôi không sao ……” Bạch Thiên Nghiêm rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt tóc Lăng Nhất Quyền, tràn ngập đau lòng: “Cám ơn cậu đã tới cứu tôi……”
Đã một lần y cho rằng Lăng Nhất Quyền là vô kiên bất tồi (không có gì vững chắc mà không phá nổi, chỉ sức mạnh vô địch), không hề có nhược điểm. Nhưng mà giờ khắc này cậu tựa như triệt để dỡ xuống mặt nạ ấu thú (thú con) băng lãnh, chân thật đến nỗi khiến y không biết làm sao.
Từ khi hai người gặp lại nhau tới nay, y luôn luôn chưa từng thật sự biết Lăng Nhất Quyền thấy mình thế nào.
Đứa nhỏ này vẫn đều biểu hiện khá lạnh lùng, cũng chưa từng biểu lộ ý tưởng nội tâm gì với y.
Nhưng y cũng không để ý.
Y chỉ muốn đơn thuần đứng ở bên cạnh đứa bé này.
Khi cậu cần thì cho cậu quan tâm.
Lúc cậu không cần sẽ tự giác rời đi……
Thế nên y chưa từng nghĩ tới, đứa bé này thế nhưng sẽ vì cứu y mà bay vào hiện trường hoả hoạn tùy thời có thể sập để mạo hiểm sinh mệnh ôm y ra.
Hai tay bị phỏng nghiêm trọng như vậy, vậy hiện trường không cần nói cũng biết.
Lăng Nhất Quyền dựa vào Bạch Thiên Nghiêm, trầm mặc thật lâu, cánh môi tái nhợt hơi hơi giật giật, bỗng nhiên ngẩng đầu chậm rãi hỏi: “Lúc tôi tuổi, vì sao anh bỏ mặc tôi?”
Nháy mắt Bạch Thiên Nghiêm liền cương.
“Trả lời.”
“……” đôi môi y có chút trắng bệch, song đồng xanh sẫm của thanh niên tóc trắng kia, trông như một cơn lốc xoáy yêu dị, khiến y sinh ra một loại sợ hãi sắp bị cắn nuốt.
Đầu óc một mảnh hỗn loạn.
Thì ra, đứa bé này thế nhưng cái gì cũng nhớ rõ……
Cũng tinh tường biết y là ai……
Kia cậu lấy dạng tâm tình gì, đem “Tội phạm lừa đảo” mà mình gặp được lúc nhỏ đặt ở bên cạnh?
Lại lấy tâm tình gì, mạo hiểm cứu mình từ trong đám cháy ra?
Y hỏi không được, cũng không dám hỏi.
Càng không trả lời được câu hỏi của cậu.
Chẳng lẽ phải nói với cậu, là cha cậu cứng rắn bức tôi rời đi?
Lời như vậy sao y có thể nói ra miệng? dù sao đối phương cũng là người nhà Lăng Nhất Quyền.
Mà đối với một người từ nhỏ mất đi cha mẹ, cô đơn lớn lên như Bạch Thiên Nghiêm mà nói, từ “Người nhà” này vĩnh viễn luôn đều là sự tồn tại xa xỉ, xa xỉ đến nỗi đời này y đều vĩnh viễn muốn cũng không được.
Trầm mặc hồi lâu, yết hầu Bạch Thiên Nghiêm giật giật, cuối cùng, thong thả mà trầm trọng nói ra ba chữ mà y vẫn muốn với nói Lăng Nhất Quyền, lại thủy chung không có cơ hội nói ra khỏi miệng: “Thật xin lỗi……”
Rồi sau đó liền không lên tiếng nữa, tựa hồ đang trầm mặc mặc Lăng Nhất Quyền xử trí.
Lăng Nhất Quyền cũng trầm mặc thật lâu, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng Bạch Thiên Nghiêm.
Nhất thời, không khí trong phòng áp lực đến cực hạn, lạnh đến khiến người sợ hãi.
“Anh có biết, năm năm sau, tôi ở nơi nào vượt qua không?” Bỗng nhiên, Lăng Nhất Quyền hỏi, giọng nói rất nhẹ, nghe không ra một tia vui buồn.
