Âm Hoàng

quyển 2 chương 10-3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bộ phim lớn huyền huyễn [ MA ] chính thức khởi quay. (đoạn yêu thích nhất của ta >””’’”

“Nếu như vậy……” Tĩnh Trầm đứng lên, một bên chậm rãi nâng caravat, một bên hướng Bạch Thiên Nghiêm đi tới: “Tôi tới làm mẫu đi. (:v tới lượt anh y òi)”

“……” Saisite nhíu mày, cũng không đến mức như vậy chứ.

Cậu thừa nhận vừa rồi mình mất khống chế.

Dù sao, người kia không có phòng bị nằm ở trong lòng mình như thế……

“Nằm lại đi.” khóe miệng Tĩnh Trầm hơi hơi mang theo ý cười, dùng cằm ý bảo Bạch Thiên Nghiêm nằm trở lại trên giường, sau đó động tác rất tự nhiên cởi áo khoác tây trang, lộ ra áo sơ mi tuyết trắng, ẩn ẩn đường cong cơ bắp kiên cường dẻo dai mà duyên dáng.

Cấm dục lại gợi cảm.

Bạch Thiên Nghiêm dừng một chút, áp chế tâm lý cảm giác sợ hãi, chuyên nghiệp nằm trở lại.

Mới nhắm mắt lại, y liền cảm giác được phía sau giường hơi hơi lõm xuống. Sau đó, một hơi thở cực độ nguy hiểm cùng với nhiệt độ cơ thể tới gần từ phía sau, nháy mắt liền bao phủ toàn thân y.

Khi hít thở, ngoại trừ mùi lãnh hương nhàn nhạt trên người Tĩnh Trầm, y còn ngửi thấy được một cỗ mùi máu tươi như có như không.

Bạch Thiên Nghiêm không có động, cũng không thể động.

Ngay sau đó, một bàn tay so với vừa rồi càng cực nóng, càng có tính xâm lược ôm eo y.

Dù cho cách mấy lớp quần áo, y cũng vẫn có loại ảo giác sắp bị phỏng.

Ngón tay thon dài lộ ra, dưới ánh đèn âm u, trắng nõn tựa như u hồn. Giây tiếp theo, áo ngủ Bạch Thiên Nghiêm bị hung hăng xé toạc, thân thể nam tính xinh đẹp như liệp báo dưới ngọn đèn xanh thẳm có loại cảm xúc mềm dẻo mà yếu ớt.

Một đôi tay nam tính, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, giống như đang thăm dò hoặc như đang vuốt ve, làm càn di động ở trên thân thể y.

Nhân vật “Hoàng” _ người diệt ma mà Bạch Thiên Nghiêm diễn, đối với yêu ma mà nói, máu và hơi thở của hắn đều ngon hơn so với bất kỳ món ăn nào.

Theo sự vuốt ve, còn nghe thấy một tiếng kêu trầm thấp mà quỷ dị ngay bên tai y, phảng phất như từ chỗ sâu trong yết hầu truyền ra, phân không rõ ràng là đang cười hay là đang giận……

Vừa trầm lại vừa chậm……

Tiếp theo đó, một đầu lưỡi trắng mịn lại nóng ướt, liếm lên vai y cứ như là đang nhấm nháp món ngon sắp đến miệng…… (lưỡi sao lại trắng nhở? Anh ko vệ sinh lưỡi à =.,=)

Bạch Thiên Nghiêm cau mày, theo bản năng chống đối một cái, lại không thể không dựa theo kịch bản phải ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Nhưng động tác suy yếu này lại khiến thanh niên phía sau phảng phất như bị mạo phạm, đột nhiên dùng lực ôm sát y, răng nanh liền trực tiếp hung ác cắn lên cổ y.

“Ô……” Bạch Thiên Nghiêm cau mày khó chịu ngâm một tiếng, trong lúc nhất thời, lại thực sự có cảm giác sợ hãi như đang bị đệ đệ đã ma hóa cắn nuốt trong căn phòng không người.

Giống như muốn tỉnh lại, y nắm tấm đệm dưới thân ý đồ thoát khỏi loại cảm giác bị cắn xé này. Mà theo động tác của y, áo ngủ màu đen liền trực tiếp trượt xuống tới dưới eo, ngay cả vạt áo cũng vì tứ chi cử động mà cuộn lên, lộ ra một đôi chân dài gấp khúc khuất nhục.

Lực cắn dần dần tăng thêm, hô hấp lửa nóng phun ở cần cổ y……

Làm cái gì, giống như có cái gì không thích hợp……

Bạch Thiên Nghiêm thở gấp, mồ hôi nhợt nhạt từ trán y toát ra.

Y đúng là đang thật sự giãy dụa, cũng thật sự bị ép tới mức hoàn toàn không thể nhúc nhích……

Hơn nữa, này làm mẫu cũng là lâu quá đi?

“Đạo diễn, tôi đã rõ.” Bỗng nhiên, giọng nói băng lãnh của Saisite đánh gãy động tác của bọn họ

Trong lúc nhất thời, không khí tại hiện trường có chút quái dị.

Phần lớn mọi người đều không tự chủ đỏ mặt, nhất là một vài cô gái trẻ tuổi, hầu hết đều bưng kín mặt, cứ như là ngượng ngùng, lại như là hưng phấn mà nhìn chằm chằm hai người trên giường, ánh mắt sáng đến nỗi khiến cả người Bạch Thiên Nghiêm đều dâng lên hàn ý. Giam cầm phía sau rút đi, Bạch Thiên Nghiêm có chút khó khăn đứng dậy, quần áo hỗn độn, mặc dù đã tận lực thả lỏng nhưng vẫn có chút thở dốc. Mà mái tóc dài đen vốn coi như chỉnh tề của y cũng ướt át rối loạn dán trên người, tựa như bị bắt vận động, toàn là những giọt nước ái muội.

“Hiệu quả còn được.” phó đạo diễn khá là chính trực nghiêm túc xem kỹ cảnh được quay vừa rồi, đưa ra bình luận.

Tuy rằng động tác của Tĩnh Trầm nhìn hơi quá, nhưng nếu thêm hiệu ứng đặc biệt cùng với máu thì sẽ vừa đẹp.

“Đạo diễn Tĩnh.” Bạch Thiên Nghiêm vững vàng hơi thở, sửa sang lại quần áo xong nhìn về phía Tĩnh Trầm, “Có thể thỉnh giáo riêng một số vấn đề được không?”

” Sao? Tôi rất sẵn sàng.” Tĩnh Trầm mỉm cười, đi theo Bạch Thiên Nghiêm tới một gian phòng nghỉ không người.

Vừa mới khép cửa lại, Bạch Thiên Nghiêm bỗng nhiên quay đầu, hung hăng đấm một quyền trên bụng hắn.

“Ô!”

” Đạo diễn Tĩnh, động tác vừa rồi tôi cảm giác không ổn.” Bạch Thiên Nghiêm cúi thấp xuống, ở bên tai Tĩnh Trầm đang gập người âm lãnh cười nhẹ, “Có thể sửa chữa hay không?”

Tĩnh Trầm hít vào một hơi, ánh mắt lại hơi hơi híp lại. Giây tiếp theo, cậu xoay người đặt Bạch Thiên Nghiêm ở trên tường, một tay gắt gao khóa hai cổ tay y.

“Động tác nào của tôi khiến anh cảm thấy không thỏa đáng?”

“……”

“Anh có thể đem chi tiết vừa rồi nhất nhất nói ra, tôi có thể sửa.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio