Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

chương 231: ngươi làm ta thất vọng quá rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trước mặt Lăng Tuyền Ki xuất hiện một tia hơi thở xa lạ, trong nháy mắt Mặc Hàn nhíu mày càng chặt.

“Ba ba, đó là ai vậy?” Bạch Diễm chỉ vào kia hình người dần hình thành ở trước mặt Lăng Tuyền Ki, tò mò hỏi.

Vẻ mặt của Mặc Hàn lạnh lùng phun ra hai chữ: “Lăng Trọng.”

“Đó là ai?” Tôi và Bạch Diễm đồng thời hỏi.

“Phụ thân của Lăng Tuyền Ki.” Mặc Hàn nói, ánh mắt xẹt qua tôi, mang theo vài phần bất đắc dĩ, tôi hẳn là biết tên này đi, chỉ là không nhớ rõ.

Nhìn mất mát chợt lóe qua trong mắt Mặc Hàn, tôi nghĩ trong chốc lát trở về, bảo hắn cho tôi xem ký ức hai chúng tôi đã từng bên nhau. Tuy không thể khiến tôi khôi phục ký ức, nhưng tóm lại có chút ấn tượng với chuyện của quá khứ, hắn cũng không cần mọi chuyện đều một mình gánh vác như vậy.

Đang nghĩ ngợi, tôi bỗng nhiên nhận thấy được một ánh mắt bất thiện dừng ở trên người tôi. Tôi theo bản năng nhìn lại ánh mắt kia, là Lăng Trọng!

Sắc mặt của Mặc Hàn đã sớm không tốt, thấy Lăng Trọng nhìn về phía nơi này, giơ tay ném qua một đoàn ma trơi, Lăng Trọng vội mang theo Lăng Tuyền Ki tránh đi, nháy mắt mấy quỷ binh ở nơi đó bị thiêu thành tro tàn.

“Mặc Hàn…” Lăng Tuyền Ki dừng ở một bên, khiếp sợ nhìn về phía chúng tôi.

Bạch Diễm còn ngây thơ nàng chào hỏi với nàng: “Nhị thẩm! Ta cũng ở đây!”

“Bạch Diễm…” Lăng Tuyền Ki ngơ ngác, hiển nhiên là không nghĩ tới chúng tôi sẽ tới.

Trong nháy mắt ánh mắt Lăng Trọng dừng ở trên người Bạch Diễm, ánh mắt kia lộ tia tham lam và ác độc, tôi vội che Bạch Diễm ở phía sau.

Trên tay Mặc Hàn lại xuất hiện một đoàn Lam Diễm lần nữa, sắc mặt không tốt ném về phía Lăng Trọng, bị Lăng Trọng kéo tới mấy quỷ binh chặn lại.

“Minh Vương đại nhân, đã lâu không gặp.” Lão gia hỏa âm trầm mở miệng, trong giọng nói không có kính trọng của cấp dưới với Minh Vương, ngược lại còn có thêm một phần khiêu khích. Đồng thời, khóe mắt ông ta vẫn không cam lòng không ngừng nhìn về phía Bạch Diễm.

“Muốn mất đôi mắt?” Mặc Hàn lạnh giọng hỏi lại.

Lúc này Lăng Trọng mới chú ý tới chúng tôi đều đã nhìn ra hắn có lòng không tốt với Bạch Diễm, thoáng thu liễm chút, cười gượng một tiếng nói: “Minh Vương đại nhân nghiêm túc rồi.”

“Hừ!” Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng, mắt lạnh nhìn những quỷ binh bị cởi bỏ phong ấn dưới chân đó, ánh mắt lại nhìn về phía Lăng Trọng.

“Minh Vương đại nhân đừng có nhìn lão thần như vậy, trong lòng lão thần thật sợ hãi.” Lão gia hỏa âm trầm lại nói, sao nghe ra tôi đều cảm thấy trong lời nói của ông ta mang theo một tia ý vị giả heo ăn thịt hổ.

