Chương không trong sáng, cảnh miêu tả + trá hình phiền các bé dưới tuổi không xem.
Cổ quái chính là câu lạc bộ này ở bên ngoài thoạt nhìn cũ xưa rách nát, bên trong lại là phong cách dân quốc, giấy dán tường gì đó đã có màu vàng sẫm, rồi lại có một mùi vị khác lạ, ở giữa đại sảnh có một cái máy quay đĩa đang phát bài《 dạ lai hương 》, người tiếp khách ăn mặc áo đuôi én, làm cho tôi có một loại ảo giác như đang xuyên không.
Người tiếp khách ở đại sảnh nghe nói chúng tôi đi cùng với Viên Hùng, thế là trực tiếp dẫn chúng tôi đến phòng riêng của Viên Hùng.
Vì là buổi chiều nên toàn bộ câu lạc bộ an an tĩnh tĩnh, có vài khách hàng tắm rửa xong, nằm ở trong phòng nửa ngủ nửa tỉnh, lại thường thường sờ sờ bàn tay bé nhỏ của cô gái massage.
Chỉ là khi chúng tôi đến phòng riêng của Viên Hùng, mới biết được cái gì gọi là trăm hoa đua nở.
Viên Hùng tiền nhiều như nước nên bao là một phòng tổng thống có cửa đôi, nhưng khi chúng tôi đi vào thì phòng đã chật ních người, có đủ loại gái xinh, một người trong số đó còn đang ca hát.
Thấy chúng tôi tiến vào, anh ta liền điều chỉnh lại tâm trạng, hướng về phía chúng tôi vẫy vẫy tay, ý bảo qua bên đây ngồi.
Tưởng Chân Trân liếc nhìn chúng tôi một cái, cười cười coi như là chào hỏi.
Vừa đúng lúc người kia cũng ca xong, Viên Hùng móc ra một xấp tiền nhét qua, nhìn thế nào cũng thấy xấp đó khoảng một nghìn tám trăm tệ, khiến cho người khác đang xếp hàng bên trong thấy thế lập tức hiện lên ý cười ra mặt.
Viên Hùng còn yêu cầu quản lý gọi những người khác đến, ai hát làm anh ta vừa lòng thì tiền bạc không thành vấn đề.
Cách tìm người này tìm đến quá phô trương rồi, tôi liếc mắt nhìn Viên Hùng một cái, sau đó vẫy vẫy tay với Nam Nhã rồi tự mình đi ra ngoài trước.
Câu lạc bộ trang hoàng lấy theo phong cách thời Trung Hoa Dân Quốc làm chủ, hơn nữa dù là cô gái massage, quản lý hoặc là những người đẹp ca hát kia, tất cả đều mặc sườn xám thuần sắc.
Lạc Lạc không vào được nơi này, khi tôi tiến vào đã thu con bé vào lại lá huyết phù, miễn cho người khác cảm nhận được nó.
Tôi vừa đi vừa tò mò nhìn khắp nơi, chưa kể, nhìn sơ qua nơi này trang hoàng theo phong cách Trung Hoa Dân Quốc, nhìn kỹ thấy khắp nơi đều quá tinh tế, trên tường cũng có dán tranh thời dân quốc, những cô gái trong tranh ăn mặc, trang điểm lại giống y như đút với những cô gái trong câu lạc bộ này, thỉnh thoảng có một nhân viên massage đi ngang qua bức tranh tường, lại khiến người ta có cảm giác hoảng hốt vì cho rằng cô ấy là từ bên trong bức tranh đi ra.
Thật không hiểu nổi ở một chỗ như thế này mà mẹ của Trần Phi Phàm làm sao còn đụng phải khách hàng không chịu trả tiền.
Tôi đang quan sát bốn phía thì cửa của một căn phòng đột ngột bị đẩy ra, sau đó có một bàn tay kéo lấy cánh tay tôi và kéo tôi vào bên trong.
Nếu không phải trên bàn tay kia có móng tay sơn màu đỏ thì tôi thật sự sẽ nghĩ rằng đó là bàn tay ma quái, nhưng khi tôi bình tĩnh lại thì bản thân đã bị kéo vào trong phòng rồi.
Vừa vào thì thấy bên trong có một người đàn ông cao lớn thô kệch nằm ở trên ghế massage và ngủ mê man, chiếc áo sườn xám màu tím sẫm của mẹ Trần Phi Phàm còn chưa có cài lại nút, cô ta trực tiếp lôi kéo tôi vào toilet, còn trong miệng cổ vẫn không ngừng phát ra tiếng "Ưm a" đáng xấu hổ, thế mà cổ lại giơ tay về phía tôi làm động tác im lặng, trên khuôn mặt ấy có chút khẩn trương.
Vào được toilet, cô ta liền lấy ra một cây bút kẻ lông mày, rồi viết ngay lên giấy vệ sinh: "Nơi này không thể vào, cô đi mau đi.
""Tại sao?"Trong miệng cô ta vẫn duy trì âm thanh ưm ưm như cũ, hơn nữa hai chân của cổ không ngừng vặn vẹo, kẹo chặt lại duỗi ra.
Mà động tác này tôi thấy có chút quen, vì Mặc Dật có khi trêu đùa tôi, cứ ở cửa mà không chịu tiến vào, tôi khó chịu cũng sẽ làm theo bản năng là kẹp chân lại.
Nhưng cô ta không lẽ là?"Cô đừng hỏi, đi mau!" Sắc mặt của cổ ửng đỏ, hét lên "Ưm a", rồi một dòng nước ánh bạc thực sự theo chân cô ta chảy xuống.
Trong không khí đều là mùi vị ám muội của phụ nữ, tôi có chút xấu hổ quay đầu đi, cầm lấy bút kẻ lông mày còn muốn hỏi cổ có phải đã bị khống chế hay không.
Kết quả mẹ Trần Phi Phàm quýnh lên, nhấc mông lên rồi đột ngột ngồi lên bồn rửa tay.
Đoạt lấy lại cây bút kẻ lông mày, nói: "Mặc kệ cô muốn đến đây làm cái gì, thì giờ phải lập tức rời khỏi đây ngay, mau lên!"Vừa nói cô ta vừa vén chiếc sườn xám xẻ tà cao đến háng lên, phía dưới là khoảng chân không, lênh láng một mảng nước.
Tôi cuống quýt quay đầu, cô ta lại lôi kéo tay của tôi, ý bảo tôi quay đầu lại, trong miệng của cổ như cũ vẫn rên không ngừng.
Biết nơi này khẳng định có lắp máy nghe trộm, mẹ Trần Phi Phàm kéo tôi mấy lần, tôi mới thử quay đầu lại nhìn.
Lại thấy phía dưới cô ta, khu rừng rậm đen kia bởi vì dính nước trở nên lấp ánh, mặt tôi lập tức đỏ lên, này cũng quá xấu hổ rồi đó?Ai ngờ cô ta lại duỗi tay, đẩy ra khu rừng rậm đen, tiếng kêu càng lúc càng nhanh.
Nghĩ đến vị khách không trả tiền kia, nói cô ta phải bị chơi đến chết, trong lòng tựa hồ hiểu ra gì đó, cũng biết cô ta là muốn cho tôi nhìn cái gì.
Tôi xoay đầu nhìn lại, lại thấy phía dưới khu rừng rậm đen kia, vậy mà lại có hai đôi râu dò xét ra tới.
Cái râu kia giống như râu của mấy con sên bình thường vậy, đỏ tươi mềm dính, mang theo ánh nước, ở lối vào kia nhẹ nhàng xúc động, mà cái râu kia lớn nhỏ bằng ngón út vậy, nó trái động phải động, giống như đang dọ thám gì đó.
Editor: Alissa (//).