Rõ ràng là buổi chiều ánh nắng ấm áp, nhưng khi Bạch Thiên Nghiêm bị Lăng Nhất Quyền cướp đi điện thoại di động, lại cảm nhận được từng đợt hàn ý thấu tim, nhất là trong lúc Lăng Nhất Quyền đang nói chuyện thì tình cờ liếc mắt về phía y, điều này càng làm cho đầu ngón tay y lạnh cóng, nhất thời không dám lên tiếng.
Từ chuyện lần trước xảy ra sau, tuy Lăng Nhất Quyền chưa từng nói qua một lần, nhưng Bạch Thiên Nghiêm biết, Tĩnh Trầm đối với Lăng Nhất Quyền mà nói, đã là sự tồn tại phản nghịch.
Cú điện thoại của Tĩnh Trầm, y chỉ là nhận được trong lúc vô ý, lúc này tuy vô pháp nghe rõ người kia ở trong điện thoại nói cái gì với Lăng Nhất Quyền, nhưng từ ánh mắt sâm lãnh tới cực điểm của Lăng Nhất Quyền, vẫn để cho y mơ hồ ngửi được mùi máu tươi từ đó.
Sắc mặt Bạch Thiên Nghiêm có chút khó coi, dự cảm bất hảo khiến y do dự có nên giật lại điện thoại hay không, lại thấy hàn ý trong con ngươi xanh biếc của Lăng Nhất Quyền càng sâu, đối với Tĩnh Trầm ở đầu kia điện thoại bất động cười một tiếng, đạm mạc nói: “Yên tâm, lần tới sẽ không để cho ngươi thoát được.” (ây nha chết cha, nhà ngươi đã làm zề Tĩnh Trầm của ta rồi >’’.