Giọng nói của Mặc Hàn lạnh hơn ba phần: “Con quỷ từng chết một lần, lá gan lại có thể biến lớn.”

Lăng Trọng khẽ cười một tiếng, lại mang theo vài phần cắn răng: “Đều là Minh Vương đại nhân ban ân.” Ông ta nâng ánh mắt lên, muốn đối diện với Mặc Hàn, trong tiềm thức còn tàn lưu sợ hãi với Minh Vương, lại muốn dời đi, nhưng vẫn không tự chủ được liếc hướng về phía tôi và Bạch Diễm, đôi mắt lập tức càng híp chặt.

“Mẹ, con không thích con quỷ này, có hương vị rất thối, như bị đốt trọi…” Bạch Diễm bóp mũi tránh ở phía sau tôi nói.

Tôi lại không ngửi ra mùi hương đặc thù gì, Mặc Hàn ý bảo chúng tôi ở trên lưng Hắc Kỳ Lân chờ hắn, rồi tụ thế phóng về phía Lăng Trọng.

“Vậy bổn tọa sẽ lại thành toàn cho ngươi một lần nữa!”

Hắn rút ra trường kiếm chém về nơi đó một đạo kiếm thế, Lăng Trọng dẫn theo Lăng Tuyền Ki lại né tránh lần nữa.

Lúc này, tôi phát hiện lão quỷ Lăng Trọng này lại không có chân! Ngược lại là một làn khói đen, nối liền ở trên mặt đất, không biết thông về nơi nào.

Mặc Hàn chém một kiếm vào khoảng không, tốc độ nhanh hơn, lại ngăn cản Lăng Trọng lần nữa.

Lăng Tuyền Ki vội nói: “Mặc Hàn! Buông tha cho phụ thân ta đi!”

“Câm miệng!” Mặc Hàn lạnh giọng trách mắng, trong đầu tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, trước kia Lăng Trọng muốn ăn Mặc Uyên.

Hiện tại, khẳng định là Mặc Hàn còn nhớ rõ việc này, phải báo thù cho Mặc Uyên.

Lúc này Lăng Trọng cũng huyễn hóa ra một đại đao rộng, chặn kiếm của Mặc Hàn, cười khanh khách nói: “Không nghĩ tới đi, lão phu trùng sinh mà đến, tu vi có thể tăng cao như thế!”

“Bổn tọa không có hứng thú.” Mặc Hàn lạnh lùng nói, tăng thêm lực đạo trên tay ném Lăng Trọng xuống mặt đất, thấy tôi và Bạch Diễm trầm trồ khen ngợi.

Để ông ta giả vờ!

Có lẽ là chúng tôi quá đắc ý, ánh mắt Lăng Trọng liếc nhìn chúng tôi, quỷ binh vốn vẫn không nhúc nhích lại chuyển động, rối rít tấn công về phía chúng tôi.

Lực chú ý của Mặc Hàn bị phân tán, Lăng Trọng đắc ý cười, lại nói: “Minh Vương đại nhân đã từng hứa hẹn lão phu sẽ thú Tuyền Ki làm vợ, vì sao hiện tại thất tín bội nghĩa thú người khác?”

“Lúc trước bổn tọa nói chính là phong Lăng Tuyền Ki làm hậu, nhưng chưa từng nói là Minh Hậu của ai!” Nhắc tới chuyện này, Mặc Hàn càng tức giận: “Ngươi còn có mặt mũi nói!”

Hắn dùng kiếm đẩy Lăng Trọng ra, một cái tay khác giơ lên một đoàn Lam Diễm, trực tiếp đánh vào trên mặt Lăng Trọng, hủy diệt khuôn mặt cậy già lên mặt như vậy.

Lăng Trọng lại muốn mở miệng, Mặc Hàn tăng lớn thế công, áp chế ông ta không có sức phản kháng, chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, còn tổn thương tới vài chỗ.

