Âm Hoàng

quyển 1 chương 4-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một giờ sau, xe chở hai người đi vào một đường nhỏ trong rừng, hai bên đều là cây thông xanh um tươi tốt. Tiếng ồn ào náo nhiệt của thành phố dần dần lui về phía sau, một sự yên tĩnh, trong trẻo mà lạnh lùng chỉ có ở trong rừng thấm vào xung quanh.

Ước chừng lại qua mười phút sau, một khu biệt thự phong cách Tuscany xuất hiện trong tầm nhìn của Bạch Thiên Nghiêm.

Đây là một khu biệt thự ba tầng, nền cao hơn mặt đất hai mét, phía dưới là hầm gara, đủ để mười chiếc xe sang. Nền sân bên ngoài chính diện và hành lang lầu một được lát đá hổ phách nhạt, biến hóa theo quy luật. Dưới ánh mặt trời, những lát đá này giống như những bông hoa tuyết, khiến người ta như lâm vào ảo ảnh.

Một chi tiết khác so với kiến trúc Tuscany truyền thống đó là tường ngoài bằng ngà voi nguyên chất màu trắng, lộ ra một loại lãnh ngạo bên trong sự cao quý, rất giống với tính cách của chủ nhân nó. Từ xa nhìn lại, khu biệt thự này tựa như một tòa thành băng tuyết, khiến người ta có cảm giác không hề nhiễm bụi trần.

Bạch Thiên Nghiêm xuống xe trong sự cảm thán, cùng Lăng Nhất Quyền đi ra gara.

Vừa nãy, y được người ta cho hay phòng thuê đã bị trả lại. Tiền thế chấp chưa lấy về còn không nói, cái gọi là hành lý cũng chỉ là vài món đồ cá nhân. Về phần quần áo và những gia dụng khác, đều bị ném hết, xử lý dứt khoát cứ như rác rưởi.

Cũng không thèm hỏi qua ý kiến đương sự là y đây chút nào.

Tuy rằng ôm chút hy vọng xa vời với Lăng Nhất Quyền, nhưng nếu có thể, Bạch Thiên Nghiêm thật đúng là nửa điểm cũng không muốn ở cùng một chỗ với đối phương.

Tiếp xúc trong công ty thì không nói, về nhà còn phải ở cùng nhau. Thời gian dài lâu, khó bảo toàn không bị đối phương nhìn thấu ý tưởng chân chính của mình……

Nhưng y có thể cự tuyệt được Lăng Nhất Quyền sao?

Bạch Thiên Nghiêm xuống xe, một bên miên man suy nghĩ, một bên theo Lăng Nhất Quyền đi tới cửa.

Trong sân trồng đủ loại thực vật được chăm sóc tỉ mỉ, y cũng không biết tên chúng là gì.

Mấy loại thực vật này tự sinh trưởng, chằng chịt nhấp nhô, nối tiếp so le làm nổi bật nhau, vì không giống quang cảnh xanh hoá được chăm sóc bởi bàn tay con người ở các đô thị, nên có vẻ không bị cản trở đặc tính. Sức sống bừng bừng, hình thành đối lập rõ nét với cảm giác băng lãnh của biệt thự.

Cầu thang cũng không đối diện trực tiếp với cửa, mà là dọc theo cửa kéo dài từ dưới hướng lên trên phía bên phải, tay vịn làm bằng thép khắc hoa màu đen, kéo dài đến mép tường hợp thành một bức tượng Đại Thiên Sứ được chạm trổ rất tinh xảo, hai mắt bị che, mặt hướng lên trời, tóc dài chấm đất, đôi cánh hoa mỹ tự nhiên khép lại phía sau, đường cong xinh đẹp cực kỳ uy vũ.

Nội thất bên trong cũng lấy màu trắng nhũ làm chủ đạo, chiếc thảm xanh lam dệt bằng tay cũng không mang đến cảm giác ấm áp nào.

Nhưng lực chú ý của Bạch Thiên Nghiêm lại bị một đám lông xù hình cầu hấp dẫn. (đây đây, nguyên nhân ta quyết định edit bộ này chính là nó >””

“Giường này không thể dùng nữa.” Nhìn vết bẩn trên giường, Lăng Nhất Quyền ôm tiểu hồ ly bình tĩnh nói.

Cậu vốn có tính khiết phích, dĩ nhiên không thể chịu đựng được trong nhà có thứ gì đó bị tiểu qua tồn tại, cho dù giặt sạch cũng cảm thấy thực ghê tởm. Mà tiểu hồ ly bình thường cũng khá là sạch sẽ, nhu thuận, ngoại trừ có buồng vệ sinh tự động xả nước, trên cơ bản mỗi cuối tuần đều sẽ do chuyên gia phụ trách tắm hai lần, so với Bạch Thiên Nghiêm phải nói là trắng nõn hơn.