Ngữ điệu tựa hồ thực bình tĩnh lại khiến tim Bạch Thiên Nghiêm hung hăng run rẩy một cái, chua xót run lên.
Hoảng hốt không nói gì.
Nhưng Lăng Nhất Quyền lại không nói tiếp nữa, tựa như cậu chưa từng hỏi Bạch Thiên Nghiêm chuyện trước kia.
“Những chuyện trong quá khứ, tôi có thể không so đo nữa.”
Lời nói Đạm mạc, theo cánh môi ướt mọng của cậu thong thả phun ra, vẫn như trước nghe không ra hỉ nộ, nhưng không biết vì sao, Bạch Thiên Nghiêm lại dần dần cảm giác được một loại cảm giác áp bách hít thở không thông.
“Nhưng, tôi muốn anh thề với tôi –”
“Cả cuộc đời còn lại, vĩnh viễn cũng không được phản bội tôi nữa.”
Lúc nói, chóp mũi Lăng Nhất Quyền cơ hồ dán sát vào y, hơi thở thở ra thực chậm, phảng phất như đang liếm trên đôi môi cánh hoa của y, cứ như hút mất hồn phách y.
Thế nên trong thế giới của y, chỉ còn lại có đôi mắt nhìn thẳng y của đối phương kia, thâm trầm như muốn cắn nuốt tất cả ánh sáng, khiến y hầu như không do dự nói ra ba chữ —
“Tôi xin thề.”
Mà Bạch Thiên Nghiêm lúc đó, cũng thật sự cho rằng, mình vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội người này nữa.
Chẳng sợ người trên toàn thế giới bức bách y.
Nhưng Bạch Thiên Nghiêm vĩnh viễn cũng không hiểu được, trên thế giới này, luôn có quá nhiều lời thề, bị hiện thực từng chút một nghiền nát.
Cũng không thể quay trở về được nữa.
===================================
Gió sớm mang theo hơi lạnh nhè nhẹ của ban đêm. Mà xa xa ánh sáng mặt trời cũng chỉ lộ ra một chút tia sáng ảm đạm.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, đêm qua hai người nói chuyện, bất tri bất giác dựa sát vào nhau đi vào giấc ngủ.
“Kịch –”
Bỗng nhiên, cửa điện tử vốn đang đóng bỗng phát ra tiếng động kỳ quái, sau đó cư nhiên bắt đầu bốc hơi …… (=..= đố biết ai tới đó)
Đèn sáng, bóng tối bị mạnh mẽ đẩy lùi, tiếp sau đó, Lăng Nhất Quyền thật không biết nói gì nhìn Đoan Trang Nam đi nhanh đến. trong tay Đoan Trang Nam còn ôm một bó hoa hồng đủ mọi màu sắc, nhưng phía trên hoa hồng còn buộc hai gà con bằng bông. (=..= quái dị)
“Chào buổi sáng.” hôm nay hắn vẫn ăn mặc khá có khí chất thân sĩ, tây trang màu đen thẳng thớm ôm gọn dáng người cao gầy của hắn, nghiễm nhiên một bộ tinh anh thương trường. Nâng kính mắt gọng vàng trên mũi lên, Đoan Trang Nam đầu tiên rất là bình tĩnh phóng mắt đến Bạch Thiên Nghiêm bọn họ đang ở trên giường, sau đó dùng giọng nói bình tĩnh như vậy nói, “Thật xin lỗi đã quấy rầy hai người, tôi đến để thăm hỏi, đây là bữa sáng của hai người, hy vọng hợp khẩu vị hai người.”
Nói xong, đem hai phần cháo thịt còn nóng bốc khói đặt ở trên bàn cạnh giường bệnh.
“Sáng sớm sáu giờ rưỡi đến thăm hỏi?” giọng Lăng Nhất Quyền cơ hồ lạnh đến mức có thể kết băng.
” Xuất phát từ sự quan tâm bạn bè không vụ lợi, nên mà.”
“……” Bạch Thiên Nghiêm cũng vừa tỉnh lại càng không biết nói gì nhìn về phía cửa điện tử kia — xem ra báo hỏng rồi. Cho nên nói a, người này có thể ở thời gian không cho phép thăm hỏi một đường thông suốt đi đến nơi này, là do thể chất đặc thù sao?
“Đúng rồi, còn có quà đây.” Lúc này, Đoan Trang Nam không biết từ đâu lấy ra một đoàn vật thể lông lá hình cầu màu trắng, tiện tay rung lên, nhất thời nhìn thấy một con cầu hồ ly mềm mềm còn đang ngủ gật treo trên tay hắn. Qua một hồi lâu, giống như nó muốn dùng móng vuốt dụi dụi mắt, nhưng móng vuốt ngắn múp tựa hồ có chút miễn cưỡng, chỉ có thể làm ra động tác giả tương tự. Sau đó mở mắt, song đồng xanh sẫm mọng nước nghi hoặc nhìn về phía Đoan Trang Nam, tiếp đó, cái mũi nhỏ hồng nhạt của cầu hồ ly kia hít hít, một cỗ hơi thở quen thuộc trong không khí khiến lông tóc nó dựng đứng lên, quay đầu liền thấy Bạch Thiên Nghiêm bọn họ.
“Ngao!!” cái chân mập mạp của cầu hồ ly cọ một phát, mạnh mẽ nhào qua!
“Cẩn thận!” hành động này khiến Đoan Trang Nam và Bạch Thiên Nghiêm giật nảy mình. Bởi vì hai người đều thấy trên đùi cầu hồ ly có nẹp chống gãy xương. May mắn Bạch Thiên Nghiêm nhanh tay, vững vàng một phen ôm chặt vật nhỏ mềm nhũn kia.
“Ngao! ngao ô! ngao ngao ngao ngao!” Cầu hồ ly cũng không màng tới cái chân đau, móng vuốt ôm một phát liền dùng sức liếm mặt và tay Bạch Thiên Nghiêm, miệng không ngừng la hét gì đó, cái đuôi nhỏ béo ú cư nhiên bắt đầu lắc lư giống như chó con.
“Ngoan, còn đau phải không? Cũng do ta không ném giỏi — chờ ta trở về cho mi thêm cơm.” Bạch Thiên Nghiêm đau lòng vuốt ve cầu hồ ly, rất nhanh đã phát hiện nó lại gầy một vòng, lưng đều là xương cốt.
“Ngao! ngao ngao ô!” Cầu hồ ly bị mò cực kỳ sung sướng, sau đó cư nhiên xoay mông dựa vào trong lòng Bạch Thiên Nghiêm, dùng móng vuốt nhỏ chỉ chỉ cái chân bị thương của mình, ủy khuất cầu sờ. (say nắng iêm ý nhắm roài nha:v)
“Ngoan.” Bạch Thiên Nghiêm cũng thật sự sờ sờ nó, vừa nhẹ lại vừa ôn nhu.
“Ngao!” Cầu hồ ly thoải mái đến mức lỗ tai đều rũ ra sau, thế nhưng còn chỉ chỉ cái mông nhỏ tròn trĩnh hoàn hảo của mình. (=.,= iểm thích đc dê)
“……” Lăng Nhất Quyền nhìn không biết nói gì, bị chính sủng vật mình bỏ rơi không nói, còn không có biện pháp ném qua một bên.
Đoan Trang Nam tiến lên phía trước vốn định cười nhạo hai câu, bỗng nhiên phát hiện tay Lăng Nhất Quyền đang xuất huyết, liền mắng: “Lăng Nhất Quyền, cậu điên rồi sao? Tay bị thương cậu còn lộn xộn, muốn hủy luôn da sao?”
Quần áo trên người Bạch Thiên Nghiêm đều dính máu cậu!
Bạch Thiên Nghiêm ở một bên vừa nghe cũng hoảng sợ, sau khi đèn bật lực chú ý của y hầu như cơ hồ đều dừng ở cửa điện tử, Đoan Trang Nam cùng cầu hồ ly, lại không chú ý tới tình trạng Lăng Nhất Quyền, nhất thời tự trách không thôi, vội vàng rung chuông.
Vài bác sĩ chuyên điều trị cho Lăng Nhất Quyền, Bạch Thiên Nghiêm rất nhanh bay tới, sau đó cảm thấy cực kỳ bất mãn đối với bệnh nhân không nghe lời Lăng Nhất Quyền này, thiếu chút nữa liền chửi ầm lên. Nhất là bác sĩ trưởng khoa, vị danh y đẳng cấp thế giới, bốn mươi bảy tuổi – Choate kia càng cảm thấy tức giận không thôi, nhưng vừa thấy bản mặt than băng lãnh Lăng Nhất Quyền, mấy lời chỉ trích lại nghẹn phun không ra, chỉ có thể dời đi lực chú ý, bắt đầu xử lý miệng vết thương của cậu.
“Sẽ lưu sẹo sao?” Đoan Trang Nam đứng ở một bên dùng tiếng Anh hỏi Choate.
“Chỉ cần nghiêm khắc làm theo phương án trị liệu của tôi, sẽ không để lại sẹo.” Choate cũng không ngẩng đầu lên trả lời, trên tay vẫn như trước bận rộn không ngừng.
Mà hai bác sĩ y bên kia thì đang kiểm tra tình trạng thân thể của Bạch Thiên Nghiêm — kỳ thật, trước đó Bạch Thiên Nghiêm lâm vào hôn mê, đại bộ phận nguyên nhân là do trúng độc CO, may mà lượng CO y hít vào trong cơ thể cũng không lớn, không phải quá nghiêm trọng, sau khi được điều trị đúng lúc, cơ bản cũng đã không có gì trở ngại.
Đúng lúc này, Lăng Nhất Quyền lại đột nhiên thản nhiên tuyên bố: “Tôi muốn xuất viện.”
“What?!” Người ở đây nhân nháy mắt bùng nổ, Lăng Nhất Quyền bị phỏng nghiêm trọng như vậy, nhập viện cũng chưa tới ba ngày, cư nhiên đã muốn xuất viện? Tùy hứng cũng không thể như vậy, sơ suất một cái thì rất khả năng miệng vết thương sẽ nhiễm trùng, nhẹ thì lưu sẹo, nặng thì thối rữa.
Nhưng cuối cùng vô luận mọi người phản đối như thế nào, thậm chí ngay cả Bạch Thiên Nghiêm khuyên bảo riêng cũng vô dụng.
Lăng Nhất Quyền quyết tâm muốn về nhà nhận hậu trị liệu.
“Tiểu quỷ, tôi mặc kệ cậu xuất phát từ nguyên nhân gì mà muốn về nhà, cũng không quản cậu là cái gì hoàng cái gì tinh! Bị phỏng cỡ như cậu, nếu muốn khôi phục hoàn toàn, chỉ y tá thông thường thì sẽ phi thường phức tạp, không phải y sĩ chuyên nghiệp căn bản làm không được!” Choate táo bạo đập bàn, lỗ mũi trên râu hình chử bát cơ hồ muốn phun ra lửa. (=.,= tưởng tượng ngọn núi lửa đang phun khói là hiểu a)
“Cho ông ba giờ dạy anh ta.” Lăng Nhất Quyền thực bình tĩnh chỉ chỉ Bạch Thiên Nghiêm bên cạnh.
“……” Bạch Thiên Nghiêm không nói gì, tuy rằng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng tựa hồ đã dính liếu đến mình rồi.
Vì thế, sự tình liền được quyết định như vậy. Mấy vị danh y trong đoàn điều trị cũng không thể không lùi mà cầu xin, yêu cầu Lăng Nhất Quyền cách mỗi ba ngày phải tới bệnh viện kiểm tra một lần. Còn Bạch Thiên Nghiêm tất nhiên bị Choate túm tới văn phòng tiến hành huấn luyện khẩn cấp.
May mà năng lực lĩnh ngộ của Bạch Thiên Nghiêm thật sự phi phàm, hơn nữa trí nhớ tốt kinh người, chỉ cần vỏn vẹn hơn hai giờ, liền nhớ toàn bộ những điều mà Choate căn dặn, còn chủ động hỏi rất nhiều vấn đề — điểm ấy khiến Choate rất là thưởng thức. (đọc bộ này cứ như đang đọc Conan, cứ là thần thánh hóa =.,=)
Lúc rời đi, vì Lăng Nhất Quyền có thân phận đặc thù nên bọn họ chỉ có thể đi lối đi riêng, bên cạnh còn có vài vệ sĩ thân thể cường tráng. Mà Đoan Trang Nam phụ trách lấy hành lý có chút khinh thường nhìn về phía Lăng Nhất Quyền đang đi ở phía trước, vụng trộm đứng đắn nói với Bạch Thiên Nghiêm: “Tôi cá một đồng, nguyên nhân người này sống chết muốn về nhà chỉ có một.”
“Ân?” Bạch Thiên Nghiêm nhướn mày.
“Tắm rửa.”
“……”
“Cũng may là anh đã tỉnh lại, không thì, phỏng chừng cậu ta sẽ phát điên. Ba ngày không tắm rửa đối với cậu ta mà nói giống như lột da, anh không phát hiện mặt cậu ta đầy vẻ đại tiện sao? (=.,=)”
“……” Bạch Thiên Nghiêm trầm mặc, nghĩ nghĩ, kỳ thật trên người Lăng Nhất Quyền vẫn rất thơm.
“Tay cậu ta bị thương, lại không cho người khác giúp cậu ta tắm, cho nên phải vất vả anh rồi.” Nói xong, còn dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm, còn vỗ vỗ vai y, “Đến thời điểm nói nhỏ cho tôi biết, tôi vẫn rất tò mò, anh biết đó, ha ha ha ha……”
“Cậu đủ chưa?”
“Dựa vào, anh cư nhiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi, đừng tưởng rằng anh diễn kịch giỏi tôi nhìn không ra…… Chẳng lẽ…… Anh làm sao mà biết được? Xem ra tôi xem nhẹ anh rồi. (chả hiểu ba mún nói zề =.,=)”
“……”
Bạch Thiên Nghiêm quyết định không thèm để ý tới người tự quyết này, đành bảo trì trầm mặc.
Lúc này, ngữ điệu Đoan Trang Nam lại đột nhiên thay đổi, rất thấp trầm, cũng rất nghiêm túc: “Bạch Thiên Nghiêm.”
Bạch Thiên Nghiêm quay đầu nhìn về phía đối phương đang đứng ngẩn người tại chỗ, lập tức cũng ngừng lại.
“Tuy rằng tôi không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào, nhưng tôi có thể nhìn ra cậu ấy thực sự để ý anh.” Đoan Trang Nam nhìn thoáng qua Lăng Nhất Quyền ở phía xa, một lát sau, mới tiếp tục nói, “Người như cậu ấy, kỳ thật khá cực đoan, cũng không dễ dàng trả giá tình cảm. Chỉ khi nào cậu ấy nhận định một người, bất luận người này xuất thân là gì, thân phận gì, cũng không quản người này là bạn hay là gì khác…… Tóm lại, cậu ấy muốn đối tốt với một người, thì tất nhiên sẽ dốc lòng.” Cuối cùng, lại bổ sung: “Anh không được làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cậu ấy nữa.”
“……”
“Có lẽ cậu ấy có thể tha thứ anh lần đầu, nhưng, vĩnh viễn không có lần thứ hai.”
Bạch Thiên Nghiêm trầm mặc thật lâu, mới thận trọng nói: “Cám ơn lời khuyên của cậu, tôi sẽ.”
Đoan Trang Nam gật gật đầu, nghiêng đầu trầm ngâm một lát, lại nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm: “Anh hôn mê hai ngày này, cậu ấy còn làm một việc, nhưng chuyện này không thể do tôi nói cho anh, đến lúc anh nên biết, cậu ấy sẽ nói cho anh. (j thế? O.o)”
Bạch Thiên Nghiêm mím môi không nói, chỉ là chậm rãi gật gật đầu.
“Chúng ta qua kia đi, cậu ấy đang nhìn về phía bên này…… Nhìn chằm chằm như thế, chẳng lẽ tôi sẽ làm gì sao?” Đoan Trang Nam không biết nói gì, lập tức cùng Bạch Thiên Nghiêm bước nhanh đi.