Chỉ là kỳ quái chính là, mỗi lần ông ta bị thương, miệng vết thương đều hiện lên một tia trong suốt, lại rất nhanh khôi phục nguyên dạng.

Kỳ Lân bay lên cao, quỷ binh phía dưới chen chúc nhau muốn công kích chúng tôi, lại không có biện pháp. Tôi phân ra một tia ý thức đi quan sát Lăng Trọng, phát hiện nơi lão gia hỏa nối liền với mặt đất kia, không chỉ có chỉ là làn khói đen!

Những làn khói đen đó như là dây điện nối tiếp phía dưới, lại dần kéo dài đến một địa phương khác. Nơi đó có một pháp trận phòng hộ, bên trong pháp trận truyền đến rất nhiều hơi thở của âm linh.

Nói không chừng, đó chính là nơi gốc khiến thương thế của Lăng Trọng nhanh chóng khỏi hẳn.

Nghĩ đến đây, tôi vội ý bảo Hắc Kỳ Lân bay về nơi đó, Mặc Hàn nhìn chúng tôi một cái, sau khi xác nhận chúng mẹ con tôi an toàn, hắn lại tiếp tục đối chiến với Lăng Trọng.

Cùng lúc đó, Tôi phát hiện phía trên tế đàn lúc trước Lăng Tuyền Ki sống lại Lăng Trọng, lại nhảy ra mấy lão quỷ!

“Mẹ, thật nhiều quỷ thối!” Bạch Diễm bóp mũi trực tiếp ôm lấy chân tôi, như thế nào cũng đều không muốn ngửi mùi trong không khí.

Tôi biến một pháp thuật ngăn cách hơi thở cho tiểu gia hỏa, nghe thấy Lăng Trọng cười nói: “Minh Vương đại nhân, tới gặp những lão gia hỏa chúng ta đi!”

Đều là lão quỷ cùng thời với Lăng Trọng sao?

Tôi nhìn qua, những lão quỷ sống lại đó đang cười, khuôn mặt đắc ý như Lăng Trọng.

Bọn họ rối rít xông về phía Mặc Hàn, một mình Mặc Hàn nghênh chiến, ngược lại không cố sức chút nào, lúc này mới khiến tôi thoáng yên tâm chút.

Dưới chân những lão quỷ đó đều có làn khói đen, chỗ nối tiếp khác nhau là mỗi nơi đều truyền đến đại lượng hơi thở của âm linh, đồng thời, còn có một tia hơi thở tôi quen thuộc…

Hình như hơi thở kia là tôi…

Rất nhanh đã đến phía trên nối liền pháp trận phòng hộ của Lăng Trọng, nơi đó nối liền với những quỷ binh có sức chiến đấu cường hãn. Thoạt nhìn như quỷ binh khác ăn không ngồi rồi bồi hồi ở chỗ này, kỳ thật đều phòng thủ pháp trận phòng hộ kia.

Tôi và Bạch Diễm nói kế hoạch của mình, Bạch Diễm kinh ngạc nói: “Mẹ cũng có thể thấy nơi đó đóng rất nhiều quỷ không? Bọn họ vẫn luôn chết!”

Một ý tưởng điên cuồng hiện lên trong đầu tôi, tôivội lại nhìn về phía Lăng Trọng lần nữa. Cơ thể của lão quỷ thối này, vừa rồi mới chỉ có nửa người trên, hiện tại đùi cũng đã hiện ra!

Nhất định là lão ta đang hấp thu những sinh mệnh lực của âm linh trong trận pháp phòng hộ đó!

Chỉ cần chặt đứt ngọn nguồn này, một giây là Mặc Hàn có thể diệt Lăng Trọng!

Tôi vội rút trường kiếm ra, tụ đủ kiếm thế đánh vào phía trên trận pháp phòng hộ, đánh ra một cái khe nứt. Bốn con quỷ binh thủ vệ trận pháp kia lập tức cuồng bạo, rối rít tấn công về phía chúng tôi.

Bạch Diễm chiếm ưu thế cách xa đất ném cầu ma trơi xuống phía dưới, đột nhiên cơ thể của Hắc Kỳ Lân lắc mạnh, thì ra là bị một con quỷ binh dùng xích sắt vứt lên quấn lấy cổ chân.

Kỳ Lân tránh thoát bay lên, con quỷ binh kia thuận thế nhảy lên, một cái tay khác múa may rìu to lớn một phen, thiếu chút nữa chém ngang qua tôi.

“Mộ Nhi!” Mặc Hàn muốn đến đây, tôi vội nói: “Em không có việc gì! Anh đừng vội!”

Hắn lại bị mấy lão quỷ bao vây lần nữa, thấy tôi có biện pháp ứng đối, sau khi truyền âm bảo tôi cẩn thận nguy hiểm, lại về bên trong cuộc chiến.

Bạch Diễm đi đối phó quỷ binh, tôi tiếp tục phá hỏng trận pháp kia.

Nhưng mà, lại có quỷ binh đứng ở phía trên trận pháp kia, tình nguyện dùng cơ thể của chính mình ngăn cản trận pháp kia, đều không cho tôi phá hủy!

Trường kiếm ngọc sắc của tôi dần hiện lên một lớp màu ngân bạch, tia chớp tinh mịn ở trên thân kiếm cọ xát hiện lên. Tôi vung kiếm, một ngọn lửa chưa lôi điện màu ngân bạch đánh ở trên người quỷ binh kia, nháy mắt thổi quét nó, hủy diệt luôn pháp trận nối liền với nó ở phía dưới.

Cho nên nói không cần chọc phụ nữ tức giận!

Từng âm linh nhanh chóng từ dưới trận pháp chạy thoát ra, một hơi thở màu trắng ngà lại trực tiếp xông về phía tôi.

Bạch Diễm sợ có nguy hiểm muốn ngăn cản cho tôi, bị tôi cản lại, đó là hơi thở của tôi, tôi cảm nhận được. Hơn nữa, thứ kia không có ác ý, ngược lại còn có một cảm giác thân mật kỳ lạ với tôi.

Vầng sáng màu trắng ngà tràn vào giữa mày, trong nháy mắt, trong đầu tôi hiện lên không ít hình ảnh trôi qua với Mặc Hàn ở nhân gian.

Đó là ký ức của tôi?

Không, đây không chỉ là ký ức, còn có pháp lực và huyết mạch chi lực của tôi.

Từ trong trí nhớ tỉnh lại, Bạch Diễm đang thu thập quỷ binh khác, tôi cũng vội đi hỗ trợ. Nhưng trong nháy mắt cơ thể kia của Lăng Trọng trong suốt xuống, pháp lực giảm mạnh, càng không phải là đối thủ của Mặc Hàn.

Các âm linh tan rã bốn phía, lại bị quỷ binh công kích, chỉ có thể tụ trở lại ở chỗ cũ. Ánh mắt của tôi xẹt qua bọn họ, bỗng nhiên thấy được một khuôn mặt có chút quen mắt.

Tên đã không nhớ rõ, nhưng vừa rồi khôi phục trí nhớ, tôi đã thấy người này, chuẩn xác mà nói, là thân thể của người này.

Hồn phách của người này bị Lăng Tuyền Ki bắt đi, tôi và Mặc Hàn đến thôn Thất Hồn chiêu hồn cho những người này. Cuối cùng hồn phách của người này không bị triệu hồi tới.

Lúc ấy, Lăng Tuyền Ki nói, hồn phách đã bị nàng ăn luôn chữa thương.

Vậy sao hiện tại hắn lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ nói, khi đó là Lăng Tuyền Ki nói dối? Từ thật lâu trước kia nàng đã mưu tính dùng loại phương pháp này sống lại Lăng Trọng?

Vậy vì sao lại có hơi thở của tôi

Tôi không nghĩ ra, nhìn những âm linh đáng thương bị quỷ binh vây công đó, một đám đang dần dần

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio