Mặc dù nó ngày thường trông bộ dáng giống một con chó, nhưng vào đêm Hà Thi Di sinh nở, với vẻ ngoài hung ác của nó có thể được coi là có chút địa vị.
Thằng này khi nghe thấy tiếng gõ cửa, là lông đều run lên, nó dùng đôi mắt chó nhìn chằm chằm vào tôi, đầy vẻ sợ hãi.
Vạ lây đến tôi càng thêm sợ hãi không dám mở cửa, nhưng người gõ cửa vẫn không chịu ngừng, cứ lặp đi lặp lại.
"Ai đó?" Tôi đang bế tắc thì bảo mẫu ôm Thiên Hữu bước ra và nói với tôi: "Sao cô không mở cửa? Cô Nam Nhã đâu?"Tôi vội vàng bảo dì ấy đi vào, lắc đầu nói: "Ngàn vạn lần đừng đi ra!"Ngay khi cô đang nói, tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại, sau đó Nam Nhã cùng bọn người Viên Hùng đều từ trong phòng đi ra và tất cả đi về phía cửa.
Tôi lập tức đoán được ai là người đang gõ cửa, dì bảo mẫu thấy ba người giống như mộng du bước ra với sắc mặt ửng hồng, đặc biệt là nhìn thấy phần dưới thắt lưng của Viên Hùng cao ngất, thì vội vàng xì một tiếng khinh thường, rồi ôm Thiên Hữu vội vàng chạy về phòng.
Tôi lập tức vây được ba người bằng câu hồn liên của Mặc Dật, tôi nhờ Lạc Lạc đi tìm Mặc Dật, sợ đám người chị Dương xảy ra chuyện gì đó rồi, tôi lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Tề Sở.
Kết quả là ngay khi lấy điện thoại di động ra, số điện thoại của chị Dương đã gọi vào.
Ở trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, nhanh chóng kết nối điện thoại, chỉ cần chị ấy không sao, tôi có thể tính là còn nhiều quân cứu viện.
Nhưng ngay sau khi điện thoại được kết nối, một giọng nữ mềm nhẹ ở bên kia cất lên, "Sao không mở cửa? Tôi đây đành tự mình đi vào bằng cửa sổ nha.
"Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại giống như đang dỗ trẻ ngủ, phảng phất có chút ngọt ngào khiến lòng người mềm nhũn.
Tôi vội nhìn về phía cửa sổ, tôi thấy cửa sổ nơi Đại Bạch trèo vào còn chưa có đóng, có một thân ảnh duyên dáng đang bay lơ lửng ngoài cửa sổ đó, một mỹ nhân giống như trong tranh Trung Hoa Dân Quốc đang cầm điện thoại di động của chị Dương mà dán ở bên tai, đôi môi đỏ tươi như hoa hồng mím nhẹ, cười nhạt nói: "Tôi có thể tiến vào được không? Tôi muốn đưa các người đi.
"Nghe giọng nói phát ra từ điện thoại, khiến tim tôi đập mạnh, tôi thả ba người mộng du ra và đột ngột vung câu hồn liên vào người phụ nữ kia.
Thân phận của Mặc Dật không phải tầm thường, nên câu hồn liên cũng rất lợi hại, nhưng không hiểu sao câu hồn liên vung qua lại không quấn vào người phụ nữ.
"Câu hồn liên à?" Người phụ nữ duỗi ngón tay ra chỉ còn chạm vào câu hồn liên như thể không hề sợ hãi.
"Cô không phải là quỷ?" Tôi nhìn theo bộ dáng đang trôi nổi của cô ta nghĩ không phải quỷ thì làm sao lại trôi nổi được?Câu hồn liên đi một vòng nhưng không khóa được người phụ nữ kia nên sau đó liền bay ngược trở về.
Câu hồn liên ở trong tay tôi dù sao cũng không bằng nắm trong tay Mặc Dật, chỉ mong Mặc Dật mau tới.
"Tôi gọi là Mộng Điệp.
" Người phụ nữ duỗi chân thon dài, uyển chuyển đi vào, nhìn ba người đang lững thững trong phòng: "Tôi nói sao còn chưa đi, thì ra là bị nhốt ở đây.
Em gái dùng hương cũng rất lợi hại, nếu đã vào tương tư môn của chị rồi tự nhiên phải cùng chị trở về.
""Đại Bạch!" Tôi đá mạnh một cước vào Đại Bạch ở bên cạnh, đóng cửa nên thả chó, nếu không có con chó, hồ ly cũng có thể thay thế vào mà.
Nhưng Đại Bạch lại ngồi co ro ở bên chân tôi, nó run bần bật, ô ô kêu quái, còn chưa kể phát ra uy phong thì nó đã chẳng khác gì một con chó bị doạ ngốc.
"Đi thôi.
" Mộng Diệp hướng về phía tôi mà quắt tay.
Tôi nhìn thấy một sợi tóc màu đen từ đầu ngón tay cô ta tuôn ra, nhanh chóng hướng về phía tôi cuốn lấy, khi nó bay lơ lửng trên không trung thì liền biến thành vô số con bướm đầy màu sắc, nhẹ nhàng nhảy múa bao quanh tôi.
"Tóc đen đầu bạc, tương tư khổ.
Mộng điệp bay tán loạn, như đi vào cõi thần tiên.
" Đôi môi đỏ mọng của Mộng Điệp hé mở, trầm giọng nói: "Đi theo tôi đi.
"Những con bướm sặc sỡ đó đang bay tán loạn làm tôi mờ cả mắt, cơn kích động trong người cũng từ từ trỗi dậy, kéo theo đó hình như là khát vọng vô tận, cảm giác kia giống như muốn uống nước vào một ngày nắng nóng vậy, lại giống như bị đói đến bụng kêu vang, muốn ăn lúc nào không hay.
Chân cô không tự chủ được đi về phía Mộng Điệp, cô ta cứ như vậy đứng ở nơi đó, dáng người kia cũng tuyệt không thể tả, cô ta nửa đưa tay về phía tôi, mím môi cười khẽ.
Đang định đưa tay ra thì tôi nghe thấy một tiếng hừ lạnh, tiếp theo là câu hồn liên vốn đang ở trong tay tôi đột nhiên giật mạnh.
Mộng Điệp dường như kêu rên một tiếng, sau đó là một tiếng hét chói tai.
"Vân Thanh!" Mặc Dật chỉ vào giữa mày tôi một chút, theo đó câu hồn liên được vung ra.
Nhưng Mộng Điệp nháy mắt liền như con bướm trong mộng vậy, đã biến mất không thấy đâu.
Tôi chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, trước mắt vẫn còn vô số bướm bay mờ ảo, cố gắng chớp mắt, nhưng vẫn không thấy rõ cái gì hết.
"Đi!" Mặc Dật ôm tôi đi vào phòng tắm, trực tiếp vặn mở vòi sen dội nước lạnh vào người tôi.
Nước lạnh như băng dội từ trên đầu xuống dưới, tôi rùng mình một cái, lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn Mặc Dật đang khoanh tay trước ngực đứng ở cửa, nói: "Chị Dương có khả năng đã xảy ra chuyện!"Mộng Điệp lấy điện thoại di động của chị Dương, có lẽ cô ta đến chỗ của chị Dương trước, sau đó tìm địa chỉ của tôi do tôi gửi định vị đến máy chị ấy, thế là cô ta tìm đến đây.
"Em làm sao lại chọc phải thứ này?" Mặc Dật khoanh tay, nhìn chằm chằm thân thể ướt sũng của tôi, đánh giá từ trên xuống dưới một lần mà nói: "Em rất lợi hại sao? Đụng phải toàn là thứ quái quỷ.
"Cả người tôi ướt đẫm, sau khi tỉnh lại, vội vàng lấy khăn tắm, có lẽ là của Nam Nhã, tôi quấn khăn lên người kèm giữ nguyên quần áo ướt rồi lôi kéo Mặc Dật đi ra ngoài.
Lại thấy bọn người Nam Nhã đều ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh, nhưng mặt đỏ giống như bị sung huyết vậy.
Mặc Dật cười lạnh, phất ống tay áo ném tất cả vào phòng tắm, tùy tiện xả vòi hoa sen vào họ.
Y nói với tôi: "Em đi xem chị Dương đi, anh sợ ở đó đã không bình yên.
"Editor: AlissaĐăng ngày // tại Việt Nam Overnight.