Lần này đái dầm, tuyệt đối là cố ý ra oai phủ đầu với Bạch Thiên Nghiêm.

“Lãng phí như vậy không tốt lắm, tôi mang đi giặt chút là được.” Bạch Thiên Nghiêm cũng rất đau lòng, tuy rằng không biết giá, nhưng nhìn chất lượng cũng biết giá trị mấy chăn dra gối nệm này rất xa xỉ.

“Tôi không muốn nói lần thứ hai.” Thanh âm lạnh xuống.

“……” Lưng Bạch Thiên Nghiêm lại run lên sợ hãi, không thể không gật gật đầu: “Tôi đây ngủ dưới sàn cũng được.”

Cũng không phải y không suy xét ngủ trên sô pha phòng khách, đáng tiếc đó là địa bàn của tiểu hồ ly.

Lăng Nhất Quyền lại không có lập tức đáp lại, một lát sau, mới mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn sàn phòng y, đạm mạc nói: “Ngủ phòng tôi.”

“A?”

Mười lăm phút sau, người đàn ông hơi cứng còng ngồi ngay ngắn trên cái giường tuyết trắng của Lăng Nhất Quyền, đầu ngón tay đều trắng.

Cư nhiên.. muốn nằm trên cùng một giường……

Rõ ràng biết người nọ chỉ thuần túy là ý tốt, nhưng lại không thể khống chế tim đập cuồng loạn.

Nhưng kỳ thật càng nhiều là sợ hãi.

Y…… Vẫn nên ngủ dưới sàn đi?

Nhưng đang muốn đứng dậy rời đi, Bạch Thiên Nghiêm đã thấy cửa phòng tắm bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Thanh niên tóc trắng một thân áo tắm tơ tằm vừa lau tóc vừa chậm rãi đi ra.

Trong lúc nhất thời, trong phòng tràn ngập mùi dầu gội mang theo hơi ẩm.

Mùi thơm rất đặc biệt, cũng rất gợi cảm.

“Tôi……”

“Giúp tôi sấy tóc.” Không để ý đến sự bất an của Bạch Thiên Nghiêm, thanh niên trực tiếp ngồi ở bên cạnh đối phương.

Gật gật đầu, Bạch Thiên Nghiêm đứng lên tiếp nhận khăn mặt mềm mại, cẩn thận vì Lăng Nhất Quyền lau tóc trước.

Mái tóc tuyết trắng của thanh niên rất mềm, khác với bản thân cậu, luôn làm cho Bạch Thiên Nghiêm cảm giác yếu ớt. Thỉnh thoảng, ở đuôi tóc có vài giọt nước trong suốt nhỏ xuống như hòa vào trong tuyết, theo khuôn mặt hoàn mỹ của cậu lăn xuống, nhỏ xuống trên xương quai xanh đường cong hoàn mỹ kia.

“Tóc của cậu …… Không phải nhuộm …… Vì sao lại biến thành màu trắng?” Bỗng nhiên, Bạch Thiên Nghiêm cúi đầu hỏi.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt thanh niên vốn đang yên tĩnh giống như đứa trẻ chợt trở nên lạnh lùng, Bạch Thiên Nghiêm phảng phất như bị sông băng vùng địa cực lạnh thấu xương đâm vào toát ra một cỗ sợ hãi.

“Không liên quan tới anh!”

Nghi vấn của Bạch Thiên Nghiêm phảng phất đâm đến điều cấm kỵ gì đó của thanh niên, thế nên giờ phút này giọng cậu trở nên lạnh lùng mà trước nay chưa từng có, lạnh lùng nhằm vào Bạch Thiên Nghiêm !

“Thực xin lỗi.” Bạch Thiên Nghiêm khàn khàn nói xin lỗi, ngực lại ẩn ẩn có chút đau đớn kỳ lạ, không biết vì sao…

Sau đó hai người vẫn không nói chuyện, cho đến khi tóc Lăng Nhất Quyền được sấy khô cẩn thận, mới tạm thời kết thúc cục diện xấu hổ này.

“Ngủ.”

Cuối cùng, Lăng Nhất Quyền tắt đèn, trong bóng đêm cởi áo tắm ra, ngủ bên cạnh Bạch Thiên Nghiêm, ở giữa chừa một khoảng cách.

Trong bóng đêm, người đàn ông đưa lưng về phía thanh niên, y vẫn như trước khẩn trương, bất an. Nhất là sau khi mọi vật lâm vào bóng tối và yên tĩnh, cảm quan dị thường sâu sắc của y khiến y càng có thể tinh tường cảm giác được sự tồn tại của đối phương.

Khí tức nam tính cùng mùi sữa tắm, mỗi lần xoay người là trên giường truyền đến đôi chút rung động. Loại cảm giác phảng phất chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào này chọc cho tâm y ngứa ngáy khó nhịn, thật ngột ngạt.

Nhưng cuối cùng người đàn ông vẫn mơ mơ màng màng thiếp đi.

Dù sao y cũng quá mệt mỏi.

Nằm ở bên cạnh thanh niên, tuy rằng khẩn trương đến nỗi tim đập mất quy luật, lại an tâm hơn nhiều so với bất kỳ lúc nào _ chỉ có thanh niên này mới có thể khiến y an tâm.

Ánh trăng màu bạc giống một tầng voan mỏng trong suốt đắp lên thân hai người. Thanh niên ra vẻ ngủ say không hề dự triệu bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn người đàn ông thành thục đang nằm ở bên cạnh mình.

Ánh mắt u lãnh lại phức tạp như mặt hồ tối đen.

Ước chừng nhìn nửa giờ, mới một lần nữa thiếp ngủ. Mà tư thế ngủ của cậu luôn quy củ đến mức cứng nhắc, nằm thẳng, tay đặt ở trên bụng.

“Ân……” Mông lung nói mớ một tiếng, người đàn ông bỗng nhiên xoay phắt người.

Thanh niên liếc mắt nhìn y, tiếp tục ngủ.

Người đàn ông lại trở mình.

Không để ý đến, tiếp tục ngủ.

“Phịch!” Eo bỗng nhiên chợt tê rần, cả người thanh niên bị đạp xuống dưới giường!

Mím chặt môi, Lăng Nhất Quyền nhanh chóng đứng dậy, mặt như hàn sương, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm người đàn ông.

Người đàn ông lại lười biếng xoay người, áo lỗ màu đen bị cuộn lên, lộ ra vòng eo xinh đẹp, còn có làn da như mật sáp.

Lăng Nhất Quyền lẳng lặng nhìn, ngồi trên giường vừa định tiếp tục ngủ, người bên cạnh cư nhiên lại trở mình dang rộng, thiếu chút nữa lại đá vào cậu.

Tư thế ngủ của người này đến tột cùng kém cỡ nào?!

Không chút do dự, thanh niên một phen kéo Bạch Thiên Nghiêm qua đặt ở dưới thân mình.

Chính xác đó là, ngăn chặn tay chân đối phương, khiến y không thể lộn xộn nữa.

Chỉ trong nháy mắt tiếp xúc, nhiệt độ cơ thể hơi cao của đối phương khiến thể hàn của cậu sinh ra một loại cảm giác khác thường, nhưng cậu không nghĩ gì, ngược lại chậm rãi nhắm mắt lại.

Tuy rằng không phải tư thế ngủ mình quen, hơn nữa dù kề sát người mà thậm chí cậu mới gặp mặt chưa tới ba ngày này, thanh niên lại ngoài ý muốn rất tự nhiên đi vào giấc ngủ.

“Ngô…… Không ăn ngọt ……” Đột nhiên, người đàn ông trong lòng phát ra giọng mũi mềm mềm, khác với giọng nói ổn trọng đến gần như ẩn nhẫn lúc thường, giọng nói này có chút khàn khàn trầm thấp.

Thanh niên vốn cực kỳ mẫn cảm với âm thanh không khỏi lại lặng lẽ mở mắt.

“Được rồi…… chỉ một ngụm……” Lúc này, người đàn ông còn đang nằm mơ nói thêm một câu, thân thể giật giật, mặt lại chôn vào sau ót tuyết trắng của Lăng Nhất Quyền, cánh môi màu nhạt nói thầm một câu gì đó liền trương miệng cắn cổ đối phương.

Khuôn mặt thanh niên cương lại một chút, tay duỗi ra liền muốn lập tức kéo người đàn ông ra, người sau lại phảng phất cảm giác như ăn ngon, lại cắn một ngụm ướt át, còn gắt gao ôm lấy cậu.

Lăng Nhất Quyền không có động nữa, nhắm mắt lại, hít vào thật sâu, khi mở mắt đã là một mảnh u ám, dường như có gì đó có tính xâm lược cực mạnh đang cuồn cuộn trong mắt cậu, càng ngày càng thịnh.

Nhưng Bạch Thiên Nghiêm ở trong lòng cậu lại không động nữa, có vẻ như đã lâm vào trạng thái ngủ say, triệt để thành thật.

Lăng Nhất Quyền thẳng tắp nhìn trần nhà, không biết qua bao lâu, mới mệt mỏi nặng nề ngủ thiếp đi, chỉ là lúc nhắm mắt, theo bản năng buộc chặt tay.

Hơi thở của người đàn ông, giống với thời điểm kia……

Ấm áp như ánh mặt trời.

Lại…… Mâu thuẫn khiến cậu từng lạnh lùng oán hận toàn bộ thế giới……

HẾT CHƯƠNG

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio